Lời này vừa nói ra, sáu vị Tháp chủ còn lại, bao gồm cả Áo Bố Lai Ân, sắc mặt đều có chút khó coi. Áo Bố Lai Ân nói:
- Tư Long, mặc dù lúc này phong ấn tạm thời ổn định, nhưng ngươi hẳn là biết, đối với chúng ta mà nói, khoảng thời gian này là rất trọng yếu. Kế tiếp, chúng ta còn muốn ổn định phong ấn hơn nữa, xem ra còn phải nỗ lực hơn thế rất nhiều. Pháp Lam lúc này đã tuyên bố phong bế, ngươi lại muốn rời đi, chuyện này xem ra không hay!
Trong mắt Tư Long, hàn quang nhàn nhạt lóe lên, thản nhiên đáp:
- Ta không đi không được. Áo Bố Lai Ân, ta hỏi ngươi, nếu là Mã Lệ Na xảy ra chuyện, ngươi có đi cứu viện hay không?
Áo Bố Lai Ân sửng sốt:
- Ý ngươi nói, đệ tử của ngươi, Tô Lạp, nàng ta…
Tư Long gật gật đầu:
- Không lâu trước đây, ta cảm giác được nàng ta gặp nguy hiểm, hơn nữa trên người lại xảy ra chuyện gì khó thể nào đoán trước. Tô Lạp là người tương lai sẽ kế thừa Ám Tháp, vì tương lai Pháp Lam, nàng ta không thể xảy ra bất trắc gì được. Trong số 7 Tháp chủ, hai người chúng ta là lớn tuổi nhất, ngươi hẳn cũng rõ, chúng ta không còn thời gian để tìm thêm một đồ đệ nữa đâu.
Áo Bố Lai Ân gật gật đầu, lão và Tư Long trong số 7 tháp chủ tuổi tác quả thực lớn nhất, tu vi cũng là cao nhất. Tới lúc này, đối với hai người bọn họ, trọng yếu nhất là tập trung tinh thần cố gắng tu luyện, tranh thủ trước khi tới cực hạn năm trăm tuổi tìm được cơ hội đột phá thần cấp, chỉ có như vậy mới có thể tiếp tục kéo dài cuộc sống. Tìm một đồ đệ nữa để dạy dỗ hiển nhiên là chuyện thiếu thực tế. Tâm tình của Tư Long lúc này lão tự nhiên có thể minh bạch hoàn toàn.
Thở dài một hơi, Áo Bố Lai Ân nói:
- Được rồi! Nếu là chuyện của Tô Lạp, có lẽ ta sẽ phá lệ một lần. Bất quá…! Tư Long, ngươi chỉ có thời gian mười ngày. Trong vòng mười ngày này, ngươi phải trở lại Pháp Lam, tiếp tục giúp chúng ta ổn định phong ấn. Nếu ngươi tới chậm, hậu quả này xem ra chúng ta cũng gánh không nổi đâu.
Tư Long ngửa mặt nhìn trời, thì thầm nói:
- Mười ngày? Mười ngày là đủ rồi.
Ánh mặt trời chiếu sáng khắp cả đại địa. Diệp Âm Trúc lúc này đã mở hai mắt. Tâm tình hắn hôm nay có điểm không tốt. Trong đầu tạp niệm lung tung làm hắn không có cách nào tập trung tu luyện được. Một đêm dài mất ngủ, chỉ làm cho tình cảm của hắn với Tô Lạp tự nhiên càng thêm nồng đậm.
Tử tự nhiên hiểu rõ nỗi thống khổ trong lòng Diệp Âm Trúc, cho nên hắn cùng Minh và Cách Lạp Tây Tư đều không quấy rầy Diệp Âm Trúc, lựa chọn trực tiếp tham gia tranh tài Văn Võ đại hội xem qua thấy có vẻ bất trí nhưng là người thì ai chẳng có lúc xúc động? Huống chi nếu đặt vào Tử, có lẽ hắn cũng sẽ làm ra lựa chọn như vậy.
Hôm nay là ngày thi Văn bỉ phục thí, dân chúng đến đây xem thi cử so với ngày hôm qua ít hơn khá nhiều. Danh sách thí sinh tham dự vòng hai mới chỉ công bố buổi sáng nay. Dù sao ngày hôm qua giám khảo phê duyệt văn quyển phải có thời gian.
Diệp Âm Trúc dễ dàng tìm thấy tên mình trên bảng. Hắn cầm giấy báo danh của ngày hôm qua đến chỗ giám khảo đổi giấy báo danh của ngày hôm nay rồi đi vào trường thi.
Trải qua sơ tuyển, số lượng thí sinh tham gia văn tuyển giảm đi khoảng hơn ngàn người. Trong trường thi, hơn ngàn cái bàn bày ra, không có cái ghế nào. Trên mỗi mặt bàn đều có một quyển đề thi. Bây giờ đề thi đều được niêm phong cẩn thận, không cách nào thấy nội dung trong đó.
- A? Ngươi cũng tham gia thi Văn (văn bỉ) nữa à?
Thanh âm quen thuộc lại vang lên bên tai Diệp Âm Trúc, mới tìm được vị trí của mình. Hắn quay đầu lại nhìn, chính là Khắc Lôi Na đang đứng cách đó một khoảng không xa, dáng vẻ như cười mà không phải cười nhìn mình.
Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ lên tiếng:
- Tiểu thư chẳng phải cũng tinh thông văn vật sao?
Khắc Lôi Na phảng phất giống như lần đầu tiên biết Diệp Âm Trúc, cao thấp đánh giá hắn vài lần:
- Người này không có điểm gì thành thật cả. Nhìn mặt ngoài cũng không thấy ngươi có chút gì bản lãnh, ngược lại giống như một tên phế vật. Thế mà lại có thể thuận lợi vượt qua sơ khảo cả hai vòng thi văn và vũ bỉ ma pháp khảo thí. Ta thật sự muốn biết, trên người ngươi rốt cuộc là ẩn giấu những bí mật gì?
Diệp Âm Trúc trong lòng thầm nghĩ, bí mật trên người ta, ngươi có khả năng biết hay sao?
Rất nhanh chóng, quan giám khảo đã tới đài. Tổng cộng có ba vị giám khảo. Đứng đầu là một người thân hình cao lớn, lưng dài vai rộng, tuổi tác ước chừng ngoài bốn mươi. Tướng mạo anh tuấn phi thường, một thân khôi giáp màu lam đậm đã chứng tỏ thân phận của hắn, dĩ nhiên là một vị võ tướng cao cấp.
- Chính là Khắc Lỗ Tư nguyên soái. Không nghĩ tới vì văn vũ đại bỉ, ngay cả Khắc Lỗ Tư nguyên soái cũng bị triệu tập từ tiền tuyến trở về.
Tiếng kinh hô ồn ào từ phía thí sinh tham dự vang lên, khắp nơi đều có tiếng bàn tán xôn xao.
Diệp Âm Trúc đưa mắt nhìn lén Khắc Lôi Na đứng gần hắn. Nàng ta không có biểu hiện kinh ngạc cực độ như các thí sinh khác, ngược lại chỉ nhìn Khắc Lỗ Tư đứng trên đài nở nụ cười ngọt ngào.
Chẳng lẽ Khắc Lôi Na cùng Khắc Lỗ Tư có quan hệ đặc biệt gì hay sao? Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Diệp Âm Trúc.
Ánh mắt Khắc Lỗ Tư đảo một vòng dưới đài, thân là danh soái nổi tiếng khắp đại lục ngang với Tây Đa Phu hay Mã Nhĩ Đế Ni, trên người hắn cũng không có quá nhiều huyết tinh chi vị. Ngược lại tràn ngập uy nghiêm, ánh mắt uy áp bắn ra tứ phía. Dưới áp lực từ ánh mắt của hắn, những thí sinh đang xôn xao dưới đài chưa kịp nói hết câu đã vội vã im lặng trở lại.
Thanh âm Khắc Lỗ Tư vang lên hùng hậu:
- Hôm nay là văn bỉ phục tái! Có thể thông qua được vòng sơ khảo, bất luận các người từ đâu đến, tất cả hẳn đều phải là tinh anh, ta đại diện cho bệ hạ hoan nghênh các ngươi. Các ngươi đều đã thấy đề thi ngay trước mặt mình. Tuy nhiên đề thi này chỉ là một phần của ngày thi hôm nay. Phần còn lại sau khi các ngươi hoàn thành đề thi này sẽ được tiến hành vào buổi chiều. Bây giờ các ngươi đã có thể bắt đầu lấy đề được rồi. Không nên có ý nghĩ gian dối hay giở trò ma gì ở đây, nếu bị phát hiện, lập tức tước bỏ tư cách thí sinh, vĩnh viễn không bao giờ phục hồi trở lại, giờ thi bắt đầu.
Khắc Lỗ Tư không nhiều lời nhưng trước ánh mắt áp lực của hắn nhìn chằm chằm, chung quanh còn có đông đảo giám quan canh thi nghiêm ngặt, ai dám có can đảm giở trò?
Ngay sau tiếng hô bắt đầu, Diệp Âm Trúc mở đề thi ra, chỉ thấy trong quyển đề thi có tất cả 3 đề, vừa thấy ba đề thi này, Diệp Âm Trúc đầu tiên là sửng sốt một chút. Sau đó, miệng toát ra vẻ mặt cười quái dị, giống như có vẻ trúng số độc đắc.
Đề thì văn quyển thượng cũng quả nhiên có quan hệ với quân sự, là 3 đề thi vấn đáp.
Đề mục phân biệt. Đề số một là: Mễ Lan đế quốc phương Đông quân đoàn, phòng thủ ước chừng 20 vạn người, đều là tân binh trải qua huấn luyện, thực lực bình thường không mạnh. Phật La Quốc 50 vạn đại quân tinh nhuệ, kể cả Long kỵ binh quân đoàn, giáp nặng quân đoàn… Song phương thực lực cách xa. Trong lúc này, bạn có một chi quân đội kì lạ, nhân số chỉ có khoảng xấp xỉ 3000, kể cả phi hành kỵ binh 1000… một siêu cấp ma thú cường đại. Cho bạn chỉ huy cánh quân 3000 người này, làm cách nào có thể trợ giúp Mễ Lan phương đông quân đoàn bảo vệ chiến trường phía Đông.
Mới nhìn thấy đề bài đầu tiên này, Diệp Âm Trúc hoàn toàn không còn biết nói gì nữa. Xem ra Lam Địch Á Tư chính là bị mình làm cho cay cú. Bất quá, đề mục này nếu cho người Phật La giải đáp thì rất thích hợp, có điều bọn họ cũng không hoàn toàn nắm chắc lúc ấy mình đã hành động như thế nào.
