Tô Minh im lặng, hắn khoanh chân ngồi trong chiếc nhẫn màu trắng, nhìn trời sao bên ngoài. Trời sao mênh mông vô bờ, bị vô số cơn lốc tràn ngập, đưa mắt nhìn không thấy ngôi sao nào chỉ có thể nhìn đến vô số hư vô vỡ vụn khắp nơi.
Khi thì có một ít đá vụn khổng lồ quét ngang trong cơn lốc giới lực, đá vụn từng là một phần của tinh cầu Đạo Thần chân giới, nhưng bị cơn lốc giới lực quét qua, tu chân tinh của Đạo Thần chân giới bị phá hủy hơn phân nửa, khiến cho giới này tràn ngập đá vụn bụi bặm. Trừ bỏ đá vụn, còn có không ít mảnh nhỏ pháp bảo, thậm chí là máu thịt dập nát, khiến trời sao của Đạo Thần chân giới luôn tràn ngập mùi máu me.
Yên lặng nhìn bên ngoài, Tô Minh có cảm giác trở về Thần Nguyên Phế Địa, thậm chí bộ dạng của Đạo Thần chân giới bây giờ không bằng cả Thần Nguyên Phế Địa.
Tô Minh im lặng, chiếc nhẫn màu trắng gào thét lao đi, tất cả cơn lốc giới lực bên ngoài như bị cắt, va chạm với nhau thì cơn lốc giới lực tự động bị hủy, đập tan.
Để chiếc nhẫn màu trắng làm được điều này, Tô Minh chỉ vận dụng một phần trăm lực lượng của chiếc nhẫn màu trắng. Tô Minh rất muốn khiến chiếc nhẫn màu trắng phát ra lực lượng mạnh hơn nhưng không đủ sức.
Vật này mạnh mẽ đến ông lão mặc áo đen, Tinh Cực Đạo không thể thúc giục, chỉ có thể mượn sức cản thân khiến bên trong chiếc nhẫn màu trắng để lại một chút tu vi của người ta bị khống chế gián tiếp. Bởi vậy trước đó Tinh Cực Đạo dốc hết tu vi định thúc giục báu vật của Nghịch Thánh này rất là khó khăn, cũng bởi vậy cho Tô Minh cơ hội đoạt xá cắn nuốt. Tô Minh khống chế báu vật của Nghịch Thánh khác với Tinh Cực Đạo, hắn không dẫn động tu vi ẩn chứa trong báu vật khống chế gián tiếp, là hạc trọc lông khống chế.
"Thế nào?" Tô Minh truyền ra thần niệm.
'Còn kém chút, Hạc gia gia nó, thứ này thật khó sử dụng." Giọng hổn hển của hạc trọc lông quanh quẩn trong óc Tô Minh.
'Cách ngươi nói thật sự có thể làm?" Mắt Tô Minh chợt lóe, truyền thần niệm.
'Được nhiên được. Hắc hắc. Ngươi cứ yên tâm đi, Hạc gia gia vừa thấy bảo bối này thì trong đầu liền xuất hiện đoạn trí nhớ này, tuyệt đối không sai. Phàm luyện chi pháp là thuật luyện bảo từng nổi danh lẫy lừng trong trí nhớ của ta. Thuật này kiểu này đã thất truyền nhiều năm, cũng may Hạc gia gia biết được. Ngươi chỉ cần luyện hóa theo lời ta, không dám nói có thể hoàn mỹ khống chế báu vật này nhưng tệ lắm cũng phát huy một, hai phần lực lượng thật sự." Giọng hạc trọc lông đắc ý vang trong lòng Tô Minh.
Lúc trước khi cắn nuốt Tinh Cực Đạo, Tô Minh định khống chế chiếc nhẫn này thì hạc trọc lông đột nhiên truyền ra thần niệm. Hạc trọc lông nói cho Tô Minh phàm luyện chi pháp, cách này khiến hắn dùng lực lượng bản thân hoàn mỹ khống chế báu vật này, chẳng qua luyện hóa hơi rắc rối.
'Phàm luyện chi pháp... Lấy phàm nhập luân hồi, ở trong luân hồi luyện hóa nó, luyện hóa chín lần luân hồi sau đó có thể sinh ra ý luân hồi với báu vật này. Bằng vào ý luân hồi có thể trực tiếp khống chế căn nguyên, không cần tu vi tương xứng cũng khống chế được!" Mắt Tô Minh chợt lóe, gật đầu.
'Ngươi nói thuật này trước kia từng nổi danh? Nếu kỳ dị như vậy tại sao thất truyền?" Tô Minh bỗng hỏi, cảm thấy không tốt lắm, hình như hạc trọc lông không đáng tin.
'Ai biết, dù sao trong trí nhớ của ta cảm thấy thuật này rất là cường đại. ủa, ta nhớ tới chút chuyện, hình như thuật này có khuyết điểm, nhưng nghĩ không ra. Này này, rốt cuộc ngươi có dùng không? Tô Minh, nếu ngươi không cần thì Hạc gia gia sẽ không đi chuẩn bị, chuyện này mệt quá." Hạc trọc lông nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
Tô Minh im lặng vài giây, mắt lóe tia dứt khoát.
"Tiếp tục chuẩn bị đi!" Tô Minh thản nhiên mở miệng.
Thời gian nhoáng lên một cái đã bảy ngày trôi qua. Khi ngày thứ bảy đến, Tô Minh nhìn Đạo Thần chân giới tàn phá, thấy trong trời sao bị cơn lốc giới lực tàn phá rốt cuộc xuất hiện một tinh cầu. Đây là tinh cầu thứ nhất Tô Minh nhìn thấy trong bảy ngày, tu chân tinh bị cơn lốc giới lực phá hủy hơn phân nửa, nay chỉ còn lại một nửa.
Nhìn tu chân tinh tàn phá, mắt Tô Minh chợt lóe.
"Tai kiếp lan tràn đến toàn bộ Đạo Thần chân giới, nếu tinh cầu có thể ở lại thì nói lên nhất định có tu sĩ may mắn sống sót trong tai kiếp này. Đạo Thần chân giới đã bị hủy diệt, không biết hiện nay Đạo Thần Tông ra sao, không biết.... Nhóm sư huynh như thế nào, đất Âm Tử có bị lan đến không." Tia sáng trong mắt Tô Minh tối sầm.
Tô Minh trầm ngâm, truyền ra thần niệm, chiếc nhẫn màu trắng biến thành cầu vồng trắng lắc lư, đổi hướng đến tu chân tinh, khoảnh khắc tới gần, lao vào trong.
*Ầm!* một tiếng, khi Tô Minh đến thì tu chân tinh rung động, bị hỏng mất một chút, vô số đá vụn rơi ra bị cơn lốc giới lực cuốn đi, dường như tu chân tinh đã tới cực hạn hỏng mất. Tô Minh đến vô hình tăng lớn áp lực này, bên cạnh bắt đầu tan rã. May là hủy diệt không kéo dài lâu lắm dần yên lặng, khi Tô Minh ra khỏi chiếc nhẫn màu trắng, đạp trên đất tu chân tinh, hắn thấy bầu trời bị cơn lốc giới lực tàn phá, mặt đất như bị cào vô số tầng hiện ra bề mặt màu đỏ.
Phía xa không có núi, vì tất cả núi đã bị cơn lốc phá hủy, cũng không có biển, vì biển đã bị san bằng. Trong lòng đất phát ra nóng cháy, cùng bầu trời rét lạnh hình thành cuồng phong, cuốn cát đất. Trong tinh cầu này không có hơi thở sự sống, sinh mệnh của bản thân tu chân tinh đã sớm tắt, đây là một viên tử tinh, cũng là một thế giới không có sự sống.
Tô Minh quét mắt nhìn bốn phía, giơ chân phải đạp xuống đất. Lấy Tô Minh làm trung tâm mặt đất xuất hiện vòng xoáy to lớn, vòng xoáy cuốn đất cát thổi quét ra ngoài nhưng lập tức bị cuồng phong kiềm giữ. Chỉ vài giây, một cái hố sâu to lớn xuất hiện dưới chân Tô Minh.
Tô Minh nhìn cái hố to, hắn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Bạch Phượng đứng bên ngoài biểu tình chết lặng. Tô Minh nhìn ra được sinh mệnh của Bạch Phượng đã đến cuối, hơi thở mỏng mạnh, hấp hối rồi, sự sống sắp tắt.
Tô Minh cứu Bạch Phượng chẳng qua là cảm thán quá khứ. Bạch Phượng là tình đầu thơ ngây của Tô Minh, có lẽ đây là trò cười, giờ đã héo rũ. Khi Bạch Phượng chết, cô không biết bên cạnh cô, người áo đen này chính là Tô Minh.
Vận mệnh vô hình gắn kết hai người, khiến một người sắp chết là ở bên một người, nhưng đoạn tình này đã bị gió thổi đi. Tiếng thở dài thật lâu không tán đi, cảm thán vận mệnh, nhân sinh.
Tô Minh nhắm mắt chờ hạc trọc lông chuẩn bị xong, lấy phàm luyện chi pháp, lấy ý luân hồi luyện hóa chiếc nhẫn màu trắng. Tô Minh luôn chuẩn bị nhưng giờ chưa hoàn thành.
Tô Minh yên lặng, thời gian từng ngày từng ngày đi qua, dần dần lại là bảy ngày. Bảy ngày này đối với Tô Minh có lẽ chỉ là một chớp mắt, hắn đã quen thuộc. Nhưng với Bạch Phượng bảy ngày là gần một phần ba sinh mệnh cuối cùng của cô. Mạng sống của cô nay chỉ còn lại có nửa tháng, chỉ còn lại có hai cái bảy ngày.
Con người là loại sinh mệnh phức tạp, nhưng dù có phức tạp tới đâu, chỉ cần có tình cảm, vậy lúc sắp chết sẽ là giây phút thuần khiết nhất của cuộc đời.
Bạch Phượng nhìn bầu trời, bảy ngày trôi qua, khuôn mặt cô càng già hơn, hơi thở suy yếu cực kỳ.
"Cảm ơn ngươi đã cứu ta." Bạch Phượng thì thào, nói ra câu đầu tiên trong nửa tháng.
Những lời này rơi vào tai Tô Minh, nghe thanh âm quen thuộc, dù già nua nhưng vẫn thấy được đường nét cô gái xưa kia. Tô Minh thầm thở dài. Hình như Tô Minh và cô gái trước mắt này tiếp xúc nhau cả đời luôn tồn tại thở dài. Tiếng thở dài có lẽ là của hắn, cũng có thể là của cô. Năm đó đi vòng vòng, bởi vì Huyết Nguyệt, đã định kết cuộc không thể thay đổi.
"Sinh mệnh của ta chỉ còn lại có nửa tháng, muốn cám ơn ngươi, làm cho ta có thể chết trên mặt đất mà không phải trong cơn lốc." Bạch Phượng thì thào, mặt lộ chua xót.
Cô cay đắng không phải vì sinh mệnh trôi qua, càng nhiều là nhớ lại, mắt lộ ra tia sáng mỏng manh chìm trong trí nhớ.
"Ta từng vì muốn phi thăng mà đồng ý kế hoạch của Đế Thiên, vì phi thăng, ta có thể hy sinh hết thảy..." Bạch Phượng nhìn bầu trời, nhẹ giọng nói nhỏ.
"Hiện tại thì sao?" Tô Minh bình tĩnh mở miệng, thanh âm của hắn thay đổi vì đoạt xá thân hình mới, nó là giọng của Tinh Cực Đạo, không phải của hắn.
"Hiện tại..." Chua xót trên mặt Bạch Phượng dần biến mất, lộ nụ cười, mỉm cười như nhìn thấu tất cả, có tiêu sái, nhưng cũng ẩn chứa tiếc nuối.
"Thật kỳ lạ, hiện tại ta nghĩ không phải là có được sinh mệnh, cũng không phải giấc mộng phi thăng, mà là, trong đầu không ngừng hiện ra chút trí nhớ trước kia, có lẽ là trí nhớ của phân thân ta. Trí nhớ này theo phân thân chết vĩnh viễn bị ta đặt ở trong góc, bây giờ ta cảm thấy này trí nhớ rất tốt đẹp." Bạch Phượng khẽ nói.
Thanh âm ngày xưa tuyệt vời nay khàn khàn, như hồng nhan bạch phát, xương khô thành tro.