Đi tới trước cửa tòa kiến trúc cao lớn, lập tức có hai gã người hầu ra đón, dẫn hai người vào bên trong.
Một thanh âm quái dị đột nhiên vang lên,
" Đây không phải Tuyết Tĩnh sao? A! Hôm nay ngươi thay đổi thật lớn a! Không nghĩ tới ngươi mặc lễ phục vào lại xinh đẹp như vậy ". Người nói chính là một phụ nhân, vóc người không cao, thấp hơn Tuyết Tĩnh phải đến hơn nửa cái đầu, dung mạo không tồi, nhưng cũng đã bị năm tháng cướp đi phần nào, khóe mắt đã xuất hiện vêt nhăn, đánh phấn rất đậm, khiến Niệm Băng vừa nhìn đã muốn nôn sạch.
Mỹ phụ với những bước đi mà mình tự cho là tuyệt vời tiến tới trước mặt Tuyết Tĩnh, Tuyết Tĩnh không kiên nhẫn nhíu nhíu mày,
" Nguyên lai là Mỹ Á phu nhân, không ngờ hôm nay người cũng tới ".
Mỹ Á phu nhân cười:
" Đương nhiên phải tới, hôm nay là ngày sinh nhật của thiên kim tiểu thư của bá tước đại nhân, ta sao có thể không đến? Tuyết Tĩnh, mau, chúng ta vào bên trong nói chuyện. U, vị ma pháp sư anh tuấn này là ai? Trước kia sao ta chưa từng thấy qua? ".
Tuyết Tĩnh hừ lạnh một tiếng, đáp:
" Vị này là nam bằng hữu của ta, hỏa hệ cao cấp ma pháp sư Niệm Băng, hắn mới du lịch bên ngoài trở về, ngươi đương nhiên chưa gặp qua, xin lỗi, Mỹ Á phu nhân, chúng ta phải vào trước, Nhu nhi đang chờ ta ". Nói xong, kéo Niệm Băng vội bước vào bên trong, không thèm để ý tới Mỹ Á phu nhân nọ.
Con mắt của Mỹ Á phu nhân vừa chiếu lên mặt Niệm Băng trên mặt liền không hề dời đi, trong mắt bộc lộ vẻ mê muội, môi giật giật, hướng về phía Niệm Băng thấp giọng nói cái gì đó, Niệm Băng lại chẳng buồn nghe, lập tức cúi đầu cùng Tuyết Tĩnh đi vào đại sảnh, lão bà đáng ghét như vậy, cần phải tránh xa mới được.
" Tĩnh nhi, người vừa rồi là ai, cảm giác thật kỳ quặc a! ". Niệm Băng không nhịn được hỏi Tuyết Tĩnh.
" Kỳ quặc? Kỳ quặc cái gì? Nàng khi còn trẻ thì lăng nhăng khắp chốn, sau đó vất vả mới kết hôn được với một tử tước, sau khi kết hôn mới phát hiện, gia tộc của tử tước kia đã sớm xuống dốc, gia cảnh khó khăn, không được mấy năm, tử tước ngã bệnh qua đời, nàng lại chẳng có chút ý muốn thu liễm, lại bắt đầu cuộc sống lăng nhăng, hơn mười năm mà mới như qua một ngày, ngươi không thấy trên mặt nàng trát nhiều phấn vậy sao? Đó chính là để che dấu nếp nhăn trên mặt, tuổi của nàng, sợ rằng cũng phải quá năm mươi rồi, khiến người ta nhìn mà phát ghét ".
Niệm Băng mỉm cười, tiến đến bên tai Tuyết Tĩnh nói:
" Ta cũng nghĩ vậy ".
Nhiệt khí phả vào tai khiến Tuyết Tĩnh cảm giác nhồn nhột, quay cổ lại, vừa muốn chất vấn Niệm Băng, nhưng lại nhớ tới mình đang ở nơi nào, chỉ trừng hắn một cái, miệng định nói liền thôi, Niệm Băng dường như không hề phát hiện, mỉm cười, ưỡn ngực nhìn khắp chung quanh. Quang cảnh chung quanh thật hoành tráng, cả tòa đại sảnh phải hơn một nghìn thước vuông, tân khách cũng đã tới hơn trăm người, đang ba năm tụ tập nói chuyện, nhìn trang phục của họ, hiển nhiên không phải phú thì là quý, cả trong đại sảnh, tràn ngập mùi phấn thơm.
" Niệm Băng, ngươi đứng một bên chờ ta, cũng có thể ăn vài thứ, nếu có người nói chuyện với ngươi, tốt nhất ngươi không nên trả lời, làm ra vẻ cao ngạo một chút là được. Ta đi tìm Nhu nhi, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật nàng ". Vừa nói, nàng chỉ cho Niệm Băng một chiếc sô pha còn trống, rồi mới đi lên thang lầu.
Niệm Băng tới sô pha ngồi xuống, tùy tiện cầm lấy một chén đồ uống thong thả uống, loại xã giao kiểu này không phải sở thích của hắn, chỉ yên lặng quan sát những người khác mà thôi, Hỏa Tinh trượng trong tay đặt trên bàn trước mặt, đối với pháp khí cấp bậc kim khí này, hắn cũng không coi trọng lắm.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe được kẻ hầu trước cửa hô:
" Ma pháp sư công hội, Long Linh tiểu thư, Sư Cửu thiếu gia tới ".
Bọn họ tới. Mặc dù Niệm Băng sớm đã đoán được bọn họ sẽ đến, nhưng lúc này vẫn không nhịn được có chút khẩn trương, vội vàng cầm pháp trượng đứng lên, tới đứng ở một góc tương đối âm u.
Hôm nay Long Linh không mặc ma pháp bào, mà mặc một thân tử sắc lễ phục, lễ phục rất hợp với nàng, càng làm nổi bật tính cách điển nhã mà ôn nhu, đi vào đại sảnh, trông hệt như một tử sắc tinh linh. Nhân duyên của Long Linh hiển nhiên tốt hơn nhiều so với Tuyết Tĩnh, vừa rồi Tuyết Tĩnh tiến đến, đại đa số chỉ là nhìn nàng vài lần, rồi lại tiếp tục trò chuyện, chỉ có một số ít mới chủ động hướng về phía nàng bắt chuyện. Mà Long Linh lại khác, nàng vừa vào cửa đã trở thành tiêu điểm của toàn trường, cơ hồ tất cả mọi người đều chủ động tiến lên cùng nàng bắt chuyện, có cảm giác nàng giống như chủ nhân của chính nơi này.
Mỉm cười, Niệm Băng trong mắt toát ra quang mang nhàn nhạt, hắn biết, trong tình huống này, Long Linh căn bản không có khả năng phát hiện ra mình, hắn cũng mừng rỡ an tâm, hôm nay phải xem xem, yến hội của thượng tầng quý tộc nó như thế nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Sư Cửu vẫn mặc ma pháp bào, mặc dù phía trước không có tiêu chí tượng trưng cho thân phận, nhưng mọi người ở đây không có ai hoài nghi thực lực của hắn, Sư Cửu mặc dù không anh tuấn bằng Niệm Băng, nhưng cũng phải nói rằng, trong lúc nhất thời, hai người hoàn toàn trở thành tiêu điểm trong sân.
Đúng lúc này, Niệm Băng phát hiện một người cũng quái lại giống mình, bởi vì chỉ có hai người bọn họ không tiến tới chào hỏi Long Linh cùng Sư Cửu, cho nên lúc này dễ dàng phát hiện ra đối phương, đó là một gã nam tử trẻ tuổi, vóc người tương đương Niệm Băng, chỉ là có vẻ tráng kiện hơn một chút, toàn thân bạch sắc y phục có vẻ phi thường gọn gàng, như khuôn mặt cương nghị mặc dù không thể nói là rất anh tuấn, nhưng lại tản ra khí tức dương cương mãnh liệt, cặp mắt đen, kết hợp với mái tóc dài đen, có vẻ hơi lãnh khốc, trong tay nắm một cây đao, đao rất ngắn, cảm giác dài hơn không nhiều so với Thần Lộ của mình, vỏ đao cũng là màu trắng, có thể đem đao tới đây, hiển nhiên, thân phận của nam nhân này không phải tầm thường. Đột nhiên, Niệm Băng trong lòng mọc lên một ý niệm trong đầu, này người không phải chính là người mà Tuyết Tĩnh thích phát khóc chứ.
Rất nhanh, Niệm Băng đã khẳng định được suy đoán của chính mình, trong đại sảnh, cũng chỉ có người này có thể phù hợp với hình dung trước đó của Tuyết Tĩnh, chuyện khiến Niệm Băng kỳ quái xảy ra, nam tử kia lại đi về phía hắn, hắn đi mặc dù không nhanh, nhưng đại sảnh giờ này lại trống trảii, cơ hồ vài bước đã tới trước người Niệm Băng.
" Ngươi hảo, ta là Yến Phong ".
Niệm Băng ngây ra một chút, theo Tuyết Tĩnh hình dung, hắn hẳn là phi thường lãnh khốc, nhân thú bất cận mới đúng a! Sao lại chủ động chào hỏi mình? Trong đầu mặc dù nghĩ vậy, nhưng cũng không thất lễ, cung tay chào, nói:
" Ngươi hảo, ta là Niệm Băng ".
Thả tay xuống, Yến Phong tới bên cạnh Niệm Băng đứng, khẽ nhấc ngón út, rất tự nhiên vén lọn tóc xõa trên trán, gạt ra sau tai, cặp mắt đen lộ ra quang mang sáng ngời khó tả, yên lặng đứng cạnh Niệm Băng. Một lúc lâu sau, hắn nhấc môi cười nhạt,
" Trước kia tựa hồ chưa gặp qua ngươi ".
Nhìn Yến Phong cao lớn lạnh lùng, Niệm Băng trong lòng đột nhiên mọc lên một tia cảm giác quái dị, mặc dù nói không ra tột cùng là cái gì, nhưng mơ hồ hiểu được có vài phần không ổn.
" Ta tới Băng Tuyết thành không lâu, vừa gia nhập ma pháp sư công hội, cho nên các hạ trước kia không gặp qua ta. Xem ra, người hẳn thường xuyên tham gia hoạt động xã giao kiểu này? ".
Ánh mắt Yến Phong vẫn đặt trên khuôn mặt Niệm Băng, lãnh đạm nói:
" Cũng không phải thường xuyên, thỉnh thoảng mà thôi, ta ghét nhất những cảnh những con nhặng này bu lấy nữ nhân ".
Niệm Băng thầm nghĩ trong lòng, người này đầu óc nhất định có bệnh, khinh khỉnh cái gì a! Mỉm cười hướng về phía Yến Phong gật đầu, không hề nói chuyện cùng hắn, Yến Phong cũng không mở miệng, đưa ánh mắt nhìn ra giữa sảnh.
Long Linh vất vả mới thoát ra khỏi vòng vây đông đảo, cùng Sư Cửu nói câu gì đó, rồi chạy lên trên lầu, hiển nhiên, nàng là đi hội họp cùng Tuyết Tĩnh và Nhu nhi tiểu thư kia. Long Linh ly khai, khiến hào khí trong đại sảnh lại trở nên trầm lặng, chúng quý tộc vẫn tiếp tục trò chuyện, Sư Cửu lúc này cũng gia nhập bọn họ, từ vẻ mặt đắc ý của hắn thì có thể thấy được, chúng quý tộc chắc hẳn đang tán thưởng hắn, với tâm tính hắn, được người khác tán thưởng, sợ rằng ngay cả mình họ gì cũng quên rồi. Hôm nay tới đây đều là những quý tộc trẻ, đương nhiên, ngoại trừ vị Mỹ Á phu nhân kia.
Lãnh khốc Yến Phong đột nhiên lại mở miệng,
" Bá tước đại nhân xuất hiện ". Niệm Băng theo ánh mắt hắn nhìn lại, thấy một vị lão giả chừng năm mươi tuổi đi từ trên lầu xuống, lão giả mặc hoa phục, thân không cao, nhìn qua, cả người chiều ngang và chiều cao tựa hồ như nhau, giống như một khối đại nhục cầu, toàn thân phì nhục run rẩy, bám thang mà xuống, thang lầu hiển nhiên rất chắc chắn, với trọng lượng của hắn, mà vẫn không phát ra tiếng động nào, Niệm Băng thầm nghĩ, quả nhiên không hổ là Băng Tuyết thành tài vụ tổng trưởng, ăn cho lắm tất bụng sẽ phình ra.
Bá tước xuất hiện, khiến mọi người đang trò chuyện phải ngừng lại, ánh mắt đều hướng về phía thang lầu, bá tước đi tới giữa thang lầu liền ngừng lại, khuôn mặt mập mạp tươi cười,
" Hoan nghênh mọi người tới hàn xá, hôm nay là sinh nhật thứ mười tám của tiểu nữ, cũng là thời điểm thành nhân của nàng, mọi người ăn uống hết mình, chơi đùa một chút, cứ coi đây là nhà của mình. Chiêu đãi nếu có gì không chu toàn, xin được lượng thứ. Mọi người tiếp tục đi, ta nghĩ, tiểu nữ cũng sắp ra rồi ". Lời vừa nói ra, nhất thời xuất hiện tiếng ca tụng ồn ào, phì nhục trên mặt bá tước càng ngày càng dầy lên. Hắn tựa hồ rất hài lòng, chậm rãi đi xuống thang lầu, trong tay cầm một chén rượu, cùng trò chuyện với chúng quý tộc trẻ tuổi.
Chứng kiến tình cảnh này, trên mặt Niệm Băng cùng Yến Phong đều toát ra biểu tình giống nhau, mày cau lại, tràn ngập vẻ khinh thường. Sinh hoạt xa xỉ của chúng quý tộc môn, quả thực không phải sở thích của bọn hắn.
" Yến huynh, ngươi có biết gì về vị bá tước đại nhân này không? ". Niệm Băng hỏi. Hắn không quen nơi này, hiện tại có thể trả lời vấn đề của hắn, cũng chỉ có Yến Phong mà thôi.