- Cái gì?
Mã Tây Mạc kinh hãi.
- Chẳng phải ta đã dặn phải làm mọi cách để bảo vệ an toàn của các ma pháp sư sao? Ngài cũng biết, bồi dưỡng ma pháp sư không thể so với bồi dưỡng võ sĩ được. Mức độ quý giá của ma pháp sư trên thanh cấp còn hơn võ sĩ cùng cấp cả chục lần.
Nếu Lan Địch Nhĩ là thuộc hạ của hắn, sợ rằng vị Mã Tây Mặc đại đế này sẽ mắng thẳng vào mặt rồi.
Lan Địch Nhĩ cười khổ nói:
- Đương nhiên là thần hiểu. Chỉ có điều, lúc đó không ai ngờ rằng chuyện xấu lại xảy ra. Trong cuộc thi hôm nay, kẻ đạt được tấm lệnh bài cuối cùng là một gã tinh thần hệ ma pháp sư. Cả sáu người đó đều là do hắn giết từ đầu tới cuối.
Mã Tây Mạc sửng sốt một chút, nghe thấy mấy chữ tinh thần hệ ma pháp sư thì trong lòng hắn cũng ít nhiều được an ủi vài phần. Mễ Lan đế quốc có một vị tinh thần hệ đại ma đạo sư Phất Cách Sâm chính là người hắn cực kỳ căm ghét. Trên chiến trường, một gã tinh thần hệ đại ma đạo sư quả là có tác dụng hạn chế cực lớn đối với các đối thủ.
- Vậy hắn là cấp bậc gì? Có thể vào được chung kết thì ít nhất cũng phải là lam cấp trung giai. À không, tinh thần hệ ma pháp sư tương đối đặc thù, có thể hắn là lam cấp sơ giai chăng?
Lan Địch Nhĩ lắc đầu:
- Không, cũng không phải.
Mã Tây Mạc nhíu mày:
- Chẳng lẽ là thanh cấp cao giai sao?
Trong giọng nói của hắn đã có vài phần thất vọng, tinh thần hệ ma pháp sư quả thực mạnh mẽ, nhưng nếu chỉ thanh cấp thì tác dụng cũng đã kém đi nhiều.
Lan Địch Nhĩ trầm giọng nói:
- Kẻ này cuối cùng mới triển hiện ra thực lực chính thức của mình, hắn chính là tử cấp sơ giai tinh thần hệ đại ma đạo sư. Hơn nữa, khi giết chết đối thủ cuối cùng của mình, hắn đã sử dụng Linh hồn uy áp Đại dự ngôn thuật.
- Cái gì?
Mã Tây Mạc đứng bật dậy. Có thể khiến vị vua một đời kiêu hùng này kinh ngạc thực sự chẳng có mấy việc. Nhưng lúc này những lời nói của Lan Địch Nhĩ lại khơi lên trong lòng hắn những cơn sóng gió động trời. Tinh thần hệ đại ma đạo sư. Nhưng trong truyền truyền thì chỉ có tháp chủ của Hồn Tháp ở Pháp Lam mới có thể thi triển Đại dự ngôn thuật. Mã Tây Mạc cảm giác trong tâm mình run rẩy, run rẩy một cách hưng phấn. Có một vị siêu cấp ma pháp sư như vậy so với việc chết đi sáu gã ma pháp sư bình thường chẳng tính làm gì. Mã Tây Mạc chợt thấy Lan Địch Nhĩ ở trước mặt quả thật rất đáng yêu, hưng phấn trong lòng khó có thể ức chế hiện lên trên mặt.
Lam Địch Á Tư và Ba Bàng liên quân lại có số lượng đông gấp bội so với Mễ Lan nhưng tại sao vẫn không thể công phá nổi các thành thị, chiến tuyến phòng ngự của Mễ Lan? Cũng không phải do quân đội của hai nước không đủ tinh nhuệ. Ngăn cản bước tiến của bọn họ chính là hai chuyện. Một là Mễ Lan nam phương quân đoàn do Tây Đa Phu nguyên soái chỉ huy, dựa vào lợi thế thành trì không thể công phá. Mặt khác chính là bởi vì ma pháp sư của Mễ Lan.
Nhìn từ góc độ chỉnh thể quốc lực, Lam Địch Á Tư và Mễ Lan tương đối cân bằng nhưng về mặt bồi dưỡng lực lượng hậu bị thì phương hướng phát triển của hai bên không giống nhau. Nhân tài vũ kỹ của Lam Địch Á Tư đế quốc tương đối nhiều, đó cũng là lý do tại sao trong cuộc thi văn vũ đại bỉ lại có nhiều dũng sĩ vũ giả tuổi còn trẻ nhưng đã trên thanh cấp. Nhưng Mễ Lan đế quốc lại mạnh hơn về ma pháp sư. Bất kể số lượng hay chất lượng ma pháp sư của Mễ Lan đều hơn xa Lam Địch Á Tư.
Nếu cứ chính diện liều mạng đánh bừa, với số lượng lớn cường giả vũ kỹ, có lẽ Lam Địch Á Tư sẽ không bị thua nhiều nhất là trong tình huống binh lực vượt xa đối thủ. Nhưng thủ thành thì lại không như vậy. Có tường thành kiên cố phòng ngự, uy lực của ma pháp sư có thể phát huy đến cực hạn, càng đông vũ giả thì càng khó có thể hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng ma pháp sư lại có thể dựa vào ma pháp phạm vi quy mô lớn để tiến hành công kích cuồng phong bạo vũ đối với những kẻ công thành. Trước mặt các ma pháp sư Mễ Lan đế quốc, Lam Địch Á Tư đã tổn thật không biết bao nhiêu nhân thủ rồi.
Đến tận bay giờ Mã Tây Mạc vẫn còn nhớ rõ ràng một phần của chiến báo (báo cáo chiến tranh). Trong một hồi công thành, một toà thành của Mễ Lan đế quốc mà phòng ngự cũng không được tốt lắm, nhưng chỉ dựa vào một mình tinh thần hệ đại ma đạo sư Phất Cách Sâm đã áp chế hoàn toàn ma pháp của một trăm ma pháp sư Lam Địch Á Tư. Phối hợp với công kích của các ma pháp sư khác đã khiến cho cho Lam Địch Á Tư với binh lực đông gấp năm lần đối thủ cũng không cách nào công thành nổi.
Thiếu hụt ma pháp sư có thể nói chính là tâm bệnh của Mã Tây Mạc, nhất là tinh thần hệ ma pháp sư có thể hạn chế lớn nhất trình độ ma pháp của đối thủ trên chiến trường. Hắn cũng đã từng ra lệnh trong cả nước, thậm chí cả trong phạm vi các quốc gia đồng minh. Nhưng thực số lượng tinh thần hệ ma pháp sư quả thực quá ít, cao cấp lại càng ít hơn. Ngay cả Mễ Lan đế quốc cũng chỉ có một vị tinh thần hệ đại ma đạo sư mà thôi. Cho dù hắn có quyền lực lớn hơn nữa cũng không cách nào tìm được.
Nhưng lúc này đúng là Lan Địch Nhĩ đã cho Mã Mạc Tây một liều thuốc tốt. Khi hắn nghe thấy Lan Địch Nhĩ nói trong trận đấu ma pháp xuất hiện một vị tinh thần hệ đại ma đạo sư, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là làm sao có thể lưu giữ người này làm việc cho mình. Nếu có thể có một vị ma pháp sư như vậy gia nhập liên minh, công phá phòng tuyến của Mễ Lan sẽ không hề khó khăn gì. Chỉ cần trước tiên công phá một điểm, tiếp đó là thế hoành tảo thiên quân. Bất kể Tây Đa Phu mạnh cỡ nào cũng không thể ngăn cản nổi bước tiến của Lam Địch Á Tư. Huống chi sự kinh khủng của người này còn hơn cả Phất Cách Sâm, có thể thi triển Đại dự ngôn thuật.
Giật mình không chỉ có Mã Tây Mạc, hai vị quân giới đại lão Khắc Lôi Tư Ba và Khắc Lỗ Tư cũng kinh ngạc vô cùng, trong lòng gần như đều giống với Mã Tây Mạc đại đế.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, trong mắt bat rung niên nhân dường như cùng nổi lên ngọn lửa hưng phấn.
- Bệ hạ, xin ngài hãy tỉnh táo một chút. Nghe thần nói được không?
Lan Địch Nhĩ nghiêm giọng nói.
Mã Tây Mạc thầm nghĩ, ngươi mang đến cho ta một tin tức trọng đại như vậy bảo ta tỉnh táo thế nào đây? Trong lòng mặc dù nghĩ vậy nhưng hắn không hổ là vị đế vương xuất sắc nhất trong vòng mấy trăm năm của Lam Địch Á Tư, sắc mặt bình tĩnh vài phần:
- Lan Địch Nhĩ đại sư, nếu thật sự như lời ngài, nếu đế quốc có thể sử dụng người này. Vậy ngài chính là đệ nhất công thần của đế quốc.
Lan Địch Nhĩ nói:
- Bệ hạ, thực lực là con dao hai lưỡi. Nếu chúng ta có thể sử dụng được là tốt nhất, nhưng ngài cũng biết, phần lớn ma pháp sư đều tính tình quái dị, nhất là các ma pháp sư cường đại. Theo thần được biết, tu luyện tinh thần hệ ma pháp sư đầu tiên sẽ cực kỳ tịch mịch. Hơn nữa, người này thực sự quá kỳ quái, thần hy vọng bệ hạ có thể cẩn thận điều tra một chút về chân tướng của hắn.
Mã Tây Mạc gật đầu nói:
- Ta có thể hiểu điều này. Lan Địch Nhĩ đại sư, xin ngài cẩn thận kể lại tình hình cụ thể của vị ma pháp sư này một chút.
Lan Địch Nhĩ nói:
- Trước đó thần đã cẩn thận kiểm tra danh sách dự thi. Người này đến từ vương quốc A Tạp Địch Á, tên là Diệp Tô. Trong danh sách của vương quốc A Tạp Địch Á, không ngờ hắn mới chỉ là một sơ cấp ma pháp sư.
- Chờ một chút. Lan Địch Nhĩ đại sư, ta phải cắt lời ngài một chút.
Khuôn mặt cương nghị của Khắc Lỗ Tư xuất hiện bộ dáng mà cả mười năm qua chưa từng có, mồm mở to tới mức tưởng chừng có thể nhét vừa cả năm quả trứng.
Mã Tây Mạc không hài lòng nói:
- Khắc Lỗ Tư, ngươi có thể chờ thêm một lát được không?
Đối với hắn, ít nhất trong giờ khắc trước mắt này, không gì có thể quan trọng hơn tin tức về vị tinh thần hệ đại ma đạo sư.
Khắc Lỗ Tư cười khổ nói:
- Bệ hạ bớt giận, thần muốn nói cũng về người kia. Nếu không phải Lan ĐỊch Nhĩ đại sư lên tiếng trước, thần cũng đang muốn báo cáo cho ngài. Bởi vì trong Văn bỉ phục thí (hội thi văn), các đáp án của hắn đưa ra gần như là hoàn mỹ, ít nhất là thần tự nhận không bằng. Đứng đầu hội thi văn, ta thấy chính là người thanh niên Diệp Tô này.
Mặc dù Mã Tây Mạc rất có phong phạm đế vương, nhưng lúc này cũng không khỏi ngơ ngẩn nhìn Khắc Lỗ Tư, rồi lại nhìn Lan Địch Nhĩ:
- Các ngươi muốn nói với ta, thanh niên đến từ vương quốc A Tạp Địch Á này chẳng những là một vị đại ma đạo sư cường đại mà còn là một vị thống suất tiềm năng à?
Khắc Lỗ Tư cười khổ nói:
- Thần chỉ có thể xác định, thanh niên này tuyệt không chỉ làm theo sách vở. Theo đề mục mà thần đưa ra, đáp án của hắn có công kích mặt trước, đánh lén mặt bên, cung cấp hậu cần, bổ trợ tiếp tế, gần như tất cả các chi tiết đều tính đến. Thần có thể nói, về phương diện quân sự, hắn chính là một thiên tài. Thậm chí còn giỏi hơn chất nữ (cháu gái) của thần rất nhiều.
Sắc mặt Khắc Lôi Tư Ba trở nên càng thêm khó coi, Khắc Lỗ Tư nghĩ vì hắn nói Khắc Lôi Na không bằng Diệp Tô nên mới phẫn nộ, vội vàng nói:
- Đại ca, huynh cũng biết con người của ta không thích vòng vo, có gì đều nói thẳng.
Khắc Lôi Tư Ba thở dài một tiếng. Trước mặt Mã Tây Mạc, có thể nói hắn là đệ nhất quyền thần, hơn nữa còn là tộc trưởng gia tộc, đương nhiên càng được coi trọng hơn Khắc Lỗ Tư rất nhiều.
- Bệ hạ, thần cũng ủng hộ ý kiến của Lan Địch Nhĩ đại sư. Nhất định phải điều tra rõ lai lịch của thanh niên này. Bởi vì hắn không chỉ có thành tích xuất sắc khi thi văn và thi ma pháp mà còn cả thi võ, vào đến tận vòng chung kết năm người. Theo lời Lan Địch Nhĩ đại sư thì hắn vẫn ẩn giấu thực lực. Thần cũng không dám chắc biểu hiện của hắn là lam cấp trong cuộc thi võ rốt cuộc có đúng là thực lực chính thức của hắn không.
Trầm mặc, cả nghị sự điện hoàn toàn chìm vào trầm mặc. Bốn vị đứng đầu đế quốc Lam Địch Á Tư nhìn nhau, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
Trầm mặc hồi lâu, Khắc Lỗ Tư có chút khó khăn nói:
- Lan Địch Nhĩ đại sư, chẳng phải người ta vẫn nói ma vũ song tu sẽ gặp phải tình huống ma vũ cực bích (chướng ngại) sao? Hơn nữa, ta nhớ không nhầm thì DIệp Tô này bộ dáng mới chỉ hai mươi mấy tuổi thôi.
Lan Địch Nhĩ mờ mịt lắc đầu nói:
- Nguyên soái đại nhân, ngài đừng hỏi ta. So với ngài, ta cũng chẳng biết gì hơn.
Sau một lúc trầm mặc vừa rồi, tâm tình Mã Tây Mạc rốt cuộc đã khôi phục vài phần:
- Nếu theo lời các ngươi chính là một người, ta chỉ có thể dùng hai chữ toàn tài mới có thể hình dung về hắn. Bất kể kết quả hội thi thế nào, có thực lực xuất sắc trên cả ba phương diện như hắn, tuyệt đối là điểm sáng của Văn Vũ đại bỉ (Văn Vũ đại hội) lần này. Ta thực rất khó tưởng tượng nhân tài như vậy lại xuất thân từ vương quốc A Tạp Địch Á. Có lẽ, bởi vì hắn chỉ có danh hiệu của một sơ cấp ma pháp sư nên mới không khiến cho A Tạp ĐỊch Á coi trọng. Hôm nay ba vị báo cáo ở đây, không được nói với bất kỳ ai nữa. Kẻ toàn tài đó đã đến A Tạp Địch Á, bất kể hắn đến từ đâu, có đúng là người A Tạp Địch Á hay không, hắn đều phải vĩnh viễn lưu lại Lam Địch Á Tư.
- Vâng, thưa bệ hạ!
Cả 3 người cùng khom người hành lễ.
Mã Tây Mạc nói:
- Khắc Lôi Tư Ba, lập tức phái người tìm nơi Diệp Tô ở, giám sát 12/12 canh giờ, nhưng không được để hắn phát hiện ra. Quan sát tất cả các hoạt động của hắn và các thứ liên quan đến hắn. Về phần lai lịch của hắn, phiền Lan Địch Nhĩ đại sư thông qua ma pháp truyền tin, để có được tin tức sớm nhất.
Lan Địch Nhĩ nói:
- Bệ hạ yên tâm, thần đã liên hệ với ma pháp sư công hội của A Tạp Địch Á vương quốc, chắc chắn không lâu nữa sẽ có tin tức. Nhưng để đạt được huy chương ma pháp sư sơ cấp cũng chẳng khó, nếu hắn chỉ cần qua A Tạp Địch Á là thu được ngay. Vì vậy, tốt nhất là bệ hạ nên điều tra thật kỹ thân phận của hắn.
Mã Tây Mạc nói:
- Ta sẽ làm, nhưng trước khi quyết tái thì không kịp. Được rồi, các ngươi cứ nghỉ đi, ta muốn yên tĩnh một lúc.
- Vâng.
3 người Khắc Lôi Tư Ba, Khắc Lỗ Tư và Lan Địch Nhĩ khom người rời đi, còn Mã Tây Mạc trở về ngai vàng của mình ngồi xuống.
- Ngươi đã nghe cả rồi, biết nên làm gì rồi chứ?
Trong nghị sự điện chỉ còn lại một mình Mã Tây Mạc, phảng phất như hắn đang nói chuyện với không khí.
- Đúng vậy, bệ hạ. Như ngài mong muốn, thần sẽ lập tức phái người đi. Trong vòng mười ngày nhất định sẽ có tin tức phản hồi.
Thanh âm lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng truyền đến, khi thanh âm biến mất thì không khí trong nghị sự điện tựa hồ trở nên nhẹ nhàng, khoan khóai rất nhiều.
Ra khỏi nghị sự điện, Khắc Lôi Tư Ba hỏi Lan Địch Nhĩ bên cạnh:
- Đại sư, giám thị một vị tinh thần hệ đại ma đạo sư mà khiến hắn không thể phát hiện, lại còn nghe ngóng tình hình bên cạnh hắn, ngài có lời khuyên gì không?
Lan Địch Nhĩ mỉm cười, nói:
- Sao? Ngươi nghĩ đây là một nhiệm vụ bất khả thi à?
Khắc Lôi Tư Ba cười khổ nói:
- Ngài nói gì? Đây căn bản là một nhiệm vụ bất khả thi. Ta cũng không phải là thần thánh. Có lẽ chỉ Pháp Lam mới có biện pháp.
Lan ĐỊch Nhĩ lắc đầu, mỉm cười:
- Ca ngợi Pháp Lam. Ta cũng có biện pháp, chỉ là muốn xem đại nhân có thích không thôi.
Khắc Lôi Tư Ba sửng sốt hỏi:
- Đại sư, ngài nói vậy là có ý tứ gì?
Đôi mắt Khắc Lôi Tư Ba chợt lóe lên.
Lan Địch Nhĩ nói:
- Đại nhân, ngài biết Diệp Tô này tham gia cuộc thi với ai không?
Khắc Lôi Tư Ba mờ mịt lắc đầu.
Lan Địch Nhĩ nói:
- Khắc Lôi Na theo ta học tập ma pháp từ thuở nhỏ. Cả trong phương diện ma pháp lẫn quân sự đều khá xuất chúng. Bệ hạ đã âm thầm nhắc nhở ta cho Khắc Lôi Na tham gia ma pháp phục thí, phân vào cùng tổ với các cường giả. Trừ vòng ngoài cùng, nữ nhi bảo bối của ngài đều phối hợp cùng tổ với Diệp Tô. Trong trận cuối, Diệp Tô dựa vào ma lực cộng hưởng đã kịp thời hỗ trợ nàng. Nếu không phải buông tha cho đối thủ thì có lẽ, nha đầu Khắc Lôi Na đã lần đầu tiên thi triển cấm chú rồi.
- Cái gì? Ngươi nói Khắc Lôi Na á? Không. Tuyệt đối không được. Ta chỉ có một con gái duy nhất. VIệc này cực kỳ nguy hiểm, vạn nhất hắn…
Lan Địch Nhĩ nói:
- Không, sẽ không sao đâu. Việc phân vào cùng tổ với Diệp Tô là do Khắc Lôi Na đặc ý thỉnh cầu ta. Nàng biết người thanh niên đó.
Khắc Lôi Tư Ba nhíu mày nói:
- Sao có thể như vậy được? Ta chưa bao giờ nghe nói Khắc Lôi Na có bạn khác giới cả.
Khắc Lỗ Tư nói:
- Đại ca, Khắc Lôi Na đã lớn rồi. Lời Lan Địch Nhĩ đại sư nói, ta có thể chứng minh. Sau cuộc thi văn, hắn đã đứng cùng một chỗ với Khắc Lôi Na, hơn nữa, Khắc Lôi Na cũng đã nói chuyện với hắn. Mặc dù ta không biết hắn và Khắc Lôi Na đã tiến triển tới mức nào rồi, nhưng ánh mắt Khắc Lôi Na nhìn hắn có vài phần ngưỡng mộ. Có lẽ bọn chúng biết nhau chưa lâu lắm.
Trong mắt Khắc Lôi Tư Ba đột nhiên lóe sang:
- Ta hiểu rồi. Có lẽ ta biết thân phận chính thức của Diệp Tô.
Lan Địch Nhĩ và Khắc Lỗ Tư nhất thời mừng rỡ, hai miệng đồng thanh hỏi:
- Hắn là ai vậy?
Khắc Lôi Tư Ba nói:
- Tuổi còn trẻ đã có tài năng như vậy, các ngươi nói xem, ở đâu có thể nuôi dưỡng nhân tài vĩ đại như vậy?
Khắc Lỗ Tư và Lan Địch Nhĩ liếc nhau, bật thốt lên:
- Ca ngợi Pháp Lam!
- Phượng Hoàng, ngươi ngủ sao?
Nếu bây giờ có người chứng kiến Mã Tây Mạc đại đế đứng ở cửa không dám vào, nhất định sẽ phải cực kỳ kinh ngạc.
Sự thực đúng là như vậy, mà có thể khiến cho Mã Tây Mạc đại đế cẩn thận, rụt rè như vậy, toàn bộ Lam Địch Á Tư đế quốc này chỉ có một nơi. Đó chính là chỗ ở tạm thời của Tô Lạp, Loan Phượng cung.
- Ta ngủ rồi. Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Trước khi quyết tái bắt đầu thì đừng đến tìm ta.
(Tô Lạp xưng với cha mình là
"ta" và
"ngươi" bắt nguồn từ lòng thù hận giữa nàng và cha, nhất định ko chịu xưng
"cha con")
Âm thanh lạnh như băng từ trong phòng truyền ra, mặc dù chỉ vừa thoáng nghe đã khiến Mã Tây Mạc cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nhiệt tâm khi đi đường cũng giảm bớt hẳn đi.
- Nếu con đã nghỉ ngơi thì cha sẽ không vào. Nhưng có chuyện ta nhất định phải nói với con.
Mã Tây Mạc nói.
Tô Lạp thật ra vẫn chưa ngủ. Với tu vi của nàng, căn bản không cần ngủ, tinh thần dù có mệt mỏi cũng chỉ cần ngồi xuống tu luyện chốc lát là có thể khôi phục.
Mã Tây Mạc đến muộn như vậy, hơn nữa trong thanh âm còn mơ hồ mang theo chút hưng phấn, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Mặc dù Tô Lạp nói năng gắt gỏng nhưng Mã Tây Mạc dường như đã quen như vậy, tâm tình hắn có thể kích động như vậy nhất định không phải là việc nhỏ.
- Ngươi nói đi.
Tô Lạp lạnh nhạt nói.
Mã Tây Mạc nói:
- Phượng Hoàng, con biết không, Lam Địch Á Tư chúng ta có phúc rồi. Vừa rồi, mấy người Lan Địch Nhĩ đại sư đã báo cho ta biết trong cuộc thi văn vũ đại bỉ lần này đã xuất hiện một cường giả. Một vị tinh thần hệ đại ma đạo sư. Nghe nói, dáng vẻ của hắn mới chỉ hơn 20 tuổi. Đặc biệt nhất là người này chẳng những thiên phú ma pháp kinh người mà thi văn thì hắn đứng đầu, thi võ hắn thắng 3 trận liền, cùng với 4 người lọt vào vòng chung kết. Có thể nói đó là một người toàn tài.
Tô Lạp trầm mặc một chút, thản nhiên nói:
- Cái đó quan hệ gì tới ta?
Mã Tây Mạc vội nói:
- Đương nhiên là có quan hệ. Ta vốn tưởng rằng trên thế giới này căn bản không ai có thể xứng đáng với con gái ta, nhưng bây giờ ta mới phát hiện ra là mình sai. Người thanh niên đó thực sự rất xuất sắc. Phượng Hoàng, ta biết con rất hận ta, nhưng cha thực tình hy vọng con tìm được hạnh phúc của mình. Đến ngày quyết tái đó (chung kết), con nên xem thực lực của người thanh niên kia, ta nghĩ, con sẽ chú ý đó.
Tô Lạp cười lạnh một tiếng:
- Tìm được hạnh phúc của ta? Ta còn có thể tìm kiếm hạnh phúc sao? Chẳng qua là ngươi hy vọng ta giúp ngươi lung lạc nhân tài mà thôi. Mã Tây Mạc, tính toán của ngươi tốt thật đó!
- Ngươi…
Mã Tây Mạc thực sự không biết nên nói gì mới có thể khiến nữ nhi tin tưởng
- Như vậy đi, chờ khi con chính thức thấy người này, có lẽ lúc đó con sẽ thay đổi chủ ý không chừng. À, còn nữa, nếu con không muốn chính thức lập gia đình tgù hôm đó nên cải trang một chút, tránh xảy ra những phiền toái không cần thiết.
Mặc dù trước đó Mã Tây Mạc cũng không nghĩ tới việc dùng Tô Lạp để lung lạc Diệp Tô kia, nhưng hắn cũng biết một nhân tài như vậy, nếu không gả công chúa cho thì sợ rằng sẽ rất khó sử dụng được nhân tài này. Cho nên hắn vẫn lưu lại thủ đoạn cuối cùng.
Diệp Âm Trúc đương nhiên không biết rằng mình thể hiện thực lực ra như vậy khiến cho toàn bộ Lam Địch Á Tư tập trung chú ý vào mình. Sau một ngày nghỉ mới bắt đầu chung kết nên ngay khi chấm dứt cuộc thi, hắn đã mang theo Tử cả 3 người quay thẳng về tửu điếm.
Tử nằm trên chiếc giường rộng rãi, hỏi Diệp Âm Trúc đang ngồi khoanh chân trên mặt đất bên cạnh:
- Âm Trúc, nếu Loan Phượng công chúa đó không phải là Tô Lạp thì ngươi tính sao?
Diệp Âm Trúc chậm rãi mở đôi mắt:
- Giết thẳng vào tận hoàng cung Lam Địch Á Tư, thẳng đến chỗ Tô Lạp.
Thanh âm hắn rất bình thản, ngữ khí phảng phất như hoàng cung Lam Địch Á Tư chỉ là một hoa viên bình thường vậy.
Tử nói:
- Thực ra, chúng ta bây giờ cũng có thể tới hoàng cung tìm kiếm, có lẽ sẽ có thu hoạch. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
Diệp Âm Trúc lắc đầu nói:
- Không, đó dù sao cũng là nơi trọng yếu nhất Lam Địch Á Tư đế quốc, mức độ phòng hộ thế nào chúng ta không biết, có thể tìm được Tô Lạp nhưng ta cũng không dám chắc có bị phát hiện hay không. Tử, ngươi biết không, ta thực sự rất hy vọng Tô Lạp chính là Loan Phượng công chúa. Nếu đúng như vậy, ta muốn nói với tất cả người của Lam Địch Á Tư biết rằng ta yêu nàng tới mức nào. Cho nên, trước lúc đó ta không thể để bị lộ, dù chỉ là một chút nguy cơ cũng phải tránh. Tất cả cứ để khi kết thúc cuộc thi rồi nói. Nếu Tô Lạp không trở lại, vậy Loan Phượng công chúa cũng không phải là nàng. Vậy, ta nghĩ rằng đó sẽ là tai nạn của Lam Địch Á Tư đế quốc.
Nói xong những lời này, hắn lại nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.
Có những linh hồn thu được trong cuộc thi này, việc tu luyện cách điều khiển vong linh ma pháp của hắn càng trở nên dễ dàng.
Mặc dù lời Diệp Âm Trúc nghe có chút cuồng vọng nhưng Tử biết, hắn không hề khoa trương. Cho dù không có tam đại thần thú hỗ trợ, chỉ thuần túy dựa vào thực lực ma pháp gần tử cấp cửu giai và vũ kỹ trên tử cấp thất giai của Diệp Âm Trúc thì ở Lam Địch Á Tư đế quốc này không ai có thể ngăn cản được hắn. Ít nhất, việc hắn thi triển hai cấm chú chẳng phải chuyện gì khó khăn cả.
Ngày thứ 2, các quan lại của Lam Địch Á Tư treo biển danh sách thí sinh tham gia cuộc thi văn vũ đại bỉ, mặc dù không tường thuật tình hình thi đấu nhưng có thông báo về trình tự thi đấu chung kết.
Ngày thi đấu, buổi sáng tiến hành thi chung kết văn, do 10 thí sinh tham gia.
Điều ngạc nhiên là buổi chiều không thi chung kết võ mà là chung kết ma pháp. Do Ma Nhạc thai chủ chủ trì.
Sau khi chung kết ma pháp, bất kể thời gian thế nào cũng tiến hành chung kết vũ kỹ. Do Vũ Nhạc thai chủ chủ trì.
Sau khi cả 3 cuộc thi chung kết tiến hành xong, toàn bộ 20 thí sinh sẽ được xếp loại theo thành tích thi đấu, lần lượt xếp từ trên xuống để Loan Phượng công chúa lựa chọn phò mã.
Trong công cáo này, ngoại trừ thi ma pháp và vũ kỹ có chút điều chỉnh thì không có gì thay đổi. Nhưng nửa sau của thông báo lại thêm một quy định, đó là người đứng đầu cả 3 cuộc thi sẽ có cơ hội thi triển tài nghệ của mình trước mặt công chúa, và có cơ hội hiến tặng lễ vật cho công chúa.
Nói cách khác, người chiến thắng cả 3 môn văn, vũ, ma pháp có lợi thế hơn hẳn so với những người khác.
Chung kết văn, vũ, ma pháp, trong đó hình thức thi văn tương đối kín, chẳng những không cho phép bình dân tới xem mà ngay cả các nước liên minh cũng không được xem. Nhưng thi đấu ma pháp và vũ kỹ thì cho pháp mọi người đứng xem trong phạm vi quy định.
Về phần 3 thai chủ văn, vũ, ma pháp là ai thì đến khi bắt đầu thi chung kết mới có thể công bố. Tất cả khiến công chúng trong lòng cảm thấy lo lắng.
Sáng sớm, mở cửa sổ ra, một cỗ khí lưu ấm áp từ bên ngoài ùa vào, không khí nóng bức của mùa hè được dịu mát đi phần nào khiến người ta cảm giác thêm nhẹ nhàng khoan khoái.
Diệp Âm Trúc dang rộng cánh tay, hít một hơi không khí thoải mái đó thật sâu.
Nhìn về phía hoàng cung Lam Địch Á Tư, trong lòng hắn âm thầm cầu khẩn:
- Tô Lạp, hy vọng hôm nay chúng ta thực sự có thể gặp mặt nhau.
Mặc Thần nguyên ma pháp bào vào, đeo mặt nạ che dấu thân phận, Diệp Âm Trúc và Tử gọi Cách Lạp Tây Tư và Minh cùng đi tới tửu điếm.
Không đợi hắn ra khỏi cửa tửu điếm đã có người quen tới.
Khắc Lôi Na nhìn gương mặt anh tuấn không chút tình cảm của Diệp Âm Trúc, trong mắt toát ra nét kỳ lạ. Vốn nàng định tìm hắn từ hôm qua nhưng không biết tại sao, Khắc Lôi Na đột nhiên có chút sợ hãi trong lòng, ngay cả nàng cũng không rõ tâm tình của mình. Nàng chỉ mơ hồ cảm thấy Diệp Âm Trúc sẽ mang đến nguy hiểm cho nàng.
Hôm đó, 2 huynh đệ Khắc Lôi Tư Ba và Khắc Lỗ Tư sau khi về nhà thì cẩn thận hỏi quá trình quen biết của Diệp Âm Trúc và Khắc Lôi Na. Thông qua Quang minh thánh nữ Mã Lệ Na, bọn họ cũng đã biết Diệp Âm Trúc không đến từ Pháp Lam như họ tưởng tượng. Nhưng Mã Lệ Na cũng không dám chắc chắn vì hiểu biết của nàng về Pháp Lam cũng không hơn người bình thường bao nhiêu. Từ khi bái nhập làm môn hạ của Quang minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân, tuyệt đại đa số thời gian của nàng là tu luyện, cho nên nàng cũng chẳng thể nào biết được trong Pháp Lam rốt cuộc có bao nhiêu cường giả.
Không đạt tới vị trí của Pháp Lam thất tháp chủ, chẳng ai có thể biết được bí mật chính thức của Pháp Lam.
Khắc Lôi Tư Ba trong lòng giằng xé hồi lâu, rốt cuộc vẫn quyết định để cho nữ nhi thử đến thăm dò Diệp Âm Trúc, nhưng hôm qua đã bị Khắc Lôi Na cự tuyệt. Mặc dù nàng không biết thân phận chính thức của Diệp Âm Trúc có phải là một sơ cấp ma pháp sư đến từ A Tạp Địch Á vương quốc như lời hắn nói hay không, nhưng nàng đã coi hắn là bằng hữu, làm sao có thể tồi tệ đến mức đi giám sát hắn được?
Bởi vậy, cho đến tận sáng nay, khi trời vừa sáng thì Khắc Lôi Na mới nhịn không nổi mà chạy thẳng tới tửu điếm tìm Diệp Âm Trúc. Trong lòng nàng tự an ủi rằng mình làm như vậy là vì muốn cùng hắn tham gia cuộc thi chứ không hề vì mục đích nào khác.
- Diệp Tô!
Khắc Lôi Na thấy Diệp Âm Trúc đi từ trên lầu xuống liền nghênh đón.
Hôm nay, khí chất của Diệp Âm Trúc so với mấy ngày trước đã xảy ra một ít biến hóa. Hắn vốn ưu nhã cao quý, lúc này đã có cảm giác bức nhân thêm vài phần. Mặc dù Khắc Lôi Na không biết tại sao lại gặp phải tình huống này nhưng nàng vẫn cảm giác được trên người thanh niên thần bí trước mắt này có một cảm giác bất hợp tác.
- Nàng khỏe chứ, Khắc Lôi Na tiểu thư?
Diệp Âm Trúc khách khí bắt chuyện.
Khắc Lôi Na nói:
- Sắp thi chung kết rồi, ngươi có khẩn trương không?
Diệp Âm Trúc hơi ngưng lại một chút, nói:
- Đúng thế, có một chút.
Khắc Lôi Na cười khanh khách:
- Vậy là lần này ngươi cũng biết khẩn trương rồi đó!
Nàng đương nhiên không thể biết được Diệp Âm Trúc khẩn trương là vì cái gì.
Cùng cười với Khắc Lôi Na còn có người khác nữa. Cách Lạp Tây Tư cười hắc hắc nói:
- Nguyên lai Cầm…, à không, thiếu gia ngài cũng biết khẩn trương. Đây là việc lần đầu ta nghe nói.
Diệp Âm Trúc quay đầu, trừng mắt nhìn Cách Lạp Tây Tư một cái, hắn mới ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Khắc Lôi Na nhẹ kéo tay Diệp Âm Trúc:
- Sao ngươi lại dọa vị thúc thúc đầu bóng lưỡng này? Không nên khi dễ người thành thật.
Mặc dù nàng sinh ra trong gia đình quý tộc nhưng nàng đối xử với mọi người rất tốt, mọi người trong nhà từ người hầu tới hộ vệ đều không ai là không thích vị tiểu chủ nhân này.
Mặc dù nàng không phải người của hoàng thất nhưng trong tầng lớp quý tộc Lam Địch Á Tư đế quốc thì mỗi người đều biết nàng là Khắc Lôi Na công chúa. Mã Tây Mạc đại đế sủng ái nàng tới mức thậm chí còn nhận nàng làm nghĩa nữ (con gái nuôi).
Diệp Âm Trúc hơi sửng sốt:
- Nàng nói gì? Nàng nói hắn thành thật à?
Thanh âm của Diệp Âm Trúc không chỉ thư giãn thêm vài phần mà trên khuôn mặt của hắn cũng toát lên vẻ tươi cười, vẻ mặt của Minh và Tử phía sau hắn cũng đều trở nên quái dị.
Điều ngạc nhiên là mặt của Cách Lạp Tây Tư lại trở nên ửng đỏ:
- Đúng vậy, thiếu gia. Ngài không nên khi dễ người thành thật như ta!
Thành thật? Đường đường Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư bị người ta nói là thành thật, Diệp Âm Trúc thực sự rất muốn nói cho Khắc Lôi Na rằng kẻ chết trong tay người này nếu không đến mười vạn thì cũng phải là tám vạn. Nếu nàng nhìn thấy hắn biểu hiện thực lực trên chiến trường, sợ rằng sẽ không còn dám nói hắn thành thật nữa.
- Được rồi, chúng ta đi nào. Sắp bắt đầu thi văn rồi.
Diệp Âm Trúc không muốn tiếp tục dây dưa với đề tài này nữa, liền đi ra ngoài trước.
Nhìn thân ảnh cao lớn của Diệp Âm Trúc, Khắc Lôi Na không khỏi nhớ tới lời cha dặn, theo mệnh lệnh của Mã Tây Mạc đại đế đối với kẻ nhìn không thấu ngay trước mắt này, đó là phải làm tất cả mọi điều có thể để lưu hắn lại. Theo ý tứ của cha thì nếu không thể lưu hắn ở lại Lam Địch Á Tư, sợ rằng…
Nghĩ tới đây, trong lòng Khắc Lôi Na không khỏi có chút lo lắng, tâm tình cũng trầm xuống vài phần, bước nhanh tới sóng vai với Diệp Âm Trúc.
Ra khỏi tửu điếm, cả nhóm 5 người đi thẳng ra ngoại thành. Diệp Âm Trúc lựa chọn tửu điếm này cũng không quá xa nơi thi đấu, người thường chỉ cần đi bộ không đến nửa canh giờ là tới nơi.
- Diệp Tô, ta có thể hỏi ngươi chuyện này được không?
Khắc Lôi Na đi bên cạnh không nhịn được nói. Nàng biết, nếu mình không chủ động mở miệng nói chuyện thì người này dường như cũng không hề có ý định nói chuyện với mình.
Diệp Âm Trúc thản nhiên nói:
- Nàng nói đi.
Khắc Lôi Na nói:
- Ta muốn biết rốt cuộc ngươi đến tham gia cuộc thi văn vũ đại bỉ lần này là vì cái gì. Nếu vương quốc A Tạp Địch Á biết trong quốc gia có nhân tài như ngươi, ngươi hoàn toàn có thể nhận được đãi ngộ rất tốt. Ngươi tới Lam Địch Á Tư vì thực lực mạnh của đế quốc thích hợp cho ngươi phát triển hay còn vì một lý do nào khác?
Trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra một tia sáng mông lung:
- Ta tới nơi này chính là vì một người.
Sắp bắt đầu thi, hắn phát hiện ra rằng tâm tình luôn vững vàng của mình không ngờ cũng nảy sinh chút hồi hộp, bật ra lời nói thật.
- Vì một người? Là ai? Công chúa sao?
Trống ngực Khắc Lôi Na đập nhanh thêm vài phần, ánh mắt nhìn Diệp Âm Trúc cũng thoáng thay đổi.
Diệp Âm Trúc quay đầu nhìn Khắc Lôi Na, thấy sâu trong đôi mắt nàng có nét tò mò:
- Có thể. Nếu nàng đúng là người ta muốn.
Khắc Lôi Na cười khanh khách:
- Ngươi thông minh thật, nếu lọt vào mắt xanh của công chúa, cộng với thực lực hơn người của ngươi, sợ rằng chẳng bao lâu ngươi có thể trở thành một nhân vật hô phong hoán vũ.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, khóe miệng toát ra một nét đùa cợt:
- Thanh danh lưu thế tục, phân tranh khi nào ngưng, ai phá được danh lợi, mặc nhân thế ngao du. Danh lợi với ta như mây bay.
Nếu hắn thực sự thích danh lợi thì việc gì phải phục vụ cho Lam Địch Á Tư?
- Này, ngươi đi chậm một chút nào. Ngươi vẫn chưa nói rõ mà.
Mắt thấy Diệp Âm Trúc đột nhiên rảo bước nhanh hơn, Khắc Lôi Na vội vàng đuổi theo, nhưng Diệp Âm Trúc thực sự là đi hơi nhanh nên với thân thể ma pháp sư yếu ớt của nàng, chỉ một chốc đã thở hồng hộc, nhìn thấy 4 người Diệp Âm Trúc đi xa dần mà cũng không có biện pháp gì.
- Bại hoại này, nói chẳng rõ ràng gì cả, lại còn đi nhanh thế cơ chứ!
Mặc dù thi văn không cho phép người xem, nhưng chung quanh giáo trường vẫn tụ tập rất đông dân chúng của đế quốc Lam Địch Á Tư. Tuyệt đại bộ phận dân chúng đều vì xem náo nhiệt mà đến, đương nhiên, cũng một phần để xem lần thi văn võ đại bỉ này đế quốc có thể chiêu lãm được nhân tài nào không.
Tới ngoài sân, Diệp Âm Trúc và Tử thấp giọng nói với nhau vài câu, Tử mang theo Minh và Cách Lạp Tây Tư biến mất trong đám người. Diệp Âm Trúc tay cầm thẻ bài của mình, ngẩng đầu bước thẳng vào trường thi.
Hôm nay thi văn nhưng Diệp Âm Trúc thấy trong sân vẫn rất náo nhiệt. Mặc dù chỉ có 10 thí sinh nhưng còn có thêm rất nhiều người đến tham quan.
Những người này đều ngồi xung quanh trường thi, mặc dù mỗi người đều mặc thường phục nhưng từ khí chất khác nhau phát ra từ họ, Diệp Âm Trúc có thể thấy được những người này đều là những kẻ quyền cao chức trọng. Chắc chắn họ đều là văn thần võ tướng của đế quốc Lam Địch Á Tư. Chẳng trách Lam Địch Á Tư không cho phép bình dân tham quan cuộc thi văn này, từ những thứ trước mặt này có thể thấy Lam Địch Á Tư rất coi trọng cuộc thi chung kết văn này.