'Là ta không đủ cường đại, nếu ta có sức mạnh thì Đế Thiên không dám làm như vậy!'
'Là tu vi của ta kém xa cường giả, nếu không thì đã có thể chặt đứt ý thức giữa Đế Thiên và Đại sư huynh!'
"Tất cả đều bởi vì ta...quá yếu!'
"Ta phải biến mạnh, khiến mình mạnh vô giới hạn, ta phải thành cường giả chúa tể vận mệnh của chính mình!" Tô Minh rít gào trong lòng, đôi mắt tràn ngập tơ máu, khí thế bùng phát ra.
Đây là tiếng thét gào với vận mệnh, là gầm rống với Đế Thiên.
Dị tượng thiên địa Man Hồn chưa biến mất, vẫn tồn tại, tạo hóa của Tô Minh chưa chấm dứt, hắn có thể biến mạnh hơn nhưng cần kích động kích phát ra. Cuộc chiến với Cấp Ảm chưa đủ kích động, nuốt Đế Thiên áo vàng khiến kích động đạt tới trình độ rất cao, thêm vào Đại sư huynh xuất hiện, vận mệnh lựa chọn làm Tô Minh hiểu ra thật nhiều.
Sống trên đời có một số việc không chịu mình khống chế, như Đại sư huynh, như là chính hắn, đây có lẽ là một loại mệnh.
Muốn đánh vỡ mệnh thì cần lực lượng, thế mới tự nắm giữ được. Chỉ có khiến bản thân không ngừng mạnh lên, để mình chúa tể tất cả mới khiến chuyện như vậy không xuất hiện lần thứ hai!
Đây là mệnh.
Tô Minh trong chua xót biết mình hiểu một chữ mệnh sâu hơn, nhưng cái giá quá lớn lao, hắn...thà không cần.
Nhìn Đại sư huynh bị khí thế hắn bùng phát, tu vi trung kỳ Man Hồn không ngừng leo thang, dấu hiệu hậu kỳ Man Hồn lộ ra phạm vi lớn thì thân thể y bị đẩy ra. Tô Minh chậm rãi nâng lên tay phải vung hướng bầu trời,
"Ta ở Cửu Phong cảm ngộ tĩnh tâm, từ nay hiểu rõ lực lượng gió, dung phong tinh, thành Phong Man!" THỏa Man thì thào, vung tay một cái trời lại nổi sấm, lại thấy cầu vồng, càng thêm mênh mông thật nhiều, vô biên vô hạn phủ trùm cả bầu trời, màn trời vặn vẹo chớp mắt thành nhăn nhúm, cho người xem thị giác đứt gãy.
Trong tiếng nổ, màn trời lần đầu tiêng có tiếng vù vù như có người đang thét gào, dường như đang nói gì đó, nhưng cách màn trời vặn vẹo làm người ta không thấy rõ.
Nhưng dù là vậy, chỉ là mới bắt đầu trùng kích hậu kỳ Man Hồn, uy nhiếp và kỳ lạ trong thiên địa đã vượt qua sơ kỳ, trung kỳ Man Hồn lúc trước.
Đã định hậu kỳ Man Hồn lần này cảm giác hùng hồn trước nay chưa từng có!
T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.comĐã định hậu kỳ Man Hồn lần này trở thành người chính mắt thấy, trong tinh thần một luồng sáng rực rỡ nhất!
"Lấy Tô Minh ta ngưng tụ Phong Man Man tộc! Xuất hiện!!!" Thanh âm Tô Minh khuếch tán.
Trời đất ầm vang, ngoài người hắn bỗng xuất hiện vô tận cuồng phong, gió rít gào lao hướng chín tầng trời.
Trời đất chấn động làm người chú ý, phương xa ngoài Đông Hoang đại lục, vô tận Tử Hải giờ nước biển sục sôi như có vô số nộ long thét gào trong biển, cuốn nước biển dậy sóng ngập trời, như toàn Tử Hải sôi trào. Sâu trong Tử Hải, cách nước biển không thể đo độ, có một nơi gần như không ai biết đến, ở đó rất nhiều năm trước từng là một khối đại lục nhưng nay trở thành thế giới băng giá.
Nguyên thành trì bị đóng băng dưới đáy Tử Hải phát ra từng đợt khí lạnh, làm nước biển càng tới gần chỗ đóng băng sẽ càng lạnh lẽo. Thành băng có vô số lầu các, vô số đại điện, giờ trong tĩnh mịch. Có thể thấy trong thành có một tế đàn cao cao, trên tế đàn một ông lão đóng băng khoanh chân ngồi, trước mặt ông lão là khối xương thú dài.
Nơi này là Đại Ngu hoàng cung!
Vạn năm tháng yên tĩnh, dường như chỉ có Tô Minh từng ngẫu nhiên đến, trừ hắn ra hình như không còn ai đến quấy rầy Đại Ngu hoàng cung ngủ say.
Nhưng bây giờ Tô Minh ở trên Đông Hoang đại lục thốt lời triệu hoán Phong Man, đáy Tử Hải yên tĩnh, bên trong Đại Ngu hoàng thành đóng băng, đại điện cao ngất phía bên phải hoàng cung bỗng phát ra khí thế cường đại. Khí thế xuất hiện đánh vỡ bình tĩnh vạn năm nơi đây. Theo khí thế bùng phát, tiếng nổ vang vọng trong Đại Ngu hoàng thành. Chỉ thấy nguyên đại điện chớp mắt tan vỡ thành mảnh vụn tứ tán, lộ ra bên trong một pho tượng to lớn cỡ hơn mười mét.
Pho tượng kia nhìn như bình thường nhưng ngoài người tồn tại vô tận gió nhẹ, gió càng mãnh liệt đến khi tác động toàn Tử Hải, hình thành vòng xoáy to lớn trên mặt biển.
Vòng xoáy chuyển động, pho tượng run lên vọt lên trời, biến mất trong vòng xoáy Tử Hải.
Khoảnh khắc pho tượng biến mất, trên Đông Hoang đại lục, Tô Minh nâng lên tay phải chỉ một cái, lời nói vừa kết thúc. Lập tức thiên địa ầm vang, chỉ thấy trên màn trời có một vệt sáng từ phía xa lấy tốc độ không thể hình dung, nhanh hơn Tô Minh rất nhiều chợt tới gần. Tiếng gió dấy lên đủ xé rách tất cả, bao gồm thiên địa, bao gồm nhiều người trong mấy vạn tu sĩ đều tan vỡ trong tiếng gió sắc bén.
Pho tượng khổng lồ xuất hiện trên đầu Tô Minh!
Pho tượng đó là mới nãy dưới Tử Hải, cung điện sụp đổ lộ ra! Lực lượng gió phát ra từ pho tượng, dẫn động tất cả gió nguyên đất Man tộc, chớp mắt tụ tập lại.
Trời đất biến đổi, gió mây cuốn, hình ảnh này dẫn đến rung động làm thế giới biến tĩnh lặng!
Pho tượng không nhúc nhích trôi nổi giữa không trung, nhưng chẳng biết tại sao đám người nhìn đều có ảo giác pho tượng mặc dù không sống nhưng cho người cảm giác đang bái Tô Minh.
Khi cảm giác này tồn tại trong lòng mỗi người thì họ trợn to mắt, hoảng sợ nhìn pho tượng kia, chậm rãi nâng đôi tay lên chắp tay hướng Tô Minh, bỗng...quỳ lạy.
Cảm giác hoàn mỹ đó tựa như pho tượng vốn nên làm như vậy, như là pho tượng được làm ra thì nó hành động như vậy!
"Lôi, năm đó ta dùng xảo thuật lừa ngươi, đạt được nửa khối lôi tinh dung hợp vào người, khiến mình trở thành Lôi Man. Hôm nay Tô Minh ta không cần nửa khối khác, lấy nửa khối của mình làm dẫn, Lôi Man Man tộc...xuất hiện!" Tô Minh vung tay áo, người phát ra vô tận sấm sét.
Sấm sét đánh hướng tám phương, hình thành điện quang hình cong cuốn khung trời.
Dưới đáy Tử Hải, Đại Ngu hoàng thành đóng băng, một đại điện hướng khác của hoàng cung bùm một tiếng bị vô tận tia chớp đánh vỡ, truyền ra tiếng sấm, khiến nguyên Tử Hải sôi trào. Có nhiều tia chớp trong nước biển điên cuồng lan tràn, khiến tất cả mãnh thú trong nước hét thê lương, điên cuồng né tránh.
Cùng lúc đó, theo đại điện sụp đổ, một pho tượng tràn ngập tia điện lộ ra. Pho tượng trong sấm sét đùng đùng chớp mắt xuyên qua Tử Hải lao ra khỏi mặt nước. Nó nhoáng một cái thành tia chớp có thể rạch phá hư vô đạp không mà đi.
Trên đất Đông Hoang, Xích Lôi Thiên dẫn theo tộc nhân lao nhanh, chợt biến sắc mặt, lôi điện trong người không thể khống chế bùng phát tràn ngập bốn phía, phát ra thanh âm như thét gào, sục sôi, như thần phục. Biến đổi đột ngột làm Xích Lôi Thiên ngây ra, nhìn chằm chằm hướng Tử Hải, vẻ mặt không thể tin.
"Ta cảm nhận được Lôi Man Thần tượng!!!"
Chính lúc này, Tô Minh vung tay áo, lời Lôi Man kết thúc thì thiên địa chớp mắt trong cơn gió xuất hiện vô tận tia chớp. Tia chớp đem bầu trời biến thành lôi trì, tiếng nổ điếc tai từ xa đến gần, đó là pho tượng to lớn tỏa ra tia chớp vô tận.
Pho tượng đứng trên đầu Tô Minh, đối diện tượng Phong Man như đang nhìn hắn, chậm rãi nâng đôi tay vái, giống như tượng Phong Man, bùm một tiếng quỳ xuống hướng Tô Minh.
"Trong trời đất vốn không có Hỏa Man, Hỏa Man là đời thứ ba hóa thân bị thế nhân gọi ra. Thuở nhỏ ta truyền thừa Hỏa Man thuật, Man này theo đời thứ ba mà mất. Bây giờ, ở trong tay Tô Minh ta, Hỏa Man hiện thế!!!" Tô Minh nhắm mắt lại, khi mở ra thì trong mắt ngọn lửa rực cháy.
Lập tức trên bầu trời, một hướng khác Lôi Man và Phong Man bỗng xuất hiện ngọn lửa.
"Hòa Phong đã chết nhưng ý của gã còn tồn tại trong trời đất, lấy ý của gã làm hồn, lấy lửa Man tộc làm thân, lấy khí vận Man tộc làm ý, Hỏa Man, hiện!" Tô Minh nâng tay phải chỉ hướng không trung bỗng xuất hiện ngọn lửa.
Dưới cái chỉ này lập tức ngọn lửa bùng cháy, nguyên đất Man tộc trong chớp mắt này có lửa vô hình thiêu cháy, như là mặt đất đang kêu gọi. Tô Minh chỉ vào đoàn lửa kia xuất hiện một cái bóng giương cánh, bộ dạng trông như Nguyệt Dực nhưng giống Hòa Phong nhiều hơn. Tuy nhiên Hòa Phong đã chết, bây giờ xuất hiện là sau khi gã chết ý niệm bị thế giới ghi nhớ, giờ biến ra dung nhập khí vận Man tộc, ở trong lửa cháy ngưng tụ ra thân hình.
Đó cùng là một pho tượng, nhưng pho tượng đốt cháy bộ dạng chính là Hòa Phong. Nó mở mắt ra đối diện ánh mắt của Tô Minh, pho tượng Hỏa Man chậm rãi nâng đôi tay lên vái hướng Tô Minh, bỗng nhiên quỳ xuống.
Hỏa Man, Phong Man, Lôi Man, ba pho tượng to lớn thành hình tam giác tập thể quỳ hướng Tô Minh ở chính giữa, giống như hắn là vua của chúng, là hoàng của chúng, là Man Thần mà chúng thừa nhận!