Tàng Thiên Cơ thân mặc Tú Long Tử Bào, đầu đội Tử Ngọc Kim Quan, thắt lưng đeo Bạch Ngọc Long Bội, chân đi Thanh Long Ngoa đứng trên đầu Thanh Long. Hai mắt Tàng Thiên Cơ giống như một pho tượng thần nhìn quét nhìn ra nhân thủ của Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông. Một cỗ uy áp cùng với trứ long khí trong nháy mắt từ trên không trung cuồng phác xuống.
Một số tu sĩ tâm tình hơi yếu bị uy áp của Tàng Thiên Cơ và long uy của Thanh Long suýt nữa không thể đứng thẳng được. Thân thể không ngừng run rẩy.
Cổ Thần đứng khá gần Tàng Thiên Cơ, trước cái liếc nhìn của hắn thì Cổ Thần liền cúi đấu. Ở kiếp này đây là lần thứ hai Cổ Thân đối nhìn thấy Tàng Thiên Cơ. Lần đầu tiên chính là Tàng Thiên Cơ chân đi Thanh Long ngoa đằng vân, lần này thì Tàng Thiên Cơ đứng trên đỉnh đầu Thanh Long vẫn như trước cao cao tại thượng.
Đứng trên lưng của Thanh Long có hơn hai mười người tu vi từ Trúc Thai kỳ tới Kim Đan kỳ. Hai mươi người này cùng nhìn xuống chúng tu sĩ ở bên dưới mặt đất, vẻ mặt lộ rõ sự ngạo nghễ. Tựa hồ trong lòng bọn họ ngầm coi bản thân mình trời sinh liền cao hơn những tu sĩ ở dưới mặt đất một đẳng cấp. Bản thân bọn họ là người để Đế Đình là bá chủ một phương, bọn họ đều cảm giác cao cao tại thượng ưu việt hơn những người khác.
Trong tay của Tàng Thiên Cơ cầm một chiết phiến. Chiết phiến này khẽ lay động, mãi tóc dài của hắn phiêu lãng trong gió. Ánh mắt khẽ đảo nhìn về phí tu sĩ Thi Hồn Tông ở phí xa.
Tàng Thiên Cơ khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét. Chiết phiến thu lại, Tàng Thiên Cơ đột nhiên tung ra một chưởng về phía chúng tu sĩ của Thi Hồn Tông.
.........
Một bàn tay thanh sắc đột nhiên xuất hiện trên không trung, trong sát na bàn tay thanh sắc không ngừng hóa lớn tạo thành chưởng ấn nghìn trương. Thiên địa đột nhiên tối sầm lại, chưởng ấn che lấp toàn bộ mặt trời, thiên địa như bị ngăn cách bởi chưởng ấn.
Trong phạm vi phương viên nghìn trượng đều bị một chưởng này của Tàng Thiên Cơ bao phủ, trong đó năm sáu phần phạm vi cự chưởng bao phủ lấy tu sĩ của Thi Hồn Tông. Một chưởng này của Tàng Thiên Cơ cũng không có đem chúng tu sĩ Hư Thiên Điện và Huyền Âm Tông bao phủ trong đó. Thế nhưng chỉ dựa vào ảnh hưởng của một chưởng này cũng giống như một lưỡi dao sắc bén hướng tới mọi người nhất tề oanh kích. Vô Thủy và Thiên Huyền Tử nhất loạt xuất thủ hóa ra hai cương trảo chấn vỡ phong nhận dư âm của cử chưởng kia.
Đọc Truyện Online Tại http://truyen360.comOanh, trong chớp mắt, cự chưởng màu xanh nghìn trượng đánh xuống mặt đất, đại địa rung động. Những đồi núi trong phương viên nghìn trượng đều bị một cự chưởng của Tàng Thiên Cơ san bằng thành đất bằng, còn trên mặt đất cũng hình thành một hố sâu.
Nếu như có người lúc này ở trên không trung quan sát nhìn xuống thì sẽ nhìn thấy một bàn tay ấn thật sâu xuống dưới đại địa.
Bất quá chỗ lòng bàn tay có một phương viên hơn mười trượng nhô lên chính là vị trí mà tu sĩ Thi Hồn Tông tề tựu. Xem ra trong Thi Hồn Tông cũng có tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh. Bằng không kiên quyết không thể nào đỡ được một chưởng này của Tàng Thiên Cơ. Mà tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh của Thi Hồn Tông cũng vô cùng chật vật mới có thể đỡ được một chưởng này.
Tàng Thiên Cơ sớm đã đoán được trong Thi Hồn Tông có tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, đối với loại tình huống này Tàng Thiên Cơ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Chỉ là khóe miệng khẽ nở nụ cười nhạt, thanh âm hắn vang vọng bốn phương tám hướng:
- Đừng đứng trước mặt ta, lăn đi cho khuất mắt.
Chúng tu sĩ Thi Hồn Tông tuy bất mãn nhưng hiển nhiên bọn họ cũng không dám có điều dị nghị gì. Từng đạo thân ảnh lóe lên nhất tề bay về phía bắc, rất nhanh tu sĩ Thi Hồn Tông biến mất không thấy đâu.
Thi Hồn Tông vừa mới tới vị trí tiến nhập vào Di chỉ Ma tông thì đã bị một chưởng của Tàng Thiên Cơ phá hủy. Trong phạm vi phương viên nghìn trượng cũng không còn có địa điểm có thể tiến nhập vào trong Di chỉ Tà Băng Ma tông.
Chúng đệ tử Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông nhìn Tàng Thiên Cơ với ánh mắt khiếp sợ. Đồng thời trong mắt không ít người đều lộ ra một tia sùng bái, sùng bái đối với một cường giả.
Thoạt nhìn niên kỷ người này cũng chỉ xấp xỉ hai mươi nhưng tu vi đã kinh khủng như vậy rồi. Ngay cả một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh trong mắt hắn cũng chỉ như một đứa trẻ. Tàng Thiên Cơ cũng chỉ nói một câu mà người kia ngay cả rắm cũng không dám phóng, lập tức cút khỏi tầm mắt của Tàng Thiên Cơ.
Tàng Thiên Cơ năm nay hai mươi tuổi đã bước vào Mệnh Tuyền cảnh, đồng thời hắn cũng có được tiên căn siêu phẩm ngàn năm khó gặp và sở hữu Thông Huyền Linh Thể hiếm có trong tu chân giới. Tuy nói rằng người có Thông Linh Huyền Thể khi bước vào Kim Đan hậu kỳ thì có thể đề thăng tu vi lên Mệnh Tuyền cảnh, thế nhưng cũng chỉ có thể đề thăng tu vi trong một khoảng thời gian ngắn. Hôm nay Tàng Thiên Cơ nhìn như hai mươi nhưng kỳ thực hắn đã hai mươi ba tuổi. Tu sĩ khi bước vào Mệnh Tuyền cảnh chỉ cần tuổi không quá phân nửa đại nạn thì dáng dấp sẽ được bảo trì tại thời điểm bước vào Mệnh Tuyền cảnh.
Tàng Thiên Cơ dĩ nhiên đã bước vào Mệnh Tuyền cảnh Linh Anh kỳ ba năm. So với ba năm trước Cổ Thần lần đầu tiên gặp hắn thì tu vi đã tinh tiến thêm một tầng bước vào Linh Anh trung kỳ. Hơn nữa Thông Huyền linh Thể có khả năng đề thăng pháp lực đủ để hắn quét ngang, cũng khó trách hắn có ngạo khí như vậy.
Tu sĩ Thi Hồn Tông vừa đi, Tàng Thiên Cơ tiếp tục lôi chiết phiến ra nhẹ nhàng lay động. Thanh Long ở dưới chân hắn hé mở miệng một tiếng long ngâm vạng vọng trên không trung, thân thể Thanh Long hóa thành một đạo thanh quang, biến mất tại phía tây bắc.
Tàng Thiên Cơ không có tiến hành xua đuổi đối với tu sĩ của Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông. Thứ nhất là do hai tông môn liên thủ với nhau, cho dù là Tàng Thiên Cơ cũng phải đắn đo ba phần, thứ hai là Thi Hồn Tông chuyên môn luyện tử thi ở trên tu chân giới luôn có hành động trơ trẽn cổ quái. Tại Cổ Hoang Đại Lục Thi Hồn Tông giống như chuột chạy qua đường, người người quát gọi đuổi đánh.
Bởi vậy có thể thấy được Thi Hồn Tông bị người ta chán ghét tới cỡ nào, không phải bàn cãi.
Cho đến khi Tàng Thiên Cơ rời đi thì chúng tu sĩ mới thở phào nhẹ nhõm, không ít người trên trán mơ hồ lấm tấm mồ hôi.
Cổ Thần liếc mắt nhìn đệ tử Huyền Âm Tông thì thấy chỉ còn có Vân Tuyết là vẫn đang nhìn theo bóng ảnh của Tàng Thiên Cơ. Thấy bộ dạng Vân Tuyết, Cổ Thần không khỏi lộ ra một tia cười nhạt, xem ra nàng vô cùng sùng bái cường giả, bản chất của nàng một điểm cũng không hề thay đổi.
Ánh mắt Vô Thủy rơi xuống chúng đệ tử thấy không ít người bị tu vi của Tàng Thiên Cơ chấn kinh, bộ dáng ủ rũ gục đầu. Lúc này Vô Thủy mới cất tiếng nói:
- Các vị sư đệ, sư điệt, trong Di chỉ Ma tông cũng chỉ có tu sĩ dưới Dẫn Hồn kỳ mới có thể đi vào. Tuy thực lực của Tàng Thiên Cơ mạnh mẽ nhưng cũng không thể nào đi vào trong đó, các ngươi cũng không ần phải lo lắng, bên ngoài đã có ta cùng với Thiên Huyền Tử đạo hữu tiếp ứng. Vừa rồi các ngươi cũng đã chứng kiến Tàng Thiên Cơ dám xuất thủ đối với Thi Hồn Tông nhưng đối với Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông chúng ta hắn cũng không dám có hành động lỗ mãng. Cho nên các ngươi cũng không cần phải sợ hãi như vậy.
Mọi người cùng gật đầu, Vô Thủy nói như vậy cũng khiến cho tinh thần của mọi người phấn chấn hơn rất nhiều.
Thiên Huyền Tử lấy ra một địa đồ địa để cho hai gã đệ tử mở ra trước mặt mọi người, mặt trên địa đồ là một địa cung.
Thiên Huyền Tử nói:
- Đây là địa đồ cung điện dưới lòng đất của Tà Băng Ma Tông. Phương viên chừng trăm dặm, tương đối phức tạp. Các ngươi cần phải nhớ rõ địa đồ này rồi lưu giữ vào trong ngọc giản của mình. Nhưng trong địa cũng có một vài thông đạo đã bị phong ấn cả nghìn năm nay, hiện tại cũng phong ấn của những thông đạo này cũng chỉ mở được một phần, về phần rốt cuộc thông đạo nào được khai mở thì phải dựa vào vận khí của các ngươi mà thôi. Cho nên mọi người cần phải chú ý.
Thiên Huyền Tử đang nói thì ánh mắt rơi trên một vị trí trên địa đồ, ngón tay chỉ vào chỗ đó nói tiếp:
- Vị trí này chính là trung tâm của địa cung nằm dưới dưới lòng đất một nghìn trượng. Ở đó có một tòa băng cung, Di chỉ Tà Băng Ma tông tổng bộ đều ở chỗ này. Công pháp, bảo vật đều năm ở trong toàn băng cung này. Các ngươi cũng cần phải chú ý đến.
Ánh mắt của mọi người đều rơi trên vị trí mà Thiên Huyền Tử chỉ trên địa đồ. Trong chúng đệ tử của hai tông môn thì Bạch Ngọc Tiên đứng ra nói:
- Sư phụ, địa đồ này không được đầy đủ.