Cầm Đế

Chương 55: Kim sắc sanh hoạt

Mới đến cửa thôi Diệp Âm Trúc và Tô Lạp đã cảm nhận được sự khác biệt. Nếu như Phiêu Lan Hiên thanh nhã vô ưu, thì nơi đây lại là quý phái. Thoạt nhìn Kim Sắc Sinh Hoạt là một tòa nhà vàng chói, sáng rực dưới bầu trời đêm. Lồng đèn được treo khắp nơi, trông sáng cứ như ban ngày.

Trước cửa có khoảng hai mươi cô gái cao ráo mặc áo màu vàng, đứng thành hai hàng, tươi cười chào đón các vị khách quý xuất thân trong giới quý tộc vào trong tiệm ăn uống.

Đừng nghĩ mấy vị cô nương xếp hàng ở đây xuất thân từ chốn phong trần. Kim Sắc Sinh Hoạt vì muốn phục vụ khách quý, nên tuyển chọn toàn con gái nhà lành, tuổi chỉ khoảng hai mươi, trong số đó không ít người xuất thân trong giới quý tộc. Cũng bởi nơi đây thuộc về hoàng thất Mễ Lan, đãi ngộ cực cao nên công việc này khiến không ít người chen chân xin làm. Nếu như lấy được các nàng, thì người đó cũng có một sự bảo đảm chắc chắn về gia thế của cô gái. Bởi vậy phục vụ viên ở đây thoạt qua rất tầm thường nhưng nhìn kỹ lại ai cũng là cực phẩm cả. Nếu như muốn có quan hệ khăng khít hơn với các nàng mà không có địa vị hay thân phận thì đừng nên mơ tưởng làm gì.

Ở lối vào có treo lồng đèn thủy tinh đường kính khoảng năm thước, trong đó có ánh sáng ma pháp màu vàng. Loại đèn này là tác phẩm của thuật sỹ luyện kim, chỉ riêng chiếc đèn này thôi giá cũng đủ mua một căn tửu lâu nhỏ.

Nhìn tòa lầu hoa lệ là thế nhưng Diệp Âm Trúc lại càng phiền não hơn, than thở

- Không biết phải mất bao nhiêu năm tiền lương mới đủ chi trả ở đây …!

Tô Lạp cười tủm tỉm đáp:

- Ny Na chủ nhiệm thật là ý tứ. Chỉ sợ ăn xong thì ngươi bán thân cho Mễ Lan ma vũ học viện là vừa.

Diệp Âm Trúc quay sang nhìn nàng.

- Chúng ta có nên vào không? Hay là về?

Tô Lạp cười hắc hắc đáp:

- Ngươi không sợ mai Ny Na chủ nhiệm cầm dao thái rau đén trước cửa phòng hỏi tội hả?

Hắn thở dài một tiếng:

- Vậy thì vào. Vất vả bao lâu mới được ít tiền, giờ lại nhẵn túi rồi …

Vừa than Diệp Âm Trúc dắt Tô Lạp bước vào trong

Mới cất bước thì có một cô phục vụ bước đến, vừa thấy khuôn mặt anh tuấn hòa lẫn khí phái cao quý của hắn thì nàng sững người một chút, quên cả chú ý đến Tô Lạp bình dân đứng cạnh. Nàng cười tươi hỏi:

- Tiên sinh, xin ngài cho xem huy chương quý tộc

Quý tộc ai cũng có một huy chương riêng. Ký hiệu trên đó biểu thị xuất thân cao quý của họ. Ví dụ La Lan gia tộc cũa Mã Nhĩ Đế Ni lấy hoa lan làm biểu tượng, cũng là ấn ký của họ, đồng thời là biểu tượng của huy chương. Những vật này đều do ma pháp sư hội đặc chế, nên không thể giả mạo

Không gian giới chỉ trong tay Diệp Âm Trúc sáng ngời. Huy chương tượng trưng cho địa vị tử tước của hắn đã hiện ra trong lòng bàn tay.

Huy chương của hắn rất đơn giản, hình trong màu bạc, bên trên có một thập tự màu vàng, chính giữa khảm một viên bí ngân màu vàng. Cũng bởi hắn không xuất thân từ bất cứ gia tộc nào, nên huy chương của hắn không có dấu hiệu nào đặc biệt cả, càng không có hoa văn trang hoàng.

Kim sắc thiếu nữ sau khi thấy huy chương của Diệp Âm Trúc, đáy mắt thoáng hiện lên một tia thất vọng, trong lòng thầm nghĩ, hắn khí chất cao quý lại anh tuấn như vậy, đáng tiếc chỉ là tử tước mà thôi. Cũng không có bối cảnh gia tộc gì, thật sự là đáng tiếc.

Đối với mấy cô phục vụ viên ở đây, ngoài việc tiếp xúc với quý nhân thì cơ hội để họ kiếm chỗ trao thân gửi phận cũng đặc biệt hơn người khác. Nhưng nếu bọn quý tộc coi được thì đã có nương tử đề huề, còn nếu cô đơn lẻ loi thì lại là xấu xí. Để kiếm được một người vừa đẹp trai, lại vừa cao quý chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Diệp Âm Trúc được vẻ bề ngoài nhưng lại chưa phải là giới cao cấp quý tộc, tự nhiên bị xem thường.

-Vị tiên sinh này, phiền ngài cũng xuất ra huy chương quý tộc được không?

Kim sắc thiếu nữ rất tự nhiên chuyển qua hỏi Tô Lạp.

Diệp Âm Trúc mặc dù không có chú ý tới sự thất vọng trong mắt kim sắc thiếu nữ, nhưng Tô Lạp lại thấy được, làm thích khách, quan sát lực của hắn rất nhạy cảm, nhàn nhạt nói:

-Ta là người hầu.

Diệp Âm Trúc kinh ngạc nhìn về phía Tô Lạp

-Tô Lạp, ngươi sao lại ……

Không đợi hắn nói xong, kim sắc thiếu nữ đã mỉm cười nói:

-Xin lỗi. Tại kim sắc sinh hoạt chúng tôi cam đoan mỗi khách nhân đều nhận được sự hưởng thụ tôn quý nhất, nhân viên phục vụ của chúng tôi là người hầu tốt nhất. Phiền ngài chờ ở bên ngoài.

Mặc dù nàng vẫn nở nụ cười chức nghiệp như trước, nhưng trong giọng nói rõ ràng lộ ra ý cự tuyệt ngoài ngàn dặm.

Diệp Âm Trúc nhíu mày.

-Hắn cùng đến với ta, chẳng lẽ cũng không thể đi vào sao?

Kim sắc thiếu nữ mỉm cười lắc đầu, thủy chung che ở trước mặt Tô Lạp.

Diệp Âm Trúc nhìn về phía Tô Lạp, nhìn thấy trong đôi mắt đẹp hiện lên chút buồn bã. Không nhịn được có chút giận nói:

-Tô Lạp, nếu không cho vào thì chúng ta đi.

Tô Lạp lạnh nhạt cười, nói:

-Âm Trúc, đừng như vậy. Ny Na chủ nhiệm đang chờ ngươi. Ngươi vào đi thôi. Ta về trước túc xá trước chờ ngươi. kim sắc sinh hoạt có quy định của kim sắc sinh hoạt, nếu đã đến thì phải theo quy định của người ta. Không phải sao?

Quả thật Diệp Âm Trúc cũng không có biện pháp với tình huống trước mắt. Từ đầu đến giờ kim sắc thiếu nữ thủy chung vẫn mỉm cười. nói ngữ khí cũng rất khách khí, hắn cuối cùng không thể làm khó nhân viên phục vụ được.

Kim sắc sinh hoạt có rất nhiều khách nhân, lúc này vẫn có thêm khách, các kim sắc thiếu nữ đã có chút bận rộn, thiếu nữ nói chuyện với Diệp Âm Trúc thấy bọn họ không có ý định tiến vào, cũng không cản trở trước mặt bọn họ nữa. Lúc này vừa lúc có một gã thanh niên đi tới. Đôi mắt của kim sắc thiếu nữ trước người Diệp Âm Trúc rõ ràng sáng lên, nhanh chóng lên đón.

-Áo Lợi Duy Lạp thiếu gia, ngài tới. Xin mời vào. Vị này là bằng hữu của ngài sao?

Diệp Âm Trúc xoay người nhìn lại, chỉ thấy Áo Lợi Duy Lạp và một gã thanh niên thân hình cao lớn vừa đi tới ngoài cửa, nụ cười của thiếu nữ đối với hắn chân thành hơn nhiều, may là nghề nghiệp của nàng buộc phải phục vụ ai cũng như ai, bằng không đã có sự khác biệt. Nhưng ánh mắt của nàng rõ ràng đã khẳng định ngàn vạn lần.

Cửa vào kim sắc sinh hoạt rất rộng, Áo Lợi Duy Lạp cũng không có chú ý tới Diệp Âm Trúc và Tô Lạp cách đó mười thước, chỉ mỉm cười nói vài câu với kia kim sắc thiếu nữ kia, sau đó mang theo thanh niên đến cùng hắn tiến vào.

Chứng kiến cảnh này, Diệp Âm Trúc không nhịn được trong lòng chợt động, cao giọng nói với kim sắc thiếu nữ:

-Phiền toái ngươi lại đây một chút.

Bởi vì thanh âm của hắn hơi lớn, nhất thời khiến không ít ngươi chung quanh chú ý, các kim sắc thiếu nữ còn hoàn hảo một chút, nhưng các quý tộc đến đây đều hiện ra thần sắc khinh miệt. Hiển nhiên là rất bất mãn việc Diệp Âm Trúc ở chỗ này ồn ào.

Kim sắc thiếu nữ kia sắc mặt hơi đổi, vội vàng bước nhanh tới, nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần

-Tử tước tiên sinh, phiền toái ngài nhỏ giọng chút. Không nên ảnh hưởng đến người khác được không?

Diệp Âm Trúc có chút nghi hoặc nhìn nàng, nói:

-Có thể nói cho ta biết tại sao người Áo Lợi Duy Lạp mang đến không cần xuất ra huy chương không? Còn bằng hữu của ta thì cần. Nếu ta nhớ không sai thì Áo Lợi Duy Lạp cũng là tử tước.

Kim sắc thiếu nữ sửng sốt một chút, thần sắc có vẻ buồn cười

-Áo Lợi Duy Lạp thiếu gia, là tôn nhi của Mễ Lan chi thuẫn Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên soái. Là thành viên của Tử La Lan gia tộc. Là tử tôn của công tước, dẫn người tiến vào dĩ nhiên là được. Chỉ là số lượng hạn chế trong hai người. Đây là quy định của chúng ta.

Ngoài miệng mặc dù giải thích rất hợp lý, nhưng ánh mắt của nàng là đang nói, ngươi là thân gì phận gì mà đòi so sánh với Áo Lợi Duy Lạp thiếu gia chứ? Tước vị cố nhiên quan trọng, nhưng gia tộc thì càng thêm trọng yếu.

Ánh mắt Diệp Âm Trúc lạnh hơn vài phần, nhẹ nhàng gật đầu

-Thì ra là vậy. Vậy phiền ngươi xem một chút, huy chương này của ta có thể mang theo bao nhiêu người?

Nói, quang mang trên tay hắn chợt lóe lên, huy chương đại biểu cho tước vị tử tước biến mất, thay vào đó là một huy chương lớn hơn rất nhiều. Huy chương phía trước thì dài, dưới lại từ từ nhọn lại. Bên trên có ba màu vàng kim, đỏ đen hợp lại. Màu đỏ là xích kim cực kỳ trân quý, màu đen là ô kim. Ở chính giữa là do những viên kim cương tạo thành hình thuẫn bài (hình cái khiên), trung ương là một khối hổng bảo thạch điêu khắc thành hình thập tự.

Đồng tử của thiếu nữ co lại, bản ghi chép đón tiếp khách trong tay rơi xuống đất, so với Diệp Âm Trúc thì âm thanh của nàng càng to hơn:

-Ca ngợi Pháp Lam, đây là, huy chương Mễ Lan hồng thập tự thuẫn.

Huy chương gia tộc cao quý đến đâu thì cũng chỉ đại biểu cho gia tộc, còn huy chương cao quý nhất của Mễ Lan đế quốc chính là huy chương đại biểu cho hoàng thất Mễ Lan hồng thập tự thuẫn. Chỉ có thành viên trực hệ của hoàng thất Mễ Lan mới có thể có được. Đó là tượng trưng cho cả Mễ Lan đế quốc a! Ngoại trừ Tây Nhĩ Duy Áo đại đế không cần ra, loại huy chương này trong hoàng thất cũng chỉ nhi nữ Hương Loan và nhi tử Phí Tư Thiết Lạp của hắn có. Còn việc đem huy chương này ban cho người ngoài. Tây Nhĩ Duy Áo đại đế chỉ làm hai lần. Một lần là ban cho Tây Đa Phu Nguyên soái trong một trận đánh một mình đẩy lùi cường địch, hơn nữa còn cứu Tây Nhĩ Duy Áo đang bị luân hãm. Còn một lần chính là cho Diệp Âm Trúc.

Là một người anh minh, Tây Nhĩ Duy Áo sau khi biết tường tận cuộc chiến ở Cầm thành đã bắt đầu mua chuộc Diệp Âm Trúc. Huy chương này chính là bằng chứng để hắn xuất nhập hoàng cung. Tước vị tử tước cũng tốt, lãnh địa Cầm thành cũng không tệ, nhưng nếu đem ra so sánh thì không cách nào bì với giá trị của tấm huy chương này được. Mễ Lan hồng thập tự này mới là phần thưởng chính thức của Tây Nhĩ Duy Áo đại đế với Diệp Âm Trúc cho trận đánh tại Cầm thành, chỉ có điều lúc đó hắn vẫn chưa biết rõ mà thôi.

Yên lặng, cả sảnh đường hoàn toàn không một tiếng động. Quý tộc cùng các cô gái đều đổ dồn nhìn vào tấm huy chương lóe sáng huyễn lệ trong tay Diệp Âm Trúc.

- Ngươi còn không có trả lời ta, huy chương này có thể đem bao nhiêu người không phải quý tộc tiến vào kim sắc sinh hoạt đây?

Diệp Âm Trúc bình tĩnh hỏi.

Thiếu nữ giật mình, nụ cười trên mặt nàng đã hoàn toàn tiêu thầt, thay vào đó là sự kinh hãi đến cực độ, trong đầu trống rỗng, đây chính là huy chương Mễ Lan hồng thập tự! Chẳng lẻ hắn chính là Phí Tư Thiết Lạp vương tử sao? Không! Vương tử là võ sĩ, mà hắn rõ ràng là một gã pháp sư. Nhưng huy chương Mễ Lan hồng thập tự lại càng không thể giả!

- Ngài, mời ngài vào. Huy chương Mễ Lan hồng thập tự không hạn chế số người dẫn theo

Thiếu nữ run run căng thẳng, sợ hãi trả lời, thậm chí ngay cả hạ thân cũng có chút ẩm ướt.

- Chúng ta đi

Diệp Âm Trúc mỉm cười nhìn sang Tô Lạp. Tô Lạp cũng nở một nụ cười, hai người cứ như vậy đi vào kim sắc sinh hoạt dưới ánh mắt quan sát của mọi người.

- Thì ra quyền lực còn có chỗ tốt như vậy.

Vừa đi vào bên trong, hắn vừa có chút cảm thán nói.

Tô Lạp lạnh nhạt trả lời:

- Nếu không phải như thế này, tại sao lại có nhiều người theo đuổi quyền lực và tài phú?

Tin tức huy chương Mễ Lan hồng thập tự xuất hiện nhanh chóng truyền khắp nơi, cả hai vừa mới đi vào đại sảnh kim sắc sinh hoạt, lập tức có một một tuyệt sắc thiếu nữ mặc áo dài màu vàng nhạt đi ra đón. Mặc dù tư dung của nàng so sánh với Hương Loan còn có chênh lệch, nhưng tuyệt đối có thể so sánh với Lam Hi, Tuyết Linh.

- Khách nhân tôn kính, ngài khỏe chứ, ta gọi là Thái Nhi. Xin hỏi nhị vị muốn dùng cái gì?

Mặc dù nụ cười của nàng so với thiếu nữ bên ngoài thì không tươi bằng, nhưng lại chân thành hơn, thanh âm ôn nhu, nghe thấy cực kỳ thoải mái.

Diệp Âm Trúc nói:

- Chúng ta đến tìm người. Dẫn chúng ta đến phòng của Ny Na nãi nãi.

Vừa nói, hắn vừa đánh giá đại sảnh của kim sắc sinh hoạt. Nhìn bằng mắt, hắn hoàn toàn không cách nào tính toán được diện tích của đại sảnh. Bởi vì nơi này trang hoàng thật sự quá huy hoàng. Nếu dùng kim sắc làm trang sức thì có vẻ tục khí thì nơi này chính là thăng hoa của tục khí. Khắp nơi đều là kim quang chói mắt, tựa hồ tất cả kim sắc sinh hoạt đều là dùng hoàng kim để tạo nên, mọi chi tiết điêu khắc trên tường rất tinh tế, thậm chí còn có một dòng sông màu vàng nhỏ uốn lượng trong đại sảnh.

Thái Nhi kinh ngạc nhìn hắn nói:

- Ngài họ Diệp?

Âm Trúc gật đầu.

Ánh mắt của Thái Nhi đột nhiên thay đổi, trong đó thêm vài phần tôn kính,

- Diệp tử tước, xin theo ta đến đây. Phòng của Ny Na tiểu thư tại tầng trên cùng

Hắn nghe Thái Nhi gọi Ny Na là tiểu thư, không nhịn được cười

- Ny Na nãi nãi năm nay đã sáu mươi, bảy mươi rồi. Ngươi sao còn gọi là tiểu thư?

Thái Nhi mỉm cười rất tự nhiên đáp:

- Bởi vì Ny Na tiểu thư chưa có thành thân, nên bất luận tuổi tác, đều xưng là tiểu thư.

Vừa nói, nàng vừa mang theo Diệp Âm Trúc và Tô Lạp đi tới cầu thang.

Diệp Âm Trúc lúc này đã không cách nào hình dung về chung quanh nữa, khắp nơi đều là trang sức bằng hoàng kim cùng với bảo thạch các loại, cho dù là cầu thang cũng không ngoại lệ. Đây không phải chỉ dùng không gian ma pháp và một số ma pháp đạo cụ mà phải sử dụng một số lượng lớn ma pháp thạch. Trang hoàng cầu thang như thế, e chỉ có ở đây!

Thái Nhi tại ma pháp thê bấm nhẹ vào một cái nút. Cầu thang tự động đóng cửa, vững vàng bay lên, thông qua thủy tinh môn trước mắt có thể chứng kiến toàn cảnh lầu một, cảm giác hưởng thụ xa hoa như vậy thật khiến người ta cảm thấy hưng phấn.

Thái Nhi mỉm cười nói:

- Diệp tử tước, ngài chính là Cầm thành chủ sao?

Diệp Âm Trúc sửng sốt, nói:

- Cô biết ta?

Thái Nhi cảm kích nói:

- Cám ơn những gì ngài đã làm. Mặc dù ta không chính thức biết ngài nhưng người nhà ta ở ngay Phổ Lợi Á Bình tại phương bắc, nếu ngày đó thú nhân thông qua lãnh địa Cầm thành, xuyên qua Bố Luân Nạp sơn, chỉ sợ gia tộc ta sẽ lâm vào thảm cảnh. Ta đại cho gia tộc của mình cảm ơn ngài. Ngài chính là anh hùng của đế quốc

Diệp Âm Trúc mỉm cười. Nói:

- Ta cũng không phải hoàn toàn như cô nghĩ đâu, lúc ấy ta chỉ muốn bảo vệ mọi người mà thôi.

Lần đầu tiên cảm nhận được ánh mắt sùng bái, lại là của một vị mỹ nữ, hắn không nhịn được có chút ý tứ bất hảo. Cũng may là dạo gần đây hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Cầu thang ngừng lại, kim sắc sinh hoạt tổng cộng có bảy tầng, lúc này bọn họ đang ở trên tầng cao nhất, Thái Nhi vừa dẫn hai người đi, vừa giới thiệu:

- Đây là tầng cao nhất và cũng là nơi chiêu đãi các vị khách quý của bổn quán, chỉ chiêu đãi khách nhân có tước vị bá tước trở lên, mà phải đặt trước mới được. Tầng này có tổng cộng mười sáu gian phòng, mỗi một gian đều có đặc điểm riêng, hy vọng nhị vị thích nơi này. Ny Na tiểu thư ở thần âm thính, ngay phía trước

Bước đi trên thảm nhung mềm mại, nhìn nhựng bức bích họa hoa lệ hai bên hành lang không biết do ai vẽ, dưới ánh sáng màu vàng của những ngọn cung đăng, lần đầu tiên Diệp Âm Trúc có cảm giác quý tộc

- Thần âm thính là ý gì?

Tô Lạp có chút tò mò hỏi

Thái Nhi nói:

- Bởi vì thần âm trong sảnh có thần âm sư diễn tấu, cho nên gọi là thần âm thính. Chúng ta còn có các gian phòng mệnh danh ma pháp khác, sẽ có ma pháp sư tương ứng tiến hành biểu diễn.

Tô Lạp hít một ngụm lương khí, để cho ma pháp sư cao quý biểu diễn trong phòng. Cái này không thể dùng hai chữ xa xỉ để hình dung rồi.

Diệp Âm Trúc lúc này lại nghĩ đến vấn đề khác, hỏi dò:

- Vậy chi phí nơi này có cao không?

Thái Nhi bật cười, nói:

- Đường đường là đế quốc anh hùng, chẳng lẻ còn quan tâm đến kim tiễn sao? Vừa rồi ở bên ngoài ngài lấy ra huy chương Mễ Lan hồng thập tự. Theo ta được biết, huy chương ấy đại biểu cho thân phận là thành viên trực hệ của hoàng thất Mễ Lan. Không cần phải trả tiền.

Diệp Âm Trúc kinh hãi nhìn Thái Nhi, không chút nào che dấu nói:

- Thì ra còn có tác dụng như vậy, thật sự là quá tốt.

Hắn cảm thấy hành lang trở nên trống trải, vấn đề lo lắng nhất đã được giải quyết xong, một chút không hài lòng ở cửa vào đã biến mất.

Thái Nhi nhìn gương mặt cao quý mà ưu nhã của Diệp Âm Trúc, cười nói:

- Diệp tử tước, ngài thật sự là đáng yêu

Hắn cười khổ đáp:

- Có thể không dùng từ này để hình dung ta hay không. Ta là nam nhân. Đáng yêu dùng cho nữ nhân mới phải

Thái Nhi mỉm cười không nói, lúc này, nàng đã mang theo hai người Âm Trúc tới trước một căn phòng. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, làm ra một thủ thế xin mời.

Vừa mới mở cửa, khí tức thanh tân lập tức tràn đến, Diệp Âm Trúc kinh ngạc phát hiện, bố trí bên trong phòng so với kim bích huy hoàng bên ngoài hoàn toàn bất đồng. Khắp nơi đều tản ra khí tức thanh nhã, mọi đồ dùng đều bằng gỗ, trang sức điển nhã, không có một chút khí tức tài phú, ngược lại cực kỳ nhã trí, nơi đây làm cho hắn có cảm giác giống về lại Phiêu Lan Hiên.

Tiếng đàn trầm thấp mà động lòng người quanh quẩn trong thành. Mặt trước của căn phòng rộng mấy trăm thước này có một thiếu nữ đang nhẹ nhàng đạn cầm. Nhìn thấy nàng, Diệp Âm Trúc lập tức nhớ đến khi mình làm việc tại Phiêu Lan Hiên. Nhất thời cảm giác nơi này thân thiết hơn rất nhiều.

Đương nhiên sau khi vào cửa, không đợi hắn kịp thưởng thức toàn bộ căn phòng đã bị thanh âm chung quanh bao phủ.

- Âm Trúc, ngươi tới rồi. Ta đói bụng rồi. Cả ngày nay ngươi chạy đi đâu vậy. Ny Na chủ nhiệm, người phải ghi vào ký lục của hắn mới được

Tuyết Linh yêu kiều nói.

Diệp Âm Trúc ngoái nhìn lại. Chỉ thấy các đồng bạn đệ tử đều ở đây, đối với hoàn cảnh nơi này, các nàng tựa hồ cũng không có kinh ngạc lắm, ánh mắt đều tập trung tại trên người Diệp Âm Trúc, Ny Na ngồi ở trên vị trí thủ vị đang nhìn mình cười, ở hai bên chính là Hương Loan và Hải Dương.

Hương Loan hôm nay mặc rất đơn giản, chỉ là một bộ áo dài màu hồng, cũng không có quá nhiều trang sức, áo khoác ngoài của nàng đang để trên giá. Trong khi đó Hải Dương càng hấp dẫn hơn. Hôm nay nàng ăn mặc hết sức cầu kỳ, một bộ áo dài bằng lụa quý, tay áo thì được thêu hoa tỷ mỷ, để lộ ra hai bàn tay trắng ngần. Thân áo màu xanh, óng ánh, nhìn sơ cũng biết là hàng thượng phẩm, lại ôm quanh ngực, để lộ ra bầu ngực tròn hấp dẫn. Tóc nàng đen nhánh để xõa xuống vai, mềm mại tung bay nhè nhẹ, thật khiến người khác mê mải ngắm nhìn.

Nhưng điều khiến hắn chú ý nhất chính là mảnh lụa trắng che hết khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt của Hải Dương. Thấy mảnh lụa ấy, hắn không khỏi biến sắc, thầm nghĩ chẳng lẽ trị liệu không thành công sao?

Thái Nhi cũng không có đi theo Diệp Âm Trúc và Tô Lạp vào phòng, bên trong vòng có vài phục vụ viên mặc quần dài màu bạc.

Vừa nhìn Diệp Âm Trúc vào, ngoại trừ Ny Na ra, chúng nữ đều đứng cả lên, ánh mắt mỗi cô nhìn Diệp Âm Trúc có chút bất đồng. Hương Loan có vẻ như cười mà không cười, còn Hải Dương thì cúi đầu, tựa hồ không dám nhìn hắn.

Diệp Âm Trúc liếc sang Tô Lạp đứng bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ cũng may là mình mang theo hắn cùng đến. Nếu không thật sự trở thành chiếc là trong rừng hoa rồi.

Ny Na mỉm cười nói:

- Quên đặn người bên ngoài tiếp đón các ngươi. Được rồi, người đã đến rồi, mọi người cũng ngồi đi. Âm Trúc, ngươi và Tô Lạp đến bên này. phục vụ viên, có thể bắt đầu rồi

Theo sự sắp đặt của Ny Na chủ nhiệm, Âm Trúc và Tô Lạp ngồi cạnh Hải Dương. Hắn vừa mở miệng thì Tuyết Linh đã hỏi tới tấp:

- Âm Trúc, ngươi còn không có trả lời câu hỏi của ta? Mấy ngày nay, ngươi rốt cuộc là đi đâu? Hơn một tháng cũng không thấy. Chúng ta còn muốn ngươi chỉ điểm thêm về nhạc khúc. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyen360.com

Hắn trả lời:

- Ta có chút việc riêng phải ra ngoài một thời gian, bây giờ không phải đã quay lại sao? Ngày mai đi học nếu mọi người có vấn đề gì thì ta nhất nhất giải quyết hết

Ny Na mỉm cười nói:

- Mấy ngày nay mọi người đều rất cố gắng. Bây giờ Tuyết Linh, Lam Hi cùng Hương Loan và Hải Dương cơ bản đều đã dung nhập tâm tình vào trong nhạc khúc. Những người khác còn kém một chút. Còn phải tiếp tục cố gắng. Hôm nay gọi mọi người tới đây, không chỉ là vì chúc mừng Diệp Âm Trúc trở về, đồng thời cũng chúc mừng thần âm hệ của chúng ta có ngày dương danh với đời, mọi người sau này phải cố gắng tu luyện. Chưa thể dung nhập tâm tình tiếp tục cố gắng, đã đạt được thì tranh thủ nắm được nhiều nhạc khúc hơn.

Diệp Âm Trúc tò mò nhìn Hải Dương hỏi:

- Mọi người luyện tập bài nào? Chỉ mất một tháng thôi, thật là quá tốt!

Hải Dương liếc hắn một cái, ánh mắt của nàng tựa hồ sáng hơn rất nhiều, nhưngcó điều gì đó khiến hắn không dám đối diện.

- Là thiến nữ u hồn.

Hải Dương đáp nhỏ, vừa đủ để hắn và Ny Na chủ nhiệm nghe.

Thiến nữ u hồn? Không ngờ lại là bản nhạc này. Trong ấn tượng của hắn, nhạc khúc này với người bình thường chỉ khiến người ta có cảm giác bi thương, nhưng lại không có hiệu quả nào lớn. Chỉ có đối với vong linh sinh vật thì mới ảnh hưởng mà thôi. Hắn càng không ngờ các nàng lại lựa chọn nhạc khúc này.

- Là ta chọn. Bởi vì đó chính là nhạc khúc lần đầu tiên chúng ta hợp tấu, ngươi quên rồi sao?

Hải Dương thấy hắn kinh ngạc, bèn giải thích với thanh âm còn nhỏ hơn.

Một cảm giác khác thường dâng lên trong lòng hắn, khiến hắn có thể cảm giác được Hải Dương đã có sự thay đổi. Nàng không còn lạnh lùng như xưa nữa, giờ đây nàng như một con cừu non, gặp gì cũng thấy lạ, cực kỳ e lệ.

Kim sắc sinh hoạt phục vụ rất nhanh, trong lúc bọn họ tán gẫu với nhau, sơn hào hải vị đã được bưng lên. Đối với mấy món này Diệp Âm Trúc thật sự chẳng có ấn tượng gì, bởi vì hắn chẳng gọi tên được món nào cả. Trong tâm trí hắn, món ăn ấn tượng nhất vĩnh viễn là món gà mà Tô Lạp đi mua lúc sáng sớm

Ny Na lấy một bình hồng tửu, rót đều cho mọi người. Bà nâng ly rồi nói:

- Ca ngợi Pháp Lam, uống đi các con. Trong lòng ta, mọi người đều giống như con ta. Chúng ta cùng nhau uống chén rượu này, vì tương lai của thần âm hệ mà cố gắng.

- Ca ngợi Pháp Lam.

Mọi người nhấp một ngụm, màu rượu óng ánh giống như hồng bảo thạch, rượu vừa chạy xuống cổ, hương bồ đào đã tràn ngập trong miệng, mặc dù đây là lần đầu uống rượu, nhưng Âm Trúc cũng biết là rượu ngon hiếm có trên đời, thầm khen ngợi. Chỉ có Tô Lạp sau khi nếm thử xong thì không tiếp tục uống nữa.

Mọi người vừa ăn vừa bàn chuyện, hầu như chỉ xoay quanh phương pháp dung nhập tâm tình vào diễn tấu. Xem ra hơn một tháng này mọi người đều rất cố gắng.

Ny Na mỉm cười nói:

- Tuyết Linh, ma pháp lực của ngươi đã đến cấp nào rồi?

Tuyết Linh có chút đắc ý nói:

- Con đã tiến vào chanh cấp sơ giai (sơ cấp cam) rồi. Phương pháp tu luyện của Âm Trúc rất khá. Thật sự không ngờ có thể đột phá xích cấp cao giai nhanh như vậy.

Bà lại hỏi Lam Hi:

- Ngươi thì sao?

Lam Hi tinh ý hơn, liếc nhìn Diệp Âm Trúc một cái, rồi thấy Hải Dương bên cạnh hắn thì tựa hồ có chút cô đơn

- Con và Tuyết Linh giống nhau, cũng đạt tới chanh cấp.

Ny Na mỉm cười nói:

- Không tệ, cứ tiếp tục như vậy, các ngươi nếu nắm giữ được nhiều nhạc khúc hơn thì tốc độ tu luyện sẽ không thua ma pháp sư các hệ khác. Xem ra vấn đề lớn nhất của thần âm hệ chúng ta, dưới tác dụng của phương pháp dung nhập tâm tình vào diễn tấu đã được cải thiện rất nhiều.

Vừa nói đến nơi này, Khổng Tước sắc mặt vẫn không được thoải mái, hỏi:

- Diệp Âm Trúc, tại sao ta không thể dung nhập tâm tình vào nhạc khúc?

Diệp Âm Trúc nhìn nàng trả lời:

- Bởi vì tâm của ngươi không đủ tĩnh lặng. Muốn hiểu được bản chất thật sự, cảm nhận được tâm tình của nhạc khúc, đầu tiên phải làm chính là tâm bình khí hòa. Ta đối với ngươi cũng không rõ lắm, nhưng ta có thể nói, tâm của ngươi không đủ tĩnh. Như vậy đi. ngày mai ngươi diễn tấu cho ta nghe thử, chúng ta cùng nhau tìm hiểu, được không?

Nghe xong hắn nói, Khổng Tước luôn luôn cao ngạo sửng sốt một chút, cúi đầu, trầm tư suy nghĩ.

Ny Na chủ nhiệm không ép mọi người uống nhiều, dù sao phần đông cũng là nữ nhi, riêng Âm Trúc mới uống có hai chung đã cảm thấy mơ màng, gương mặt anh tuấn ửng đỏ, đầu lắc lư ảo não, khiến mấy cô gái cười híc híc trêu đùa không ngớt.

Riêng Tô Lạp vẫn ngồi im, chỉ ăn chút thức ăn, các món ngon vật lạ dường như không làm hắn hứng thú chút nào. Nhìn hắn ngồi lặng thinh, Ny Na chủ nhiệm thầm khen, là một thích khách, có thể tự khống chế mình, không ăn nhiều, không uống rượu, khó trách hắn lại xuất sắc như thế.

Trong những đệ tử năm nhất, ngoại trừ Diệp Âm Trúc, nổi danh không phải là Mã Lương, Thường Hạo, Nội Tư Tháp mà chính là Tô Lạp đây. Theo như thích khách chủ nhiệm, Tô Lạp là đệ tử thiên phú cao nhất ông từng gặp qua. Đối với các loại năng lực thì sự lĩnh ngộ và sử dụng vượt xa bạn học cùng lứa, thậm chí trong một lần khiêu chiến, hắn còn đánh bại học sinh xuất sắc của năm thứ năm. Đấu khí tại năm nhất đã đạt tới lục cấp. Điều này trong học viện cũng không phải là không ai sánh bằng, nhưng những năng lực của thích khách thể hiện trên ngươi hắn đều là gần như hoàn mỹ. Thích khách hệ chủ nhiệm, là một gã thích khách cấp bậc chiến, hắn cũng tự hỏi còn gì có thể dạy Tô Lạp đây. Hắn tựa hồ chỉ có đấu khí còn khiếm khuyết một chút mà thôi.

Đang khi mọi người ăn uống vui vẻ, đột nhiên có người đập cửa. Ny Na nhíu nhíu mày bảo ngân y phục vụ bên cạnh

- Không phải ta đã nói không phải ta căn dặn, thì tuyệt đối không ai được quấy rầy sao?

Phục vụ viên cũng có chút không hiểu, ngơ ngác đáp:

- Chúng tôi đã theo người căn dặn mà làm, sao lại có người đến đây?

- Ngoại nhân đương nhiên không thể quấy rầy. Nhưng tỷ tỷ ơi, không lẽ ngay cả tiểu đệ cũng không hoan nghênh sao?

Cửa mở. Một người trung niên mặc quần áo bình thường xuất hiện, đi theo còn có một lão già sắc mặt lạnh lùng.

Thấy người này xuất hiện, mọi người đang ngồi đều đứng lên, ngay cả Ny Na cũng không ngoại lệ

Bởi vì người đến không phải ai khác, chính là Mễ Lan đế quốc hoàng đế, Tây Nhĩ Duy Áo Bối Lỗ Tư Khoa Ni. Đi theo bên người, tự nhiên chính là đế quốc nguyên soái, cũng là Mễ Lan đế quốc đệ nhất cao thủ Tây Đa Phu

- Tham kiến bệ hạ.

Mọi người quỳ xuống hành lễ, đương nhiên, Diệp Âm Trúc là ngoại lệ. Từ khi tại Mễ Lan đại điện phát sinh chuyện, Tây Nhĩ Duy Áo đã hạ lệnh miễn hắn quỳ.

- Được rồi, mọi người không cần hành lễ. Hôm nay xem như bữa cơm gia đình đi. Cũng là ngày tẩy trần cho Âm Trúc, không nên câu thúc làm gì. Các người cứ xem ta như thúc thúc khoản đãi một bữa là được rồi.

Tình cảnh lúc này, Tây Nhĩ Duy Áo đại đế có vẻ cực kỳ bình dị dễ gần.

Đệ tử năm nhất thần âm hệ không biết thân phận của Hương Loan, Tây Nhĩ Duy Áo cũng không có chào hỏi nữ nhi, mà trực tiếp đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc, nhìn Ny Na mỉm cười nói:

- Tỷ tỷ, người thật là không có ý tứ. Âm Trúc trở về chuyện lớn như vậy cũng không cho ta biết một chút. May mà ta tai thính mắt sáng, nghe nói Mễ Lan huy hiệu hồng thập thuẫn xuất hiện tại "Kim sắc sanh hoạt" này mới tìm đến.

Lúc này, hầu hết mọi người đều bị câu nói của Tây Nhĩ Duy Áo đại đế làm sợ ngây người. Ngoại trừ Hương Loan và Hải Dương, đám đệ tử năm nhất thần âm hệ này làm sao biết Ny Na chủ nhiệm của bọn họ cũng là Mễ Lan đế quốc hoàng đế thân tỷ tỷ, đế quốc trưởng công chúa.

Ny Na hừ một tiếng, nói:

- Ta tại sao phải gọi ngươi? Ngươi nếu hoàn toàn nghe ta, mạnh mẽ một chút, nói không chừng không cần để Âm Trúc đi mạo hiểm.

Tây Nhĩ Duy Áo cười khổ nói:

- Tỷ tỷ, ta cũng có nỗi khổ của ta a! Ta phải cai quản cả đế quốc. Mặc dù trong lòng vạn phần không muốn. Nhưng đó là nơi nào người còn không rõ sao? Ta đã cố gắng hết sức mình rồi.

Vừa nói, hắn vừa nhìn tỷ tỷ của mình kèm theo một cái nháy mắt. Dù sao chuyện Diệp Âm Trúc đi ngân long thành vẫn là bí mật

Ny Na sầm sắc mặt. Dù sao đệ đệ là vì Mễ Lan đế quốc, hơn nữa từ góc độ đế quốc mà nói, hắn cũng không có làm sai cái gì, bà lạnh nhạt:

- Nếu đã cùng nhau tới, hôm nay ngươi mời khách bữa cơm này đi.

Tây Nhĩ Duy Áo cười khổ nói:

- Tỷ tỷ. Làm vậy sao được? Ngay cả đệ đến ăn cũng phải trả tiền sao? Người đã sớm mang theo tiền, không bằng tiếp tế ta một ít. Nhìn sinh ý của tỷ ở đây, đệ thật sự ghen tị. Thu nhập ở Mễ lan hoàng gia đại lộ này, "kim sắc sanh hoạt" của tỷ đã chiếm một nửa rồi.

Ny Na không tức giận nói:

- Ngươi cũng biết, đây đều là tiền túi của ta. Lúc đầu không phải ủng hộ ngươi cải cách, ta đâu đem tất cả tư trang của mình mở ra "kim sắc sanh hoạt"? Ủng hộ ngươi ta đã làm không ít rồi, giờ còn muốn quản tiền của ta? Không cho! Tiền của ta đều là tiền túi ta, với ngân khố quốc gia không có quan hệ.

Diệp Âm Trúc trợn mắt há hốc mồm nhìn đối tỷ đệ tranh luận về ích lợi. Hắn ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, hào hoa như thế, quy mô như thế mà "kim sắc sanh hoạt" này lại là do đích thân Ny Na chủ nhiệm mở ra. Trong lòng đột nhiên nảy sinh vài phần cảm giác xấu hổ. Ny Na nói mình dùng tiền lương để thanh toán, rõ ràng là nói giỡn mà thôi. Chỗ "kim sắc sinh hoạt" này, tuyệt đối là tiền kiếm hàng đấu, nàng còn cần tiền của mình sao? Khó trách trong thần âm hệ tàng bảo khố bảo vật vô số, hơn nữa đãi ngộ của thần âm hệ là tốt nhất trong tất cả các học hệ. Nguyên lai Ny Na nãi nãi mới chánh thức là đại tài thần a!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất