Cầm Đế

Chương 236: Binh phạt Bắc Cương

Áo Lợi Duy Lạp vẫn không chút tức giận:

- Ngươi không biết rằng gia gia đã từng nhận xét long kỵ binh có thể nói là vương bài trong vương bài của Phương Bắc quân đoàn chúng ta. Thôi, không nói về vấn đề này nữa. Trong các quân đoàn chủ lực của Thú nhân tộc, trọng yếu nhất và cũng có sức chiến đấu cực mạnh là Sư nhân, Hổ nhân và Hùng nhân. Ba quân đoàn này lần lượt thuộc về Lôi thần bộ lạc, Chiến thần bộ lạc và Sở La Môn hoàng tộc. Lực chiến đấu cực kỳ cường hãn, nhất là Lôi thần bộ lạc với năm vạn sư nhân tạo thành Hoàng kim quân đoàn, dũng mãnh vô cùng. Sức chiến đấu không hề kém só với Long kỵ binh của chúng ta, hơn nữa số lượng lại nhiều. Bạch Hổ quân đoàn của Chiến thần bộ lạc, thực lực của không kém bao nhiêu, chỉ kém chút ít so với Hoàng kim quân đoàn. Đây là hai đại quân đoàn cùng với Bạo Hùng quân đoàn của Sở La Môn bộ lạc được xưng tụng là Tam đại hoàng gia quân đoàn của Thú nhân tộc.

Nghe Áo Lợi Duy Lạp nói xong, Tử bĩu môi ra vẻ khinh thường:

- Bọn họ mà là hoàng gia cái gì, chẳng qua chỉ là đám sai vặt láu cá mà thôi.

Áo Lợi Duy Lạp vẫn nói tiếp:

- Dĩ nhiên, Tam đại hoàng gia quân đoàn này sao mà so sánh được với Bỉ mông cự thú. Chỉ là, Bỉ mông cự thú số lượng quá ít, quan trọng nhất là không có người lãnh đạo. Tuy thực lực bản thân cường đại nhưng việc cấp dưỡng cho Bỉ mông cự thú cũng tiêu tốn rất nhiều, đó cũng chính là lý do tại sao đại đa số Bỉ mông gia nhập liên minh bộ lạc.

Tử thở dài một tiếng:

- Hai bộ lạc cũng hơn 100 vạn binh ở Bắc cương. Xem ra lần này chúng ta chiến đấu cũng không đơn giản rồi. Cổ Đế, ta trở lại đây. Lúc trước ngươi sát hại cả nhà ta bây giờ đã đến lúc trả giá rồi đó.

Biên giới phía Bắc Mễ Lan đế quốc.

Nguyên soái Mã Nhĩ Đế Ni vừa mới nhận được tin của Áo Lợi Duy Lạp đưa tới. Đã cẩn thận đọc đi đọc lại phong thư đến lần thứ ba, trong mắt vị Nguyên soái này toát lên vẻ hưng phấn khó có thể che dấu.

- Cái gì đến rốt cuộc cũng đến. Thú nhân tộc, có lẽ đã đến lúc các ngươi gặp nạn rồi. Người đâu!!.

- Dạ, nguyên soái đại nhân.

Mã Nhĩ Đế Ni trầm giọng ra lệnh:

- Truyền lệnh của ta, Phương Bắc quân đoàn số 3, số 6, hai tập đoàn quân chỉnh đốn quân ngũ, tùy thời xuất phát cùng lúc. Dùng ma pháp tín tức lệnh cho Quân bộ hậu cần, trong thời gian ngắn nhất chuyển một lượng quân nhu gấp hai so với trước kia đến đây.

- Rõ.

Sau khi Mễ Lan và Lam Địch Á Tư đình chiến một thời gian, Thú nhân tộc cũng yên lặng dưỡng thương, tạm thời đình chỉ mọi cuộc tấn công vào Mễ Lan. Tuy chiến tranh chỉ mới có 2 năm, nhưng trên chiến trường kéo dài mấy trăm dặm này đã ngã xuống không biết bao nhiêu sinh mạng. Nhưng bất kỳ bên nào khi công đến thành lũy của đối phương đều phải lui về. Thú nhân không giỏi công thành, mà Phương Bắc quân đoàn vừa công kích địch nhân vừa phải đối mặt với Lôi thần chi chuy, cấm ma lĩnh vực khiến ma pháp sư không cách nào phát huy thực lực. Song phương không ngừng giao chiến, Phương Bắc quân đoàn đã có hơn bảy vạn tướng sĩ đã vĩnh viễn nằm lại trên chiến trường này. Trong khi đó số lượng binh sĩ thú nhân tử trận đã lên đến gấp đôi nhân loại. Chiến trường này có thể nói là nơi tanh máu khốc liệt nhất, là nơi được mệnh danh lò xay thịt.

Quân đòan tinh nhuệ nhất của Mễ Lan đế quốc chính là Phương Bắc quân đoàn. Mặc dù quân dự bị không ngừng tăng viện nhưng số lượng tử vong của binh lính cũng khiến cho Mã Nhĩ Đế Ni thống khổ vô cùng. Đây là những binh lính do đích thân hắn bồi dưỡng rèn luyện, mỗi người có thể xem như là khúc ruột của hắn. Nhưng chiến tranh quá tàn khốc vô tình, cho dù thân là Nguyên soái hắn cũng chỉ biết đau đớn chấp nhận.