Làm cho Diệp Âm Trúc kinh hãi trong lòng chính là vấn đề đặt ra, 3000 binh sĩ, bao gồm các binh chủng đặc thù và số lượng phi thường chuẩn xác. Ngoại trừ không có đề cập qua Cách lạp Tây Tư củng Minh, Tử thực lực, còn lại tất cả các binh chủng khác đều có miêu tả hết sức rõ ràng. Điều này có thể thấy được Lam Địch Á Tư đối với Cầm Thành đã có nghiên cứu hết sứ kỹ càng.
Đề thứ hai, lại càng làm cho Diệp Âm Trúc cười tươi. Ngay sau khi ngăn trở Phật La đại quân tại phòng tuyến phí Đông, 3000 quân sĩ với số lượng thương vong rất thấp, bạn làm thế nào triển khai chiến đấu bước kế tiếp. Làm thế nào cho Phật La Quốc chịu tổn thương nặng nhất. Song phương binh lực phân biệt là … phía dưới liệt kê ra cách bố trí các cánh quân của Phật La Quốc, ngoài ra còn có bản đồ giản lược các vị trí.
Đề thứ 3, dưới tình huống chịu tổn thất rất lớn, tiền tuyến công kích gặp bất lợi, nếu bạn là người Phật La, làm thế nào để quét sạch được cánh quân 3000 người kia?
Đọc xong 3 đề mục, Diệp Âm Trúc nửa ngày cũng không đặt bút xuống viết, Lam Địch Á Tư đế quốc này, hoàn toàn là đem thực tế chiến trường đặt vào bài thi. Mặc dù chiến cuộc đã kết thúc một đoạn thời gian, nhưng tình huống cụ thể thế nào, may ra chỉ có một số ít tướng lãnh của Phật La nắm rõ mà thôi. Ba đạo đề thi này, quả thật là một chủ ý không tồi.
Diệp Âm Trúc cũng không biết, ở đây thí sinh thi Văn cũng có người Phật La, tuy nhiên đề mục thi của bọn họ so với các thí sinh khác bất đồng. Đề thi của bọn họ là làm cách nào để công phá thế trận phòng ngự vững vàng như thiết tỏa hoành giang của Mễ Lan đế quốc.
- Ây, ngươi làm sao không viết? Không biết viết à?
Một thanh âm thấp giọng truyền tới tai, Diệp Âm Trúc quay lại đã thấy Khắc Lôi Na đang nhìn mình, có chút lo lắng.
Chẳng lẽ nha đầu kia cho rằng mình là người ngu ngốc không làm nổi bài hay sao? Diệp Âm Trúc chỉ mỉm cười nhìn này, gõ gõ đề thi, ý bảo nàng tự mình làm bài đi, đừng thắc mắc nhiều.
Ngay lúc này, một tiếng ho khan vang lên bên tai hai người. Khắc Lỗ Tư nguyên soái không biết từ lúc nào đã đi tới bên phía hai người bọn họ. Trừng mắt liếc Khắc Lôi Na một cái, đồng thời lấy tay gõ xuống bàn Diệp Âm Trúc, hiển nhiên là để cảnh cáo vi phạm.
Khắc Lôi Na đỏ mặt, nhìn Khắc Lỗ Tư lè lưỡi, rồi mới quay lại tiếp tục viết bài thi của minh. Quan sát lực của Diệp Âm Trúc vô cùng nhạy cảm, ngay trong một khoảnh khắc ngắn ngủi Khắc Lỗ Tư nhìn nàng, hắn đã phát hiện trong mắt y có vẻ tán thưởng cùng thương yêu tràn ngập. Xem ra phán đoán của mình hoàn toàn không sai, Khắc Lỗ Tư cùng Khắc Lôi Na nhất định quan hệ không tầm thường. Chẳng lẽ y chính là cha của Khắc Lôi Na hay sao? Nhìn tuổi tác mà đoán có lẽ không sai biệt lắm. Liên tưởng lại 4 gã thị vệ bưu hãn bên cạnh Khắc Lôi Na, Diệp Âm Trúc trong lòng lại chắc chắn thêm một phần.
Nếu thi Văn ra đề mục khác, Diệp Âm Trúc có lẽ còn phải cẩn thận xem xét một chút. Nhưng nếu là 3 đề mục này, quả thật chẳng ai có thể vượt qua hắn được. Mặc dù lúc trước tại chiến dịch Phật La hắn cũng mắc phải sai lầm, nhưng trải qua nhiều ngày ngẫm nghĩ suy tư, nếu để cho hắn chỉ huy chiến dịch lại, nhất định sẽ không gặp phải khốn cảnh như lúc trước.
Khí chất tao nhã, bút pháp như phụng múa rồng bay trên văn quyển, thể hiện binh pháp như nước chảy mây trôi dựa theo yêu cầu của ba đề mục. Mặc dù Diệp Âm Trúc là thí sinh động bút sau cùng nhưng chẳng mấy chốc lại là người hoàn thành đầu tiên.
Ánh mắt lướt qua Khắc Lôi Na, nàng lúc này cũng đang hài lòng nhìn dòng chữ cuối cùng trên văn quyển, khuôn mặt rạng rỡ tự tin mỉm cười, không đợi Âm Trúc nhìn lâu cũng ngẩng đầu lên, hiển nhiên cũng đã hoàn thành xong bài của mình.
Tâm ý Khắc Lôi Na như tương thông cùng Diệp Âm Trúc, sau khi xong bài, ánh mắt nhìn về hướng Âm Trúc, bất giác chạm phải ánh mắt của hắn.
Ánh mắt vừa chạm phải, lập tức biểu tình tràn ngập kinh ngạc, khoé mắt không ngừng lộ những nét nghi hoặc.
Diệp Âm Trúc vuốt cằm nhìn nàng mỉm cười, ý bảo mình cũng xong rồi, văn quyển trên tay lộ vẻ cũng muốn nộp.
Ánh mắt khẽ động, Khắc Lôi Na khẽ nhướng người nhìn thoáng qua bên Diệp Âm Trúc, quả nhiên văn quyển của hắn đã chi chít chữ, lúc này mới khẽ gật đầu, biết rằng trong lúc khảo thí cũng không phải là lúc trao đổi nhiều, liền động thân bước ra ngoài.
Diệp Âm Trúc cũng không muốn ở lại lâu, cùng với Khắc Lôi Na bước lên giao nộp thí quyển.
Lúc Khắc Lỗ Tư thấy Khắc Lôi Na là người giao thí quyển đầu tiên, khuôn mặt liền toát ra vẻ tươi cười, hài lòng gật đầu cầm lấy văn quyển của nàng trong tay nhưng về phần Diệp Âm trúc, lão chỉ nhìn sơ qua, cảm giác như đối với khí tức tao nhã của hắn, lão cũng không để trong mắt.
Dẫu sao, Khắc Lỗ Tư cũng là trong cuộc sống máu lửa mà phát triển trở thành danh soái. Đối với tuổi trẻ như Diệp Âm Trúc, lão cũng không quá trọng thị cho lắm. Xem ra, khí chất tao nhã của tầng lớp xuất thân đại quí tộc, bất quá cũng vậy thôi.
Tiếp nhận thí quyển của hai người, Khắc Lỗ Tư đứng lên cầm lấy thí quyển của Khắc Lôi Na trước tiên, thần sắc không thể che dấu sự hài lòng, liên tục gật đầu. Hồng bút trong tay không ngừng phê lên văn quyển.
Khắc Lôi Na hé môi, thấp giọng nói với Diệp Âm Trúc:
- Xem ra, chiến thuật nêu ra của ta nhất định có vấn đề, ngươi xem, Khắc Lỗ Tư nguyên soái phê rất nhiều, bất quá, nói cho cùng, phê nhiều càng chứng minh chiến lược đưa ra càng có cơ sở thực hiện, thật lòng, ta đã có hy vọng lọt vào vòng quyết tái rồi.
Nghe nàng nói, Diệp Âm Trúc chỉ mỉm cười, lẳng lặng không nói gì thêm.
Bỏ công trong giây lát, Khắc Lỗ Tư đã phê duyệt xong thí quyển của Khắc Lôi Na, hướng về nàng gật đầu hài lòng, mỉm cười nói:
- Không hổ đã đạt chân truyền của ta, con nha đầu nhà ngươi cuối cùng cũng không uổng phí tâm huyết của thúc thúc, bây giờ có thể yên tâm giao lại cho phụ thân ngươi rồi, chỉ tiếc rằng, nơi đây là nơi công chúa điện hạ chỉ kén một người làm phò mã.
Khắc Lôi Na đại hỉ trong lòng. Dù bây giờ chưa thông tri kết quả chính thức, nhưng nàng biết mình và Khắc Lỗ Tư có quan hệ rõ ràng không tầm thường do đó chuyện có thể lọt vào vòng quyết tái nhất thời khiến cho vị cô nương này hưng phấn trong lòng mãi.
Diệp Âm Trúc mỉm cười:
- Chúc mừng Khắc Lôi Na tiểu thư.
Khắc Lôi Na lúc này mới nhớ đến Diệp Âm Trúc, thấp giọng hỏi Khắc Lỗ Tư:
- Thúc thúc, vị này là bằng hữu của điệt nhi, người cũng xem qua tình hình thí quyển (bài thi) của hắn ấy đi.
Nàng cũng không dám dám chắc về trình độ quân sự của Diệp Âm Trúc đã đạt đến mức nào, nhưng trong lòng cũng nôn nóng muốn biết tột cùng khả năng của hắn đến đâu.
Khắc Lỗ Tư liếc mắt về hướng Diệp Âm Trúc, lão hoàn toàn nhớ kỹ, trong lúc mọi người động bút, hắn trai trẻ này lại nhắm mắt dưỡng thần, liền đạm bạc nối một câu:
- Nếu trong thí quyển của hắn đại bộ phận đều giống như của ngươi, ta đây chỉ có thể nói được lời xin lỗi mà thôi.
Khắc Lôi Na sửng sốt:
- Thúc thúc, người nói cái gì vậy, thí quyển của hai người chúng ta đại bộ phận làm sao có thể giống nhau được chứ! A, người….
Qua giây lát kinh ngạc, nàng mới hiểu được, Khắc Lỗ Tư rõ ràng là có ý nói Diệp Âm Trúc sao chép.
Quay đầu nhìn về phía Diệp Âm Trúc, một tia mục quang lạnh lẽo xoáy vào người hắn, điều xảy ra ngoài suy nghĩ khiến hàn ý trong nội tâm nàng nhất thời phát ra, toàn thân như muốn đông cứng. Nhưng lúc này Diệp Âm Trúc cũng đã cất tiếng.
- Nguyên soái, sao không nói nữa đi?
Mặc dù về phương diện binh gia, Diệp Âm Trúc tuy không tự tin bằng đấu khí và ma pháp nhưng thân là chỉ huy giả từng chân chính kinh lịch qua chiến tranh, không ai so được với hắn về những tình huống biến hoá của chiến trận. Qua quá trình hoàn chỉnh chiến thuật, hắn tự tin, cho dù không được thập toàn thập mỹ nhưng những trận chiến trải qua cũng khó có ai so sánh được với hắn. Nguồn truyện:
Truyện FULLKhắc Lỗ Tư thoáng lộ vẻ sửng sốt, lão cũng không phải là lần đầu tiên chấp chưởng Văn bỉ trắc thí này, nhưng thần thái ung dung như Diệp Âm Trúc lão mới thấy lần đầu, tiện tay mở khảo quyển, chăm chú xem lại.
Thoạt nhìn, Khắc Lỗ Tư đột nhiên có cảm giác, nét chữ bay bướm nhưng hành văn lại tầm thường, câu từ nhàn nhạt, ý nghĩa không sâu, dụng câu không hoa mỹ, xem ra thua kém xa với điệt nữ Khắc Lôi Na của mình.
Nhưng khi càng lướt xuống dưới,ánh mắt Khắc Lỗ Tư đột nhiên thay đổi, trở nên thâm thuý vô cùng, ngẩng mạnh đầu nhìn Diệp Âm Trúc, ánh mắt càng lúc càng sáng rực, ngay sau đó, như không thể khống chế được lại cúi đầu nhìn xuống khảo quyển phần đầu nói về binh pháp, đọc liền một mạch. Lúc này, không giống như đối với thí quyển của Khắc Lôi Na, mấy lần muốn hạ bút chỉnh sửa, nhưng rồi lại thôi.
Tâm trạng Khắc Lôi Na lúc này cũng ngơ ngẩn đến xuất thần, đối với nàng, khảo quyển của Diệp Âm Trúc cũng sẽ bình thường thôi, nhưng vẻ mặt của thúc thúc như vậy thì đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Một đời thống lĩnh vậy mà lộ ra tâm tình do dự không quyết, làm sao người khác không kinh ngạc cho được. Cứ coi như Diệp Tô đã qua vòng sơ loại thì cũng có chút chân tài thực học, nhưng sao thúc thúc lại không hề động bút viết chữ gì lên bài của hắn cả? Chẳng lẽ người này thực sự là người ngu ngốc sao? Không, không có khả năng. Nếu hắn là người ngu ngốc sao lại thong dong như vậy được?
Sau nửa ngày, khi Khắc Lỗ Tư ngẩng đầu lên thì thần sắc khinh thị trên mặt lão đã hoàn toàn biến mất, nhìn Diệp Âm Trúc thật sâu, trầm giọng nói:
- Vị thí sinh này đến từ đâu vậy?
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói:
- A Tạp Địch Á vương quốc.
Khắc Lỗ Tư tiếp tục hỏi:
- Còn từ đâu khác nữa không?
Diệp Âm Trúc lắc đầu nói:
- Chưa từng.
Dường như thở phào nhẹ nhõm, Khắc Lỗ Tư gật đầu với hắn, nói:
- Tốt lắm, bài thi của ngươi đã xong, có thể đi được rồi. Ngài mai, trước khi thi võ sẽ công bố thành tích thi văn.
Diệp Âm Trúc thi lễ, quay người đi ra.
Mắt thấy Diệp Âm Trúc cứ thế mà đi, Khắc Lôi Na có chút không nhịn được nóng nảy:
- Thúc thúc, bài thi của hắn có phải thực sự ngu ngốc không? Người đừng để ý hắn, bộ dạng hắn lúc nào cũng có vẻ bất cần như vậy đó.
Trên mặt Khắc Lỗ Tư tóat lên một tia cười khổ:
- Hắn có vẻ bất cần có lẽ vì hắn tuyệt đối tự tin vào bản thân. Loại thanh niên như vậy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy.
Khắc Lôi Na sửng sốt:
- Thúc thúc, ý của người là gì? Con biết người không phải là người hẹp hòi, sẽ không tức giận với hắn.
Lúc này thì tới phiên Khắc Lỗ Tư kinh ngạc:
- Tức giận? Tại sao ta lại phải tức giận? Kiêu ngạo mặc dù không hay nhưng cũng phải xem là ai. Có những người đúng là có thứ đáng để kiêu ngạo.
Khắc Lôi Na nói:
- Nói như vậy, bài thi của hắn cũng không phải là kém. Vậy sao thúc thúc không phê gì lên bài thi của hắn?
Khắc Lỗ Tư than nhẹ một tiếng, ánh mắt trở nên rực sáng:
- Ta không phê gì lên bài thi của hắn bởi vì căn bản ta chẳng thể có ý kiến gì cả.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Khắc Lôi Na, Khắc Lỗ Tư vỗ vỗ bài thi của Diệp Âm Trúc, đôi mắt đầy thâm ý nói:
- Trước kia ta không tin rằng có chiến thuật hoàn mỹ, nhưng bây giờ thì ta tin. Mặc dù chỉ là bàn luận trên giấy, nhưng tài năng quân sự của người thanh niên này quả thật là từ lúc sinh ra tới giờ mới gặp lần đầu.
Vừa nói, Khắc Lỗ Tư vừa đặt bài thi của Diệp Âm Trúc bên cạnh bài thi của Khắc Lôi Na:
- Mới nhìn bài thi của ngươi, nét chữ hoa lệ, nội dung hoành tráng, tổng thể đều có lý, ý tứ rõ ràng, các giả thiết hợp lý, chỉ huy tinh diệu. Không hổ là đệ tử được ta dạy dỗ. Ta nghĩ rằng trong cuộc thi này không mấy người có thể hơn nổi ngươi. Nhưng khi xem bài thi của hắn, ta lại thấy câu văn của hắn hoàn toàn bình thường, không hề hoa lệ khiến người ta có cảm giác bình thản. Nhưng đọc kỹ mới phát hiện tài năng của người này đủ để xưng là trụ cột của quốc gia. Mặc dù ngôn ngữ bình thường nhưng mỗi câu đều nêu được những vấn đề trọng yếu, dùng từ cực kỳ gọn gàng, không có một nửa câu nói nhảm, ý tứ cực kỳ rõ ràng. Hơn nữa, trong bài thi này của hắn hoàn toàn không có một câu nào là giả thiết mà tất cả đều là câu khẳng định tiến hành bố trí chiến thuật. Tư tưởng kín đáo, không chút sơ hở, dùng binh như thần, kỳ chính tương phụ, chính thì như bằng trình vạn lý (chim đại bang tung cánh ngàn dặm), khí thôn sơn hà. Kỳ thì như thiên phong lợi kiếm, vô khổng bất nhập (không bỏ lỡ cơ hội nào). Ta tự hỏi không bằng.
Khắc Lôi Na vốn chỉ muốn tranh thủ giúp đỡ Diệp Âm Trúc một chút, nhưng không thể nào ngờ nổi thúc thúc của mình, một đời danh tướng của Lam Địch Á Tư đế quốc lại đánh giá Diệp Tô cao đến thế, còn cao hơn mình rất nhiều.
Khắc Lỗ Tư thấy bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau đã khiến rất nhiều thí sinh ngồi đầu chú ý, liền hắng giọng nhắc Khắc Lôi Na:
- Ngươi đi ra ngoài trước đi. Ta còn phải xem lại bài thi này vài lần. Đêm nay ta sẽ báo cáo lại cho cha ngươi.
Khi Khắc Lôi Na chạy từ trong trường thi ra tìm Diệp Âm Trúc thì thân ảnh ưu nhã của nam tử đó đã sớm biến mất.
Không cam lòng dừng bước, Khắc Lôi Na nhìn về phía trường thi, tự nhủ:
- Dù sao ngươi vẫn phải tham gia ma pháp bỉ thí (thi ma pháp), ngày mai sẽ phải tới lấy lệnh bài. Lúc đó nhất định phải tóm được ngươi.
Trong lòng nàng đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, người này đúng như lời thúc thúc nói, chính là đại tài quân sự, cha nhất định sẽ lưu hắn lại Lam Địch Á Tư. Thực không ngờ một nơi tồi tàn như A Tạp Địch Á lại có nhân tài như vậy. Chỉ không rõ trình độ ma pháp của hắn tới mức nào, thực sự chỉ là lam cấp sơ giai sao? Cho dù là như vậy, với tuổi của hắn cũng đã là thiên tài rồi.
Diệp Âm Trúc đương nhiên không biết Khắc Lôi Na đã nghĩ đến việc lưu mình lại Lam Địch Á Tư. Mặc dù hắn không biết Khắc Lỗ Tư thực sự đang nghĩ gì nhưng từ ánh mắt thay đổi của Khắc Lỗ Tư, hắn cũng hiểu rằng khả năng mình thông qua vòng hai là rất lớn.
Màn đêm buông xuống, hoàng cung Lam Địch Á Tư.
- Phượng Hoàng, ngươi chuẩn bị tốt chưa? Chỉ vài ngày nữa là tới chung kết Văn vũ đại bỉ đó.
Mã Tây Mạc đại đế một lần nữa tới Loan Phượng cung. Nơi đây rất cô quạnh, mà con gái lão vẫn giữ bộ dáng lạnh lung như băng tuyết.
Tô Lạp lãnh đạm nói:
- Không cần phải chuẩn bị! Chẳng phải ngươi đã sớm an bài hết rồi sao?
Mã Tây Mạc nói:
- Văn Vũ đại bỉ lần này hoành tráng hơn những lần trước. Theo quy tắc cũ, đến vòng chung kết, hoàng gia và quan lại các nước sẽ đến để xem thi đấu. Hôm nay văn bỉ phục thí đã kết thúc, ta nghe Khắc Lỗ Tư nói, trong cuộc thi văn có một thí sinh trẻ tuổi rất khá, về quân sự có thể nói rất xuất sắc, tướng mạo cũng khôi ngô.
- Đủ rồi, ta đã nói là trở lại Lam Địch Á Tư giúp ngươi lần này chỉ là đáp ứng điều kiện cuối cùng của ngươi mà thôi. Còn nói nữa, ta sẽ để cho ngươi không nhìn thấy bóng ta trong ngày chung kết.
Tô Lạp không để cho Mã Tây Mạc chút thể diện nào, thanh âm lạnh lẽo như băng.
Nhìn dáng vẻ cự tuyệt từ ngoài ngàn dặm của con gái, Mã Tây Mạc âm thầm thở dài, không nói gì thêm, vẫy tay đi thẳng.
- Đây là lần cuối cùng ta để ngươi lợi dụng. Ngươi muốn cho ta hạnh phúc sao? Hạnh phúc của ta đã bị phá hủy rồi.
Hai hàng lệ chảy xuống trên má Tô Lạp, nhưng trên mặt vẫn không hề biểu lộ cảm xúc gì.
Trước khi tham dự văn bỉ phục thí, Diệp Âm Trúc đi xem bảng thành tích của các thí sinh ở vòng một. Văn bỉ phục thí từ một ngàn người chỉ còn lại mười người. Diệp Âm Trúc đứng vị trí thứ nhất, số báo danh 462, còn Khắc Lôi Na đứng thứ năm có số báo danh 613. Trước khi thi vòng hai, hắn sẽ phải đi đổi số báo danh. Thẻ ghi số báo danh của hắn đang ở trong Tu Di thần giới.
Khi Diệp Âm Trúc đi tới trường thi văn ngày hôm qua, đổi lệnh bài chung kết, từ xa hắn đã thấy Khắc Lôi Na đợi ở đó, trừ nụ cười dịu dàng vẫn nở trên môi thì bộ dáng có chút bất mãn.
- Ngươi hảo. Khắc Lôi Na tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Diệp Âm Trúc đi tới, lấy tấm thẻ vòng hai của mình đặt lên bàn trước mặt nhân viên viên công tác.
Nhân viên công tác phụ trách đổi thẻ đứng lên, cung kính cầm lấy thẻ để kiểm tra. Có thể vào nhóm 10 người vòng chung kết, bất luận cuối cùng xếp hạng thế nào thì sau này đều được Lam Địch Á Tư trọng dụng, bọn họ đâu dám coi thường.
Khi nhân viên công tác thấy tấm thẻ của Diệp Âm Trúc được chính Nguyên soái Khắc Lỗ Tư đích thân ghi hạng nhất thì ánh mắt nhìn Diệp Âm Trúc nhất thời càng trở nên cung kính, trao cho Diệp Âm Trúc một tấm thẻ mang khí tức ma pháp, trên có khắc số báo danh.
- Tại sao hôm qua ngươi nói đi là đi vậy? Không hề đợi ta chút nào.
Khắc Lôi Na nhìn nụ cười bình thản trên mặt của Diệp Âm Trúc, không biết tại sao lại có cảm giác muốn đánh người.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
- Chúng ta không đi cùng đường.
Khắc Lôi Na hừ một tiếng, nói:
- Đó chỉ là cái cớ. Ngươi là một nam nhân, chờ nữ hài tử một chút không được sao? Nói như thế nào thì chúng ta cũng là người cùng giao quyển (nộp bài) một lúc.
Diệp Âm Trúc nhìn Khắc Lôi Na lần đầu tiên lộ ra vẻ nữ tính trước mặt mình, không nhịn được bật cười nói:
- Ta còn tưởng rằng Khắc Lỗ Tư nguyên soái muốn giữ ngươi lại nói chuyện, không muốn quấy rầy chú cháu các ngươi. Không ngờ Khắc Lôi Na tiểu thư lại là học trò cưng của Khắc Lỗ Tư nguyên soái.
Thần sắc trên mặt Khắc Lôi Na đột nhiên yên lặng, nhìn Diệp Âm Trúc thật sâu, nói:
- Diệp Tô, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện được không?
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút, nhưng liên tưởng tới quan hệ của nàng và Khắc Lỗ Tư, mơ hồ đoán được nàng định chiêu lãm (mời mọc, dụ dỗ) mình, trong lòng thầm than: nha đầu ngốc, ta vĩnh viễn không thể tới Lam Địch Á Tư. Nếu người chiêu lãm ta chính là Tô Lạp, có lẽ …
- Xin lỗi, Khắc Lôi Na tiểu thư, ta có việc bận. Ngày mai chúng ta gặp nhau ở ma pháp phục thí (hội thi ma pháp) nhé.
Nói xong, gật đầu với Khắc Lôi Na, quay người đi luôn.
- Này…
Khắc Lôi Na có chút tức giận, kêu lên một tiếng, nhưng Diệp Âm Trúc vẫn không quay đầu lại, ngược lại còn đi nhanh hơn. Khắc Lôi Na bực tức dậm chân, trong lòng càng phẫn nộ, chẳng lẽ ta xấu xí lắm sao mà bỏ chạy nhanh như vậy.
Khi Diệp Âm Trúc tới sân thi đấu võ thì ở đây đã đầy kín người. Được Cấm vệ quân của hoàng gia Lam Địch Á Tư chỉ huy, hơn một nghìn thí sinh tham gia tuyệt đại đa số đều đã tới, xếp thành hàng lối chỉnh tề. Mọi người đều mặc trang phục võ sĩ theo tiêu chuẩn của Lam Địch Á Tư phát cho, đội mũ trụ, xếp thành hàng tương đối chỉnh tề, yên lặng đứng đợi.
Trang phục khá giống nhau, tất cả đều che mặt, nhìn từ bên ngoài thì không thể nhận ra nổi ai.
Diệp Âm Trúc cũng thay quần áo, đội mũ. Sau khi được cấm vệ quân kiểm tra thẻ dự thi thì tiến vào trong sân.
Sau khi vào sân hắn mới thấy, trên sân thi võ đã có thay đổi rất lớn, số lượng thí sinh từ hai vạn người biến thành một nghìn người, khiến cho sân rộng nhìn trống trải hẳn lên. Lúc này, tất cả 1000 thí sinh đều tập trung ở cách cửa không xa. Còn ở giữa sân, ma pháp ba động mãnh liệt khiến cường giả như Diệp Âm Trúc cũng phải hơi giật mình.
Bên trong sân thi võ, hơn một trăm người đang sắp xếp, một khối tinh thạch lấp lánh trên mặt đất lóe ra hào quang chói mắt. Đó là một khối không ngân thạch hình lục lăng phát ra quang mang màu bạc một cách mãnh liệt. Diệp Âm Trúc đã từng gặp loại ma pháp tinh thạch này, trong đó ẩn chứa năng lượng không gian hệ cực kỳ khổng lồ, chính là thượng phẩm ma pháp bảo thạch cực kỳ quý hiếm. Nhưng không ngờ lần này số lượng xuất hiện trong sân thi võ tới hơn vạn lượng. Còn hơn trăm người bên cạnh nó đều là ma pháp sư.
Trên mặt đất chẳng biết từ lúc nào đã khắc họa những hoa văn kỳ dị, không ngân thạch này đang được đám ma pháp sư chuyển về phía trước, tới chỗ hoa văn đó. Mỗi một vị trí đã định đều khảm một khối không ngân thạch. Ma pháp nguyên tố không gian hệ trong không khí ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Có lẽ nhiều võ sĩ không biết cái gì đang ở trước mặt, nhưng Diệp Âm Trúc lại biết rất rõ. Đây là một ma pháp trận, một không gian hệ ma pháp trận. Nhìn tức cách bố trí thì ma lực của ma pháp trận này cực kỳ kinh khủng, chỉ là không biết có tác dụng gì.
Trên bình thai (sàn đấu) phía trước, một lão ma pháp sư già khiến Diệp Âm Trúc phải chú ý. Ma pháp trường bào bao phủ thân thể lão, trước ngực đeo một huy chương màu tím có khắc một lục mang tinh (ngôi sao sáu cánh) màu bạc khiến Diệp Âm Trúc chú ý tới nguồn gốc. Tử cấp đại ma đạo sư, nhưng lại là không gian hệ, chỉ có điều không biết là tử cấp bao nhiêu giai. Đúng là lão ma pháp sư này đang chỉ huy đám ma pháp sư bố trí trận pháp trước mắt. Không cần hỏi cũng biết lão đương nhiên là đạo diễn chính của ma pháp trận này.
Các thí sinh đang đứng đợi không tránh khỏi có trao đổi với nhau, nhưng cũng không quá ồn ào. Rõ ràng có đủ thời gian, tại sao bây giờ mới bố trí ma pháp trận?
Điểm này thì Diệp Âm Trúc có thể hiểu. Ma pháp trận phải sử dụng nhiều ma pháp bảo thạch giá trị lớn như vậy, sợ rằng Lam Địch Á Tư đế quốc muốn bảo vệ cũng không dễ dàng. Chẳng may bố trí ma pháp trận xong bị người ta ăn cắp mất một ít, chẳng những ma pháp trận không thể nào bố trí được mà còn có thể có những ảnh hưởng rất xấu. Khắc họa ma pháp trận trước rồi mới dùng đến tinh thạch, như vậy cũng không quá mất thời gian, đồng thời cũng không khiến mọi người quá sốt ruột.
Quả nhiên, dưới sự nỗ lực của hơn trăm tên ma pháp sư, không gian pháp trận khổng lồ này được hoàn thành rất nhanh.
Đám ma pháp sư rời đi, chỉ trừ lão tử cấp đại ma đạo sư trên võ đài. Còn lại một số người đều là thị vệ để bảo vệ võ đài.
Quân vụ đại thần Khắc Lôi Tư Ba của Lam Địch Á Tư đế quốc đứng bên cạnh đại ma đạo sư, mắt nhìn 1000 thí sinh bên dưới. Theo ánh măt nhìn của hắn, đám thí sinh thi võ đều nhất thời im lặng xuống.
- Vĩ bỉ phục thí sắp bắt đầu. Tà là Quân vụ đại thần Khắc Lôi Tư Ba của Lam Địch Á Tư đế quốc. Ta xin giới thiệu với mọi người một chút, người đứng bên cạnh ta đây là Phó hội trưởng của Đế quốc Ma pháp sư công hội, không gian hệ đại ma đạo sư Sâm Cách đại sư. Vòng hai của cuộc thi võ do Sâm Cách đại sư tự mình chủ trì.
Không có thiết bị khuếch âm nhưng thanh âm của Khắc Lôi Tư Ba vẫn truyền đi rất xa, chẳng những đám thí sinh đều nghe rõ mà ngay cả dân chúng bên ngòai trường thi cũng có thể nghe được. Trong lúc nhất thời, các loại tiếng gọi vang lên ầm ĩ, đa phần là gào tên của Sâm Cách đại sư.
Thần sắc của Đại ma đạo sư Sâm Cách rất bình tĩnh, chỉ nhìn kỹ ma pháp trận trước mắt mà không hề nhìn đám thí sinh.
Thanh âm của Khắc Lôi Tư Ba lại vang lên:
- Sau đây, vòng hai sẽ bắt đầu. Tất cả các thí sinh tiến vào trong không gian ma pháp trận do Sâm Cách đại sư khởi động. Thông qua ma pháp trận, các ngươi sẽ tiến vào một không gian ma lực mô phỏng. Mỗi người các ngươi tiến tới cầm một khối bảo thạch trong pháp trận. Chỉ có cầm bảo thạch này mới có thể duy trì ở trong pháp trận. Nếu mất đi bảo thạch hoặc bị chết thì sẽ bị đá thẳng ra khỏi pháp trận, trở lại thực tế. Việc các ngươi phải làm chính là cướp đoạt bảo thạch của các thí sinh khác. Cuộc thi sẽ kết thúc khi mặt trời lặn. Năm người thu được nhiều bảo thạch nhất sẽ là những người chiến thắng. Vì vậy, để chiến thắng thì phải không ngừng đánh bại những kẻ khác. Các ngươi không cần lo ngại thân phận của kẻ khác, trang phục giống nhau, lại có mũ che mặt, không ai có thể nhận ra thân phận của các ngươi. Các ngươi muốn làm gì cứ thỏai mái động thủ, phát huy toàn bộ thực lực.