Thiên Huyền Tử gật đầu nói:
- Cung điện dưới lòng đất của Tà Băng Ma Tông không có địa đồ hoàn chỉnh. Địa đồ mà chúng ta có trong tay cũng chỉ là tàn đồ mà thôi, còn không đến một phần ba tổng địa đồ. Các môn khái cũng chỉ giống như chúng ta mà thôi. Các ngươi cũng không cần lo lắng. Nhưng các ngươi cũng phải nhớ kỹ, tuyệt đối cẩn thận, tùy cơ mà ứng biến. Đặc biệt là những tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ thì càng phải chú ý nhiều hơn một chút. Ở trong di chỉ có một số địa phương có cấm chế, đối với các ngươi có hiệu quả không nhỏ. Cấm chế này là nghìn năm trước tam tộc lưu lại, uy lực tương đối kinh khủng.
Mọi người nhất tề gật đầu, thẳng đến khi mọi người đều ghi nhớ địa đồ thì Thiên Huyền Tử mới thu hồi lại.
Rất nhanh một ngày nữa lại trôi qua, rốt cuộc thì thời khắc Di chỉ Tà Băng Ma tông mở ra cũng đã đến.
Nguyên bản một sơn động bị cấm chế bao phủ đã lộ ra. Sơn động này chính là môn khẩu tiến vào cung điện dưới lòng đất của Di chỉ Tà Băng Ma tông.
Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông, chúng tu sĩ của hai tông môn đều đã tụ tập đầy đủ. Vô Thủy và Thiên Huyền Tử lại đứng ra chỉ dẫn chúng đệ tử tiến nhập vào trong sơn động trước. Lúc này Cổ Thần đột nhiên dừng lại kéo tay Hư Tử Uyên lại.
Cổ Thần khoát tay, một chiếc kính cổ xưa xuất hiện trong tay hắn, Cổ Thần nói:
- Sư tỷ, đây là Cực Quang Bảo Kính, là một kiện pháp khí phòng ngự trung phẩm. Ta còn chưa có luyện hóa, sư tỷ trước tiên cầm lấy để sử dụng đi!
- Không được, ngươi cho ta thì ngươi làm sao bây giờ?
Hư Tử Uyên lắc đầu nói.
Cổ Thần mỉm cười, đan đỉnh pháp bảo từ mi tâm hiện lên, hắn nói:
- Ta có pháp bảo phòng ngự này rồi, nhiều ít cũng có thể tự bảo vệ được bản thân. Sư tỷ cũng biết Hoàng Phủ Hạo cũng không phải là đối thủ của ta, đồng thời ta cũng có hàn khí hộ thể, tiến vào trong Tà Băng Ma Tông nếu có người muốn đả thương ta là vô cùng khó. Sư tỷ nên mang theo Cực Quang Bảo Kính này bên mình, nếu không đến lúc đối đầu với địch nhân lại khiến cho ta phân tâm.
Hư Tử Uyên gật đầu, tiếp nhận Cực Quang Bảo Kính rồi nàng đánh ra một đạo pháp lực thu Cực Quang Bảo Kính vào trong mi tâm.
Hư Tử Uyên lại nhắc nhở nói:
- Ngươi nhất định phải cẩn thận một chút.
Cổ Thần gật đầu, rồi cùng Hư Tử Uyên đi vào trong sơn động.
Trong sơn động chỉ toàn một mảnh đen kịt, cho dù là tu sĩ Trúc Thai kỳ đưa tay ra thì cũng không thể nào thấy được ngón tay. Hiển nhiên không gian bên trong sơn động vô cùng hắc ám. Nhưng đây cũng không phải là tất cả, bên trong Di chỉ Tà Băng Ma tông còn có rất nhiều cấm chế cường đại tồn tại.
Mọi người tay nắm tay nhau chậm rãi đi về phía trước, một lúc sau đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng thét kinh hãi. Cổ Thần chỉ cảm thấy tay mình bị buông lỏng, hắn đi về phía trước một bước kinh hãi nói:
- Sư huynh.....
Oanh.....
Cổ Thần chỉ cảm thấy chỗ thông đạo không gian đột nhiên có một dòng xoáy hút thân thể hắn vào bên trong. Lúc này thân thể Cổ Thần không còn chịu sự khống chế của bản thân hắn nữa. Loại cảm giác này cũng chỉ tồn tại trong chốc lát rồi biến mất không thấy đâu.
Lúc này sơn động lại trở nên sáng ngời, Cổ Thần đột nhiên phát hiện hắn đã không còn bị vây trong thông đạo lúc trước nữa.
Cổ Thần hướng tới bốn phía nhìn lại, đừng nói sư tỷ, ngay cả những đệ tử Huyền Âm Tông và Hư Thiên Tông tiến nhập vào trong Di chỉ Tà Băng Ma tông cũng không thấy đâu.
"Trận pháp tuyền tống?"Cổ Thần thầm nghĩ, trong nháy mắt hắn đã minh bạch.
Liếc mắt nhìn bốn phía, Cổ Thần thầm nghĩ trong lòng may mắn lúc trước ở ngoài sơn động bản thân đã đưa Cực Quang Bảo Kính cho sư tỷ, nếu như chần chừ đến lúc này thì quả thực là đã quá trễ.
Xua tay một cái, một quyển địa đồ xuất hiện trong bàn tay Cổ Thần, lần trước Cổ Thần được được Càn Khôn thủ trạc trong tay của một ma tu Tà Băng Ma Tông, thế nào lại không có địa đồ của Di chỉ Ma tông? Không những thế địa đồ này lại hoàn chỉnh trăm phần trăm!!!!!
Mỗi một cửa tiến vào trong Di chỉ Tà Băng Ma tông đều có truyền tống trận tùy hướng. Những tu sĩ tiến nhập vào trong Di chỉ Tà Băng Ma tông đều tùy hướng mà tiến nhập đến một địa phương bất kỳ trong địa cung dưới lòng dất.
Đương nhiên địa phương mà những tu sĩ này được truyền tống đến cũng chỉ là tầng đầu tiên của địa cung mà thôi. Mục tiêu của chúng tu sĩ đều là băng cung dưới lòng đất hơn nghìn trượng, cũng chính là tầng địa cùng thứ chín của di chỉ này.
Tà Băng Ma Tông là một trong hai tông môn ma đạo đứng đầu cách đây một ngàn năm. Chính vì thế mà sơn môn của bọn họ tự nhiên là vô cùng rộng lớn. Giống như Hư Thiên Tông thì phạm vi ngũ mạch Linh Hư Sơn cũng rộng tới năm trăm dặm.
Bất quá ngũ mạch Hư Thiên Tông đều ngự tọa ở trên đỉnh núi cho nên tu sĩ của Hư Thiên Tông có rất nhiều không gian hoạt động, nhưng Tà Băng Ma Tông lại khác, bọn họ kiến lập sơn môn ở dưới lòng đất chính vì thế mà không gian hoạt động cũng giảm đi rất nhiều, cũng chỉ có trên trăm dặm mà thôi.
Phương viên cung điện dưới lòng đất hơn trăm dặm, được chia làm mười tầng, mà Di chỉ Tà Băng Ma tông này bất kỳ kẻ nào được quan khán thì đều phải cảm thán về phong thái của bọn họ.
Chúng tu sĩ tiến nhập vào trong Di chỉ Tà Băng Ma tông đều có tàn đồ của di chỉ địa cung. Địa đồ của Tàng gia là gần như đầy đủ nhất so với những tông môn khác, nhưng cũng chỉ có thể có được phân nửa di chỉ địa cung mà thôi.
Cổ Thần từ Càn Khôn Trạc của tà tu Tà Băng Ma Tông lưu lại nên mới có thể có được địa đồ hoàn chính một trăm phần trăm.
Từ khi biết Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh chính là Chiến Thần Lệnh thì Cổ Thần hiểu tên ma tu của Tà Băng Ma Tông mà mình gặp được tại đông hoang rừng rậm hiển nhiên là có thân phận đặc biệt, bằng không thì hắn đã không thể mang theo Chiến Thần Lệnh trong người, càng không có chuyện Cổ Thần có cơ may đoạt được từ trên người của tên ma tu đó.
Hiện nay ma tu cũng chỉ có mấy người đạt được Mệnh Tuyền cảnh Minh Khiếu kỳ, đó là cảnh giới cao nhất mà bọn họ có thể đạt được. Cho dù là một nghìn năm trước thì tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng đã được coi là đại cao thủ hiếm có rồi, còn Độ Hư cảnh đến nay cũng đã trở thành một truyền thuyết.
Cổ Thần tỉ mỉ quan sát một chút thông đạo mà mình đang đứng, hiện tại hắn không biết bản thân đang ở đâu trong địa cung. Nếu như chỉ dựa vào mỗi một thông đạo thì hoàn toàn không thể nào tính toán ra được vị trí của hắn trên địa đồ. Đồng thời di chỉ địa cung được chia ra làm mười tầng. Mà các tu sĩ được truyền tống vào trong di chỉ cũng chỉ là ở tầng thứ nhất mà thôi.
Diện tích tầng thứ nhất của địa cung là lớn nhất, thống đạo ngang dọc đâu cũng có, đan xen như mắc cửi. Cho nên trong lúc nhất thời Cổ Thần không thể nào phán đoán được địa phương hắn đang đứng là ở chỗ nào trong tầng thứ nhất của địa cung.
Hai mắt nhìn quanh bốn phía, Cổ Thần cũng cất địa đồ vào trong Càn Khôn thủ trạc, tùy ý phi hành về một phương, hắn nhằm phía trước mặt mà bay tới.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyen360.comCổ Thần không ngừng lại ở trong thông đạo này. Tầng đầu tiên của di chỉ quả thực diện tích quá lớn, tuy rằng chúng tu sĩ tiến vào trong di chỉ không ít nhưng đến giờ phút này Cổ Thần vẫn chưa bắt gặp một tu sĩ nào.
Phi hành một lúc lâu, đã đi qua rất nhiều địa phương có thông đại, lúc này Cổ Thần lại lấy địa đồ ra để so sánh hình dạng xem nơi mình đang đứng có chỗ nào đồng đạng ở trên địa đồ hay không. Rất nhanh Cổ Thần đã tìm được một vị trí hoàn toàn khớp với nơi mà hắn đang đứng. Hiện tại địa phương mà Cổ Thần đang đứng là ở phía đông nam di chỉ địa cung. Mà lúc này hắn lại đang phi hành về phía đông bắc, cách vị trí trung tâm của địa cung cũng chỉ có mười dặm đường mà thôi.
Cổ Thần nhìn địa đồ, nếu đi về bên trái trước mặt thì chỉ một dặm nữa thôi là hắn có thể gặp một thông đạo đi xuống dưới tầng thứ hai của địa cung. Đồng thời trên bản đồ, Cổ Thần cũng tìm được một đường đi tắt có thể từ địa đồ tầng thứ ba mà trực tiếp truyền tống tới tầng thứ chín. Năm tầng bốn, năm, sáu, bảy, tám có thể trực tiếp bỏ qua.
Trong lòng Cổ Thần vui sướng không thôi, hắn thầm nghĩ thông đạo tắt này trên địa đồ của Thiên Huyền Tử cũng không có, mà địa đồ địa cung ở trong tay các thế lực khắp nơi đại để cũng giống như địa đồ ở trong tay của Thiên Huyền Tử cũng không có sai biệt nhiều lắm. Suy nghĩ hồi lâu Cổ Thần khẳng định rằng ngoại trừ hắn ra thì không có một ai có thể biết được thông đạo này, hơn nữa Cổ Thần cũng khẳng định xem ra thông đạo tắt kia cũng chỉ có những nhân vật cao tầng trong Tà Băng Ma Tông biết được, cho nên không có khả năng truyền ra ngoài.
Sau khi thông suốt mọi việc thì Cổ Thần cũng không có vội vàng xuất hành, dù sao thì từ tầng thứ tư của địa cung trở đi thì mới có thể bắt gặp được bảo vật mà tà tu của Tà Băng Ma Tông để lại. Đến lúc đó, những tu sĩ tiến nhập vào trong di chỉ sẽ chạm mặt nhau, chắc chắn một hồi chém giết là không thể nào tránh khỏi. Mà Cổ Thần đã biết được đường tắt có thể đến được tầng thứ chín của địa cung thì cũng vô cùng thong thả, không cần gấp gáp đi xuống những tầng dưới.
Khẳng định mục tiêu cuối cùng của chúng tu sĩ đều là tầng thứ chín, mà Cổ Thần lại có thể đến trước người khác một bước, tiến nhập vào trong băng cung tiến nhập tầng thứ mười tầng cuối cùng của địa cung. Ở tầng thứ mười cũng chỉ có hai dạng kiến trúc, một là tổng bộ của Tà Băng Ma Tông - Tà Băng Cung, còn có một kiến trúc nữa chính là Luyện Đan Phòng.
Tự nhiên Cổ Thần sẽ không đi tìm Chiến Thần Lệnh, vì nó đã nằm trong tay hắn. Mục đích chuyến đi lần này của Cổ Thần chính là Luyện Đan Phòng của Tà Băng Ma Tông, hắn hi vọng có thể ở trong đó tìm được đan phương của Thuần Dương tiên đan.
Có địa đồ hoàn chỉnh chỉ dẫn, rất nhanh Cổ Thần đã đến môn khẩu để tiến nhập vào tầng thứ hai. Nơi hắn đến là một chỗ hẻo lánh rất khó tìm. Thông đạo đi đến tầng thứ hai cũng giống như thông đạo khi hắn đi vào trong di chỉ địa cung không gian xung quanh toàn một màu đen tuyền. Thế nhưng thông qua thần thức Cổ Thần có thể biết được thông đạo này chí ít cũng phải cao đến trăm trượng.
Cổ Thần lấy ra pháp khí, hắn tùy ý ngự khí bay vào sâu bên trong thông đại.
Oanh...... Vừa rồi đột nhiên thiên địa chuyển dời, thời không gãy khúc. Trong nháy mắt đó Cổ Thần lại xuất hiện ở một thông đạo hoàn toàn khác.
- Lại là một truyền tống trận tùy hướng?
Cổ Thần phiến muộn thì thầm.
- Điều này chẳng phải là mỗi khi tiến nhập vào một tầng của địa cung thì bản thân mình lại phải xác định lại vị trí một lần hay sao?
Bất quá ngay lập tức Cổ Thần cũng trở nên hài lòng, trên tay hắn có bản địa đồ địa cung hoàn chỉnh một trăm phần trăm, cho dù là hắn có bị truyền tống đến nơi nào đi chăng nữa thì Cổ Thần cũng chỉ cần đi qua vài nơi trong tầng hai của địa cung là có thể xác định được vị trí của bản thân một lần nữa.
Mà địa đồ những người khác có được cũng chỉ là tàn đồ mà thôi. Nếu như biến ảo phương vị để xác định đại điểm đang đứng thì bọn họ cũng phải mất khá nhiều thời gian, hơn nữa sợ rằng có rất nhiều tu sