Ny Na than nhẹ một tiếng: " Kể từ hoàng cấp trở đi, thực lực của thần âm sư muốn tăng lên chỉ có thể dựa vào thiên phú. Không có thiên phú, có cố gắng mấy cũng chả thành công, lúc đó chắc cũng chả có tâm trạng mà phấn đầu cho chức nghiệp … Nhưng ta tin rằng, thần âm sư sau này sẽ trở thành ma pháp sư cường đại nhất trên đại lục. Một ngày nào đó, trên Pháp lam sẽ mọc lên tòa tháp thứ tám, và sẽ không chỉ có một tòa thần âm sư chi tháp thôi đâu ".
Phất Cách Sâm kinh ngạc nhìn Ny Na:
" Ca ngợi Pháp Lam , Ny Na hệ chủ, tình huống này không nên nói sớm ".
Ny Na cũng biết mình nhất thời xúc động nên đã nói lỡ miệng, vội im lặng không nói năng gì, giả bộ chăm chú nhìn vào trận đấu.
Phất Cách Sâm không thấy Ny Na trả lời cũng đành quay lại với trận đấu, nhìn những đòa hoa biết nói trong đội hình thần âm hệ, hắn không nhịn được phải nuốt nước bọt. Mặc dù tuổi cũng không còn nhỏ nữa nhưng nhìn những thân hình nóng bỏng của mỹ nữ thần âm hệ, hắn có cảm giác như mình đang sống lại thời trai trẻ.
" Diệp Âm Trúc, cố gắng lên, vì một thần âm hệ cường đại! ". Những thanh âm cổ vũ vang lên từ những vị đại tỷ học lớp trên, họ mặc những bộ quần áo đặc chế đang hăng hái hô to động viên Âm Trúc. Toàn trường bây giờ có khoảng trên năm ngàn nam nhân thì hơn 95 % trong số họ đang dán mắt vào những bộ quần áo đặc chế đó, cổ không ngừng nuốt nước bọt.
Đội trưởng đội cổ vũ hôm nay là đệ nhất mỹ nữ của Mễ lan học viện – Hương Loan. Hương Loan cũng không phải là tên của nàng mà chỉ là biệt danh thôi. Không một ai biết tên thật của nàng là gì, cho dù là đệ tử phụ trách tư liệu học sinh cũng không biết. Vì nàng sử dụng loại nước hoa chiết suất từ hoa hương loan nên mọi người gọi nàng như thế. Hương loan là một loại hoa tượng trưng cho sự hạnh phúc của đôi lứa, nó cũng tượng trưng cho tinh thần quang minh lỗi lạc, được Mễ lan đế quốc coi là quốc hoa. Người Mễ lan ai cũng thích nó, mỗi tội loại hoa này được đế quốc bảo vệ rất kĩ, nếu mua từ tư nhân giá cũng không rẻ.
Nghe được thanh âm của Hương Loan, Diệp Âm Trúc đang đứng ở trên lôi đài không tự chủ được cũng phải quay qua nhìn. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn Hương Loan nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng là tim hắn lại đập rộn rã. Tuy cũng cùng mặc trang phục áo lam quần trắng nhưng Hương Loan lại tọa cho người ta cảm giác mà không cô gái nào trong đội cổ vũ có được, một thân hình hoàn mỹ: cao một thước bảy, đôi chân thon dài, mái tóc màu kim phất phơ theo gió, đôi mắt màu tím mộng mơ khiến cho bao gã si tình phải ngất ngây. Một dung nhan động lòng người như vậy, khiến cho người ta nhìn một lần là nhớ mãi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hương Loan, Diệp Âm Trúc cảm thấy toàn thân như bị điện giựt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Mỹ nữ thần âm hệ hắn gặp không ít nhưng người làm cho hắn tim đập nhanh, mặt đỏ lên chỉ có Hương Loan. Hương Loan gây cho hắn một cảm giác lạ kỳ mà từ trước đến nay hắn chưa từng trải qua. Nhìn sự cổ vũ của Hương Loan lúc này, Diệp Âm Trúc có cảm giác toàn thân tràn đầy khí lực, sẵn sàng đối đầu với mọi thử thách. Thậm chí hắn sung sướng đến nỗi phải tự hỏi: Nàng thật đang nhìn ta sao? Nàng đang cổ vũ cho ta ư? Ta nhất định phải chiến thắng trận này để làm nàng vui lòng.
" Này, ngươi làm gì mà ngây người ra thế? ". Thanh âm Tuyết Linh vang lên khiến Diệp Âm Trúc bừng tỉnh.
" A! Ta, ta … ". Mặt hắn đỏ bừng lên.
Tuyết Linh hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói với Diệp Âm Trúc:
" Đừng nhìn nữa, vô dụng thôi. Ngươi có biết tại học viện chúng ta có boa nhiêu người theo đuổi Hương Loan không? Cho dù nàng thật sự quý mến ngươi thì ngươi với nàng cũng chưa chắc thành đôi được đâu ".
" Tạo sao? ". Diệp Âm Trúc ngây ngô hỏi.
" Chẳng lẽ ngươi tưởng những người theo đuổi Hương Loan sẽ để yên cho ngươi sao? Thôi, đừng suy nghĩ viển vông nữa, tập trung vào trận đấu đi ".
Diệp Âm Trúc vội hít vào một hơi dài thanh khí, không nhìn Hương Loan nữa, thu liễm tinh thần quan sát đối thủ. La Lan hôm nay thướt tha trong bộ giáo phục, mặc dù nàng cũng rất đẹp nhưng vẻ đẹp của nàng không làm Âm Trúc động tâm như Hương Loan. Hắn tham gia đại hội so tài tân sinh lần này chính là muốn chứng minh cho La Lan thấy thực lực của mình.
Làm phong hệ chủ tướng, sắc mặt La Lan có chút âm trầm. Nàng không nghĩ rằng Diệp Âm Trúc có thể lãnh đạo thần âm hệ tham gia trận đấu, mà đã chiến thắng ba trận liên tiếp.
" La Lan, chúng ta lại gặp nhau ". Diệp Âm Trúc qua chào hỏi La Lan với tư cách chủ tướng thần âm hệ.
La Lan hừ một tiếng:
" Không nghĩ được rằng tiểu tử ngươi cũng có chút bản lĩnh, cũng đến được tận đây. Bất quá trong trận đấu này ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là ma pháp thực thụ, kẻ mạnh thực sự là thế nào ".
Diệp Âm Trúc từ lúc rời khỏi Bích không hải đến nay đã gặp không ít sự cố phát sinh, thêm vào tâm tính, khí chất của hắn từ nhỏ đã được âm nhạc bồi dưỡng nên không vì những lời này của La Lan mà tức giận, chỉ mỉm cười đáp lại:
" Vậy thì bắt đầu đi. Chúng ta lựa chọn đoàn chiến ". Hắn không tranh cãi, dùng sự thật để chứng minh một vấn đề mới là phương án tối ưu.
Năm thành viên của phong hệ có mỗi La Lan là nữ, khi trọng tài tuyên bố trận đấu chính thức bắt đầu, nhất thời năm đạo quang mang màu vàng trong nháy mắt bộc phát. Đây là lần thứ ba thần âm hệ do Âm Trúc lãnh đạo đối mặt với đối phương gồm năm người đạt hoàng cấp. La Lan cùng ba gã tân sinh đều là hoàng cấp sơ giai, nhưng tên đệ tử năm hai của phong đệ đã đạt đến hoàng cấp cao giai.
Phong hệ ma pháp tuy lực công kích không phải cực mạnh nhưng tốc độ tuyệt đối là nhanh nhất. Tiếng xé gió phá không vang lên trước tiên, mười đạo phong nhận từ năm cây ma pháp trượng phóng ra mang uy lực kinh nhân nhằm năm người bọn Âm Trúc vụt đến.
Quang mang màu trắng từ nguyệt thần thủ hộ pháp bào lặng lẽ xuất hiện, bảo vệ năm người Diệp Âm Trúc. Hôm nay bọn họ lựa chọn cầm khúc có tên là
" bạch tuyết ", vẫn như trước là một nhạc khúc bi thương. Đối với thần âm sư mà nói, nhạc khúc bi thương là loại nhạc khúc hay sử dụng nhất, có thể dễ dàng dùng tinh thần lực khống chế tâm tình của đối thủ. Ny Na cũng đã đưa cho họ những nhạc cụ dễ dàng tạo sự bi thương trong trận đấu này. Âm Trúc được phân công chống đỡ toàn bộ sự công kích của đối thủ.
Khúc
" bạch tuyết " đã bắt đầu từ cổ tranh của Hải Dương, ngay khi thanh âm vừa mới vang lên, mười đạo phong nhận trong không trung bắt đầu xảy ra sự biến hóa. Mười đạo phong nhận khi còn cách bọn Diệp Âm Trúc mấy thước đột nhiên thay đổi phương hướng, va chạm vào nhau. Âm thanh chói tai từ tiếng gió rít vang lên khiến tiết tấu nhạc khúc rối loạn. Tuyết Linh, Lam Hi, Khổng Tước tam nữ sắc mặt đồng loạt biến đổi, nhạc khúc vừa mới khởi đầu đã bị âm thanh của tiếng xé gió cắt đứt, hiển nhiên không phải là sự khởi đầu tốt.
Các đạo phong nhận vẫn không ngừng va chạm trên không trung, âm thanh chói tai nối tiếp nhau không dứt. Ngoại trừ La Lan và tên đệ tử năm hai, ba tên đệ tử phong hệ còn lại không ngừng phát ra các đọa phong nhận, bọn họ mặc dù không chú ý công kích màn bảo vệ do nguyệt thần thủ hộ pháp bào tạo ra nhưng cũng không tránh khỏi có sự va chạm, mà càng va chạm thì thanh âm hỗn tạp tạo ra ngăn chặc các đệ tử thần âm hệ tấu nhạc khúc càng nhiều.
Hải Dương sau những phút ngạc nhiên ban đầu đã trở về trạng thái lạnh như băng vốn có, âm thanh của cây cổ tranh tuy chậm mà bất loạn, miễn cưỡng duy trì nhạc khúc
" bạch tuyết ". Nhưng Tuyết Linh, Lam Hi, Khổng Tước tam nữ lại không làm được như vậy. Tinh thần lực các nàng không cao như Hải Dương, bị những âm thanh do phong nhận tạo ra ảnh hưởng nên cố diễn tấu mà không cách nào thành nhạc khúc. Xem ra trận đấu này chỉ trông chờ vào mình Hải Dương độc tấu.
Vừa vào trận đấu thần âm hệ đã lâm vào cục diện bất lợi. La Lan nhìn Diệp Âm Trúc với ánh mắt khiêu khích, mặc dù Hải Dương còn có thể tiếp tục duy trì nhưng sức ảnh hưởng của nhạc khúc đối với hoàng cấp ma pháp sư can bản không đáng kể, không thể ngăn cản bọn họ ngâm xướng chú ngữ. Người đệ tử năm hai và La Lan bắt đầu ngâm xướng chú ngữ.
Vào lúc này Diệp Âm Trúc hoàn toàn không có một cử động nào, cũng không để ý những tạp âm do phong nhận tạo ra, ánh mắt thủy chung chỉ chú ý tới La Lan, tựa hồ như đang chờ đợi điều gì.
La Lan và người đệ tử năm hai niệm chú ngữ càng lúc càng nhanh, quang mang màu vàng từ hai người tỏa ra càng lúc càng mãnh liệt. Một kết giới lục mang tinh xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trên mặt Diệp Âm Trúc vẫn giữ nụ cười thản nhiên, tựa như hết thảy mọi việc đều không liên quan tới hắn. Hắn tập trung sự chú ý vào hải nguyệt thanh huy cầm. Hữu thủ bắt đầu động thủ, trong nháy mắt lướt qua dây đàn, tạo nên một chuỗi âm thanh trầm thấp giống như thần chung ( chuông thần) tạo ra khiến người ta trấn tĩnh tâm hồn.
Bạo âm. Diệp Âm Trúc đã sử dụng bạo âm. Sự ba động ma pháp màu đỏ sậm trong nháy mắt tăng lên, không ngừng va chạm với các đạo phong nhận.
Năm người bên phong hệ đồng thời chấn động. Bạo âm lần này không giống với lần Âm Trúc sử dụng để đối phó với ám ma hệ, lúc này Âm Trúc sử dụng bạo âm liên tục. Ngay từ lúc mới vào trận đấu Âm Trúc đã chuẩn bị thật kỹ, tinh khí thần của hắn hoàn toàn tăng lên tới đỉnh điểm, đấu khí cùng tinh thần lực dung hợp một cách hoàn mỹ mới có thể sinh ra bạo âm cực phẩm.
Uy lực của đợt công kích này tuyệt đối có thể so sánh với một hoàng cấp ma pháp của tinh thần hệ, thậm chí có thể nhỉnh hơn. Bạo âm tại lúc nào có thẻ phát huy hoàn toàn uy lực? Tần Thương đã từng giảng giải vấn đề này cho Âm Trúc một cách cẩn thận: bất luận hệ ma pháp gì, chỉ cần ngâm xướng chú ngữ ma pháp vượt qua một nửa là không có cách nào dừng lại, tựa như cầm khúc vậy. Câm ma pháp khi đạn tấu hơn một nửa thì không được dừng tay, nếu không rất có thể sẽ bị tinh thần lực phản hồi. Hiển nhiên khi đối thủ ngâm xướng hơn một nửa chú ngữ mới sử dụng bạo âm sẽ đạt được hiệu quả cao nhất, bạo âm sẽ cắt đứt sự liên kết chú ngữ giữa ma pháp sư và ma pháp nguyên tố, khiến đối thủ trọng thương do bị nguyên tố ma pháp phản hồi.
Tuy nhiên bạo âm chỉ cao hơn thuấn phát ma pháp một chút, chỉ cần tinh thần lực đối thủ kiên định, muốn sử dụng bạo âm phá hư đối thủ ngâm xướng rất khó. Diệp Âm Trúc đối với vấn đề này hoàn toàn tự tin, dù sao đối thủ của hắn chỉ là hoàng cấp nên chỉ cần bảy đợt bạo âm là đủ. Bảy đợt bạo âm phát ra liên tục uy lực không chỉ tăng gấp bảy lần so với từng đợt bạo âm mà phải hơn đến hàng chục lần, trong nháy mắt đã khiến La Lan và người đệ tử năm hai ngâm xướng chú ngữ thất bại.
Chú ngữ bị cắt đứt, hai người bọn họ nhất thời sắc mặt đại biến. Một đạo quang mang màu xanh biếc từ trong người La Lan bắn ra rồi nhanh chóng tan biến, ma pháp ba động mãnh liệt khiến La Lan run rẩy một chút nhưng khuôn mặt lại tươi tỉnh giống như vừa mới trút bỏ được gánh nặng. Hiển nhiên nàng cũng có ma pháp vật phẩm thủ hộ, trong lúc nguy cấp đã giúp nàng hóa giải nguyên tố ma pháp phản hồi. Nhưng người đệ tử năm hai lại không được may mắn như thế, phong hệ ma pháp phản hồi mãnh liệt khiến hắn lâm vào tình trạng vô cùng khốn đốn, chung quang thân thể quang mang màu vàng bắt đầu méo mó biến dạng một cách kì dị. Hắn kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi rồi gục ngã ngay trên sàn đấu. Mặt khác ba gã phong hệ ma pháp sư còn lại cảm thấy trong tai vang lên những âm thanh
"ong ong" … không dứt, đại não bị chấn động, trong nhất thời mất đi khả năng chiến đấu.
Lần đầu tiên sử dụng bảy đợt bạo âm, Âm Trúc cũng không ngờ hiệu quả đến thế. Giờ phút này bên phong hệ chỉ còn có mình La Lan là còn có khả năng tiếp tục chiến đấu, sự kinh miệt trong mắt nàng đã hoàn toàn biến mất. Nàng bây giờ đã hiểu được, thần âm hệ vào đến đây hoàn toàn không chỉ dựa vào vận khí. Để đối phó với tiếng đàn của thần âm hệ, phong hệ đã nghiên cứu sách lược kĩ càng nhưng không ngờ tất cả đã bị phá hư bởi Diệp Âm Trúc.
Âm Trúc càng lúc càng mang đến nhiều sự ngạc nhiên, ngay cả đến Phất Cách Sâm trên khan đài cũng phải tự nhủ:
" Ca ngợi Pháp lam, ma pháp ba động thật kì diệu. Uy lực của chiêu vừa rồi tuyệt đối đã ngoài lục cấp mà tại sao hắn vẫn chỉ là xích cấp nhỉ? Thần âm sư tu luyện ma vũ song tu chẳng lẽ lại có hiệu quả cao đến thế sao? ". Hắn đâu biết rằng thần âm sư tu luyện ma vũ song tu là khó nhất, nếu không phải Tần Thương sớm bắt Âm Trúc tu luyện xích tử cầm tâm ngay từ nhỏ thì cho dù có là thiên tài thực lực cũng không thể đạt đến mức này. Qua mười sáu năm gian nan khổ luyện, Diệp Âm Trúc cũng mới chỉ đạt đến những bước sơ bộ mà thôi.
Nhạc khúc
"bạch tuyết" đến lúc này mới có thể thuận lợi phát ra, Diệp Âm Trúc không hợp tấu mà ngầng đầu nhìn về phía La Lan, thản nhiên nói:
" Nhận thua đi. Các ngươi không còn cơ hội nào nữa đâu ".
Trong năm thành viên bên phong hệ đã có bốn người bị bạo âm ảnh hưởng, không còn năng lực chiến đấu, giờ chỉ còn một mình La Lan. Tuy đã có ma pháp vật phẩm bảo vệ nhưng thân thể La Lan vẫn bị chấn động bởi việc ma pháp nguyên tố phản hồi, có thể nói cục diện bây giờ hoàn toàn đảo ngược, đến lượt phong hệ không còn cơ hội chiến thắng.
" Không, ta sẽ không thua. Ta nhất định sẽ chiến thắng các ngươi ". La Lan toát ra vẻ mặt quật cường.
" Xuất hiện đi, bạn của ta, Phỉ Phỉ ". Thanh sắc ma pháp lục mang tinh xuất hiên trước mặt La Lan, thanh quang lóe lên mạnh mẽ kèm theo sự xuất hiện của một thân ảnh to lớn màu xanh.
Phất Cách Sâm và Ny Na đều kinh hô:
" Phong hệ ma thú, lục long ".
Phất Cách Sâm sau phút ngạc nhiên liền mỉm cười nói:
" Ca ngợi Pháp lam, bọn trẻ bây giờ mạnh thật, ngay cả một ma thú cao cấp như lục long cũng có thể thu phục. Xem ra thời kì hoàng kim của Mễ lan học viện sắp xuất hiện rồi ".
Ny Na sắc mặt không được tốt như Phất Cách Sâm. Lục long không phải là tuần long mà là một chủng loại thuộc long tộc thuần huyết. Mặc dù lục long phát triển nhất thực lực cũng chỉ đạt tới bát cấp, so với u minh tuyết phách có kém một chút nhưng năng lực của nó u minh tuyết phách cùng cấp căn bản không thể so sánh. Một ma pháp sư có tọa kỵ là đích long ( long tộc thuần huyết) mới được gọi là long ma pháp sư, điểm này so với long kỵ binh hoàn toàn bất đồng. Hiển nhiên La Lan là một long ma pháp sư.
Mặc dù lục long của nàng chưa trưởng thành, trí tuệ chưa mấy phát triển nhưng thực lực cũng đạt tới ngũ cấp. Thân nó dài bảy thước, cao ba thước, do còn bé nên nhìn qua cực kì đáng yêu. Vừa xuất hiện, lục long chưa biết làm gì, tiểu trảo đưa lên gãi gãi đầu, đảo mắt tìm La Lan.
" Phỉ Phỉ, công kích. Đánh bại bọn họ cho ta, nếu không ngươi không được ăn tối đâu ". La Lan phẫn nộ đưa ra mệnh lệnh.
Phỉ Phỉ xoay người đối diện với năm người bên Diệp Âm Trúc, ánh mắt nhất thời trở nên hung ác, tư thế chuẩn bị chiến đấu. Xem ra nó đã quyết định vì bữa cơm tối mà liều mạng.
Đây là lần đầu Diệp Âm Trúc đối mặt với đích long, chỉ thấy toàn thân Phỉ Phỉ được bao bọc bởi lớp lân phiến màu xanh biếc, chiếc sừng nhỏ trên đầu mới hơi nhú lên, toàn thân nhìn có vể mập mạp mũm mĩm, tuy thân thể có thể sánh được với kim tinh bạo long hung hãn nhưng nhìn bộ dáng của Phỉ Phỉ, Âm Trúc không thể tưởng tượng nổi là nó sẽ đem đến uy hiếp gì? Bất quá lần này hắn đã được đại khai nhãn giới, rút ra bài học không nên đánh giá thấp đối thủ.
Một đôi cánh lớn từ trên thân xòe ra, Phỉ Phỉ trong nháy mắt gia tốc, thân thể khổng lồ vừa bay lên không trung đã lập tức lao thẳng vào Diệp Âm Trúc tấn công, có nguyệt thần thủ hộ pháp bào bảo vệ mà Âm Trúc vẫn thấy toàn thân rung động, đủ để biết thực lực của Phỉ Phỉ cường hãn đến mức nào. Đã vậy Phỉ Phỉ còn có thuộc tính phong hệ, tốc độ siêu nhanh thì phản công nó bằng cách nào đây?
Oanh … Phỉ Phỉ lại một lần nữa lao vào Âm Trúc. Màn bảo vệ cơ hồ trong phút chốc chỉ còn là những tia bạch quang, lực công kích cường hãn của Phỉ Phỉ đã khiến nó tan rã. May mà Diệp Âm Trúc tinh thần lực cường đại, sử dụng nguyệt thần thủ hộ pháp bào tạo ra màn năng lượng bảo vệ tương đương với lục cấp nên thân thể không bị chấn thương, nếu không có nó mà bị Phỉ Phỉ trực tiếp công kích thì …
La Lan từ xa cao giọng hô:
" Phong nhận thổ tức ".
" Không thể ". Ny Na kinh hô.
Một đạo cuồng phong màu xanh biếc được Phỉ Phỉ phóng ra. Đạo cuồng phong này do vô số phong nhận tạo thành, thổ tức là đặc thù năng lực của long tộc, mỗi một chủng tộc đích long lại có năng lực khác nhau. Đạo cuồng phong do Phỉ Phỉ phóng ra có thể tương đương với lục cấp ma pháp, trong nháy mắt đã công kích đến bọn năm người Diệp Âm Trúc trong khi màn bảo vệ vừa tan biến. Lúc này Diệp Âm Truc cũng không kịp điều động tinh thần lực để mở lại màn bảo vệ, ma pháp sư mà bị ma pháp của cự long trực tiếp tấn công sẽ có kết quả gì đây?
Đội cổ động của thần âm hệ lúc này cũng không phát ra một tiếng động nào, đại đa số nữ tử đều nhắm con mắt lại không dám nhìn nữa. Cho dù là trọng tài hay các vị sư phụ bên ngoài cũng không thể có khả năng can thiệp trong nháy mắt, ai mà nghĩ rằng sẽ có cường đại cự long ở đây chứ.
Nhìn đạo cuồng phong đang điên cuồng bay về phía Diệp Âm Trúc, mọi người đều nín thở để theo dõi. Ánh mắt La Lan lúc này cũng đã trở nên ngốc trệ, trong lòng thập phần hối hận vì đã ra lệnh như vậy. Phỉ Phỉ trí tuệ có hạn, giờ chỉ biết hoàn toàn nghe theo sự sai khiến của nàng. Phẫn nộ trước thái độ của Diệp Âm Trúc, nàng đã quên mất sự đáng sợ của cự long, giờ chỉ có thể nhìn bọn Diệp Âm Trúc bị hủy trong nháy mắt, nàng muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa.
"Bạch tuyết" nhạc khúc lúc này cũng không có ý nghĩa gì nữa. Tuyết Linh sợ ngây người, Lam Hi nhìn đạo cuồng phong đang tiến đến mà trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, Khổng Tước hét chói tai. Hải Dương cũng đã dừng đàn, để hai tay trên những dây đàn mảnh mai, từ đôi mắt lạnh như băng toát ra vài phần tuyệt vọng, lại có vài phần cảm giác được giải thoát. Những đọa phong nhận trong đọa cuồng phong hất tung mái tóc Hải Dương lên, để lộ nửa bộ mặt luôn bị mái tóc dài che khuất. Nửa gương mặt nàng da dẻ nhăn nheo, lại thêm một vết sẹo dài màu đỏ bầm nhìn rất đáng sợ, hoàn toàn trái ngược với nửa gương mặt tuyệt mỹ bên kia. Bí mật của Hải Dương trong giờ phút mang tính hủy diệt này cuối cùng cũng đã lộ ra. Nếu nói Hương Loan là thần âm hệ đệ nhất mỹ nữ thì nàng chính là thần âm hệ đệ nhất sửu nữ ( xấu xí).
Diệp Âm Trúc không hoảng loạn cũng không tuyệt vọng. Nhìn đạo cuồng phong xanh biếc ập đến, hắn động thủ, lúc này đây không phải cầm huyền rung động mà là chính tay hắn- bàn tay chỉ có bốn ngón. Hữu thủ hắn vung ra, một đọa quang hoa màu phỉ thúy trong nháy mắt xuất hiện, kéo dài tới ba trượng. Quang hoa trong không trung vừa chuyển, một vòng tròn màu phỉ thúy phiêu đãng dựng lên, ngay trước khi đạo cuồng phong ập đến một sát na.
Oanh!!!!!
Vòng tròn màu phỉ thúy rung động kịch liệt, Diệp Âm Trúc phát ra một tiếng kêu đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi. Tuy thế Diệp Âm Trúc vấn không hề lùi lại, ánh mắt kiên định nhìn về phía Phỉ Phỉ. Cước bộ hắn vội vận dụng, nhanh chóng tránh né một trảo của Phỉ Phỉ bổ xuống, trong chớp mắt đã xuất hiện phía sau Phỉ Phỉ. Quang hoa màu phỉ thúy trong nháy mắt lại biến đổi, một vòng tròn xuất hiện vô thanh vô ảnh trên cổ Phỉ Phỉ, được bắt nguồn từ một ti tuyến ( sợi dây) trên hữu thủ Âm Trúc. Lúc này quang mang màu vàng lóe ra mảnh liệt trên cổ Phỉ Phỉ.
Phỉ Phỉ kêu lên một tiếng thống khổ. Diệp Âm Trúc đang đứng ở trên lưng nó, hay tay đồng thời dùng sức, phỉ thúy sắc ti tuyến không ngừng buộc chặt.
Cơn đau kịch liệt ở trên cổ khiến Phỉ Phỉ nổi giận, điên cuồng rít gào, thân thể bay lên không trung giãy dụa kịch liệt tựa hồ muốn hất Diệp Âm Trúc rơi xuống. Nhưng mọi nỗ lực của nó đều trở nên vô vọng. Phỉ thúy ti tuyến quấn trên cổ nó càng lúc càng chặt, thống khổ cũng theo đó càng ngày càng kịch liệt, long huyết đã tí tách chảy xuống từ trên cổ nó mà Diệp Âm Trúc như dính chặt trên người nó vậy, làm mọi cách mà cũng không hất được.
Dưới những cử động của Phỉ Phỉ, Diệp Âm Trúc lại phun ra một ngụm máu tươi nhưng hai tay hắn vẫn giữ chặt phỉ thúy ti tuyến.
" Thu hồi ma thú của ngươi lại và nhận thua đi, nếu không ta chỉ còn cách giết nó ". Thanh âm Diệp Âm Trúc lạnh lùng vang lên khắp toàn trường.
Đột biến vừa rồi chỉ phát sinh trong nháy mắt, có thể nhìn rõ động tác của Diệp Âm Trúc cơ hồ chỉ có vài người. La Lan rõ ràng cảm nhận được lục long Phỉ Phỉ thống khổ mãnh liệt, nàng mặc dù rất muốn thắng trận đấu này nhưng đối với nàng mà nói, Phỉ Phỉ quan trọng hơn, không chút do dự triệu hồi Phỉ Phỉ quay về.
Diệp Âm Trúc từ trên không trung rơi xuống, giữa không trung lộn một vòng rồi mới an toàn tiếp đất, phỉ thúy ti tuyến rung động rồi biến mất trong ống tay áo của hắn. Lúc này sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy nhưng khí chất vẫn như trước, kiêu hãnh như cây trúc trước gió. Phong hệ thua, La Lan cũng đã thua, cho dù có thể miễn cưỡng tiếp tục trận đấu nhưng nàng buộc phải chấp nhận sự thật này.
" Thần âm hệ thắng ". Người trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc, cho đến lúc này tim hắn vẫn đập kịch liệt như trống. Vừa rồi năm đệ tử thần âm hệ suýt nữa mất mạng dưới lục long làm hắn sợ thót tim, phải biết rằng nữ đệ tử thần âm hệ đều có xuất thân bất phàm, vạn nhất có vần đề gì xảy ra thì vô cùng phiền toái a!
La Lan lúc này đã tỉnh táo lại, dìu người đệ tử năm hai đi xuống võ đài, nàng thậm chí không dám nhìn thẳng vào hai mắt Âm Trúc.
Lúc này Âm Trúc bắt gặp cái nhìn kinh ngạc đến ngây người của Hương Loan, khóe miệng nở ra một nụ cười, tựa như muốn nói với nàng: ta thắng, thần âm hệ đã thắng.
" Âm Trúc ". Tuyết Linh là người đầu tiên đi đến gần hắn, Lam Hi, Khổng Tước, Hải Dương theo sau. Lúc này mái tóc dài của Hải Dương lại che nửa mặt như cũ, sắc mặt nàng lúc này trắng bệch không có một tia huyết sắc.
Diệp Âm Trúc nhìn tứ nữ:
" Chúng ta đã thăng! Ta đã nói rồi, ta sẽ thay các ngươi công kích và ta đã làm được. Oa ". Phun ra một ngụm máu tươi, cả người Diệp Âm Trúc ngã xuống. Hải Dương cả kinh, vội chạy đến đỡ lấy Diệp Âm Trúc, mùi máu tanh không làm mất đi mùi ngai ngái của nam nhân, khiến mặt nàng đang trắng bệch trở nên ửng hồng, tay chân luống cuống không biết phải làm sao cho phải.
Trong cơn mê, Diệp Âm Trúc tựa hồ như thấy được những bộ phận trong cơ thể mình, từ kinh mạch, máu, lục phủ ngũ tạng … đều hiện ra trước mắt.
Di, tại sao ta lại có thể chứng kiến chuyện này? Trong lòng hắn tràn ngập nghi hoặc. Tại đây bắt đầu xảy ra biến hóa, máu hắn từ đỏ tươi dần chuyển qua màu tím nhạt, rồi rất nhanh chóng các bộ phận khác cũng đều có màu tương tự. Cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân, phảng phất như đầu khớp xương hắn rời ra rồi lại lắp lại, hết lần này tới lần khác mà không cách nào dừng lại được. Cảm giác đau đớn ngày càng mãnh liệt, rồi một luồng nhiệt khí không ngừng di chuyển trong cơ thể, khiến hắn như bị hành hạ thêm, không thể chịu nổi. Nội tâm hắn thống khổ mãnh liệt, liều mạng giãy dụa nhưng cũng không thành công, muốn hét cũng không het được, thân thể hoàn toàn không tuân theo sự điều khiển của hắn.
Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, Diệp Âm Trúc sắp không chịu nổi, định buông xuôi tất cả thì luồng nhiệt khí trở nên ôn hòa, ấm áp, xoa dịu đi mọi cơn đau, thống khổ trước đó. Nhiệt lưu sau một thời gian cũng từ từ thối lui, Diệp Âm Trúc mơ hồ đưng lên, toàn thân có cảm giác sảng khoái vô cùng, không nhịn nổi rên lên một tiếng.
" Ư! ". Diệp Âm Trúc chậm rãi mở hai mắt.
" Ca ngợi Pháp lam, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi ". Thanh âm Tô Lạp hưng phấn vang lên.
Diệp Âm Trúc toàn thân có một cảm giác ấm áp, những hình ảnh trước vẫn mờ mờ ảo ảo. Đầu của hắn hình như được gối lên đùi của ai đó. Mũi hắn ngửi được mùi thơm xử nữ đâu đây. Thoải mái, sao lại thoải mái đến thế này cơ chứ, đây là cảm giác sảng khoái nhất của đời hắn từ trước đến nay. Đồng thời hắn phát hiện, hai tay mình đang bóp vật gì rất mềm mại mà tràn ngập tính đàn hồi.
" Hải Dương? Sao lại là ngươi? Ngươi, ngươi như thế nào lại ở chỗ này? ". Tỉnh táo lại, Diệp Âm Trúc há hốc mồm trước những gì nhìn thấy.
Hắn đnag ở trong tư thế cực kì quái dị, đầu đang gối lên đùi Hải Dương, mặt dán sát vào tiểu phúc của nàng, hai tay đang vòng qua người nàng tiếp xúc với kiều đồn nàng. Thì ra hương thơm hắn ngửi được toát ra từ người Hải Dương, còn hai tay hắn thì ….
Hắn vội vã buông hai tay ra, chồm dậy, phát hiện cơ thể mình cứng ngắc, xem ra đã ở trong tư thế đó một thời gian dài. Tim hắn đập thình thịch, so với lúc nhìn thấy Hương Loan còn muốn nhanh hơn nhiều. Hải Dương đang cúi gằm mặt xuống nhưng hắn cũng đã nhìn thấy mặt nàng đang đỏ bừng.
Tô Lạp đang đứng ở một bên, trong tay cầm một cái khăn ướt, thì ra lúc nãy cảm giác mát dịu là do cái khăn này mang đến. Tô Lạp đang cười cười nhìn hắn:
" Ngươi còn hỏi người ta sao lại ở đây ư? Từ lúc trên võ đài ngươi ngất đi bền bám chặt lấy Hải Dương, ta hết lần này đến lần khác muốn kéo ngươi ra mà ngươi có chịu buông đâu, thế nên Hải Dương chỉ còn biện pháp cõng ngươi về nhà. Vốn dĩ tưởng để ngươi trên giường là xong, ai ngờ ngươi lại thay đổi "địa phương
", cứ dính chặt như sam ấy. May mà Hải Dương mềm lòng, chứ nếu là ta thì, hừ hừ … ".
" Cái này … điều này … ". Diệp Âm Trúc không biết nên nói gì nữa. Mặt hắn bây giờ so với Hải Dương còn đỏ hơn, cúi đầu không dám nhìn nữ tử bên cạnh.
Nét đỏ bừng trên mặt Hải Dương dần dần thối lui, nàng đã trở về trạng thái lạnh như băng vốn có, trên khuôn mặt trắng bệch nở ra một nụ cười ôn hòa:
" Ngươi không sao chứ? ".
Diệp Âm Trúc lúc này mới nhớ ra là mình chiến đấu với lục long Phỉ Phỉ bị thương nặng. Phong nhận thổ tức của lục long nào phải loại tầm thường, nếu không phải Diệp Âm Trúc trong lúc đó kịp lấy ra vũ khí đặc thù hóa giải phần lớn lực sát thương thì bây giờ cả đội thần âm hệ không biết sẽ ra sao nữa. Hắn cũng nhớ ra là sau trận đấu, cơ thể hai lần bị thương nặng nên đã hôn mê.
Giật mình xem lại, hắn phát giác trong cơ thể hoàn toàn chẳng có tí cảm giác đau đớn nào cả, thậm chí ngay cả ma pháp lực cũng khôi phục bảy, tám phần, toàn thân tràn đầy sinh lực, chỉ có điều cử động là hơi khó khăn.
" Ta không có việc gì, tại sao cơ thể ta lại hồi phục nhanh đến vậy nhỉ? Chẳng lẽ trong lúc ta hôn mê các ngươi đã giúp ta trị thương? ".
Tô Lạp nói: " Không có. Từ lúc trở về, toàn thân ngươi nóng rực lên, không ngừng run rẩy, ta cố gắng dùng đấu khí đưa vào trong cơ thể giúp ngươi trị thương nhưng lại bị lực phản chấn bắn ngược trở lại. Sau đó ngươi không ngừng xuất mồ hôi, toàn thân dường như có một cỗ khí tức màu tím không ngừng lưu chuyển. Rồi ngươi từ từ an tĩnh, ôm Hải Dương ngủ. Bây giờ đã là nửa đêm rồi. Lúc ấy thương thế ngươi có vẻ nặng đấy, bây giờ thật sự không có việc gì sao? ".
Không đợi Diệp Âm Trúc mở miệng, Hải Dương đã đứng lên định rời đi, nàng chịu ở đây lâu như vậy hiển nhiên vì Âm Trúc lưu lại.
" Nếu ngươi không có việc gì, ta đi đây. Trận đấu tiếp theo mà thân thể ngươi chưa hồi phục thì cũng không nên tham gia ".
Nói xong, nàng xoay người rời đi. Diệp Âm Trúc thấy rõ được ánh mắt nàng đnag che dấu những tia thẹn thùng.
" Hải Dương ". Diệp Âm Trúc kêu lên một tiếng. Hải Dương dừng cước bộ lại. Nguồn truyện:
Truyện FULL" Cám ơn ngươi! ".
Hải Dương khe khẽ lắc đầu, không nói gì thêm, lặng lẽ rời đi.
Nhìn bóng dáng Hải Dương dần khuất trong màn đêm, trong lòng Diệp Âm Trúc đã có một quyết định. Hắn phát hiện ra sở dĩ Hải Dương có tính cách lạnh lùng hoàn toàn là do mặc cảm nửa khuôn mặt bị hủy hoại.
" Đừng nhìn nữa, người đã đi rồi. Âm Trúc, nhanh nói cho ta biết, tại trận đấu hôm nay rốt cuộc ngươi đã sử dụng vũ khí gì hả? Ta từ trước đến giờ chưa thấy qua ". Tô Lạp tò mò hỏi, vẻ mặt không dấu nổi sự háo hức chờ mong.
" A! Thứ đó là … ". Diệp Âm Trúc giơ hữu thủ lên.