"Dị địa đến cùng thì có bí mật gì, kẻ xâm nhập cơ hồ hiếm thấy có thể còn sống, dù là còn sống rời đi, cũng nhắc đến chuyện ở đây. Là bọn họ không thể nói hay là có lý do gì khác?'
Tô Minh nhìn những mã tặc cách thôn ngày càng gần, tiếng vó ngựa rung động mặt đất, khiến những con chó trong thôn không muốn sủa cảm giác nguy hiểm hú thê lương. Trong thôn đèn vốn đã tắt khoảnh khắc thắp sáng. Cùng lúc đó, từng tiếng kinh kêu và sợ hãi từ trong thôn truyền đến, còn có tiếng con nít khóc, một mảnh hỗn loạn.
'Mình quan sát thôn này nửa tháng mà không có manh mối gì, hoàn toàn là thôn xóm bình thường. Nếu không phải ảo thuật thì họ chính là chân thật.'
'Thôn xây ở đây nếu bình thường sẽ có mã tặc thì sao họ có thể không có phòng bị? Nhưng cố tình ngày ngày mình nhìn trong ngoài thôn, chẳng có chút rào chắn phòng hộ nào cả.'
'Đám mã tặc cũng kỳ lạ, tại sao sẽ bị mình trông thấy...'
Tô Minh nheo mắt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Hắn thấy đám mã tặc tới gần thôn chưa đến trăm mét, trong thôn chó sủa ư ử, con nít bị mẹ ôm trong ngực, run rẩy, mắt lộ ra sợ hãi cùng tuyệt vọng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLĐàn ông trong thôn thì kinh khủng cầm bất cứ vũ khí nào có thể quơ lấy, dù họ hoảng sợ nhưng không lùi lại mà tuyệt vọng phát ra tiếng gào điên cuồng.
Vì bảo vệ người nhà, quê hương, họ có thể trả giá mạng sống.
" Giết, đồ diệt thôn này, giết hết trai tráng, người già, con nit, cướp đi lương thực và đàn bà. Hành động nhanh lên, diệt xong thôn này chúng ta phải nhanh chóng quay về!" Một gã đàn ông mạnh nhất trong mã tặc nhe răng cuời giơ lên loan đao vung phía trước, rống to.
Đám đàn ông sau lưng gã cuồng cười lao vào thôn.
Trăm mét, tám mươi mét, sáu mươi mét...
Tô Minh ở phía xa nhìn tình hình này, thấy bầy mã tặc cách thôn chưa đến ba mươi mét, thấy người trong thôn biểu tình sợ hãi, tuyệt vọng, thấy trong đôi mắt ngây thơ của con nít giờ đây sợ hãi. Nhìn những người đàn ông vì bảo vệ gia đình mà không lùi nửa bước, thấy tất cả phụ nữ rơi lệ ôm chặt con mình, mắt kiên quyết.
Tô Minh bỗng nhiên hiểu ra.
" Ta tại chần chừ..." Tô Minh thì thào.
"Khi ta do dự thì rơi vào lựa chọn, chọn ra tay trợ giúp người trong thôn, chọn giúp đỡ mã tặc giết người thường, chọn yên lặng quan sát mặc kệ sự việc xảy ra, hoặc là chọn giết hết mọi người. Có lẽ còn có lựa chọn nào khác, nhưng, đây không phải ý chí của ta, là bị hoàn cảnh cùng tình thế xung quanh phát triển, bị cưỡng bức cuốn vào trong lựa chọn. Dù ta làm gì thì đều là đang lựa chọn. "
" Chỗ này dị địa, nơi bên ngoài đồn rằng cực kỳ nguy hiểm, ta hiểu rồi! "
Tô Minh hít sâu, nhìn phía xa mã tặc cách thôn còn mười mét, hắn hiểu mọi chuyện trước mắt, là thế giới, là dị địa, cho hắn lựa chọn đầu tiên.
" Tựa như cây khô này, thân cây chỉ có một như càng lên trên thì sẽ xuất hiện nhiều cành phân nhanh, dù có lựa chọn nhánh nào thì sẽ lại gặp lựa chọn nữa, mãi khi đi đến tận cùng mới phát hiện đó có phải là cuối hay chưa." Tô Minh đứng dậy, nhìn cây to bên người.
"Lựa chọn ư... "
Mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải giơ lên vung hướng thôn không xa. Bây giờ những mã tặc đã xông vào trong thôn, gã đàn ông mã tặc xuất hiện trước nhất nhe răng cười giơ loan đao, chém xuống đầu người đàn ông trung niên trước mặt gã. Bỗng người gã run lên, giơ loan đao tạm dừng ở giữa không trung. Có gió thổi đến, gã đàn ông và con ngựa dưới thân trong chớp mắt trở thành tro bụi.
Không có máu tươi, không có thịt nát, cả người thành tro bụi biến mất trở thành tro bụi. Tất cả người trong thôn ngẩn ra, mã tặc sau lưng gã đàn ông đều kinh khủng không nhúc nhích, toàn bộ... Trở thành tro bụi.
Hình ảnh này lập tức khiến người trong thôn gần như nghẹn thở, ngây ngốc nhìn đằng trước tro bụi bay trong gió tuyết, có loại cảm giác không chân thật, dường như mọi thứ chỉ là giấc mộng. Mãi đến khi họ thấy từ trong gió tuyết Tô Minh từng bước một đi đến, họ run rẩy thụt lùi. Tô Minh tóc xám, mặc áo dài màu trắng, đi đến từ gió tuyết, mãi khi hắn đứng trước mặt người bình thường trong thôn, liếc mắt nhìn từng người.
Hắn thấy là sợ hãi, người run rẩy còn mãnh liệt hơn cả lúc họ gặp phải mã tặc. Tô Minh im lặng thu lại tầm mắt, xoay người định rời đi, gió thổi bay mái tóc của hắn.
" Truyền... Người... Người là truyền thuyết!!!" Bỗng một thanh âm run rẩy truyền ra từ đám người.
Một ông lão bước vội ra vài bước, mặt đầy nếp nhăn như đã là gần đất xa trời, lão biểu tình kích động nhìn Tô Minh, người run bần bật.
"Người là truyền thuyết, truyền thuyết của thôn chúng ta, tuyệt đối sẽ không sai, sẽ không sai. Ta còn nhớ bức tranh về người, người chính là truyền thuyết! "
Tô Minh ngẩn ra, xoay người nhìn ông lão bình thường.
Ông lão kích động lắp bắp, sốt ruột giải thích không rõ, vội vàng chỉ vào một gian nhà trong thôn.
Tô Minh mắt chợt lóe, đi hướng gian nhà, đẩy cửa ra. Hắn đứng ở cửa, tinh thần rung lên, không bước vào mà đứng đó thật lâu.
Gian nhà này là một gian từ đường, bên trong bày đặt rất nhiều bài vị, đó là nơi tế bái những kẻ chết đi trong thôn. Trên vách tường mé bên bài vị treo một bức tranh.
Trong tranh có một người đàn ông, người đàn ông này mặc áo dài màu trắng, mái tóc dài màu xám, trong gió tuyết nghiêng người dường như định xoay đi. Gió thổi tóc dài bay lên, so với lúc Tô Minh mới nãy định xoay người thì gần giống như đúc.
" Đây là bức tranh thôn chúng ta quanh năm cung phụng, năm đó người... "
Sau lưng Tô Minh truyền đến thanh âm kích động của ông lão, nhưng thanh âm này hắn không nghe thấy, nó đã không quan trọng. Quan trọng là Tô Minh nhìn bức tranh, thấy tóc dài mình bay lên, thấy bông tuyết rơi. Hắn hiểu đây không phải bức tranh tồn tại nhiều năm trước gì mà là...chính mình.
"Dị địa..." Tô Minh thì thào, tay phải nâng lên chộp hướng bức tranh.
Bức tranh liền lao hướng Tô Minh, bị hắn cầm lấy, bỗng có lực lượng hùng hồn truyền ra từ bức tranh ùa vào người hắn, trong đầu xuất hiện một thanh âm tang thương. Thanh âm có sự cổ xưa, dường như là từ năm tháng vô tận truyền đến, vừa xa xưa nên dù nghe vào tai cũng cho người cảm giác mục rữa.
"Lão phu tên...Tuế Trần Tử. "
Thanh âm quanh quẩn tâm thần Tô Minh, tang thương mang theo khí thế khiến trời sao yên lặng. Khi thanh âm truyền ra thì gió tuyết quanh Tô Minh bất động, tất cả người trong thôn đều mất đi dấu hiệu sinh mệnh, đứng đó không nhúc nhích. Phòng ốc xung quanh nhanh chóng mục nát, bao gồm những người không nhúc nhích cũng mục rữa vào giây phút này. Chẳng những là họ, ngay cả tuyết dưới đất, gió trên trời, nguyên màn trời chớp mắt như là thối rữa chậm rãi biến mất. Thậm chí bức tranh trong tay Tô Minh cũng tan biến, như là khoảnh khắc chìm đắm trong năm tháng xa xưa nhanh chóng mục rữa.
Tất cả màu sắc xung quanh đều lùi đi, chỉ còn lại màu xám, chỉ còn lại một mình Tô Minh, giữ lại màu sắc nguyên bản, thành khác biệt duy nhất trong thế giới này.
"Khi lão phu sinh ra thì trời đất đã mở, tu hành không tuổi thọ, đã quên là bao lâu. Chín tầng trời chỉ mình lão phu hưởng, tu đã tận một niệm khung trời diệt, một niệm thiên đạo sinh, một niệm chúng sinh ngừng, một niệm vạn vật dựng. Chín giới khung trời thiên địa sơ khai phân chia trời, lão phu đã thành một với nó. Nếu lão phu diệt thì thiên địa khuyết, nếu lão phu vong thì thiên địa từ nay không hoàn chỉnh. Ý chí của lão phu chính là có vị kiếp nảy sinh, lão phu niệm tưởng là có thể chưởng duyên nhất sinh truy tu, thiên địa chúng sinh, trong giới ta tất cả sinh linh tu luyện đều là con của lão phu. Tuy nhiên, trời đất có tổn hại không thể nghịch chuyển, khung trời muốn diệt, không thể phản kháng. Tám người họ lần lượt thất bại, chết đi, hóa thành bụi trần, chỉ mình lão phu còn đang giãy dụa. Khung trời chín giới đã có tám vỡ, ta còn giãy dụa làm cái gì! Muốn nghịch chuyển khung trời, nếu thành công thì lại mở thiên địa, nếu thất bại thì tâm thiên địa sẽ xuất hiện bụi trần lão phu, có tro bụi của tám bạn tốt làm bạn, lão phu cũng không hối tiếc. Trước khi lão phu chết phải đặt ra phép tắc, Tuế Trần Tử ta nói nếu bản giới chết, hóa thành hư bụi trần, người có duyên đến có thể lấy thần nguyên của lão phu. Thần nguyên, thiên địa sơ khai thì sinh ra nguyên cửu giới, chỉ người có thần nguyên mới trở thành một trong khung trời chín giới, có thể tu đến cực tận, có thể sinh ra...một giới! Người có duyên, khung trời hiện tại ngươi ở lão phu không biết qua bao nhiêu năm rồi, nhưng khi ngươi thấy vì đại chân giới dưới khung trời, có biết thời đại hiện giờ tồn tại mấy hiên tôn như lão phu? Ngươi nhìn trong tâm thiên địa chín chỗ hư bụi trần có mấy chỗ biến mất, có biết mấy người trở thành hiên tôn! "
Tô Minh tinh thần rung động, đây là hắn có ý thức tới nay chấn động mãnh liệt nhất. Trong tinh thần hắn quanh quẩn thanh âm này, khiến hắn sinh ra nhận biết đảo điên với dị địa.
"Muốn lấy thần nguyên của lão phu chỉ có ba kết quả, một là diệt vong, hai là không đủ tư cách có thể rời đi, không được nói nửa câu nếu không tự diệt, còn ba là dung thần nguyên, bước vào con đường hiên tôn! "
Đầu óc Tô Minh như có trăm vạn sấm sét cùng nổ vang, người hắn run rẩy, trời đất xung quanh chớp mắt mục nát hết, gian nhà tan biến, mọi người trở thành tro bụi, bầu trời biến mất, mặt đất hóa thành hư vô, chỉ còn lại Tô Minh ngơ ngẩn đứng ở nơi đó.
Bức tranh trong tay hắn bây giờ tan biến.