Cầm Đế

Chương 124: Thất quốc thất long chiến - cắt núi làm lôi đài

Tại đây chỉ thấy Quang Minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân chậm rãi giơ hai tay lên và trong miệng vang lên những câu chú ngữ. Các ma pháp sư tại hiện trường lập tức phát hiện ra sự bất đồng lớn giữa chú ngữ mà Áo Bố Lai Ân ngâm xướng với bản thân, chú ngữ Áo Bố Lai Ân ngâm xướng có tiết tấu phi thường kỳ lạ chợt nghe qua tựa hồ như rất chậm, nhưng mỗi người đều có chút mơ hồ mà lại hội tụ rất hài hòa, thậm chí không người nào nghe rõ.

Khi Áo Bố Lai Ân bắt đầu ngâm xướng thì đồng thời sáu vị tháp chủ với âm thanh cao thấp khác nhau cũng trước sau ngâm xướng, người thứ hai bắt đầu ngâm xướng không phải là Ám Tháp tháp chủ Tư Long mà là ngưòi từ khi quang thải bắt đầu đến giờ thuỷ chung không có mở miệng Phong Tháp tháp chủ Đức Văn Khải Tây.

Mọi người được một phen kinh ngạc khi quanh người Áo Bố Lai Ân cùng năm vị tháp chủ không có xuất hiện quang mang ma pháp khi ngâm xướng chú ngữ. Duy chỉ có Phong Tháp tháp chủ Đức Văn Khải Tây sau khi ngâm xướng xuất hiện một đoàn quang mang màu trắng từ người hắn toả ra.

Không phải tử cấp dĩ nhiên cũng không phải là tử cấp cửu giai như tưởng tượng. Tại khoảnh khắc thất thần đó các sứ giả đều ý thức được một chuyện nếu màu trắng kia không phải tử cấp thì nó có ý nghĩa gì? Pháp lam thất tháp môn chủ tất nhiên sẽ không vi phạm thải hồng quy tắc. Nói cách khác vị Phong Tháp tháp chủ Đức Văn Khải Tây lúc này ma pháp lực đã vượt qua tử cấp cấp bậc.

Đức Văn Khải Tây ngâm xướng chú ngữ không dài, khi chú ngữ của hắn hoàn thành thì sáu vị tháp chủ còn lại vẫn tiếp tục ngâm xướng.

Diệp Âm Trúc có chút tò mò

Như vậy chú ngữ trong thực chiến cũng không có ý nghĩa sao.

Chính lúc trong lòng hắn đang thầm đoán thì quang mang màu trắng quanh người Phong Tháp tháp chủ Đức Văn Khải Tây đã bay lên trời, bạch quang trên bầu trời tụ thành hình một đê cấp ma pháp phong nhận. Bất quá phong nhận này thể tích thực sự có chút kinh khủng, nó không ngừng mở rộng tại không trung, mà trong quang mang màu trắng mơ hồ lộ ra quang thải màu xanh.

Đức Văn Khải Tây hoàn thành chú ngữ của mình bằng một câu, lúc này đây đều vang lên rõ ràng trong tai mỗi người

-đi, phong thần trảm.

Phong nhận màu trắng tại không trung không ngừng mở rộng, phong nhận trong nháy mắt chuyển động. Không ai thấy rõ quỹ tích của nó, chỉ cảm thấy trước mắt bạch quang đột nhiên hoá thành một đạo ánh sáng, trong chớp mắt đã nương theo hướng đi mở rộng mà biến mất. Phương hướng biến mất cũng chính là phương hướng vừa rồi quang minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân chỉ cho mọi người: ngọn núi ở vị trí giữa sườn núi

Một đạo bình hoạt bạch quang xuất hiện giữa ngọn núi, ngay sau đó nương theo tiếng nổ long long, ngọn núi nọ tại vị trí phần ngọn bắt đầu lung lay muốn đổ.

Trời ạ! Ca ngợi Pháp lam. Phong tháp tháp chủ Đức Văn Khải Tây phát động ma pháp đem một ngọn núi lớn chặt làm hai đoạn. Không có quang mang hoa lệ, cũng không có tràng cảnh chấn nhiếp lòng người, nhưng phong nhận mở rộng và trong khoảnh khắc hoàn thành thì ngay cả cấm chú cũng không có khả năng.

Người thứ hai hoàn thành chú ngữ là Ám tháp tháp chủ Tư Long. Hắn giơ lên tay phải, một quang đoàn sáng trắng cũng phiêu phù xuất hiện. Thân hắn phát ra quang đoàn bao hàm nhàn nhạt khí lưu màu đen, quang đoàn trực nhập ngọn núi vừa bị cắt. Sau một khắc, cho dù từ khoảng cách rất xa, bảy đế quốc bảy long thành hơn ba ngàn năm trăm người cũng có thể rõ ràng chứng kiến nửa ngọn núi nọ đã xuất hiện từng đạo vết rách thật lớn.

Trên mặt Quang minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân toát ra một tia lạnh nhạt, đoạn mỉm cười hai tay xuất hiện một vòng quang hoàn màu trắng phóng lên, trong chớp mắt đã tới ngọn núi đứt đoạn. Ngay khi nửa ngọn núi vỡ tan đang rơi xuống đột nhiên quang hoàn mở rộng cơ hồ đủ để bao phủ nó. Quang hoàn sinh ra cỗ hấp lực lớn rõ ràng có thể thấy được cự thạch bay lên trực tiếp tiến vào quang hoàn và biến mất.

