'Hạc gia gia nó! Sao cảm thấy chỗ này quen quá, hình như từng ở chỗ đậm đặc địa khí như vậy tắm? Còn nhớ lúc trước lão tử tắm rửa, bên cạnh có mấy người đẹp..." Hạc trọc lông lắc đầu, nó không hiểu sao mà từ khi đi đến Thần Nguyên Phế Địa thì cứ có cảm giác quen thuộc và hoảng hốt.
Tô Minh lao nhanh, xung quanh tối tăm, khe rãnh rất sâu và hơi hạn chế ý hồn, thần thức, chỉ có thể phủ lên vị trí chưa đến trăm mét, càng xuống dưới thì càng phun ra địa khí đậm đặc khiến tốc độ chậm rất nhiều, phạm vi thần thức cũng càng hẹp hơn.
Tô Minh mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt có sự cảnh giác, mặc dù tốc độ không nhanh mà ổn định tiến tới. Ở đằng trước hắn lờ mờ cảm nhận hơi thở của Gia Thân Đồng, người lùn Tôn Côn, hiển nhiên dù hai người xuống trước nhưng ở trong địa khí tốc độ khí mà tăng nhanh hoài. Còn Điền Lâm và ông lão Long Lệ, mặc dù không nằm trong phạm vi thần thức của Tô Minh nhưng chắc không rất xa.
Ngay lúc này, Tô Minh chợt biến sắc mặt, bước chân bản năng khựng lại nhìn chằm chằm túi trữ vật của mình, mới nãy một khoảnh khắc hắn cảm nhận trong túi trữ vật có dấu vết thức tỉnh, chấn động truyền vào tinh thần của hắn.
Tô Minh ngẩn ra, trong mắt dáy lên vui sướng, nhưng lập tức trở lại bình thường.
"Tô đạo hữu ở phía sau xảy ra chuyện gì à?" Khi Tô Minh biểu tình trở lại lạnh băng thì bởi vì hắn chợt dừng bước, đằng trước ngươi lùn Tôn Côn khựng lại, cẩn thận phát ra thanh âm.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến nơi này sương khói đậm đặc như vậy thì tới bên dưới chắc nửa bước khó đi." Tô Minh nhoáng người lên, tiếp tục lao nhanh.
"Chắc sẽ không đâu, nơi này tốc độ địa khí phun trào nhanh nhưng phát ra xong thì càng thích hợp cho chúng ta đi bên trong." Khi Tôn Côn nói chuyện thì hơi chậm lại chờ Tô Minh đến sóng vai mà đi, dù thân gã mơ hồ nhưng thanh âm rất rõ ràng.
"Hy vọng như vậy." Tô Minh đáp lời, cùng Tôn Côn xé gió lao đi.
Hai người đang lao nhanh thì bỗng giọng Tôn Côn trầm thấp, mức độ chỉ hai người có thể nghe thấy nhỏ giọng nói với Tô Minh.
Nguồn: http://truyen360.com"Tô đạo hữu cần cẩn thận Gia Thân Đồng, lúc mới gặp mặt hắn đối địch với ngươi là vì hắn tới đây cần lực vị giới không nhiều, hắn bị lực thịt đại tu dị tộc hấp dẫn thôi, chắc giống như Tô đạo hữu tìm ra cách hấp thu những lực thịt dị tộc này." Tôn Côn bộ dạng như chưởng quầy thanh âm tựa sợi tơ truyền vào tai Tô Minh rồi im miệng, khuôn mặt ẩn sau sương khói vẫn cười tủm tỉm thân thiện như vậy.
"A? Cảm ơn Tôn đạo hữu nhắc nhở." Tô Minh biểu tình như thường, bình tĩnh nói.
Hai người nói chuyện thì đằng trước liền có tiếng nổ ầm ầm như vật gì đó tan vỡ, Tô Minh con ngươi co rút, bên dưới truyền đến giọng của Điền Lâm.
"Chỗ này đã là tận cùng, các vị đạo hữu chậm lại chút."
Lát sau, khi Tô Minh và Tôn Côn đến gần thì trước mắt thoáng đãng hơn. Sâu trong khe hở, mặc dù địa khí còn điên cuồng ùa ra nhưng tầm mắt rõ ràng nhiều. Đó là chỗ trũng dài dài như khe núi, tựa một sợi chỉ vắt ngang, bên trên có bảy điểm, địa khí như vô tận là phát ra từ bảy điểm này dâng lên bên trên. Cho nên đến tận cùng khe hở thì tầm mắt rõ ràng hơn nhiều, trừ bảy chỗ phun trào địa khí ra thì đa số có thể thấy được.
Điền Lâm toàn thân héo rút nhưng ngoài người có tầng sáng nhu hòa bao phủ, trông như hư ảo. Khí thế của Điền Lâm mạnh mẽ hơn một tháng trước nhiều, hiển nhiên lúc này gã đã thi triển nguyên thần phản nghịch thân thể cấm thuật.
Bên cạnh gã là ông lão Long Lệ đang ngồi xổm xuống, ánh mắt rơi vào tảng đá trên mặt đất, vách đá xuất hiện vết rạn lan tràn, hiển nhiên mới nãy phát ra tiếng nổ và vỡ là truyền đến từ đây.
Gia Thân Đồng ở không xa nhìn bốn phía, ánh mắt nhìn nhiều vào đại khí, không biết nghĩ cái gì.
Tô Minh và Tôn Côn đến khiến Gia Thân Đồng, Điền Lâm đưa mắt nhìn. Gia Thân Đồng cười lạnh, phớt lờ đi. Điền Lâm thì gật đầu với hai người Tô Minh.
"Tốn thời gian hơn trong kế hạch của ta rất nhiều, chỗ này là sâu dưới lòng đất phong ấn, coi như là ngưỡng cửa. Mới rồi Long đạo hữu đã thử, nơi đây vách đá giòn có thể một kích phá vỡ, chứng minh vị trí của chúng ta là chính xác, chỗ này là bên mép phong ấn đại tu dị tộc, tựa như vỏ trứng vậy. Từ bảy lỗ hổng toát ra địa khí là vô số vạn năm qua ở trong phong ấn ngưng tụ ra khí thể mặt đất. Chúng ta có thể nghỉ ngơi một lúc để tu vi ở đỉnh cao, vừa chờ đợi địa khí tản ra một ít nữa, vậy thì càng bảo đảm hơn khi chúng ta tiến vào đất phong ấn đại tu dị tộc." Điền Lâm nói xong khoanh chân ngồi một bên, nhắm mắt tĩnh tọa.
Long Lệ lưng hơi còng hình như đã quan sát xong rồi, lão luôn im lặng kiệm lời lạnh lùng ngồi ở phía xa. Tôn Côn cười thân thiện với Tô Minh, ánh mắt lướt bốn phía tìm một góc ngồi xuống. Ba người khoảng cách không gần nhau, hiển nhiên càng đến chỗ phong ấn thì càng giữ cự ly.
Tô Minh đi ra mấy bước, cũng chọn một góc dựa vào vách đá, ngồi xuống. Hắn vẻ mặt bình tĩnh, ngồi xuống rồi mặt không chút biểu tình nhưng tản ra một tia thần thức dung nhập vào túi trữ vật, quan sát vật mới nãy khiến tinh thần hắn rung động lộ mừng như điên.
Trong túi trữ vật của hắn bây giờ có một hộp ngọc đã vỡ, hộp ngọc biến thành mảnh vụn nhưng trên chúng nằm sấp một con...độc phong người đỏ thẫm!!!
Cánh độc phong nhẹ phẩy, khi thần thức của Tô Minh rơi vào người nó thì nó mạnh ngẩng đầu, thân thể biến mất trong túi trữ vật của Tô Minh. Nhưng lát sau độc phong lại hiện ra, nó vẫn là nằm sấp trên mảnh vụn, dường như lúc trước biến mất chỉ là ảo giác, mặc kệ thần thức của Tô Minh rơi vào người nó, phát ra tiếng vù vù khe khẽ, thanh âm có vẻ dịu dàng, không bài xích thần thức.
'Rốt cuộc nó đã thức tỉnh!" Tô Minh đè nén nỗi lòng kích đọng, lão cảm xúc này đối với hắn khá hiếm thấy từ khi đi đến Thần Nguyên Phế Địa.
Độc phong này là năm đó hắn ở Chúc Cửu Giới lấy được Phong Thần Mật Hoa bên trong có con ong!!!
Năm đó Tô Minh do dự, lựa chọn để lại khắc ấn trên độc phong, lấy cách thu nó làm vật nuôi, từ từ chờ nóo thức tỉnh, khi nó tỉnh rồi sẽ hoàn mỹ có được Phong Thần mật hoa.
Nhiều năm qua đến hôm nay thì nó rốt cuộc thức tỉnh. Từ người độc phong, khoảnh khắc thần thức của Tô Minh va chạm liền cảm nhận loại tim đập nhanh, con ong này mạnh mẽ, có thể hái Phong Thần mật hoa tất nhiên không phải vật tầm thường!
Độc phong này e rằng ở thế gian đã diệt chủng, không còn tồn tại, con này nếu không phải bị phong trong Xích Thạch thì e rằng không còn hiện thế.
'Có độc phong này thì mình càng tin chắc đạt được tạo hóa tại đây." Tô Minh mặt không biểu tình thu lại thần thức, mắt hắn bỗng co rụt, thấy phía xa gã đàn ông Gia Thân Đồng đang sải bước đi nhanh tới gần lỗ hổng nhỏ phun trào địa khí gần chỗ hắn nhất.
Địa khí đó là nơi phun trào nhiều nhất, quét qua thân gã, khiến Tô Minh cách ba mét thì tạm dừng, khoanh chân ngồi xuống, trán toát mồ hôi, gã lợi dụng địa khí làm áp lực ở đây tu hành.
"Gia đạo hữu có ý hay lắm, dùng địa khí chỗ này làm áp lực để tu hành, có thể khiến chúng ta mau chóng thích ứng hoàn cảnh bên trong phong ấn." Điền Lâm mắt sáng lên, từ từ nói.