Đêm khuya, trăng sáng sao thưa, không có tuyết.
Có lẽ vì ánh trăng chiếu nên mặt đất một mảnh bạc, khiến bóng đêm không đen, khiến Tô Minh ngẩng đầu có thể thấy giữa núi có nhà lầu hai tầng chớp lóe ánh đèn mờ ảo.
Tay Tô Minh cầm một sợi tóc bạc, sợi tóc có chín cái kết. Khi Tô Minh thu lại tầm mắt khỏi kết thứ mười một nhìn sợi tóc, mắt chợt lóe. Ánh mắt chớt lóe, hai tay liền động, kết thứ tám bị đánh ra ngay. Kết thứ tám xuất hiện thì tinh thần Tô Minh rung động, hắn lập tức cảm nhận lực lượng nào đó ngưng tụ ở kết tóc như đang giãy dụa và phản kháng.
Cùng lúc đó, tầng thứ nhất trong nhà lầu hai tầng, bà lão chờ đợi hơn một tháng mạnh mở mắt ra, lộ tia sáng kỳ lạ.
"Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện!" Đôi tay bà ấn pháp quyết chỉ hướng pho tượng.
Lập tức pho tượng cô gái trước mặt bà tỏa ra ánh sáng dịu dàng, bao phủ bà lão vào trong, mắt bà khép kín.
Khoảnh khắc bà nhắm mắt, trong lầu các quanh người bà, ngoài màn sáng pho tượng lập tức xuất hiện một ảo ảnh.
Ảo ảnh rõ ràng là một sợi tóc trắng, sợi tóc vòng quanh gian phòng lượn lờ đánh nhiều kết, có khí thế tang thương tràn ngập tám hướng. Sợi tóc dài vòng quanh phòng không ngừng bị đánh kết, khí thế tang thương cổ kính càng đậm.
"Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phải tuân theo ý chí của ta!"
Một thanh âm mờ ảo quanh quẩn trong phòng, nói chính xác hơn là trong tinh thần bà lão, khiến người bà run rẩy. Đôi tay không ngừng biến đổi ấn quyết, lấy ánh sáng dịu dàng chống lại kết tóc xuất hiện bốn phía!
Trên sợi tóc giờ có tám cát kết, mỗi kết ẩn chứa khí thế tang thương làm thanh âm vọng trong tinh thần bà lão như khắc vào linh hồn, thật lâu không tán đi.
Hình ảnh này dù là thần thức cũng không phát hiện, nếu người ngoài bây giờ đẩy cửa lầu ra, thấy không phải ảo ảnh sợi tóc dài mà là bà lão tĩnh tọa.
Đây là cuộc chiến tinh thần chỉ thuộc về Tô Minh và bà lão!
Bà lão chống cự kết tóc thì chỗ Tô Minh, khoảnh khắc tinh thần rung động, thế giới xung quanh nhanh chóng biến đổi. Hắn trông thấy rõ ràng là một đài sen to lớn. Đài sen có tiếng thì thầm mơ hồ, nói lời Tô Minh nghe không rõ. Đằng trước hắn dần có một cô gái đi tới, người tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Cô ta đi đến, Tô Minh trông thấy lập tức nhận ra chính là pho tượng cô gái tầng lầu thứ nhất!
Chẳng qua bây giờ cô gái như sống lại, mỉm cười, thánh khiết, chậm rãi tới gần.
"Kiếp trước ta chờ đợi, kiếp này ta chờ chàng thật lâu...chàng, rốt cuộc đến." Giọng cô gái dịu dàng toát ra sự chấn động linh hồn Tô Minh.
"Kiếp trước chàng trước khi chết từng nói với ta, nếu năm tháng có thể lặp lại, nếu cuộc đời chàng có thể ngoái đầu, nếu chúng ta còn có ngày gặp lại, nếu chàng không còn nhớ được ta, vậy cũng hứa hẹn chúng ta ở trong gió tuyết đi đến đầu bạc."
Cô gái mặc áo dài màu trắng đi đến trước mặt Tô Minh, đôi mắt dịu dàng, biểu tình thánh kiết nhìn Tô Minh. Cô đẹp vào khoảnh khắc này làm trời đất mất cả màu sắc, như khắc vào linh hồn Tô Minh.
"Đi cùng ta nào, để ta giúp chàng mở ra ký ức trước kia..." Cô gái cười khẽ, vươn tay ngọc trước mặt Tô Minh, như chờ đợi hắn nắm lấy.
Tô Minh ngẩng đầu lên, nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt. Hắn thấy cô gái có chút quen thuộc, nhưng sự quen thuộc này, Tô Minh...không cần!
Hắn biểu tình lạnh lùng khi nhìn cô thì tay đánh cái kết thứ chín sợi tóc bạc!
Khoảnh khắc cái kết thứ chín xuất hiện, lập tức cô gái trước mặt hắn biểu tình đau thương, như có nước mắt chảy xuống, giọt lệ rơi trên đài sen phát ra tiếng bóc khẽ.
Trong thanh âm, thế giới Tô Minh ở vỡ ra như nước mắt.
Cùng lúc đó, trong nhà lầu hai tầng, sợi tóc ảo vòng quanh ngoài màn sáng dịu dàng đánh ra kết thứ chín. Khoảnh khắc có kết thứ chín, sợi tóc toát ra khói đen, khói lao hướng màn sáng dịu dàng ngoài người bà lão như muốn xé rách nó, vọt vào trong người bà.
Mặt bà lão tái nhợt, đôi tay lại biến đổi, miệng lầm bầm như đang niệm chú ngữ. Bà cắn đầu lưỡi phun ra búng máu, máu phun ra lập tức biến mất.
Ngay sau đó, thế giới Tô Minh vỡ ra rồi tổ hợp lại, nhưng biến thành thế giới khác, đó là một mảnh màu máu. Màu máu không phải máu tươi mà là đầy trời lá phong. Lá phong đỏ thẫm bay trong trời đất theo gió đi, dần rơi rụng trên đất.
Tô Minh ngồi xếp bằng, người mặc một áo dài màu đỏ, một cô gái xinh đẹp nép vào lòng hắn. Cô gái ngơ ngác nhìn hắn, khóe môi tràn máu, nhưng mặt lại lộ nụ cười dịu dàng xinh đẹp. Cô run rẩy nâng tay lên sờ mặt Tô Minh, biểu tình dịu dàng khiến hắn thấy thì cảm giác quen thuộc lại xuất hiện. Nó xuất hiện như biến thành biển rộng muốn nhấn chìm hắn.
"Chàng vẫn nghĩ không ra sao? Đời này kiếp này chàng không nhớ được ta. Ta sẽ đợi, đợi kiếp sau chúng ta gặp lại, đợi kiếp sau chàng nhớ đến ta..." Cô gái nói, mặt dần tái nhợt, hơi thở mỏng manh nhưng sự dịu dàng khắc vào mắt Tô Minh, khiến hắn tinh thần chấn động.
"Hôn ta đi..." Cô gái xinh đẹp vuốt ve mặt Tô Minh, nói ra câu sau cùng trong đời.
Cảm giác quen thuộc trong lòng Tô Minh khoảnh khắc hóa thành đau đớn và bi thương dữ dội, như là giọng cô gái khiến hắn mất đi cả thế giới. Hắn run rẩy, cúi đầu như muốn hôn lên môi cô. Nhưng khi môi hắn và cô gái sắp gần nhau thì Tô Minh khép mắt, cay đắng khẽ nói.
"Ta chỉ muốn mượn đất này hồi phục tu vi, trùng kích Man Hồn, không có lòng hại ngươi. Khi ta đi rồi sẽ đưa ngươi tự do. Ngươi...cần gì làm vậy! Quen thuộc này là ngươi áp đặt cho ta, ký ức này cũng là ngươi thi triển thuật nhiếp hồn."
Tô Minh mở mắt ra, trong mắt tỉnh táo. Đôi tay hắn ở sợi tóc đánh ra kết thứ mười!
Khoảnh khắc kết thứ mười xuất hiện, cô gái cười thảm, thế giới cũng vỡ tan.
Cùng lúc đó trong nhà lầu hai tầng, bà lão trong màn sáng dịu dàng pho tượng tầng thứ nhất run lên, tóc dần không là trắng mà biến màu đen, nếp nhăn trên mặt dần tán đi, thay thế là hồng hào non mịn. Tuổi bà chợt từ già biến thành trung niên, bộ dạng thay đổi cực xinh đẹp!
Hình dạng so với cô gái pho tượng trừ tuổi tác ra cực kỳ giống nhau, dường như hhoj là cùng một người!
Màn sáng dịu dàng ngoài người bà, sợi tóc ảo xuất hiện kết thứ mười lập tức nuốt lấy ánh sáng lao hướng bà lão, bao bọc lấy người bà. Ý chí cường đại không cho bà phản kháng chớp mắt ở trong linh hồn bà trở thành uy nghiêm!
"Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi nhất định phải tuân theo mệnh lệnh của ta!"
Người bà lão lại run rẩy, bộ dạng lần nữa thay đổi, phút chốc trở thành thiếu nữ tuổi đôi mươi, hình dạng không khác gì pho tượng!
Bà mạnh mở mắt ra, mắt lóe tia sáng tìm. Chỗ Tô Minh, theo cô gái và thế giới tan vỡ lại tổ hợp thì hắn không còn thấy cô gái xuất hiện.
Hắn thấy là Ô Sơn, là hơi thở quen thuộc, thanh âm quen thuộc, còn có sáng sớm khói bếp trong bộ lạc!
Hắn thấy có một người đàn ông tóc dài màu tím biểu tình lạnh lùng cầm đao dài màu tím từng bước một đi hướng ob. Bóng tím này Tô Minh không thấy ngay mặt, chỉ có sau lưng tóc dài bay theo gió.
Tiếng hét thảm, kêu la, dù là nam nữ già trẻ, biểu tình tuyệt vọng thương tiếc, Lôi Thần rơi lệ gầm rống chất vấn, Trần Hân ngẩn ngơ, Bắc Lăng đau thương, còn có...mặt A Công tái nhợt và đôi mắt bi thương.
Hắn thấy người toàn bộ lạc trong chớp mắt bị bóng dáng tím giết chóc. Đầu Lôi Thần bay ra lăn dưới chân Tô Minh. Bắc Lăng bảo vệ Trần Hân trở thành tro bụi. Cô bé Đồng Đồng khóc lóc, bóng tím đi lướt qua do dự một chút rồi mang đi sinh mệnh.
Tất cả ở trước mặt Tô Minh trở thành phế tích, thành tràn ngập máu tươi. Tô Minh ngây ra, hắn như mất đi ngôn ngữ, mãi đến bóng tím ngoái đầu nhìn hắn. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
Đến giây phút này Tô Minh mới thấy, bóng tím kia khuôn mặt lạnh lùng, đó là hắn.
Hắn tay phải cầm cái đầu chảy máu, nhìn hướng Tô Minh quăng cái đầu rơi trước mặt hắn, cùng chỗ với Lôi Thần. Đầu người tóc bạc trắng, là...A Công.
Mãi đến khi ông chết đều trợn to mắt, cay đắng và thương tiếc không nhúc nhích.
Bóng tím từng bước một đi hướng Tô Minh, ở trước mặt hắn cầm đao đâm xuống đất, biểu tình lạnh lùng xé áo lộ ra lồng ngực.
"Giết ta!" Bóng tím từ đầu đến cuối nói ra câu đầu tiên.
"Giết hắn...giết hắn có thể trả thù cho Ô Sơn...giết hắn là ngươi sẽ giải thoát...giết hắn..."
Bên tai Tô Minh quanh quẩn thanh âm, Tô Minh im lặng mặt lộ chua xót, cầm đao dài tím trước mặt chậm rãi rút khỏi mặt đất. Hắn bỗng xoay người mạnh chém vào sau lưng!
Nhát chém này bao gồm thế giới, đao dài vỡ nát. Sau lưng hắn không biết từ khi nào xuất hiện cô gái xinh đẹp ngây ra tại chỗ bị đao dài rạch lấy, vỡ nát.
Đôi tay Tô Minh khi đao và thế giới tan vỡ thì đánh ra kết thứ mười một trên sợi tóc!
"Kết, cũng là kiếp...ta hiểu rồi." Tô Minh thì thào.