Đại quân của Cầm thành sẽ tới, nhưng cuộc chiến đẫm máu này sẽ không vì sự xuất hiện của họ mà chấm dứt. Đã lâu lắm rồi Mã Nhĩ Đế Ni không có dịp hưng phấn như vậy, đối với thực lực của Cầm Thành, hắn không bao giờ nghi ngờ. Không tin kẻ khác còn được nhưng tin tức do đứa cháu yêu xuất sắc nhất của mình, Áo Lợi Duy Lạp, đem tới chẳng lẽ hắn còn chưa tin? Sở dĩ hắn quyết định điều binh khiển tướng là do ba lý do, trong đó nguyên nhân chính yếu là do tin tức mới đến khiến hắn hết sức rúng động. Cầm Thành dựa vào lực phòng ngự siêu cường và đông đảo cường giả hợp lực đánh tan tác cuộc tấn công của Long tộc. Gần ngàn cự long tổn thất hơn phân nữa, số lượng hàng phục lên đến hơn hai trăm. Cầm Thành không một ai tử trận, chỉ bị thương hơn một ngàn người.

Trong thư Áo Lợi Duy Lạp chỉ viết đơn giản 1 câu nhưng đủ khiến cho bệnh tim của Mã Nhĩ Đế Ni suýt nữa tái phát. Vài ngày trước, đoàn trưởng Ma pháp sư đoàn của Phương Bắc Quân đoàn Mã Đặc Lạp Kỳ đã báo cáo, phía Cầm Thành xuất hiện ma pháp ba động cực kỳ mãnh liệt, thậm chí ảnh hưởng đến ma pháp của bọn họ. Ma pháp ba động này từ đâu mà đến, bây giờ câu trả lời đã rõ ràng trước mắt mọi người. Đó là ảnh hưởng từ cuộc đại chiến giữa Cầm Thành và Long tộc. Nguồn: http://truyen360.com

Chống lại cả Long tộc, đó là thực lực cỡ nào? Ngay cả Mã Nhĩ Đế Ni là một Tử tinh long kỵ tướng, hắn biết rất rõ về sức mạnh đáng sợ của Cự long. Gần một ngàn Cự long trưởng thành, cho dù cả Phương Bắc Quân đoàn của mình đứng lên cũng vô phương kháng cự lại tấn công ma pháp của bọn họ. Rốt cuộc Cầm Thành làm thế nào mà chống đỡ được?

Tin tức này được Mã Nhĩ Đế Ni phong tỏa nghiêm ngặt. Bây giờ cả quân doanh cũng chỉ có hắn và Mã Đặc Lạp Kỳ hai người ta biết, ngươi biết mà thôi. Ngay lúc này, hai huynh đệ bọn họ tim vẫn đập liên hồi như trống dồn, có thể cùng tác chiến với đội quân đã đánh bại Long tộc thì cái ngày Thú nhân tộc bị diệt đã không còn xa vời nữa rồi. Nhất là trong đại quân của Cầm Thành còn có vua của Thú nhân tộc, Tử tinh Bỉ Mông.

- Nhị đệ, đối với lực chiến đấu của Cầm Thành, ngươi thấy thế nào?

Tuy trong lòng đã biết chắc chắn về sự kinh khủng của Cầm Thành nhưng vì quá hưng phấn, Mã Nhĩ Đế Ni vẫn không kìm được, bất giác hỏi Mã Đặc Lạp Kỳ.

Mã Đặc Lạp Kỳ xoa xoa tay, vị Tử cấp đại ma đạo sư này hưng phấn cũng không kém so với huynh trưởng của mình:

- Cần gì phải nói nữa, Đại ca, Cầm Thành lúc trước chỉ có mấy ngàn người ở phía đông, hóa giải được tấn công của Phật La Quốc, nghe nói còn chiếm được một số lượng lớn tài phú của Phật La quý tộc. Cứ theo lời của Áo Lợi Duy Lạp, thì lần này lực lượng Cầm Thành tăng viện cho chúng ta không đơn giản là mấy ngàn người. Bốn quân đoàn bộ binh chủ lực khoảng sáu vạn người, Quân đoàn Kỵ binh gần một vạn, và vạn quân đoàn át chủ bài của Cầm Thành, Bỉ mông cự thú và Tử thần long lang. Với sức chiến đấu như vậy, ta tuyệt đối tin tưởng không kém hai tập đoàn quân cường đại mà người chuẩn bị cho cuộc chiến chút nào. Nhưng bọn hắn cường đại đến mức nào thì chỉ có thể kiểm nghiệm trên chiến trường mà thôi.

Mã Nhĩ Đế Ni gật gật đầu:

- Nhị đệ, rất nhiều năm nay ta đã chờ mong việc này. Nói thật, ta rất hy vọng Diệp Âm Trúc có thể ghé qua Thánh Quang thành.

Mã Đặc Lạp Kỳ thở dài một hơi, nói:

- Người thanh niên này chính là một truyền kỳ. Nói cho cùng, nếu chúng ta có thể đối xử với hắn khác đi 1 chút, có lẽ…

Mã Nhĩ Đế Ni phất tay áo, ra ý Mã Đặc Lạp Kỳ không cần nói tiếp:

- Bây giờ cũng không muộn. Ít nhất, hắn và Áo Lợi Duy Lạp quan hệ rất tốt. Ta đã quyết định khi Cầm Thành đại quân đến Thánh Quang Thành, ta sẽ tuyên bố tước vị của Tử La Lan gia tộc sẽ do Áo Tạp Phúc Kế thừa.

Nghe Mã Nhĩ Đế Ni nói, Mã Đặc Lạp Kỳ nhất thời kinh hãi thất sắc:

- Đại ca, sao lại có thể như vậy? Áo Lợi Duy Lạp mới là người xuất sắc nhất trong đám hậu bối, người làm vậy sẽ khiến hắn đau lòng mất. Áo Tạp Phúc mặc dù cũng rất xuất sắc, nhưng so với Áo Lợi Duy Lạp còn kém hơn nhiều. Áo Lợi Duy Lạp hẳn là đã tiến vào Tử cấp sơ giai. Đại ca, chuyện này quan hệ đến tương lai của Tử La Lan gia tộc, người không thể khinh suất quyết định. Bây giờ toàn bộ gia tộc đã công nhận Áo Lợi Duy Lạp sẽ là tộc trưởng tương lai. Nếu thay đổi sợ rằng khiến gia tộc bất ổn.

Mã Nhĩ Đế Ni đáp:

- Ta chính là vì gia tộc nên mới quyết định như vậy. Ngươi chẳng lẻ không nhìn ra nguyên do hay sao. Bây giờ Cầm Thành đang rơi vào tình thế mưa gió phủ vây, tương lai chỉ có 2 con đường. Ta hỏi ngươi, Cầm Thành căn bàn là gì?

Không nghĩ tới việc Mã Nhĩ Đế Ni đột nhiên nói sang chuyện khác, Mã Đặc Lạp Kỳ buột miệng trả lời:

- Dĩ nhiên là dị tộc và Đông Long đế quốc rồi.

Mã Nhĩ Đế Ni gật gật đầu nói tiếp:

- Trước kia quả là như vậy, nhưng từ khi chúng ta chuyển hai trăm vạn hậu duệ của Đông Long vào Cầm Thành, Cầm Thành căn bản đã trở thành của Đông Long bát tông. Đương nhiên về mặt này Cầm Thành giải quyết rất tốt, Áo Lợi Duy Lạp đã nói trong thư, bây giờ các tộc trong Cầm Thành hoàn tòan dung hợp, không hề phân chia. Ngay cả Đông Long đế quốc đều khôi phục, Đông Long bát tông lại xưng danh, điểm này ta rất bội phục Diệp Âm Trúc.

Mã Đặc Lạp Kỳ ngạc nhiên đáp:

- Chuyện đó và chuyện người quyết định Áo Tạp Phúc trở thành người thừa kế tước vị gia tộc đâu có gì liên quan?

Mã Nhĩ Đế Ni chậm rãi nói:

- Đương nhiên là có. Căn cơ của Cầm Thành nếu là người Đông Long nhất định sẽ khiến Pháp Lam nổi giận. Ngươi có nhớ lần trước chúng ta đã đánh nhau với Cầm Thành không? Nếu không phải Pháp Lam ra lệnh, chúng ta cần gì phải khai chiến với Cầm Thành. Nói cách khác giữa Cầm Thành và Pháp Lam vì Đông Long nên không thể nào hóa giải được mâu thuẫn. Sớm muộn gì song phương cũng sẽ đánh nhau một trận.

Mã Đặc Lạp Kỳ trong lòng thất kinh:

- Pháp Lam phong bế mười năm, lúc này mới hơn hai năm. Nói như vậy, Cầm Thành chỉ còn tồn tại được tám năm nữa mà thôi?

Mã Nhĩ Đế Ni cười lạnh một tiếng:

- Nguyên lai ta cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện cũng không phải đơn giản. Đầu tiên, Pháp Lam thật sự có thể hủy diệt Cầm Thành hay không? Trước kia có lẽ ta sẽ đồng ý vấn đề này. Nhưng từ khi Cầm Thành có thể đẩy lui Long tộc mà không chết một người, có thể thấy Cầm Thành không dễ đối phó. Nếu cho bọn hắn thời gian tám năm để phát triển, thì hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết. Tiếp theo, Pháp Lam lần này tuyên bố phong bế mười năm nhưng căn cứ theo tin tức của chúng ta, Ám tháp tháp chủ từng xuất hiện tại Lam Địch Á Tư đế quốc nhưng lại bị Diệp Âm Trúc dẫn theo tứ đại thần thú đánh lui. Đã có người của Pháp Lam trong lúc phong bế xuất hiện, vậy lần này Pháp Lam cũng không phải phong bế hoàn toàn.

Mã Đặc Lạp Kỳ hít một hơi:

- Đại ca, ý của người là, ngay khi Pháp Lam giải trừ phong bế việc đầu tiên là tấn công Cầm Thành ư?

Mã Nhĩ Đế Ni gật gật đầu:

- Bây giờ ta chỉ hy vọng thời gian có thể trôi chậm đi một chút, ít nhất là để Cầm Thành giúp chúng ta giải quyết rốt ráo vấn đề Thú nhân tộc. Vừa rồi ta có nói tương lai Cầm Thành chỉ có hai đường, hoặc bọn họ chiến thắng Pháp Lam, hoặc là bị Pháp Lam hủy diệt. Nếu khả năng thứ nhất xảy ra thì Cầm Thành ít nhất cũng có thể trở thành một thế lực tồn tại ngang hàng với Pháp Lam trên đại lục, thậm chí thay thế được địa vị của Pháp Lam. Nếu bị Pháp Lam đánh bại, chắc chắn chỉ có một con đường là hủy diệt, chẳng cần phải nói gì nữa cả.

Mã Đặc Lạp Kỳ đột nhiên minh bạch:

- Đại ca, người đang đánh cược.

Mã Nhĩ Đế Ni vuốt cằm nói:

- Đúng vậy, ta đang đánh cược. Áo Lợi Duy Lạp là tài năng xuất sắc nhất của gia tộc Tử La Lan chúng ta, hắn quan hệ với Cầm Thành có thể nói là rất tốt, hoàn toàn có thể là sợi dây liên kết giữa chúng ta và Cầm Thành. Nhưng muốn chính thức trở thành một trong những hạch tâm của Cầm Thành, việc đầu tiên hắn phải cắt đứt mọi quan hệ với gia tộc. Ngươi có nghĩ là Cầm Thành sẽ để cho một tộc trưởng trở thành nhân vật chủ chốt không? Nếu trong tương lai Cầm Thành thật sự có thể trở thành vật cản chống lại sự tồn tại của Pháp Lam vậy một nhân vật chủ chốt của Cầm Thành có thể tạo được ảnh hưởng thì đối với gia tộc mà nói là một sự trợ giúp vô cùng to lớn. Hy sinh lợi ích của Áo Lợi Duy Lạp ở gia tộc nhưng với sự phát triển của gia tộc có rất nhiều chổ tốt. Là tộc trưởng, ta phải nhìn xa trông rộng một chút.

Trong mắt Mã Đặc Lạp Kỳ toát lên thần sắc kính nể, quả thật so với huynh trưởng mình còn kém nhiều lắm.

- Nếu Cầm Thành thất bại thì sao? Thua Pháp Lam…

Mã Nhĩ Đế Ni thở dài một tiếng:

- Nếu như vậy, Áo Lợi Duy Lạp có thể kịp thời thoát thân thì sẽ khôi phục quyền thừa kế cho hắn, nếu không…

Pháo đài Lôi thần chùy.

Lôi thần bộ lạc, đứng đầu trong ba bộ lạc lớn của Thú nhân tộc, bằng thực lực cường đại khiến cho Mễ Lan đế quốc đứng đầu trong bảy đế quốc nhân loại phải điều động một trăm vạn đại quân tinh nhuệ phòng thủ biên giới, có thể thấy thực lực mạnh đến mức nào. Là tù trưởng của Lôi thần bộ lạc, cao thủ hàng đầu của Thú nhân tộc, Sư vương Cổ Đế gần đây tâm tình không vui vẻ cho lắm. Trên chiến trường, Thú nhân tộc đều là chiến sĩ dũng cảm, cho dù tổn thất nhiều hơn đối phương nhưng Lôi thần bộ lạc tuy cái gì cũng có thể thiếu nhưng không hề thiếu người. Một thú nhân trưởng thành trên chiến trường đều là dũng sĩ mạnh mẽ. Điều khiến Cổ Đế lo lắng chính là sau khi tin tức Tử tinh Bỉ mông tồn tại lan truyền vào Cực Bắc Hoang Nguyên, tình thế của Thú nhân tộc không ổn định như bề ngoài vẫn thể hiện. Một số bộ lạc nhỏ trong Cực Bắc Hoang Nguyên nghe tin này xong lập tức tỏ vẻ bất tuân, hy vọng có thể biết thêm tin tức. Hơn nữa có không ít bộ lạc mạnh liên kết với nhau hướng về ba bộ lạc lớn yêu cầu phải tìm ra tung tích của Tử tinh Bỉ mông.

Thú nhân tộc tuy chiếm cứ một vùng rộng lớn ở Cực Bắc Hoang Nguyên nhưng nhiều năm lại không hề có cuộc sống ấm no, nếu không bọn họ cần gì phát động chiến tranh với nhân loại? Chọn mùa thu để phát động chiến tranh không chỉ để cướp bóc nhân loại mà còn là một phương pháp giảm bớt số lượng dân cư khổng lồ của Thú nhân tộc. Điều này là trở thành quy định bất thành văn của thế giới Thú nhân. Chỉ có cường giả mới có tư cách sống và tồn tại. Đến khi không còn thức ăn, ngay cả thi thể của tộc nhân mình thú nhân cũng có thể đem ra mà nhai nuốt. Vì sinh tồn, Thú nhân tộc ở Cực Bắc Hoang Nguyên cũng chịu đựng không ít cảnh thống khổ. Tử tinh Bỉ mông xuất hiện khiến cho những bộ lạc nhỏ thắp lên hy vọng. Bọn họ vốn không phải là những kẻ cai quản thảo nguyên, bọn họ hy vọng trong Thú nhân tộc có một cường giả thống trị để có thể phát triển đi lên, ít nhất cũng để họ thoát khỏi cảnh bữa đói bữa no.

Tử Tinh Bỉ Mông và tứ đại thần thú trong truyền thuyết thì bất kỳ ai trong thế giới Thú nhân đều biết đến. Bởi vậy mới có thể làm cho Tam đại bộ lạc lâm vào tình thế rất lo lắng khẩn trương. Địch nhân cường đại, bọn họ không sợ nhưng lại sợ căn cơ của chính mình dao động. Biểu tượng của Tam đại bộ lạc khác hẳn so với Tứ đại thần thú của Thú nhân tộc, lực lượng tín ngưỡng lại càng không thể so sánh. Đây chính là nguyên nhân làm Cổ Đế đau đầu nhất.

- Không có tin tức gì từ phía Lam Địch Á Tư truyền về sao?

Cổ Đế quay người nổi giận gầm lên với đám thuộc hạ ở dưới.

- Bẩm báo tù trưởng, tin tức từ Lam Địch Á Tư vừa mới truyền về.

Một gã báo nhân chuyên trách truyền tin nói.

Cổ Đế nhất thời mừng rỡ:

- Mau mau nói ta nghe!

Trong nữa năm gần đây, số lần hắn đã truyền tin cho Lam Địch Á Tư lên đến con số mười, yêu cầu Lam Địch Á Tư đế quốc không tiếc bất cứ thứ gì phải tìm và tiêu diệt cho bằng được Tử Tinh Bỉ Mông. Chỉ cần làm được chuyện này, Thú nhân tộc sẽ ủng hộ Lam Địch Á Tư thống nhất toàn bộ thế giới nhân loại trên đại lục một cách vô điều kiện. Thú nhân tộc vốn nổi tiếng tham lam mà phải chấp nhận ra điều kiện như vậy đủ thấy được Cổ Đế đối với Tử Tinh Bỉ Mông kiêng kỵ đến mức nào.

Gã báo nhân phụ trách truyền tin cẩn thận mở tấm da dê, đọc lớn:

-Tử Tinh Bỉ Mông đã quy phục Cầm Thành, cùng tiến vào Cực Bắc Hoang Nguyên, không thể trực tiếp phát binh công kích, xin hãy tự mình giải quyết. Cầm Thành thế lực cường đại. Chúc may mắn!

Phản ứng đầu tiên của Cổ Đế là sửng sốt nhưng sau đó cơn tức giận lại bùng ra:

- Khá lắm, Lam Địch Á Tư, rốt cuộc cũng đẩy lại cho ta. Nếu ta có thể giải quyết thì cầu viện bọn họ để làm gì? Mau nói ta biết, Cầm Thành là cái giống gì?

Cực Bắc Hoang Nguyên cùng với thế giới nhân loại tin tức không được cập nhật liên tục, Thú nhân tộc cũng không biết những chuyện đã xảy ra ở Phật La quốc. Một gã sư nhân thống lĩnh bước lên phía trước cung tay:

- Tù trưởng đại nhân, lần trước chúng ta phái Kiếp lược quân đoàn vượt qua dãy núi thì gặp phải Cầm Thành. Lúc đó chúng ta đã tổn thất mấy vạn người.

Cổ Đế nhíu mày, xoa xoa trán:

- Là cái nơi bé bằng lỗ mũi ấy sao? Chẳng lẻ Tử Tinh Bỉ Mông lại ở đấy? Nếu thật sự là vậy, thì rất gần với chúng ta, cũng không đáng lo lắm. Các ngươi nói xem, bây giờ chúng ta phải giải quyết chuyện này thế nào. Căn cứ tin tức từ quốc gia nhân loại truyền đến, không chỉ có Tử Tinh Bỉ Mông xuất hiện mà ngay cả tam đại thần thú khác cũng có tung tích.

Có thể đứng trong gian nghị sự của Sư Vương Cổ Đế đều là tâm phúc tin tưởng nhất của hắn, hầu hết là sư nhân. Tên sư nhân thống lĩnh vừa mới cất tiếng hung hăng thốt lên:

- Tù trưởng đại nhân, Tử Tinh Bỉ Mông là vấn đề quan trọng chúng ta cần giải quyết. Chỉ là một Tử Tinh Bỉ Mông chưa trưởng thành, chúng ta chỉ cần phái Hoàng kim quân đoàn tấn công Cầm Thành. Với quân số năm vạn, chẳng lẽ chúng ta không thể đối phó được Tử Tinh Bỉ Mông kia hay sao? Hoàng kim quân đoàn tuyệt đối trung thành với ngài, không cần lo lắng chuyện phản lại.

Trong mắt Cổ Đế quang mang chợt lưu chuyển:

- Chuyện này không vội. Trước tiên ngươi cứ phái một tiểu đội sư thứu trinh sát Cầm Thành, xem thử tình hình của chúng thế nào?

Cổ Đế thân là tù trưởng của Lôi Thần bộ lạc, bản thân không như diện mạo bên ngoài nhìn có vẻ thô hào, nếu không hắn cũng vô phương ngồi ở vị trí này nhiều năm đến vậy.

- Tuân lệnh, thưa tù trưởng đại nhân.

Từ Cầm Thành đến Thánh quang thành khoảng cách cũng không xa, lúc trước khi Diệp Âm Trúc lần đầu đi đến biên giới phía Bắc, do quá bận tâm đến thân phận của đám đệ tử đã bị Cầm Thành xử chuyển đến Thành Khoa Ni Á nên không chú ý, tổng cộng chỉ có hơn 500 lý. Đại quân Cầm Thành sau hai ngày hành quân rốt cuộc cũng đã đến chiến trường nơi Mễ Lan đế quốc và Thú nhân tộc giao chiến. Trong khi đại quân Cầm Thành tiến đến cổng Thánh Quang thành, thì 2 tập đoàn quân của Bắc Phương Quân đoàn lẳng lặng đồn trú chờ đợi. Nếu không phải tình hình chiến trận cũng không thể xuất hiện, nếu không sẽ khiến cho bọn Diệp Âm Trúc tưởng rằng 20 vạn đại quân này nhằm vào mình thì không hay.

Cửa thành của Thánh Quang thành mở rộng, Mã Nhĩ Đế Ni ngồi trên lưng cự long cũng Mã Đặc Lạp Kỳ đi đầu tiến lên nghênh đón. Diệp Âm Trúc vẫn ngồi trên lưng Chiến tranh cự thú như trước. Vừa tiến đến, tọa kỵ của Mã Nhĩ Đế Ni phát hiện khí tức của Cách Lạp Tây Tư đã có chút run rẩy thối lui. Nhìn Chiến tranh cự thú mạnh mẽ hai tập đoàn quân của Phương Bắc Quân đoàn nhất thời chung quanh có chút lặng ngắt như tờ. May là Diệp Âm Trúc còn bảo Chiến tranh cự thú khống chế khí tức của hắn nếu không ở đây sẽ không còn tọa kỵ nào đứng vững nổi.

- Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái, xin lượng thứ cho ta hai mắt không thấy rõ, không thể hướng ngài hành lễ.

Diệp Âm Trúc hướng đến phía Mã Nhĩ Đế Ni đang vuốt cằm mà nói. Đến bây giờ Mã Nhĩ Đế Ni mới biết kẻ tung hoành khắp đại lục, nhân vật truyền kỳ này đã mất đi thị giác. Bất quá, Mã Nhĩ Đế Ni không hổ danh là nguyên soái của Mễ Lan đế quốc, chỉ kinh ngạc trong khoảnh khắc rồi lập tức phản ứng. Thúc dục Cự long đi đến trước mặt Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư:

- Cầm đế đại nhân không cần khách khí. Cầm thành đã giúp Mễ Lan ngăn địch, đã vì Mễ Lan mà cống hiến bao nhiêu sức lực, ta nào lại có thể dám nhận lễ của Cầm đế đại nhân. Xin mời nhập thành.

Dưới sự chào đón của huynh đẹ Mã Nhĩ Đế Ni, bảy vạn người của Cầm Thành trong hoàn cảnh không có hậu cần bổ sung quân nhu đã tiến vào Thánh Quang thành. Ngay khi bọn họ vào thành thì cũng là lúc Phương Bắc Quân đoàn số 3, số 6, hai tập đoàn quân với trên hai mươi vạn người lập tức nhổ trại, lui về sâu bên trong Mễ Lan đế quốc.

Huynh đệ Mã Nhĩ Đế Ni trực tiếp mời Diệp Âm Trúc tới phủ Nguyên soái, bầu bạn với hắn ngoài hai vị phu nhân Tô Lạp và Hải Dương còn có Áo Lợi Duy Lạp. Những người khác Diệp Âm Trúc đều để cho họ xuống chỉnh lại quân ngũ, ngay cả Tử cũng không ngoại lệ. Hắn biết tứ đại thần thú cũng không hề thích những chuyện quan trường này.

Mã Nhĩ Đế Ni xuất thân là võ tướng, không hề khách sáo, sau vài câu hàn huyên đã đi thẳng vào vấn đề:

- Cầm đế đại nhân, lần này quý quân đến đây tăng viện, chính là vinh hạnh cho Phương bắc quân đoàn của ta. Ta muốn biết mục đích tác chiến của ngài lần này là gì?

Diệp Âm Trúc đã không còn là tên đệ tử nhỏ nhoi của Mễ Lan Ma Vũ học viện ngày nào. Thực lực của Cầm Thành bây giờ đủ để nói lên thân phận và địa vị của hắn. Ngay cả Mã Nhĩ Đế Ni danh tiếng lẫy lừng cũng chủ động đàm luận với hắn như người đồng bối phận.

Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:

- Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái, ngài xưng hô với ta như vậy làm ta có chút không thoải mái. Ta và Áo Lợi Duy Lạp đại ca là bạn tốt của nhau, ngài làm như vậy, sợ rằng Áo Lợi Duy Lạp đại ca sẽ xấu hổ chết mất.

Mã Nhĩ Đế Ni cười ha hả:

- Tốt, vậy ta sẽ gọi ngươi là Âm Trúc nhé.

Diệp Âm Trúc nói tiếp:

- Lần này, chúng ta đến Thánh Quang thành, chỉ có một mục đích, chính là giúp Mễ Lan đế quốc giải quyết triệt để hoạ Thú nhân tộc.

Chỉ một câu nói đơn giản, âm điệu của Diệp Âm Trúc lại vô cùng bình thản. Nhưng trong thanh âm bình thản đó huynh đệ Mã Nhĩ Đế Ni lại cảm thấy toát lên khí phách mạnh mẽ phi thường. Bọn họ hiểu được rằng, Diệp Âm Trúc không hề đùa giỡn chút nào. Mã Đặc Lạp Kỳ nhịn không được chen vào:

- Cầm đế đại nhân, ngài thật sự có nắm chắc không? Liên quân của hai đại bộ lạc của Thú nhân tộc cũng phải trên một trăm vạn quân. Thú nhân tộc cường hãn thế nào có lẽ ngài cũng biết rõ.

Diệp Âm Trúc mỉm cười đáp:

- Đôi khi, chiến tranh cũng không giải quyết được tất cả. Không động can qua, hoà bình chính là phương pháp giải quyết tốt nhất. Nếu Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái tin tưởng thì cuộc chiến này cứ giao cho ta. Mặc dù ta không nắm chắc được mười phần, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho tình thế trở nên tồi tệ đi. Một khi thành công, phía Bắc của đế quốc sẽ không có mối lo, hơn mười vạn đại quân tinh nhuệ của Phương Bắc Quân đoàn sẽ trở thành mũi nhọn chủ lực, Lam Địch Á Tư có muốn làm gì thì cũng e là không được như ý nữa rồi.

Mã Nhĩ Đế Ni trầm ngâm trong chốc lát, rồi từ từ nói:

- Nếu quả thật đúng như vậy thì đó là cách tốt nhất. Bây giờ thế cục chiến tranh trên đại lục vô cùng phức tạp, Lam Địch Á Tư im lặng ẩn nhẩn, không biết là đang có âm mưu gì. Khi các ngươi vừa đến, ta đã điều hai mươi vạn quân chủ lực rời đi. Tình thế trước mắt của chúng ta rất bất lợi. Nếu Phương Đông quân đoàn ở phía bên kia có thể cố thủ trước sự công kích toàn lực của Phật La quốc thì cũng chỉ có thể duy trì được một tháng. Thời gian không cho phép chúng ta ngồi nói suông mãi đâu.

Diệp Âm Trúc lập tức đáp lời:

- Cho nên, đánh nhanh thắng nhanh là phương pháp tốt nhất. Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái, ngày mai, hãy để Cầm Thành chúng ta xuất chiến.

Mã Đặc Lạp Kỳ còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng lại bị Mã Nhĩ Đế Ni liếc mắt ngăn trở, vị nguyên soái này gật đầu đồng ý:

- Tốt, vậy ngày mai ta sẽ được tận mắt chứng kiến thực lực của Cầm Thành.

Nói đến đây, Mã Nhĩ Đế Ni hướng về Áo Lợi Duy Lạp nói:

- Áo Lợi Duy Lạp, từ giờ phút này trở đi, ngươi không còn là người kế thừa chức vị tộc trưởng gia tộc nữa, vị trí đó sẽ do Áo Tạp Phúc đảm nhận. Gia tộc cho phép ngươi ra đi từ bây giờ.

Toàn thân Áo Lợi Duy Lạp run lên, mắt ánh lên vẻ không thể tin được, hắn hoàn toàn không thể nào ngờ, gia gia hắn vào chính lúc này lại tuyên bố một quyết định quan trọng như vậy. Áo Lợi Duy Lạp từ nhỏ luôn cố gắng phấn đấu, không những là tài năng trăm năm có một trong lĩnh vực vũ kỹ mà ngay cả lĩnh vực quân sự cũng như các lĩnh vực khác đều được xưng tụng là thiên tài. Nhưng ngay lúc này, chính tai nghe được gia gia tuyên bố giải trừ thân phận người kế thừa của mình, trong lúc nhất thời không tránh được cảm giác ngốc trệ. Mã Nhĩ Đế Ni trong mắt đầy hàm ý liếc cháu mình một cái, rồi chuyển hướng nhìn Diệp Âm Trúc nói:

- Âm Trúc, các ngươi đường xa đến đây, nếu mai muốn xuất chiến thì hôm nay phải nghỉ ngơi sớm đi. Phủ Nguyên Soái của ta bên trong cũng tương đối, có thể để cho tướng lĩnh cao cấp của Cầm Thành các ngươi sử dụng để nghỉ ngơi. Cần gì thì cứ trực tiếp nói với đám người hầu, chúng ta sẽ đáp ứng toàn bộ, mọi quân nhu cung cấp cho Cầm Thành tất cả đã sẵn sàng.

Trên mặt Diệp Âm Trúc cũng không có gì biến đổi, đứng dậy đa tạ Mã Nhĩ Đế Ni, tự mình tiễn hai vị thủ lĩnh của Phương Bắc quân đoàn rời đi. Tiếng chân của huynh đệ Mã Nhĩ Đế Ni đã xa dần, Hải Dương nhịn không được cất tiếng hỏi:

-Sao lại như vậy được? Áo Lợi Duy Lạp đại ca xuất sắc như vậy, sao Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái lại huỷ bỏ quyền thừa kế của huynh ấy. Diệp Âm Trúc, sao chàng cũng không hỏi mọi chuyện cho rõ ràng?

Diệp Âm Trúc than nhẹ một tiếng. đáp:

- Đây là chuyện nội bộ của Tử La Lan gia tộc. Chúng ta là người ngoài, không thích hợp để bàn về chuyện đó. Đại ca, là do ta và Cầm Thành đã làm ảnh hưởng đến tiền đồ của ngươi ở gia tộc. Nhưng ta không thể không nói, gia gia của ngươi đúng là gừng càng già càng cay.

Áo Lợi Duy Lạp lúc này cũng đã tỉnh táo lại, hắn cũng là kẻ thông minh, trong thời gian ngắn tự chất vấn bản thân cũng đã hiểu được đại khái vấn đề, bèn cười khổ, đáp lời:

- Không có gì, chỉ là giải trừ chế ước trên mình ta đi thôi. Âm Trúc ngươi không nên vì chuyện này mà cảm thấy áy náy. Gia gia ta làm như vậy, đơn giản là để ta chính thức gia nhập Cầm Thành, Như vậy cũng tốt, từ bây giờ ta sẽ không còn cố kỵ điều gì nữa. Chỉ cần ngươi tín nhiệm, cái mạng Áo Lợi Duy Lạp này sẽ thuộc về Cầm Thành.

Diệp Âm Trúc trên mặt toát lên vẻ tươi cười:

- Lần này Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái đã tặng cho ta một phần lễ vật cực kỳ trọng hậu, nếu ta không thu nạp thì làm sao mà có thể đền đáp hảo ý của lão nhân gia người? Đại ca, ta đã nói rồi cửa chính của Cầm Thành luôn rộng mở với ngươi. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là tổng chỉ huy của Cầm Thành lục quân. Khi ta vắng mặt, ngươi có quyền điều động toàn bộ lục quân của Cầm Thành ngoại trừ ba quân đoàn Bỉ Mông, Tử Thần Long Lang và Cự Long kỵ sĩ.

Áo Lợi Duy Lạp ngơ ngác nhìn Diệp Âm Trúc, Mã Nhĩ Đế Ni đã khiến hắn vô cùng bất ngờ, nay Diệp Âm Trúc lại quyết định rất quyết đoán làm hắn rơi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Áo Lợi Duy Lạp không nhịn được, thốt lên:

- Âm Trúc, chẳng lẽ ngươi không đề phòng ta một chút nào sao? Ngươi không hề sợ rằng có ngày ta đột nhiên phản bội Cầm Thành sao?

Nụ cười trên mặt Diệp Âm Trúc càng rạng rỡ thêm vài phần:

- Ngươi hiểu mà?

Chỉ ba chữ đơn giản nhưng lại tạo ra sự tín nhiệm tuyệt đối. Trong mắt Áo Lợi Duy Lạp có chút ửng đỏ, hắn không thể làm gì khác ngoài việc cố che dấu thanh âm của mình đang nghẹn ngào:

- Ta hiểu, để ta đi xem tinh hình ăn ở của quân đội chúng ta thế nào.

Thanh âm vừa dứt, thân ảnh của Áo Lợi Duy Lạp cũng đã biến mất sau cánh cửa.

- Âm Trúc, xem ra Cầm Thành chúng ta lại có thêm một danh tướng. Chàng nói phải, Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái đã tặng cho chúng ta một phần hậu lễ rất lớn.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

- Về mặt quân sự mà nói Áo Lợi Duy Lạp đại ca có cơ sở vững chắc hơn ta rất nhiều, hắn từ nhỏ đã được Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái đích thân đào tạo thành trụ cột cho mai sau. Để hắn chỉ huy thì so với ta còn tốt hơn. Lúc này đây, Cầm Thành chúng ta mới thật sự có một người thống lĩnh quân đội.

Hải Dương đến cạnh Diệp Âm Trúc, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt tay Diệp Âm Trúc:

- Âm Trúc, có lẽ chàng là người không hề đam mê quyền lực một chút nào.

Khoé miệng Diệp Âm Trúc toát lên một tia khôi hài, vòng tay ôm quanh cái eo nhỏ nhắn của Hải Dương:

- Ta đối với quyền lực thì không có chút đam mê nhưng đối với nàng và Tô Lạp thì lại rất lớn đấy. Chi bằng tối nay chúng ta cùng chung nhau một giường đi.

Tiệc tân hôn chính là lúc thân mật nhất, nhưng là Tô Lạp và Hải Dương trong lòng đều ngượng ngùng, khiến cho các nàng vô phương chấp nhận ý nghĩ ba người ngủ chung một giường. Về khoản đó quả thật Diệp Âm Trúc rất mạnh mẽ, đến nữa đêm lại phải đổi phòng, việc này khiến cho vị Cầm đế đại nhân danh tiếng lẫy lừng có chút không thoải mái.

- Hứ, ghét cái mặt, chàng có biết lúc này là đang chiến tranh không hả?

Hải Dương sẵng giọng.

Diệp Âm Trúc cười lớn:

- Chiến tranh thì ảnh hưởng gì đến chuyện ta thân mật với lão bà. Tô Lạp, không được chạy, nàng muốn khi dễ ta phải không?

Đang ôm Hải Dương thân hình Diệp Âm Trúc chợt loé lên siết chặt Tô Lạp đang chuẩn bị lén lút trốn đi. Một tay một nàng, ôm hai người vợ xinh đẹp của mình, cảm giác thoả mãn mãnh liệt nhất thời khiến trong lòng Diệp Âm Trúc rất thư thái.Tô Lạp không hề tức giận, đáp trả:

- Thiếp còn nhớ rõ, lúc trước có người còn không muốn thiếp và Hải Dương tỷ tỷ ra tiền tuyến. Tỷ tỷ nói phải, đây là chiến trường, chàng lại là người thống lĩnh đại quân, phải hoàn thành tốt nhiệm vụ, hơn nữa cũng phải biết giữ gìn sức khoẻ của mình đi chứ.

Nhìn vẻ mặt của Diệp Âm Trúc có chút sượng ngắt, Hải Dương cười khúc khích:

- Tô Lạp nói rất đúng. Kể từ hôm nay cho đến khi chiến tranh chấm dứt, chúng ta chỉ là thuộc hạ của chàng, không phải là thê tử đâu mà mơ.

Diệp Âm Trúc giả bộ hung hăng quát:

- Các nàng đều nằm trong tay ta, giờ lại muốn trốn hay sao? Hừ hừ là các ngươi, là các ngươi bức bổn Soái bạch nhật tuyên dâm (câu này để nguyên văn cho đỡ lộ liễu).

Trong tiếng la hoảng của hai nàng, Diệp Âm Trúc ôm cả hai đi vào phòng trong.

- Đáng ghét, bỏ bọn thiếp xuống mau, cứ thế này thì còn ra thể thống gì.

Hải Dương thấp giọng kêu la. Dĩ nhiên nàng không phải không muốn thân mật với trượng phu nhưng rõ ràng bây giờ vẫn là ban ngày.

Tô Lạp cũng vội cầu khẩn:

- Âm Trúc, bây giờ giữa ban ngày ban mặt không nên như vậy, hay là để buổi tối đi có được không? Buổi tối chàng muốn gì cũng được. Chúng ta vừa đến phủ Nguyên soái, không nên để cho gia nhân thấy được. Chàng nghe lời chúng ta đi.

Diệp Âm Trúc trong lòng cười thầm. Đương nhiên hắn cũng không muốn đem nữ nhân của mình "chính pháp" bây giờ nhưng là uy thế của một bậc trượng phu thì phải thể hiện cho hoành tráng. Ngoài mặt diễn ra một dáng vẻ vô cùng khó khăn:

- Được rồi, buổi tối thì buổi tối. Hãy nhớ những gì ta đã nói.

Vừa nói hai tay vừa buông lỏng các nàng ra. Tô Lạp và Hải Dương vừa mới rời khỏi lồng ngực của Diệp Âm Trúc là lập tức chạy thẳng ra ngoài, gò má của hai người đều đỏ bừng, xấu hổ đến mức không dám nhìn nhau, nhưng trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Bất luận là Tô Lạp hay Hải Dương lúc nhỏ đều trải qua những nỗi bất hạnh, từ khi trở thành người nhà họ Diệp các nàng mới hiểu được ý nghĩa chân chính của hai chữ hạnh phúc.

Cảm nhận được thê tử của mình cũng không chạy đâu xa, Diệp Âm Trúc ngồi ở ghế chủ nhắm hai mắt lại, tuy sắp phải trải qua một chiến dịch quan trọng nhưng tâm tình của hắn lúc này cực kỳ vui vẻ. Có thể cùng ở một chổ vui vẻ với người mình yêu, là hắn không hề quan tâm đến những mối âu lo. Ba đại bộ lạc của Thú nhân tộc tuy mạnh mẽ nhưng hắn lại không hề e ngại chút nào. Trong lòng phát ra một thanh âm kêu gọi, quang mang màu trắng sữa từ người hắn phóng thích ra, một thân ảnh cao lớn màu tím lẳng lặng xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc.

- Âm Trúc, ngươi tìm ta?

Sắc mặt của Tử vẫn như mọi khi, vẫn bình tĩnh một cách lạ thường.

Thần sắc vui vẻ với thê tử của Diệp Âm Trúc vụt biến mất, trầm giọng nói:

- Tối nay chúng ta sẽ thám thính pháo đài Lôi thần chuỳ.

Vẻ sửng sốt thoáng hiện trên khuôn mặt lãnh khốc của Tử, ngay lập tức cùng Diệp Âm Trúc thông qua linh hồn tương thông hiểu được vấn đề. Thần quang trong mắt chợt loé sáng, hai tay bỗng siết chặt từ lúc nào không biết.

- Tốt, khi nào xuất phát?

Diệp Âm Trúc trả lời:

- Tàn tiệc thì đi ngay. Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái tất nhiên sẽ khoản đãi chúng ta. Nhưng nơi này là pháo đài quân sự, yến tiệc sẽ không tổ chức rình rang đâu, thời gian chắc sẽ không dài. Sau khi cơm nước xong là chúng ta đi.

Tử gật đầu, hỏi tiếp:

- Có muốn ta chuẩn bị cái gì không?

Diệp Âm Trúc lắc đầu:

- Không cần, chỉ cần không để người khác biết là được. Ta không muốn để mọi người lo lắng.

Tử vuốt cằm chỉ vắn tắt buông một chữ:

- Tốt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất