Tô Minh ngửa đầu, khóe môi nhếch nụ cười âm trầm, nhưng nhìn kỹ lộ tươi cười không phải Tô Minh mà là ông lão chồng lên người hắn. Khi nở nụ cười thì Tô Minh nâng lên tay phải chộp hướng đạo nô nhị nhất. Đạo nô nhị nhất biến sắc mặt, vung tay áo, ngoài người ánh sao lượn lờ, tu vi thuộc bước thứ ba bùng phát. Nhưng mà...
Vô tận ánh sao ở trước mặt Tô Minh như là trong suốt vậy, xuyên qua người hắn. Tay phải Tô Minh không chút tạm dừng chộp hướng đạo nô nhị nhất. Đạo nô nhị nhất biến đổi biểu tình, hoảng sợ vội vàng thụt lùi. Trên mặt Tô Minh nở nụ cười quái dị, từ từ nói.
"Huyết dương!" Nguồn truyện:
Truyện FULLChữ thứ nhất thốt ra, cả người đạo nô nhị nhất biến đỏ rực, xung quanh gã như xuất hiện một mặt trởi đỏ ảo ảnh. Khi mặt trời đó xuất hiện thì đạo nô nhị nhất hộc ngụm máu, thân hình không thể thụt lùi, hoảng sợ bay hướng Tô Minh, bị tay phải hắn bóp cổ.
"Nửa bước kiếp dương!!!" Đạo nô nhị nhất phát ra tiếng hét thê lương nhưng chợt ngừng bặt.
Tay phải Tô Minh bóp cổ đạo nô nhị nhất, người gã ngày càng đỏ, trong thời gian ngắn thật nhiều máu bùng phát trên người, chớp mắt gã biến thành cái xác khô không có máu trong tay Tô Minh. Tắt thở, từ góc độ mèo vờn chuột đi hướng cái chết.
Tô Minh thả tay phải ra vung đằng trước, lập tức xung quanh máu bị đạo nô nhị nhất phun ra ngưng tụ lại, ở trước mặt hắn biến thành cái gương đỏ. Trong gương gợn sóng vặn vẹo lộ ra trời sao và một tu chân tinh. Trên tu chân tinh có một lầu các tinh xảo, trong lầu các có một cô gái mặc đồ trắng, mờ mịt nhìn phía xa, vẻ mặt tràn đầy hoảng hốt.
Bộ dạng của cô giống hệt như Bạch Tố!!!
"Lão phu hoàn thành hứa hẹn." Miệng Tô Minh thốt ra lời đó xong chỉ thấy có một luồng sáng đỏ bay ra khỏi người hắn, ở giữa không trung hóa thành huyết dương lao nhanh ra ngoài trời.
Mọi chuyện biến đổi quá nhanh, cho nên Đạo Nguyên và ba người đạo nô chưa kịp phản ứng lại, đạo nô nhị nhất đã biến thành thây khô. Đạo Nguyên con ngươi co rút, hoảng sợ hét chói tai vội thụt lùi, ba người đạo nô càng không rảnh lo đến Cửu Phong, vọt hướng Tô Minh.
Bây giờ trên người Tô Minh không còn ông lão bóng chồng, ở giữa không trung là bản thân hắn. Hắn không để ý ba đạo nô đến gần mà ngoái đầu nhìn mặt biển, không khí mở ra khe hở, minh long gầm gừ chở Vũ Huyên vọt vào trong.
Vũ Huyên nhắm mắt nằm ngay đơ trên lưng minh long, Tô Minh nhìn cô và minh long biến mất trong khe hở. Trước mắt hắn hiện ra một thiếu nữ tinh nghịch cướp híp mắt gọi hắn là Tô tiểu ngốc.
"Tô tiểu ngốc!"
"Ngươi không trả lời, trừ một viên đan dược."
"Tô tiểu ngốc, ngươi xem cá lớn trong biển đẹp quá đi, bắt một con cho ta đi?"
"Tiểu Tô Tử, gọi ta một tiếng tỷ tỷ sao hả? Mau lên, kêu tỷ tỷ đi."
"Tiểu Tô Tô, cái Tử Hải cự nhân trừng ta kìa, ngươi đánh nó một trận đi."
"Tô Tô ngốc ngốc, ánh nắng gắt quá hà, ngươi che dù cho ta đi..."
Tô Minh vẻ mặt hảng hót, trong người lại xuất hiện ảo ảnh bóng chồng thứ hai. Lần này không phải ông lão mà là gã đàn ông đầu trọc, thân thể cực kỳ vạm vỡ, chồng lên người Tô Minh nhe răng nhìn ba đạo nô tới gần.
Tô Minh vẫn giữ động tác ngoái đầu nhìn khe hở dần biến mất trên mặt biển, phát ra tiếng rít bi thương.
"Biết tại sao ta tên là Vũ Huyên không?"
"Huyên là một loại vong ưu thảo, ta là vong ưu thảo trong mưa. Mẹ muốn cho ta cả đời sung sướng, không có ưu thương..."
"Ta tặng cho ngươi một món quà..."
Mắt Tô Minh ướt nước, nhưng hắn là lũ hồn, hắn...không có lệ.
"Cô vốn có thể đi trước." Tô Minh thì thào, trước mặt hiện ra Bạch Tố ngoái đầu mỉm cười, nụ cười rất đẹp mang theo lưu luyến dần đi xa.
Giờ phút này, gã đàn ông chồng lên thân hình Tô Minh nhe răng cười, nhoáng người lên xuất hiện trước mặt ba đạo nô. Gã nâng lên tay phải, một luồng sáng xanh bùng phát từ người gã, hóa thành mặt trời xanh khiến trời đất mất đi sắc máu, ba đạo nô phát ra tiếng hét thê lương. Liên tục hai tiếng nổ ầm vang, đạo nô tam nhất, đạo nô tứ nhất, hai đại năng tu vi bước thứ ba mặc tinh thần bào ở trước mặt Tô Minh thân hình hòa tan, biến thành tro bụi, rõ ràng bị mặt trời xanh đốt người thành tro. Còn sót lại là đạo nô ngũ nhất, gã như kẻ điên vội thụt lùi, toàn thân xuất hiện nhiều vết rạn bốc ra khói xanh, cảm giác chết chóc tràn ngập trong người. Gã lùi lại tới bên Đạo Nguyên, kéo Đạo Nguyên run bần bật bỏ chạy ra xa.
Ảo ảnh gã đàn ông chồng lên người Tô Minh hóa thành luồng khói xanh bay ra, ở giữa không trung dung hợp cùng mặt trời xanh, ngoái đầu liếc Tô Minh, cười to lao lên trời, không biết dùng cách gì mà thân hình biến mất.
"Cuối cùng là ta." Một giọng khàn khàn vang vọng trong người hư ảo của Tô Minh.
Chỉ thấy cái bóng người đàn ông trung niên tóc bạc chồng trên người Tô Minh, giơ tay phải chỉ hướng đạo nô ngũ nhất và Đạo Nguyên phía xa. Cái chỉ này đạo nô ngũ nhất phát ra tiếng hú thê lương, từng con bươm bướm chui ra khỏi người, chớp mắt thân hình gã biến thành vô số con bướm.
Những bươm bướm đập cánh ở giữa không trung tổ thành quả cầu như là mặt trời lao hướng Đạo Nguyên.
Người Đạo Nguyên run rẩy, vẻ mặt lộ tuyệt vọng nhưng bên trong chất chứa điên cuồng khi tinh thần đã tan vỡ. Gã giơ lên tay phải chỉ hướng bầu trời.
"Lấy mạng của Đạo Nguyên ta, lấy tinh thần thánh bào ta mặt làm dẫn, tất cả..." Gã chưa nói xong thì mặt trời do bươm bướm tổ thành bỗng tới gần.
Bỗng nhiên từ màn trời có một dao động âm tử giáng xuống, rơi vào bướm mặt trời làm chúng khựng lại, biến mất ở bầu trời. Cùng lúc đó, thanh âm đ*o Nguyên không bị đánh gãy hoàn chỉnh rống ra.
"...tất cả người sở hữu tử bào của ta, giáng xuống Man tộc!!!"
Theo thanh âm, tinh thần thánh bào trên người Đạo Nguyên lập tức tỏa ánh sao ngập trời khiến màn trời cũng trong chớp mắt biến thành trời sao. Trời sao xoay tròn biến thành vòng xoáy trời sao to lớn, có thể thấy bên trong từng thuyền dài lao nhanh đến.
"Không phải lão phu không giữ lời hứa mà vì có người không muốn lão phu giúp ngươi, muốn để bọn họ giáng xuống, cũng mở ra cửa cho họ, tu vi người này mạnh hơn lão phu rất nhiều, đó là hơi thở cổ xưa."
Người đàn ông tóc bạc trên thân Tô Minh hóa thành bươm bướm ảo thoát khỏi thân thể hắn biến mất ở trên trời.
"Ta không hoàn thành lời hứa, nhưng sau này nếu ngươi có thể ra ngoài, hồn về thân thể thì lão phu sẽ ra tay giúp cho ngươi một lần..."