Hầu như trong nháy mắt Tô Minh ngẩng đầu lên, thân thể của hắn đi về phía U Minh nhị lão của Âm Thánh Chân Giới với tốc độ cực nhanh.
Tô Minh cần phát tiết. Nếu như luồng oán khí cùng phẫn nộ ngập trời trong cơ thể hắn không được phát tiết ra thì hắn sẽ có cảm giác thân hình sắp bị tan vỡ.
Hắn muốn phát tiết, bất kể là tâm thần hay là linh hồn đều cần phải bộc lộ một hồi mãnh liệt, cần phải giết chóc một hồi.
Nhìn thấy Tô Minh như vậy, thần sắc Tam lão Nhật Nguyệt Tinh lập tức biến đổi, đang muốn đuổi theo thì đột nhiên có tiếng cười dài truyền ra từ chỗ Đệ Tứ Chân Giới. Giờ phút này, lão giả áo lam kia nhoáng một cái đã đứng ở trước mặt Tam lão Nhật Nguyệt Tinh, thần sắc giống như cười mà không phải là cười, ôm quyền hướng về phía ba người.
- Ba vị, hay là chúng ta luận bàn một chút nhé?
- Linh Hải, ngươi có ý gì?
Nguyệt lão nhíu mày, quát khẽ.
- Không có ý đồ gì, chính là rất nhớ ba vị, muốn so tài một chút mà thôi.
Lão giả áo lam mỉm cười rồi hất tay áo lên. Lập tức, một mảnh biển rộng gào thét biến ảo, tỏa ra bốn phía, lao thẳng tới ba lão giả Nhật Nguyệt Tinh.
- Huyết Hải Ngục.
Hai tay lão giả áo lam bấm niệm pháp quyết, cắn chót lưỡi phun ra một ngụm lớn máu tươi. Máu tươi kia lập tức dung nhập vào trong nước biển bốn phía, lập tức nhuộm đỏ biển rộng này trở thành một biển máu. Biển máu này vờn quanh bốn phía, tồn tại giống như phong ấn, khiến cho Tam lão Nhật Nguyệt Tinh kia khó có thể lao ra trong khoảng thời gian ngắn.
- Tiểu oa nhi, lão phu giúp ngươi nhưng cần phải trả tiền vốn lớn. Một ngụm máu tạo biển máu phong ấn này hao phí gần 5000 năm tu vi của lão phu mới có thể làm được. Dùng lực lượng một người có thể vây khốn ba gã này gần nửa canh giờ. Ngươi phải thật cố gắng, ngươi đã phạm một ít sai lầm không thể đền bù. Giết Tam hoàng tử Minh Hoàng Chân Giới không tệ, diệt thế lực trấn thủ Âm Thánh Chân Giới tại Thần Nguyên cũng không tệ nhưng vẫn còn chưa đủ đấy. Ngươi còn phải giết U Minh nhị lão này, còn phải đánh giết vào Minh Hoàng Chân Giới, còn phải giết vào Âm Thánh Chân Giới, tốt nhất là dẫn xuất Hiên Tôn một giới ra. Đến lúc đó mới đủ.
Sắc mặt lão giả áo lam hơi tái nhợt. Hiển nhiên việc vây khốn Tam lão Nhật Nguyệt Tinh đối với hắn mà nói cũng cực kỳ khó khăn. Nhưng cặp mắt của hắn lại lộ ra ánh sáng mãnh liệt, tràn đầy chờ mong.
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.comLão giả áo lam vây khốn Tam lão Nhật Nguyệt Tinh của Đạo Thần Tông. Cảnh này khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều biến sắc. Cùng lúc đó, toàn thân Tô Minh tràn ra hắc khí, hóa thành cầu vồng lao thẳng về phía hai lão U Minh.
- Muốn chết.
Hai mắt của U Minh nhị lão lóe lên. U lão cười lạnh, thân thể nhoáng một cái đã lao về phía trước. Lão giả già nua giống như mới từ trong quan tài leo ra, giờ phút này giơ tay phải lên tạo thành một cái ấn huyết, chỉ về phía trước.
Lập tức đầu ngón tay của U lão sinh ra hàn khí. Một hơi lạnh âm trầm giống như có thể đóng băng mọi thứ truyền ra. Hư vô phía trước U lão lập tức xuất hiện vô số hoa băng. Những hoa băng này kết nối lại với nhau, lập tức khuếch tán ra. Đột nhiên, ở hư vô phía trước Tô Minh, hoa băng liên tiếp kết nối, hình thành một mặt quỷ cực lớn.
Mặt quỷ này dữ tợn, gào thét lao về phía Tô Minh.
Một luồng lực tu vi chỉ kém Diệt Cảnh một chút bộc phát ra từ bên trên mặt quỷ này, càng bộc phát khủng bố hơn từ trên người U lão.
Hai mắt Tô Minh lóe lên sát cơ mãnh liệt, lúc nhấc tay phải lên. Lập tức ở bên trên tay phải của hắn xuất hiện một nguồn lực mạnh mẽ kinh người, trong nháy mặt đụng cùng mặt quỷ kia. Tô Minh nắm năm ngón tay, một quyền oanh kích ra.
Thiên địa nổ vang, trời xanh chấn động, thân thể Tô Minh bịch bịch lui ra phía sau ba bước, nhưng mặt quỷ hoa băng kia đã lập tức tan vỡ ra.
Tô Minh bị cưỡng ép phải dừng lại, lại lao ra. Đột nhiên phía sau hắn xuất hiện khí tức tà ác ngập trời do thân Ách Thương ngưng tụ. Hai mắt U lão co rụt lại, hai tay bấm pháp quyết, rất nhanh chắp tay về trước ngực, điểm một chỉ hướng về phía Tô Minh.
- Âm U Chúng!
Một tiếng gầm nhẹ từ trong miệng U lão truyền ra theo một chỉ kia. Lập tức thân thể của hắn thoáng run run, trong lúc mơ hồ dường như liên tiếp xuất hiện hư ảnh. Hư ảnh kia lao ra mãnh liệt, thình lình hóa thành một lão giả. Thân thể lão giả này hư ảo, cất bước đi về phía Tô Minh. Lập tức, tay phải lão giả đó nâng lên bấm pháp quyết, hướng về mi tâm điểm một cái. Ầm một tiếng, thân thể của hắn hóa thành một mặt quỷ, lao về phía Tô Minh.
Cùng lúc đó, ở trên người U lão lại có trùng điệp hư ảnh. Lúc này đây, mười hư ảnh đồng loạt bay ra. Bọn họ đều là nam tử trung niên, bộ dáng giống nhau, dường như hơi giống U lão nhưng trẻ hơn U lão chừng mười tuổi.
Tô Minh vừa đụng vào mặt quỷ do hư ảnh lão giả kia biến thành thì lập tức thân thể hư ảnh mười trung niên này nhoáng một cái cũng hóa thành mười mặt quỷ, lao thẳng về phía Tô Minh.
Nhưng vẫn chưa dừng ở đấy. Từ trên người U lão đang đứng nguyên tại chỗ kia lại xuất hiện lần trùng điệp thứ ba. Một trăm hư ảnh lập tức lao ra, từng hư ảnh đều là thanh niên, ở trên bầu trời lập tức hóa thành 100 giương mặt quỷ cực lớn, đồng loạt phóng tới Tô Minh.
Dường như là không muốn dừng lại. Từ trên người U lão lại xuất hiện lần trùng điệp thứ tư. Lần này là thân ảnh 500 người thiếu niên, khuếch tán bốn phía, đồng loạt hóa thành mặt quỷ, khiến cho trời xanh giờ phút này tràn ngập vô số mặt quỷ.
Những mặt quỷ này mở miệng rộng gào thét, đồng loạt phóng tới Tô Minh, tạo ra tiếng nổ vang không ngừng. Nhìn thấy đám mặt quỷ vô biên vô tận đang điên cuồng vọt tới, hai mắt Tô Minh lóe lên. Trong tích tắc, hắn xoay người, nâng tay phải lên, vỗ vào ngực mình một cái thật mạnh.
Hắn học được lực phản chấn này từ Đạo Hải chi tiên. Thời khắc này, với tu vi của Tô Minh, dường như tay hắn vừa chạm vào ngực, lập tức một tiếng nổ rung trời chuyển đất đinh tai nhức óc vang vọng khắp hư vô.
Một luồng trùng kích dùng Tô Minh làm trung tâm, cuồn cuộn bay về bốn phía, quét ngang tất cả những mặt quỷ kia. Toàn bộ đều phát ra tiếng gào rú thê lương, đồng loạt tiêu tán như màn sương bị gió mạnh thổi đi.
Khóe miệng Tô Minh tràn ra máu tươi nhưng hắn cũng không lau. Hắn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào rú. muốn phát tiết ra phẫn nộ cùng oán khí trong lòng hắn. Ở bên trong tiếng gào rú này, Minh lão hừ lạnh, thân thể nhoáng một cái đã biến mất, sau đó xuất hiện ở sau lưng Tô Minh, tay phải nâng lên, hời hợt điểm vào hậu tâm của Tô Minh.
Lập tức, ở trên đầu ngón tay lão giả này xuất hiện một ánh sáng âm u. Tia sáng kia yêu dị, dường như có thể thấy được vô số u hồn tồn tại ở bên trong ánh sáng âm u này. Chúng phát ra tiếng gào rú nhỏ, vẻ mặt nhăn nhó, theo một chỉ của lão giả lao thẳng đến hậu tâm của Tô Minh.
Dường như chúng muốn xé mở thân thể Tô Minh để nhảy vào trong cơ thể của hắn, đi thôn phệ huyết nhục cùng với linh hồn của hắn.
Tô Minh không tránh được một kích này, hơn nữa cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới việc trốn đi. Đột nhiên hắn xoay người, nâng tay phải lên bấm pháp quyết. Lúc năm ngón tay mãnh liệt mở ra, lập tức một bàn tay khổng lồ bỗng nhiên hiện ra ở dưới chân Tô Minh. Tô Minh nắm chặt tay phải. Lập tức, bàn tay hư ảo cực lớn kia cũng nắm chặt, giữ Tô Minh ở trong lòng bàn tay, cùng đụng vào một chỉ của Minh lão kia.
Một tiếng nổ vang ngập trời truyền ra. Bàn tay cực lớn của Tô Minh vỡ vụn, hắn cũng phun ra một ngụm máu tươi. Cùng lúc đó, thân thể Minh lão cũng run lên, liên tục lui ra phía sau mấy bước, khóe miệng cũng tràn ra máu tươi.
Dường như vừa lui ra phía sau, lập tức hai mắt U lão lóe lên hàn quang, hai tay bấm pháp quyết. Đột nhiên, từ trên người hắn có gần nghìn hư ảnh trùng điệp đồng thời bay ra, lập tức hóa thành ngàn giương mặt người ở bốn phía, cùng gào thét hướng về phía Tô Minh. Cùng lúc đó, thân thể của Minh lão cũng tiến về phía trước một bước. Lúc tay phải hắn nhấc lên, lập tức ở trong tay xuất hiện một ngọn đèn dầu, ở trên có U hỏa màu xanh lá thiêu đốt.
Hắn bưng ngọn đèn này lên, hé miệng thổi vào U hỏa màu xanh lá. Lập tức ngọn lửa này ầm ầm bộc phát, hóa thành một con hỏa phượng, kêu gào phóng về phía Tô Minh.
U Minh nhị lão cùng ra tay, vô cùng quyết đoán. Lần ra tay này chính là đại thần thông. Giờ phút này, hai người bọn họ phong tỏa trước sau Tô Minh, U Minh nhị lão này đồng loạt ngửa mặt lên trời rống một tiếng.
Thân thể của bọn hắn lập tức bạo phát ra khí thế ngập trời. Cùng lúc đó, hai hạt châu màu xanh lá từ bên trong cơ thể bọn họ mãnh liệt lao ra, trôi lơ lửng ở giữa trời xanh. Đột nhiên xuất hiện ở hai bên trái, phải của Tô Minh, hai hạt châu lóe lên, hóa thành hai thân hình cao lớn.
Làn da màu đen, đầu lâu trống trơn nhưng tu vi có thể so với Sinh Cảnh. Nếu không phải cặp mắt của bọn hắn không linh động, chứng tỏ bọn hắn là con rối thì đã bị cho là tu sĩ rồi.
Con rối Sinh Cảnh này ở bất kỳ một Chân Giới nào đều là cực kỳ hiếm thấy, vô cùng trân quý đấy.
- Thánh nô.
Hai mắt lão giả áo lam co rụt lại. Tại Tứ Đại Chân Giới, loại thuật con rối này chính là danh khí lớn nhất của Âm Thánh Chân Giới, mà ở Âm Thánh Tông Âm Thánh Chân Giới, hầu như hơn phân nửa thần thông đều có quan hệ cùng con rối.
Luyện chế con rối, mượn con rối để tu hành. Dường như đây đã trở thành thuật chủ yếu của Âm Thánh Tông. Hai con rối này chính là bổn mạng thế thân mà U Minh ngưng tụ ra tu vi cả đời.
Giờ phút này, toàn bộ bốn phương tám hướng xung quanh Tô Minh đều có quân địch. Nhất là hai con rối kia, cho dù tu vi tản ra chính là Sinh Cảnh nhưng trong tay của bọn hắn đang cầm hai thanh đao lớn màu đen. Hai thanh đao này đen kịt, vô số oan hồn vờn quanh, tản mát ra. Tô Minh liền cảm nhận được một luồng khí tức, nguy cơ mãnh liệt.
Đây là hai thanh đao bất thường.
Nổ vang gào thét, thần thông tới gần, Tô Minh bị vây kín. Trong nháy mắt một kích giết chóc đến gần, Tô Minh nhắm nghiền hai mắt, tay phải nhấc lên, đưa ra một chưởng lên bầu trời.
- Đệ Ngũ hỏa lò.
Tiếng nổ vang ngập trời, toàn bộ Đạo Thần Tông chấn động mạnh. Cùng lúc đó, ở trời xanh bên trên liền xuất hiện một khe hở cực lớn. Lúc khe hở này bị lăng không xé mở, ở bên trong Thần Nguyên Tinh Hải, Đệ Ngũ hỏa lò chấn động, biển lửa bạo phát ra. Vô số sinh linh bên trong hoả lò đồng loạt ngửa mặt lên trời gào rú. Trong chốc lát, Đệ Ngũ hỏa lò này biến mất tại Thần Nguyên Tinh Hải. Giờ phút này tâm thần ngàn vạn tu sĩ Đạo Thần Tông chấn động mạnh. Bọn hắn hoảng sợ đưa mắt nhìn về cái bóng ở trong khe hở trên trời xanh.