Tô Minh liếc nhìn Long Hải lão tổ, ánh mắt lạnh lùng vô tình. Long Hải lão tổ cũng nhìn Tô Minh, ánh mắt hai người nhìn nhau một lát, sau đó Long Hải lão tổ lựa chọn tránh né.
Thần sắc Tử Long nhìn như thường nhưng cũng nhìn Tô Minh, hiển nhiên cũng muốn biết rốt cuộc có nguyên nhân gì khiến cho Tô Minh muốn để cho bọn họ đi theo hộ vệ.
Lòng hiếu kỳ của Hỏa Khôi lão tổ đã ít đi rất nhiều. Điều này không hợp với tính cách trước kia của hắn, nhưng kể từ sau khi gặp được Tô Minh, hắn kiêng kỵ Tô Minh tới sâu tận xương tủy. Đối mặt với Tô Minh, Hỏa Khôi lão tổ chỉ có ý niệm đơn giản trong đầu là không phản kháng, không từ chối, không tham lam, chỉ cần mình có thể lấy được thân thể này là không có vấn đề gì.
So sánh với ba người bọn hắn, Chu Hữu Tài lại càng bình tĩnh hơn. Cho dù trong tay Tô Minh có chí bảo gì, trừ khi đó là vật có thể làm cho vợ hắn sống lại, nếu không, hắn sẽ không có chút hứng thú nào. Cho dù là Uổng Sinh Thương cũng bị hắn trực tiếp tặng người khác, thế gian này còn có chí bảo gì có thể làm cho tâm hắn động.
Hắn biết lai lịch của mình đã bị Tô Minh biết được, e rằng nguyên nhân hắn để cho mình hộ vệ chính là để kiềm chế mấy người khác.
Tô Minh nhìn Long Hải lão tổ tránh né ánh mắt đầu tiên liền mở to miệng. Lập tức, một mảnh kim mang từ trong miệng Tô Minh bay nhanh ra, vờn quanh ở bên cạnh, hóa thành Đệ Ngũ Thạch.
Viên đá này vừa xuất hiện, nhất thời bốn phía trời cao nổ vang cuồn cuộn, hư vô vặn vẹo, còn có sóng gợn bốn phương tám hướng cấp tốc bắn ra. Một luồng khí tức không dung nhập vào thế giới nhanh chóng bộc phát ra từ trên Đệ Ngũ Thạch.
Hai mắt Long Hải lão tổ mạnh mẽ co rút lại.
- Đây là Đệ Ngũ Thạch.
Long Hải lão tổ lập tức mở miệng.
- Đệ Ngũ Thạch…
Thần sắc Tử Long chân nhân cũng biến hóa, lộ ra vẻ chần chờ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Hắn biết hắn không có được vật này.
Cho dù hắn đoạt được nhưng cũng không mang ra khỏi Thần Nguyên Tinh Hải được, mà quan trọng nhất chính là hắn cũng không dám cướp đi.
Hỏa Khôi lão tổ liếm liếm đôi môi, đè sự tham lam trong nội tâm đang dâng lên theo bản năng xuống. Nếu như vật này ở trên thân người khác thì có lẽ hắn còn có ý niệm khác ở trong đầu, nhưng bởi vì nó ở trên người Tô Minh, cho nên ngọn lửa tham lam của hắn bị tắt ngay lập tức.
Thần sắc Chu Hữu Tài là bình tĩnh nhất. Đầu tiên hắn nhìn Đệ Ngũ Thạch một chút, sau đó lại nhìn Tô Minh, bỗng nhiên khóe miệng lộ ra mỉm cười khó có thể phát hiện.
Hắn hiểu Tô Minh dám lấy Đệ Ngũ Thạch ra, dám để cho mình thấy, chính là nói rõ chuyện hắn có thể cho mình hy vọng làm vợ sống lại.
- Hắn là người tộc Tố Minh.
Chu Hữu Tài liên tưởng đến việc Đệ Ngũ Hoả Lò nhận chủ, lập tức đã hiểu rõ mọi chuyện.
- Các ngươi phải ngăn cản tất cả những người muốn cướp đoạt Đệ Ngũ Thạch của tại hạ.
Tô Minh nhàn nhạt mở miệng.
- Hỏa Khôi lão tổ, thân thể mới của ngươi vượt xa thân thể cũ, cái này đối với ngươi mà nói đã đủ chưa?
- Long Hải lão tổ, ngàn năm cũng tốt, vạn năm cũng được, lời thề của ngươi hôm nay dùng một năm có thể hoàn thành, đối với ngươi mà nói, đã đủ chưa?
Tô Minh nhìn về phía Tử Long chân nhân.
- Chỉ có đối với Tử mỗ, tựa như không đủ.
Tử Long nhàn nhạt mở miệng.
- Đó là mật hoa Phong Thần.
Thần sắc Tô Minh bình tĩnh nói, nhưng những lời này không phải là trực tiếp vang vọng mà là vang lên thần niệm ở bên trong tâm thần Tử Long chân nhân.
Nghe xong bốn chữ mật hoa Phong Thần, trong một chớp mắt, thân thể Tử Long chấn động mạnh. Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Minh, trong mắt lộ ra vẻ kỳ dị. Hồi lâu, hắn ngưng trọng gật đầu. xem tại TruyenFull.com
Tô Minh nhìn về phía Chu Hữu Tài nhưng không nói gì, ánh mắt hai người nhìn nhau một thoáng rồi dời đi. Có một số điều không cần nói thẳng nhưng vẫn có thể hiễu rõ nhau.
Xoay người, Tô Minh hóa thành cầu vồng bay nhanh đi, mọi người theo sau cùng đi về hướng tinh không xa xa.
Thời gian ngày từng ngày trôi qua, mười ngày sau, ở chỗ trọng yếu nhất của Thần Nguyên Tinh Hải, Tô Minh dựa theo ngọc giản mà Trần Phần lão tổ đưa cho lúc đầu, đã tìm được Đệ Ngũ Hải tại Thần Nguyên Tinh Hải.
Đó là một biển tồn tại ở trong tinh không.
Sóng biển ầm ầm, cho dù còn chưa tới gần nhưng cũng có thể nghe được tiếng nổ vang ở trong tinh không nơi này.
Vùng biển này tồn tại ở tinh không, vô biên vô hạn. Loại cảnh tinh không kỳ dị này, trừ ở bên trong Thần Nguyên Tinh Hải ra, ở bên ngoài cực kỳ khó nhìn thấy.
Có biển thì nhất định có bờ cát. Dọc theo bên ngoài mặt biển, vô số tinh thần nát bấy hóa thành đá vụn vờn quanh, tạo thành một bờ cát đẹp mắt.
Nếu cẩn thận nhìn xem, có thể thấy rõ, trên thực tế biển này cũng không phải là nước mà là một đám mảnh vỡ màu xanh đậm ngưng tụ chung một chỗ, quay cuồng như khí tức khiến người ở phía xa nhìn lại như thấy được biển.
Có tiếng rầm rầm không ngừng vang vọng, vĩnh hằng không tiêu tan. Tô Minh đang đứng ở trên một chỗ đá vụn gần bờ cát ngắm nhìn biển này. Đồng thời, Đệ Ngũ Thạch vờn quanh bên cạnh hắn chợt bộc phát ra quang mang thôi châu.
Bỗng nhiên tia sáng hóa thành cầu vồng bay đi, trực tiếp xông vào trong Đệ Ngũ Hải. Cầu vồng kích động khiến cho bốn phía quay cuồng, hóa thành một lối đi lốc xoáy. Sâu trong lối đi này, cho dù là ánh mắt Tô Minh cũng không nhìn thấy cuối, nối tiếp với cầu vồng.
Có tiếng rầm rầm vang vọng, cả tinh không cũng chấn động lên.
Tô Minh trầm mặc. Dựa theo giới thiệu của ngọc giản, khi Đệ Ngũ Thạch xuất hiện tại Đệ Ngũ Hải sẽ tự mở ra một lối đi, đó là một con đường thông tới Đệ Ngũ chân giới.
Con đường này cần một năm mới có thể hoàn toàn mở ra, sau khi mở ra sẽ đóng lại ngay lập tức, ngay lập tức có thể cho người xuyên qua.
- Một năm…
Tô Minh giơ tay phải lên, Uổng Sinh Thương xuất hiện, đâm đá vụn phía dưới một nhát. Ầm một tiếng, thương này đã đâm vào bên trong đá. Tô Minh ngồi xuống khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền.
Hắn vừa nhắm mắt, Chu Hữu Tài ở bên người Tô Minh cũng khoanh chân ngồi xuống. Hắn biết nhiệm vụ của mình không phải là bảo vệ Đệ Ngũ Thạch mà là Tô Minh.
Hỏa Khôi lão tổ ở cách đó không xa cũng tìm một khối đá vụn rồi khoanh chân bắt đầu tỉnh tọa, đợi chờ một hồi ác chiến nhất định sẽ phát sinh kế tiếp.
Long Hải lão tổ trầm mặc một lát rồi chọn một chỗ đá vụn khá xa. Sau khi ngồi xuống hắn ngẩng đầu lên nhìn tinh không, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tử Long chân nhân đứng nơi đó, hai mắt bế hợp không nhúc nhích, nhưng trong tâm còn đang quanh quẩn câu nói của Tô Minh mười ngày trước.
- Mật hoa Phong Thần, không sai, nhất định nó là mật hoa Phong Thần. Chỉ có thứ trong truyền thuyết đã bị diệt sạch này mới sở hữu mùi thơm nồng nặc như vậy, có thể làm cho ta vừa ngửi thấy một tia, tu vi đã chấn động.
Thời gian từ từ trôi qua, đảo mắt đã là nửa tháng. Trong nửa tháng này, bốn phía Đệ Ngũ Hải này, trừ tiếng nổ vang ra thì không còn những tiếng vang khác, cũng không có người đến nhưng càng như vậy, tâm tư mọi người lại càng cảnh giác.
Nửa tháng này, Tô Minh vẫn khoanh chân không động, hai mắt cũng chẳng bao giờ mở ra, như ngủ say, lặng yên đợi chờ thời gian trôi qua, đợi chờ những người nhất định sẽ đến cướp đoạt.
Chuyển mắt đã qua mười lăm ngày, ngày cuối cùng của tháng đầu tiên trong vòng mười hai tháng cứ trôi qua như thế. Đột nhiên Chu Hữu Tài mở mắt ra.
Sau một lúc lâu, toàn thân Tử Long mới tán xuất ra tu vi, mở hai mắt nhìn về phía nơi xa.
Sau hắn là Long Hải lão tổ, người phát hiện động tĩnh cuối cùng là Hỏa Khôi lão tổ.
Dường như ra trong tích tắc khi Hỏa Khôi lão tổ vừa mở mắt, từ trong tinh không nơi xa truyền ra tiếng rầm rầm kịch liệt. Có một đạo cầu vồng gào thét, bên trong cầu vồng này là một viên đá khổng lồ, lớn chừng ngàn trượng, ma sát hư vô, cấp tốc mà đến.
Đứng ở trên tảng đá này là một đại hán. Đại hán cao chừng ba trượng, ở trần, đầu tóc phiêu diêu, hai mắt lộ ra luồng sáng.
Ở phía sau hắn rõ ràng còn có một cái đuôi màu vàng. Cái đuôi này quấn ở trên người khiến cho đại hán thoạt nhìn cực kỳ yêu dị. Tinh quang trong hai mắt của hắn lộ ra không phải là màu sắc người thường mà là màu vàng.
Con ngươi lại dựng đứng.
Lúc gần tới, hắn liếc mắt thấy được đám người Tử Long, hai mắt liền co rụt lại, tảng đá ngàn trượng phía dưới cũng dừng lại.
Hắn lạnh lùng nhìn Tô Minh bị đám người Tử Long vờn quanh. Đệ Ngũ Thạch tản mát ra tia sáng thôi châu khiến trong mắt hắn liền hiện lên vẻ tham lam.
Nhưng hắn không hành động thiếu suy nghĩ mà vẫn khoanh chân ngồi ở trên tảng đá, lạnh lùng nhìn lại.
Tử Long nhíu mày. Mặc dù tính cách hắn âm trầm nhưng hắn rất coi trọng lời thề, đã đồng ý bảo vệ Tô Minh một năm. Mà đổi lại, điều kiện Tô Minh đưa ra cũng làm cho hắn động tâm, hắn cũng không muốn tham lam hơn. Dĩ nhiên điều này cũng vì tu vi của Tô Minh đủ làm cho hắn coi trọng, mà hắn cũng biết Chu Hữu Tài không phải người thường. Giữa người này cùng Tô Minh có tồn tại một chút liên lạc kỳ dị.
Kể từ đó hắn quyết hoàn thành ước định giữa hai bên.
- Long Hải đạo hữu, một năm nói là dài nhưng cũng không dài lắm, nói ngắn cũng chỉ như chúng ta đả tọa một lần mà thôi. Tu vi người này cũng ngang ngửa với ngươi, ngươi có muốn đi làm nóng người một chút không?
Tử Long nhàn nhạt mở miệng.
- Có gì không muốn.
Long Hải lão tổ đứng lên, ha hả cười một tiếng, thân thể chấn động một cái. Lập tức ở trên thân thể nguyên thần hắn hiện ra thành từng mảnh đóa hoa, nhanh chóng tràn ngập, bao trùm toàn thân giống như có thân thể.
Thoáng một cái, thân thể đã hóa thành một mảnh phi hoa xoay tròn, lao mạnh về phía đại hán đang ngồi trên tảng đá ngàn trượng.
Hai mắt đại hán co rút lại, đứng lên cười nanh ác. Cái hắn muốn không phải là chiến đấu mà là chờ đợi, cho dù tu vi người thủ hộ ở nơi này không tầm thường nhưng hắn tin rằng, theo thời gian trôi qua, sẽ càng ngày càng có nhiều người tới chỗ này. Lực lượng bọn họ sẽ không chịu nổi một kích!
Ầm một tiếng, hai người cấp tốc chiến đấu với nhau. Tiếng nổ vang ầm ầm đánh sâu vào tám phương. Thời gian hai người giao chiến không tới nửa nén hương thì đột nhiên, ở bên trong tinh không nơi xa lại có cầu vồng đang cấp tốc bay đến. Lần này không phải là một đạo mà là gần trăm đạo.
Bên trong mỗi một cầu vồng đều có một sinh linh Thần Nguyên Tinh Hải. Trong bọn họ có khi là hình người, có khi là bộ dạng dã thú, giờ phút này đang bay cực nhanh, nhưng thật ra trong đó cũng không có đại năng.
Hỏa Khôi lão tổ hừ lạnh một tiếng, không cần người khác phân phó, thân thể ngay lập tức đi ra, bay tới gần trăm đạo cầu vồng, lập tức nhấc lên biển lửa màu tím, quét ngang qua.