Tô Minh đời này lần đầu tiên phỏng theo, tạo nên Man Thương thuật, mặc dù thuật này theo tu vi tăng lên không có nhiều tác dụng, nhưng là ngưỡng cửa thứ nhất cho hắn bước vào cường giả. Từ nay về sau lần thứ hai phỏng theo, sáng tạo tốc độ khiến nhanh vượt qua cực hạn bản thân, hiểu về nắm giữ gió làm hắn đạt được Phong Man truyền thừa, nắm giữ Ly Phong Tam Thức.
Mãi đến hôm nay, trong cuộc chiến cùng Thân Đông, trong thức cuối cùng ước hẹn ba thức thần thông với gã, Tô Minh lại lần nữa phỏng theo!
Lần này không có bàn vẽ, vì tâm của hắn chính là bàn vẽ! Một lần này cũng không có cầm bút, vì linh hồn hắn chính là thiên địa bút!
Mượn Túc Mệnh luân hồi, xem thời gian đảo ngược, nhìn thanh minh biến, dùng tâm hồn phỏng theo. Bây giờ trong mắt Tô Minh, hắn trông thấy trời đất lượn lờ khói xanh, từ ban đầu xuất hiện mãi đến ngưng tụ thành ấn, cuối cùng ầm ầm nổ tung, dẫn động không phải lực lượng tu vi, không là sức sống thiên địa, không phải linh khí bầu trời, mà chính là lực lượng tử vong tồn tại trong tự nhiên.
Lực lượng này khiến Tô Minh rung động, làm tim hắn đập nhanh, khiến con ngươi co rút, càng làm tiếng hít thở dồn dập hơn. Hắn biết tại sao lúc trước không trung xuất hiện lỗ hổng to, hắn biết căn nguyên thanh minh ấn cường đại, hắn thấy cái hố trên bầu trời không phải tan vỡ dưới bầu trời tan vỡ, đó là đằng sau bầu trời, từ trong âm tử sương mù vô tận trút ra, như là chịu nơi này kêu gọi xé rách màn trời giáng xuống.
Âm tử khí, đây là lực lượng sương âm tử ngoài bầu trời!
"Thất Minh Âm Tử Ấn, thanh minh ấn!" Mắt Tô Minh sáng ngời, nếu không phải mượn thân Túc Mệnh, hắn sẽ không thấy rõ căn nguyên, nếu không phải thời gian đảo ngược, hắn không thể thấy hoàn chỉnh ấn ảm diệt!
Nếu không phải đây không là lần đầu hắn phỏng theo mà ở trên Cửu Phong, dùng phỏng theo để khiến mình tĩnh tâm thì sẽ không liếc mắt liền nhìn thấu căn nguyên Thất Minh Âm Tử Ấn!
Trong mắt Tô Minh dần lóe màu xanh, sắc xanh chỉ trong chớp mắt biến mất không còn bóng dáng. Tô Minh nhắm mắt lại.
Thân Đông mở to mắt lộ ra không thể tin và hoảng sợ, ánh mắt nhìn Tô Minh càng toát ra sự khó tin.
"Thần thông mới nãy...thời gian đảo ngược, lấy thần thông này quan sát âm tử ấn của ta, thế mà bị hắn nhìn ra ít manh mối, xem bộ dạng dường như ngộ cái gì. Người này rốt cuộc có ngộ tính gì vậy? Nếu hắn thật sự hiểu rõ âm tử tấn thì ta...ta...chuyện này tuyệt đối không có khả năng!" Thân Đông cười khổ.
Gã còn nhớ khi mình tu luyện Thất Minh Âm Tử Ấn thì dùng năm tháng rất lâu mãi đến bây giờ mới biễn cưỡng nắm giữ ấn thứ nhất. Nếu Tô Minh thật sự chỉ nhìn một cái liền thấu bản chất và căn nguyên, chuyện này sẽ làm Thân Đông rất bị kích thích.
Thân Đông cười khổ. Tô Minh mở mắt ra, trong mắt lóe sương khói màu xanh làm Thân Đông trông thấy thì lòng rung động.
"Cảm ơn thuật của Thân huynh!" Mắt Tô Minh co rút, trong con ngươi dòng suốt biến mất. Biểu tình hắn nghiêm túc chắp tay cúi đầu hướng Thân Đông.
Thân Đông ngẩn ra, do dự mở miệng.
"Ngươi...ngươi học được?"
"Có vài nơi còn trúc trắc, chỉ thấy ra chút manh mối thôi. Thuật này mượn tử ý bản thân dẫn động tử khí mặt đất hình thành trận pháp triệu hoán sương âm tử ngoài màn trời, liên tiếp nhau bùng phát ra hơi thở âm tử tràn ngập tử vong!" Tô Minh bình tĩnh nói.
Thân Đông hít thở dồn dập, ánh mắt nhìn Tô Minh có hoảng sợ, kinh khủng, phức tạp, cũng có cay đắng. Thật lâu sau gã cười khổ lắc đầu.
"Đạo hữu có ngộ tính cao, cùng thế hệ ta chỉ thấy trên người Diệp Vong. Cuộc chiến này kết thúc, ta thua, dù mới nãy Thất Minh Âm Tử Ấn rơi vào người đạo hữu thì lấy thần thông đảo ngược thời gian vừa nãy cũng đủ phá thuật này." Thân Đông hít sâu, chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.
"Cuộc chiến hôm nay sung sướng đầm đìa, Thân ta có không ít thu hoạch, cảm giác cách đột phá không xa, việc này phải cảm ơn đạo hữu. Nhưng đạo hữu phải cẩn thận, trưởng lão vấn đỉnh Tà Linh Tông chết, chuyện này không nhỏ, ta có trách nhiệm phải báo lên trên, từ nay về sau mong đạo hữu giữ gìn." Thân Đông nói, nhìn chằm chằm Tô Minh, xoay người nhoáng lên hóa thành cầu vồng lao đi.
Tô Minh nhìn Thân Đông đi xa, một lúc lâu sau trong mắt lại lộ ra sương xanh. Sương khói chuyển động, hắn từ từ nâng lên tay phải, chỉ thấy trong tay cũng xuất hiện vòng xoáy sương xanh lượn lờ, chớp lóe tử khí sâu đậm.
"Ngươi không phải người Âm Tử giới, cho nên khó khăn nắm giữ thuật này. Tiền bối sáng tạo ra thần thông này chắc chắn đến từ đất Âm Tử. Xem lời nói của Thân Đông thì ở tiên tộc học thuật này, vậy là tiền bối sáng tạo thần thông nếu đến từ đất Âm Tử thì người đó...làm sao đi ra?"
Tô Minh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, mắt lộ ra tia sáng lạnh.
"Sớm muộn gì có một ngày ta sẽ phá tan bầu trời, bước vào thế giới thuộc về các ngươi. Ta cảm giác ngày này, không còn xa." Tô Minh thì thào, tay phải siết chặt, bên trong sương xanh lập tức tan biến. Hắn xoay người bước nhanh đi hướng sơn môn Tàng Long phân tông trong bình minh.
Giây phút Tô Minh đi hướng sơn môn Tàng Long phân tông thì trên mảnh đất này, vô tận màn trời, trong tầng mây trước bình minh bị đêm đen che giấu, có một đầu rồng to lớn chui ra.
Đầu rồng màu vàng đất, vẻ mặt uy nghiêm toát ra hung ác, cúi đầu. Ánh mắt nó quét qua mặt đất như đang nhìn bóng lưng Tô Minh, trên người nó ngồi một thiếu nữ. Thiếu nữ mặt hồng hào, tay vẫn cầm hạt dưa, cô ngòi cắn hạt dưa mắt xoe tròn toát vẻ nghịch ngợm.
"Là sự tồn tại cực kỳ hiếm thấy trong Minh Hoàng chân giới chúng ta, đồn rằng đã đứt đoạn mạch, Tố Minh tộc. Có thể dùng ngộ tính như vậy, thậm chí ta thấy hắn ở dưới Đạo Thần chân giới chiến tiên, đã xuất hiện minh chi tiên triệu, không ngờ tại đây gặp nhân vật như vậy!" Mắt thiếu nữ lấp lánh không biết nghĩ đến cái gì mà bật cười, trong nụ cười có nhiều đắc ý.
"Hắn là người Minh Hoàng chân giới chúng ta, lại là Tố Minh tộc hiếm thấy, có ngộ tính như vậy, còn xuất hiện minh chi tiên triệu…ai dà da, tiểu tử nay bị ta bán ra sẽ có bao nhiêu ích lợi nhỉ? Mà bán cho ai nhỉ? Bán cho lão già Minh Vương hay Phù Thủy bà bà? Hoặc là trực tiếp bán cho Minh Hoàng?" Thiếu nữ ngẫm nghĩ, lập tức tinh thần phấn chấn, không ăn hạt dưa nữa, mắt toát ra tia sáng.
"Mặc kệ, nếu bán thì phải bán giá thật nhiều vào, thế mới không uổng lúc trước ta cứu mạng hắn, coi như là thù lao đi. Nhưng Minh Hoàng thì bỏ đi, lão già đó cay nghiệt chết được, keo kiệt hết sức, không thể rút một cọng lông nữa là!"
Hoàng long nghe mấy lời này thì người run rẩy, biểu tình lộ vẻ kinh khủng.
Thiếu nữ biểu tình càng đắc ý, nâng lên tay phải chộp đầu hoàng long. Người con rồng run rẩy, bản năng cúi đầu khiến thiếu nữ chụp hụt.
"Tiểu Hoàng, ngươi không nghe lời?" Thiếu nữ trừng mắt, thanh âm rất ngọt ngào khiến người nghe xong nếu không thấy biểu tình sẽ kiềm không được người mềm nhũn.
Vẻ mặt hoàng long không còn hung dữ và uy nghiêm mà có vẻ đau khổ, nó dứt khoát nhắm mắt lại. Chỉ thấy bây giờ thiếu nữ tay phải chộp đầu hoàng long, kéo một cái, hoàng long bị đau, râu tóc trên đầu bị thiếu nữ kéo đứt ba cái.
Thiếu nữ lấy ra một cọng râu, tóc rồng, hé môi nhỏ nhắn thổi vào nó. Một lũ khí bổn mệnh bay bổng khi đụng vào râu tóc lập tức tự bốc cháy. Theo nó đốt cháy, một lũ khói trắng bay lên nhưng không tan biến mà ngưng tụ ở giữa không trung, hình thành từng vòng tròn. Trong vòng tròn hỗn độn không thấy rõ ràng.
"Minh Vương gia gia, ta biết người nghe thấy mà, đừng trốn nha!" Thiếu nữ khụ một tiếng, ngọt ngào nói.
Trong vòng tròn vẫn hỗn độn chẳng có gì thay đổi, xem bộ dạng khói trắng đang tan biến, dường như chẳng bao lâu sẽ biến mất.
"Ai dà, người ta trông thấy một người có thiên tư rất ưu dị nha, người thứ nhất nghĩ đến là báo cho Minh Vương gia gia, nếu người không ở thì thôi đi, ta đi tìm Phù Thủy bà bà vậy." Thiếu nữ biểu tình lộ vẻ đáng tiếc, con mắt nhìn chằm chằm vòng khói. Vòng tròn khói trắng ngày càng mỏng, con mắt co xoay tròn. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - truyen360.com
"Thôi vậy, coi như người Tố Minh tộc không có duyên phận với Minh Vương gia gia vậy. Thôi vậy..." Thiếu nữ nói, nâng lên tay phải như muốn vung trên vòng tròn sắp tan biến.
Nhưng khi thiếu nữ thốt ra câu cuối cùng thì lập tức vòng khói mỏng khựng lại, không tan biến mà nhanh chóng ngưng tụ. Bên trong hỗn độn tan mất, thay thế là trong suốt. Bên trong lộ ra một căn phòng kín, trong phòng ngồi xếp bằng một ông lão tóc trắng. Thân thể ông lão mơ hồ nhìn không rõ mặt mày, nhưng có thể cảm giác đôi mắt lão như xuyên thấu vòng khói nhìn thiếu nữ.
"Lão Minh, đã lâu không gặp." Thiếu nữ cười vui vẻ, giơ tay như chào hỏi.
"Hừ, không lớn không nhỏ, còn ra thể thống gì! Ngươi cứ giữ bộ dạng như vậy, cả ngày điên điên khùng khùng, lần này vì tránh hôn sự cùng Minh Hoàng tứ công tử mà trộm đi Quá Giới Linh ngươi có biết mình gây ra đại họa gì không?"
"Ủa, ta nói lão già nhà ông nha, việc riêng của cô nãi nãi liên quan gì ông hả? Ta muốn trốn thì sao nào? Cái gì mà Quá Giới Linh, ta không biết nha." Thiếu nữ trừng mắt bực mình nói, còn về Quá Giới Linh thì tỏ ra mờ mịt.
Hoàng long dưới thân nàng vẻ mặt đau khổ, định cúi đầu thì trong vòng khói truyền ra giọng ông lão.
"Thôi, việc này ta không muốn xen vào, mới nãy ngươi nói Tố Minh tộc cái gì?" Ông lão chuyển đề tài, rốt cuộc nói ra lý do lão xuất hiện.