Loé lên quang thải nhu hoà, quang hoàn lúc này mở ra động khẩu cắn nuốt không đáy, nửa ngọn núi vỡ bị hấp lực bay vào trong đó biến mất, không khí vặn vẹo thành một vòng quyển. Trong chốc lát nửa ngọn núi bị trảm khai đã hoàn toàn biến mất, thậm chí ngay cả một mảnh đá vụn cũng không thấy từ ngọn núi rơi xuống. Quang minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân thi triển cũng không phải ma pháp hắn am hiểu nhất quang minh ma pháp mà là một cái không gian ma pháp. Hắn bằng vào ma lực cường đại của mình xé rách không gian, mạnh mẽ hút đi và nghiền nát núi đá. Cái này mới chính là lực lượng huỷ diệt của ma pháp sư.

Thất quốc thất long bài vị chiến chiến trường trong một khắc thời gian ngắn ngủi từ một ngọn núi cao biến thành một ngọn tàn sơn, hoàn toàn có thể tưởng tượng độ trơn nhẵn của nó, chính như là một cái lôi đài thật lớn.

Diệp Âm Trúc hớp một ngụm lương khí. Chiến trường của thất quốc thất long thành hóa ra là do cắt núi mà thành. Pháp lam thất tháp bảy vị tháp chủ một lần nữa khẳng định thực lực cường đại của Pháp lam. Giờ phút này trong ba ngàn năm trăm chiến sĩ không biết bao nhiêu người âm thầm la lên bốn chữ: "Ca ngợi Pháp lam"

Áo Bố Lai Ân, Tư Long cùng Đức Văn Khải Tây tựa như chưa hề làm gì,chú ngữ trong miệng cũng không có đình chỉ, thất quốc thất long bài vị chiến chiến trường có lẽ không chỉ đơn giản là cắt núi thành lôi đài a.

Áo Bố Lai Ân cao giọng ngâm xướng:

-Quang Minh chi tháp, nghe ta kêu gọi, ban cho ta năng lực của quang minh thần vĩ đại nhất.

Theo sau hắn sáu vị tháp chủ dựa theo ám, tinh, thuỷ, hoả, thổ, phong tuần tự đồng thời phát ra lời kêu gọi đối với các ngọn tháp của mình.

-Hắc Ám chi tháp, nghe ta kêu gọi, ban cho ta năng lực của Ma thần vĩ đại nhất.

-Linh hồn chi tháp, nghe ta kêu gọi, ban cho ta năng lực của Thiên thần vĩ đại nhất.

-Thủy chi tháp, nghe ta kêu gọi, ban cho ta năng lực của Thủy thần vĩ đại nhất.

-Hỏa chi tháp, nghe ta kêu gọi, ban cho ta năng lực của Hỏa thần vĩ đại nhất.

-Thổ chi tháp, nghe ta kêu gọi, ban cho ta năng lực của Thổ thần vĩ đại nhất.

-Phong chi tháp, nghe ta kêu gọi, ban cho ta năng lực của Phong thần vĩ đại nhất.

Ngừng thở, mỗi người trong ánh mắt đều có vài phần sợ hãi, cho dù Diệp Âm Trúc tâm chí kiên định như vậy cũng không ngoại lệ. Ba vị tháp chủ nhìn như đơn giản phát ra một cái ma pháp làm cho nửa ngọn núi biến mất, lúc này bảy vị tháp chủ đồng thời gọi về thần lực lượng, vậy bọn họ liên hợp phát ra ma pháp này sẽ cường đại cỡ nào? Không tưởng tượng được, Diệp Âm Trúc trong lòng đáp án chỉ có bốn chữ này.

Bảy đạo quang mang cơ hồ đồng thời từ pháp lam thất tháp hạ xuống, đem bảy vị tháp chủ bao phủ ở bên trong, ngay sau đó bảy người thân hình vừa chuyển, ngoại trừ Áo Bố Lai Ân ở ngoài ra, kỳ thực sáu vị tháp chủ lấy Áo Bố Lai Ân làm chủ tướng ở trung tâm, bọn họ vừa chiếm vị trí thì cũng là lúc một ma pháp trận lục mang tinh bao phủ pháp lam thất tháp quang mang chiếu tới,mỗi người đều mở rộng hai tay, một siêu cấp ma pháp chuẩn bị hình thành.

Chứng kiến tràng cảnh trước mắt, Diệp Âm Trúc không khỏi nhớ lúc ở Cực bắc hoang nguyên, tại băng sâm hạch tâm băng quyển mình cùng Tử đại chiến Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư, tại thời khắc cuối cùng chính mình sử dụng siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm làm xuất hiện đồng thời bảy đạo cấm chú nhưng chỉ có năng lực đe dọa, nhưng bây giờ không giống vậy. Diệp Âm trúc có thể dám chắc lúc này bảy vị tháp chủ thi triển ma pháp cũng không đơn giản là cấm chú bình thường. Đúng vậy, bọn họ nhất định đã đột phá giới hạn tử cấp. Nhân ngoại hữu nhân, ma pháp sư cũng không phải là tử cấp đơn giản vậy a.

Trong không khí ma pháp nguyên tố hoàn toàn tiêu thất, tại pháp lam ma pháp nguyên tố càng thêm nồng đậm so với ngoại giới, nó lúc này cũng biến thành cái phễu chân không, đơn giản là vì pháp lam tất cả các ma pháp nguyên tố đều bị bảy vị tháp chủ bằng vào pháp lực mạnh mẽ của thất tháp hút tới. Bọn họ muốn làm gì? Tại sao trước khi bắt đầu thất quốc thất long bài vị chiến lại đem thi triển ma pháp cường đại như vậy? Cho dù là muốn đem ngọn núi hoàn toàn san bằng cũng không cần phải bảy người đồng thời phát động a.

Mỗi người đích trái tim trong ngực đều đập nhanh hơn, mặc dù pháp lam thất tháp bảy vị tháp chủ phóng thích ma pháp cũng không có đem cho bọn họ áp lực nhưng vô hình trung tại mỗi người trong lòng đều như có tảng đá lớn.

Một đạo hỗn hợp thải quang bảy màu phóng lên cao, giữa không trung xuất hiện một đạo hồ tuyến tuyệt đẹp, nương theo chỉ dẫn của Áo Bố Lai Ân sắc mặt ngưng trọng,đạo thất thải hồ tuyến trực tiếp dung nhập vào chỗ ngọn núi bị cắt lúc nãy.

Không có tiếng nổ vang động như tưởng tượng, nương theo quang mang từ bảy vị tháp chủ hoàn toàn thâu xuất, một nửa ngọn núi bỗng biến thành một quang đoàn chói mắt. Quang mang bảy màu không ngừng lấp lánh, dù là giữa ban ngày cũng khiến mọi người chói mắt.

Áo Bố Lai Ân thoáng có chút mệt mỏi, thanh âm cũng trầm thấp thêm vài phần:

- cái này là chiến trường của các ngươi, đơn giản mà nói đây là một ma pháp trận do chúng ta bảy người bố trí, các ngươi ở trong đó gặp phải hết thảy đều là nguyên tố tạo thành huyễn tượng, nhưng bởi vì chúng đều do nguyên tố tạo thành nên huyễn tượng cũng là thật, đây coi như là một cái thiên địa mới, các ngươi sẽ tùy ý phát huy năng lực của mình. Hãy nhớ câu chú ngữ sau, khi các ngươi muốn thoát khỏi chiến trường, Pháp Lam hai chữ này sẽ giúp các ngươi rời đi, thất quốc thất long thành chiến sĩ, chúc các ngươi hảo vận.

Quang mang màu vàng của Quang minh tháp lại xuất hiện, nhưng lần này không chỉ bao phủ quanh Ấo Bố Lai Ân mà cả phủ cả ba ngàn năm trăm chiến sĩ thất quốc thất long thành. Không khí trở nên vặn vẹo, một phù hào kim sắc chợt lóe lên trước mắt mọi người. Nguồn: http://truyen360.com

Đột nhiên, toàn bộ kim quang đồng thời tiêu thất, và chiến sĩ của bảy quốc bảy long thành trước đó còn đứng tại đây cũng không thấy nữa.

Việc truyền tống ba ngàn năm trăm người đến địa điểm đã định trong một lần truyền tống, cho dù được ma pháp trận hỗ trợ và khoảng cách truyền tống ngắn nhưng cũng chứng minh được ma pháp lực của Quang minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân cường đại đến mức nào. Cho dù có mười không gian hệ đại ma đạo sư ở tại đây cũng không có khả năng hoàn thành việc đó.

Hít một hơi dài, sắc mặt Áo Bố Lai Ân trở nên nhợt nhạt hơn vài phần, than khẽ một tiếng:

-Thật sự hy vọng bọn họ vận khí tốt, có nhiều người có thể kiên trì đến lúc chấm dứt. Các vị nói xem quyết định của chúng ta với các đế quốc cùng long thành chiến sĩ như vậy có chút tàn nhẫn không. Vì muốn thu được thắng lợi cuối cùng, sợ rằng trong bọn họ không có bao nhiêu người chịu rời khỏi chiến trường.

Hoả tháp tháp chủ Tang Đức Tư trầm giọng nói:

-Áo Bố Lai Ân, ngươi không nên mang sự từ bi của Quang Minh thần ban cho ngươi ra tại thời điểm này. Lựa chọn này của chúng ta chính là để tìm ra những người trẻ tuổi có tiềm lực, dù có hy sinh một vạn người để chọn ra được một người, đối với chúng ta bây giờ mà nói, thì điều đó cũng đáng giá.

Ám tháp tháp chủ Tư Long chậm rãi gật đầu:

-Chúng ta cần trở về trong thành ngay, phong ấn pháp trận phải tiếp tục duy trì, ít nhất trong ba ngày tới chắc rằng sẽ chưa có người nào xuất hiện. Áo Bố Lai Ân, chỉ cần để Mã Lệ Na lưu lại ở chỗ này là đủ rồi

Quang minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân có lẽ sau khi được Hoả tháp tháp chủ Tang Đức Tư úy lạo đã nghĩ thông suốt, tiếp tục thở dài một tiếng, rồi cùng sáu vị tháp chủ đồng thời triệu hoán ma lực từ pháp lam thất tháp, quang mang chợt loé, bảy người đồng thời biến mất khỏi đó.

Diệp Âm Trúc không biết Pháp lam thất tháp bảy vị tháp chủ đang có hành động gì, hắn bây giờ chỉ biết chính mình gặp phải phiền toái, lại là phiền toái không nhỏ.

Sau khi kim quang mãnh liệt của truyền tống trận đưa bọn họ đến địa phương này, trong lòng Diệp Âm Trúc không khỏi trầm xuống. Chung quanh là một địa phương xa lạ, lúc này hắn, Ly Sát cùng với năm trăm chiến sĩ đang ở trên đỉnh của một ngọn núi. Nếu đó chỉ là một ngọn núi bình thường sợ rằng trong lòng Diệp Âm Trúc còn có vài phần hưng phấn, vì tại cao điểm sẽ có tầm nhìn rộng. Khi đã tiến vào ma pháp trận kì dị này, nếu biết được tung tích của đối thủ trước là một lợi thế, Tuy nhiên, bọn họ lúc này lại không ở trên một ngọn núi bình thường.

Đây là một miệng núi lửa, chính xác mà nói, là bao quanh khói phủ,nhiệt độ trong không khí cực cao,có thể gọi là hỏa sơn cũng không sai.Đá vụn cùng sung mãn khí độc không ngừng từ trung tâm phún xuất..Không phải nghi ngờ, ngọn núi lửa này chắc chắn sẽ phun trào ngay lập tức.

Ta tin là chúng ta vẫn đang ở trong thất quốc thất long bài vị chiến?

Áo Lợi Duy Lạp quát khẽ một tiếng, Ánh mắt nhìn về phía Diệp Âm Trúc:

-Làm gì bây giờ?

Diệp Âm Trúc cười khổ nói:

-Chạy! Ly Sát, phiền ngươi biến thân thành long, đưa ta và Hải Dương lên trên. Áo Lợi Duy Lạp, Diệp Hồng Nhạn, các ngươi lập tức dẫn các chiến sĩ của chúng ta hướng chân núi chạy, không được quay đầu nhìn lại, chúng ta sẽ ở trên bầu trời có thể giúp các người trì hoãn thời gian, chiến sĩ cõng ma pháp sư, lập tức hành động.

Núi lửa đã bắt đầu phun trào thì chỉ một chút chậm trễ đều có thể mang đến tổn thất trí mệnh, Diệp Âm Trúc nhanh chóng quyết định để cho chiến sĩ cùng ma pháp sư thoát đi hiển nhiên là phương pháp tốt nhất. Năm mươi ma pháp sư trong Ngũ Bách Tử Thần đều là hoả hệ, đối với loại thiên tai núi lửa phun trào này hiển nhiên không có khả năng chống cự.

Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn đồng thanh đáp ứng, căn bản không cần bọn họẩ lệnh nhiều, các chiến sĩ tử thần đã thuần thục đeo ma pháp sư lên lưng, mặc trọng khải giáp dùng tốc độ nhanh nhất nhằm phía dưới núi chạy xuống.

Ngân quang chợt loé, Ly sát thân thể mềm mại trong nháy mắt được ngân quang bao phủ phóng lớn lên, Diệp Âm Trúc nắm tay Hải Dương phóng lên lưng Ly Sát, hắn một tay ôm eo Hải Dương tay kia trực tiếp triệu xuất thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm của hắn ra.

Nếu đây là chiến trường thất quốc thất long bài vị chiến, thì gặp phải tai hoạ này sẽ không chỉ có chiến sĩ Mễ Lan một phía, nhìn trong tầm mắt thì không thể thấy được hết thế giới này, không rõ các quốc gia còn lại đang ở tại chỗ nào?

Hắn sở dĩ để cho Ly Sát mang theo mình cùng Hải Dương lăng không một phần để bảo vệ Hải Dương hơn nữa có thể trì hoãn thời gian núi lửa phun trào, cũng là tại không trung tìm kiếm tung tích địch nhân, theo đại lục lịch lãm hắn bây giờ đối mặt nguy cơ đích xử lý càng ngày càng linh động.

Ly Sát bay lên không trung rất nhanh, thoát ly khỏi phạm vi miệng núi lửa nóng rực phía dưới, Diệp Âm Trúc hỏi:

-Ly Sát, nếu dùng thuỷ hệ ma pháp phong bế núi lửa dưới kia liệu có hiệu quả gì?

Ly Sát nghĩ một chút nói:

-Nếu là ngọn núi lửa nhỏ ta tự tin có thể thông qua thuỷ hệ ma pháp dập tắt nó. Nhưng ngọn núi trước mắt quá lớn, nếu dụng thuỷ hệ ma pháp mạnh mẽ ngăn cản nó phún xuất sợ rằng sẽ có phản tác dụng, tại ngắn ngủi thời gian bị ngăn trở lập tức phun trào phát sinh nổ mạnh, khi đó tử thần chiến sĩ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có. Cho dù có dùng thuỷ hệ cấm chú cũng không có khả năng ngăn cản ngọn núi lửa khổng lồ này phún xuất, ta không ngờ mấy lão gia hỏa Pháp Lam này biến thái đến vậy.

Diệp Âm Trúc nhíu mày, tâm niệm thay đổi thật nhanh, trong lúc đó đôi mắt đen chợt sáng rực:

-Nếu không thể ngăn cản nó phún xuất, chúng ta sẽ chỉ có thất bại, ngọn núi lửa này vĩ đại như vậy, nếu làm nó không hướng chúng ta phún xuất, vậy không phải an toàn sao?

Ly Sát trong lòng vừa động, nói:

-Đây là chủ ý tốt, có thể thử xem, chúng ta sang phía bên ngọn núi nhìn xem.

Ngay khi công chúa Ngân long Ly Sát triển khai hai cánh mang theo Diệp Âm Trúc cùng Hải Dương hướng phía bên kia miệng núi lửa bay đi, một tiếng nổ như sấm vang lên, núi lửa rút cục cũng phún xuất, hình thành một hoả trụ thật lớn ít nhất vượt qua ba trăm thước, nương theo đó vô số bụi than bay lên trời, cho dù đang ở trên cao Diệp Âm Trúc cũng cảm giác rõ ràng một luồng khí nóng phả vào mặt.

Một tầng quang mang màu lam nhạt xuất hiện chung quanh Ngân long Ly Sát, thuỷ hệ ma pháp phòng ngự bao phủ nàng cùng Diệp Âm Trúc ở bên trong cách ly với ngoại giới nóng rực. Ly Sát triển khai song dực nhắm hướng phía bên kia miệng núi lửa bay tới. Ngay lúc này, hai thân ảnh thật lớn hướng về phía bọn họ bay tới, đó là hai thân ảnh màu lam thể tích nhìn còn muốn lớn hơn Ly Sát rất nhiều.

-Thuỷ hệ cự long

Ly Sát trầm giọng nói.

Trong long tộc, tại đồng niên, thì Ma pháp Ngân long có thân thể nhỏ nhất. Hai Thuỷ hệ Cự long đang từ phía dưới bay lên mặc dù chỉ là bát giai long nhưng thân hình so với Ly Sát còn lớn hơn rất nhiều, hiển nhiên bọn họ cũng đã phát hiện ra sự có mặt của Ly Sát.

Thuỷ Long tộc? Thuỷ Long tộc kết minh với Ba Lợi đế quốc thuộc một trong ba quốc gia của liên minh Lam Địch Á Tư, trong bốn loại tự nhiên long, Thủy Long thành là một, đơn giản phán đoán nói cho Diệp Âm Trúc, hai Thuỷ long trước mắt chính là địch nhân.

Cửu giai đấu với bát giai, nếu chỉ là viễn đấu ma pháp mà xét thì hai Thuỷ long đều không có khả năng là đối thủ của Ly Sát. Nhưng hai Thuỷ long trước mắt chính là hai Thuỷ long trưởng thành thuộc loại xuất sắc hiển nhiên sẽ không cấp Ly Sát cơ hội đó, Ly Sát còn chưa hướng bọn họ phát động công kích, hai Thuỷ long đã cùng phun xuất một băng lam sắc thổ tức hướng về phía Ly Sát.

Ly Sát hừ lạnh một tiếng

-Bọn chúng muốn chết

Cũng khó trách Ngân long công chúa tin tưởng mười phần như vậy, tại không trung trên miệng núi lửa, hoả nguyên tố trong không khí cực kỳ sung túc, tương ứng là các nguyên tố khác vô cùng ít ỏi, mà nguyên tố ít nhất chính là cùng hoả nguyên tố khắc chế lẫn nhau, thuỷ nguyên tố. Tại đây, hai Thuỷ long kết minh cùng Ba Lợi đế quốc mặc dù có thể áp chế núi lửa tốt hơn Ly Sát nhưng đồng dạng ở chỗ này thực lực của bọn họ cũng khó mà phát huy được. Ly Sát mặc dù tốc độ phi hành không có nhanh hơn bọn họ nhưng muốn giết bọn họ lại chính là có vài phần nắm chắc.

Mục tiêu của Ly Sát là hai Thuỷ long nhưng ánh mắt Diệp Âm Trúc lại nhìn về hướng mặt đất, tại đằng xa, hắn chứng kiến quân đội của Ba Lợi đế quốc đang lui lại rất nhanh.

Hắn rõ ràng nhớ kỹ đánh giá của Áo Lợi Duy Lạp đối với ba lợi vương quốc. Ba lợi vương quốc tối uy hiếp nhất chính là xạ thủ, độc tiễn của bọn họ đối với chiến sĩ mà nói đều mang đến áp lực không nhỏ. Theo số lượng mà xét, phía liên minh Mễ Lan đế quốc có bốn quốc gia vốn áp đảo phía Lam Địch Á Tư đế quốc, hỗn chiến như hiện tại hiển nhiên có lợi đối với Mễ Lan đế quốc, nếu lúc này có thể tiêu diệt Ba lợi vương quốc thì chiến đấu tiếp theo sẽ càng trở lên dễ dàng.

Một tấm hoả thuẫn cực lớn xuất hiện ở phía trước Ly Sát. Hai luồng thổ tức của Thủy Long lập tức biến thành vụ khí. Hai Thuỷ Long hiển nhiên không chuẩn bị đấu ma pháp cùng Ly Sát, đồng thời tại thời điểm phún xuất thổ tức, bọn họ dụng tốc độ nhanh nhất hướng phía Ly Sát bay đến, chỉ với tấn công bằng thân thể trong đối đầu với Ngân Long, bọn họ mới có cơ hội.

-Ly Sát, không cần quan tâm đến bọn họ, hướng mục tiêu tiếp tục bay đến, hai đại gia hoả này giao cho ta

-Tốt

Ly Sát đang chuẩn bị phóng thích ma pháp nghe Diệp Âm Trúc lần đầu tiên phân phó có chút sững sờ nhưng không biết tại sao nàng lúc này cũng không muốn làm trái lời Diệp Âm Trúc, hai cánh thu liễm, lập tức hướng phía dưới hạ xuống.

Núi lửa lúc này phún xuất càng trở lên mãnh liệt, lượng lớn khói bụi mang theo nhiệt lượng đang hạ xuống, mà nham tương màu đỏ sậm cũng bắt đầu từ đỉnh núi chảy xuống, nham tương chảy xuống so với tốc độ rút lui của chiến sĩ Mễ Lan đế quốc cùng ba lợi đế quốc còn nhanh hơn một chút.

-Hải Dương, tinh thần cộng hưởng

Diệp Âm Trúc bình tĩnh nói.

Hải Dương hai tay nắm chắc lân phiến sau lưng Ly Sát, một mặt cố chịu đựng cảm giác thất trọng do Ly Sát lao xuống mang đến, một mặt mở ra tinh thần chi hải của mình.

Thần quang trong mắt Diệp Âm Trúc đại phóng, tinh thần lạc ấn trước tiên cùng Hải Dương liên hệ, dạng phối hợp như thế cũng không phải lần đầu tiên diễn ra, cơ hồ không có sơ suất,tinh thần lực của hai người nhanh chóng dung hợp thành một thể. Diệp Âm Trúc lựa chọn tinh thần cộng hưởng không phải là ngẫu nhiên, một là vì Hải Dương không có vũ kỹ, rất khó cố định trên lưng Ly Sát tiến hành đạm tấu, còn một nguyên nhân khác, cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất, là bởi vì hắn sắp đạn tấu cầm khúc không thể để Ly Sát nghe được.

Diệp Âm Trúc nới lỏng hai tay đang ôm Hải Dương, Bích Ti đã thay cánh tay hắn giữ Hải Dương trên lưng Ly Sát. Hai chân kẹp chặt thân Ly Sát, tám ngón án trên đầu,cổ,vai,eo,đuôi, đủ cách bộ phận của cổ cầm hình rồng.

Tất cả tâm tình giờ phút này đều chuyên chú, Diệp Âm Trúc nhẹ giọng ngâm sướng "Ái ái đông phong hàn, lang lang hoàn bội âm. Thiên thao bạo diệt sát, thương hải lão long ngâm." Chỉ 20 từ ngắn ngủn, nhưng lại đem tinh thần khí tức phúc chốc đề thăng cực điểm, cùng với tinh thần cộng hưởng của Hải Dương hỗ trợ, Diệp Âm Trúc đã đạt từ ma pháp lực của Kiếm Đảm Cầm Tâm cửu giai đỉnh trong nháy mắt biến thành màu tím. Màu tím nhàn nhạt, cũng có một ý nghĩa khác. Một tia sát khí cường liệt từ hai mắt hắn bộc phát. Tiếng đàn lúc này, không những tăng đến tử cấp, mà dưới tinh thần chi lực của Hải Dương hỗ trợ, tự động vượt tới Tử Vi Cầm Tâm, cũng là "sát lục" cầm tâm. (Giết chóc)

Nghe được 20 chữ Diệp Âm Trúc ngâm xướng, thân thể Ly Sát thoáng động một chút, Hải Dương thấy rõ ràng, lân phiến trên cổ Ly Sát cũng hoàn toàn dựng đúng lên, quanh thân thể sinh ra tinh thần khí tức cường đại, tựa hồ chống lại thanh âm của Diệp Âm Trúc.

Tình cảnh đồng dạng như thế Hải Dương cũng không phải lần đầu nhìn thấy, nàng đương nhiên biết lúc này Diệp Âm Trúc muốn làm gì. Ánh mắt hướng đến hai đầu thủy hệ cự long đang vọt nhanh tới, Hải Dương chỉ có thể than nhẹ một tiếng.

Hai tay, tám ngón của Diệp Âm Trúc đồng thời hành động, một chuổi âm thanh torng trẻo mà lạnh lùng lại tràn ngập sát khí theo ngón tay hắn bắn ra. Mỗi âm phù đơn giản lúc này đều như tiếng gầm trầm thấp của cự long động lòng người bay ra. Hạo Nhiên Khôi Hoành cầm khúc do 7 sợi gân rồng với thuộc tính bất đồng của Khô Mộc Long Ngâm Cầm vang lên. Ánh sáng màu tím bao phủ thân thể Diệp Âm Trúc trong nháy mắt cường thịnh lên. Trong mắt hắn quang mang đã hoàn toàn biến thành quang mang giết chóc băng lãnh. Tròng mắt đen lóe lên sát ý khổng lồ tràn ngập thiên địa. Hai tay tám ngón trên Khô Mộc Long Ngâm Cầm đã biến thành một loạt ảo ảnh.

Khô Mộc Long Ngâm-- Long Trường Thao. Đúng vậy. Đây là một trong chín đại danh khúc của Cầm Tông. Long Tường Thao. Đã từng tại Bố Luân Nạp sơn mạch, Cầm Thành hoàn toàn thay đổi chiến cuộc, một khúc Long Tường Thao. Chỉ bất quá lúc này Diệp Âm Trúc cũng không giống lúc trước. lúc này đây, hắn chỉ có tinh thần cộng hưởng của Hải Dương. Nhưng tinh thần lực lại không ít hơn lúc ở Cầm Thành đạm tấu chút nào. Bởi vì đem tinh thần lực càng nhiều cùng cộng hưởng thì bị ảnh hưởng phản kháng càng lớn. Hắn có thể phát huy uy lực của cầm khúc cũng bởi vì Khô Mộc Long Ngâm Cầm trước mặt cũng không giống như lúc đầu, dưới tác dụng của cổ cầm cấp Thần Khí trong mắt mắt đem uy lực của Long Tưởng Thao đề thăng một bậc.

Hai đạo quang hoàn màu tím từ trên người Diệp Âm Trúc bay ra, hướng đến hai đầu thủy long. Lúc này, lân phiến dựng lên trên lưng Ly Sát cũng đã trở lại bình thường, Mà Hải Dương cũng xoay người về phía Diệp Âm Trúc đang đạm tấu. Bởi vì nàng cũng không nghe được thanh âm gì.

Thần Âm Quang Hoàn. Đem hiệu quả của cầm khúc ngưng tụ trong Thần Âm Quang Hoàn. Lúc này là biện pháp tốt nhất để bảo vệ Ly Sát.

Mắt thấy hai đạo quang hoàn màu tím bay thẳng đến trước mặt, hai đầu thủy long nhất thời hoảng sợ. Bọn họ bát giai tuy không sợ tử cấp ma pháp phổ thông. Nhưng bọn họ đột nhiên thấy Diệp Âm Trúc ngoại tịch Ngân Long đột nhiên phát huy tử cấp thực lực trong lòng không hẹn mà cùng chấn động. Hạ ý thức cùng phun ra một đạo băng màu lam nồng nặc.

Một màn kỳ dị phát sinh. Hai đạo băng phun ra trực tiếp xuyên qua quang hoàn màu tím nhưng xuyên qua không khí. Mà sau một khắc, hai đạo quang hoàn thật lớn cũng đã bao phủ thân thể của 2 đầu cự long.

Khóe miệng Diệp Âm Trúc toát ra một tia khinh thường lạnh như băng. Tinh thần hệ ma pháp có thể để loại ma pháp vật chất triệt tiêu sao?

Trong nháy mắt tiếng vang ầm ầm kịch liệt trong tinh thần của hai đầu thủy long, thân thể đang vọt tới của hai đầu cự long trong sát na tựa như dừng lại. Con mắt rồng thật lớn lúc này tràn ngập sự hoảng sợ.

Sau khi ở Cực Bắc Hoang Nguyên thống lĩnh 500 chiến sĩ tử thần. Tinh thần lực của Diệp Âm Trúc trong việc khống chế ma pháp so với trước kia càng cường đại hơn nhiều. Thần Âm Quang Hoàng thi triển ra, bao hàm đầy đủ ý nghĩa của Long Tường Thao.Trong nháy mắt khi quang hoàn chạm cơ thể, uy lực của cầm khúc cũng đồng thời bộc phát. Còn hơn là từ từ nghe được cầm khúc còn có thể chuẩn bị chống cự. Cơ hồ trong chốc lát, tinh thần phòng tuyến của hai đầu thủy long đã bị một khúc Long Tường Thao phá tan.

Nếu bình thường. Với thực lực của Diệp Âm Trúc lúc này muốn đối phó với hai đầu bát giai thủy hệ cự long còn có khó khăn nhất định. Dù sao thân thể long tộc tự thân đã cực kỳ cường đại. Không cho hắn có thời gian đạn tấu cầm khúc. Nhưng lúc này lại không giống. hắn có Ly Sát phối hợp. Ngồi ngay ngắn trên lưng Ly Sát, hắn hoàn toàn có thể đem tâm thần đặt ở việc đạn tấu cầm khúc. Hơn nữa, tinh thần cộng hưởng của Hải Dương cũng mang đến tinh thần lực thuần khiết.

Một khúc Long Tường Thao nhất thời phát huy tác dụng thật lớn. Đây cũng là nguyên nhân căn bản nhất để Ngân Long vương Hoắc Hoa Đức cử Diệp Âm Trúc ngoại tích ngân long đại biểu cho Ngân long tộc xuất chiến.Đương nhiên, Hoắc Hoa Đức cũng chỉ hy vọng cầm khúc của Diệp Âm Trúc chế trụ cự long của Hắc Long thành, rồi để Ly Sát đánh chết. Hắn không có nghĩ đến Diệp Âm Trúc thực lực đã tiến bộ đến trình độ kinh khủng như vậy. Một khúc Long Tường Thao cho dù đối mặt với cao giai cự long cũng không chỉ có tác dụng hạn chế thôi.

Thân thể Ly Sát lại bay tới trước, mặc dù nàng không nghe được cầm khúc của Diệp Âm Trúc mà bị ảnh hưởng. Nhưng nàng lại cảm giác được tiết tấu đạn tấu cực nhanh của Diệp Âm Trúc. Cảm giác không thoải mái ở lưng làm tâm tình nàng nhất thời trở nên táo bạo hẳn lên.Mắt thấy khoảng cách với Ba Lợi Quốc chiến sĩ ngày càn gần. Hai cánh ly Sát một lần nữa lại triển khai, khống chế độ cao chính mình. Cho dù là long tộc, cũng tuyệt không muốn trở thành một tiêu của một đám cao cấp cung thủ.

Trong lòng âm thầm hừ lạnh. Ba Lợi Quốc là gì? Bọn ngươi chỉ như đồ sứ, để cho các ngươi một phần đại lễ. Không có sử dụng lực lượng long ngâm huyền diệu. Hỏa hệ ma pháp nguyên tố khổng lồ dưới sự tập trung của Ly Sát âm hiểm ngưng tụ lại, ở núi lửa sử dụng hỏa hệ ma pháp, không nghi ngờ sẽ có hiệu quả gấp hai mà tốn công một nữa. Sau một khắc, chân trời đã biến thành một mảng mây đỏ.

Thân thể hai đầu thủy long lúc này cũng đã hoàn toàn đứng lại. Hai cánh cũng chỉ miễn cưỡng khống chế thân thể bọn họ phiêu phù ở đó mà thôi. Tiếng đàn mãnh liệt. Tựa hồ lưu lại trong cơ thể họ một loại cảm giác đặc thù. Tinh thần lực trong tinh thần chi hải không lồ điên cuồng náo động. Tất cả ma pháp nguyên tố trong cơ thể lúc này cùng bạo phát lên.Thân thể màu lam của hai đầu thủy long không ngừng lóe lên ánh sáng màu lam lúc mạnh lúc yếu. Trơ mắt nhìn những đám mây lửa phía chân trời xa xa không ngừng ngưng tụ lại, nhưng không có biện pháp nào.

Ly Sát cũng phiêu phù trong không trung, nhưng lúc nàng sự táo bạo trong lòng nằng cũng tiêu thất, nhìn thấy Ba Lợi Quốc chiến sĩ phía dưới đều nhanh chóng chạy trốn, thậm chí còn hướng mình bắn tên, miệng rồng không chỉ toát ra một tia cười tàn nhẫn. Lão nương cách các ngươi hơn 2000 thước, trừ phi là thần khí, nếu không muốn bắn đến ta các ngươi không phải nằm mơ sao?

Chính lúc Ly Sát đang đắc ý thì đột nhiên nàng thấy một đạo ánh sáng màu bặc, trong một khắc, không khí dưới thân vặn vẹo một chút. Không đợi thân thể nàng phản ứng tránh sang hướng khác được vài thước, một cảm giác tê tái đã từ cánh trái truyền tới. "Mẹ kiếp, không ngờ lại có loại cung thần khí tồn tại." Lúc này đó là ý niệm duy nhất trong đầu Ly Sát.

Quân đội của Ba Lợi Vương Quốc nhanh chóng rút lui,Đội trưởng xưng danh tiểu vương tử thần tiễn Bội Cổ trên mặt toát ra một tia cười âm hiểm "Chuyện nhỏ, Ngân long có gì đặc biệt hơn người. Đứng trước Độc Long Thần Cung cũng xong đời như nhau, đáng tiếc chỉ bắn trúng cánh mà thôi.

"
Trời a!" Bội Cổ đang lúc đắc ý, đột nhiên nghe thấy bọn thuộc hạ của mình phát ra tiếng kinh hô đầy sợ hãi. Trong lòng không nhịn được giận dữ. Lão tử huấn luyện các ngươi thế nào, không ngờ lại rối loạn như thế. Không phải chỉ là dung nham sao? Đợi hai vị Long Sử đại ngân giết chết đầu ngân long sẽ lập tức dùng thủy hệ ma pháp cường đại của bọn họ đẹm dung nham dập tắt ngay tức khắc, có gì mà sợ chứ.

Đang lúc Bội Cổ đưa ánh mắt như tro tàn từ phía bọn thuộc hạ nhìn lên không trung thì hắn mới biết hắn sai rồi. Hắn chứng khiến không phải là những đám mây lửa, mà là một tảng đá đỏ bừng đầy lửa bao quang đường kính vượt qua năm thước từ trên trời rơi xuống.

Lưu tinh hỏa vũ, cấm chú phổ thông nhất trong hỏa hệ ma pháp.

"Long Sử ở đâu? Ma pháp sư, nhanh, phóng thích ma pháp phòng ngự a!" Thanh âm của hắn cũng đã biết thành tiếng kêu thảm thiết, lúc nàng, hắn hiểu rõ,Độc Long Cung trong tay tuyệt đối vô pháp ngăn cán uy lực của Lưu Tinh hỏa vũ. Càng làm cho Bội Cổ sợ hãi chính là,Lưu Tinh hỏa vũ cũng không phải hướng bọn họ mà rớt xuống. Nếu ở tình hướng bình thường. Mắt thấy Lưu Tinh hỏa vũ bay về một bên, hắn dám chắc sẽ cười nhạo sự thất bại của ngân long. Nhưng lúc này, Lưu Tinh hỏa vũ đang hướng đến sườn núi. Mà là sườn núi đang không ngừng bắn ra dung nham, như hỏa thần nổi giận.

Tiếng ầm ầm thật lớn giống như sấm sét văng lên, cả tòa núi lửa trong khoảng khắc bị Lưu Tinh hỏa vũ từ trên trời bắn xuống tạo thành trăm ngàn lỗ hổng. Ngang cả miệng núi lửa đang điên cuồng bắn ra cũng không tránh khỏi chấn động kịch liệt làm chậm lại một chút, rồi lại bắn tiếp còn cuồng bạo hơn trước nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất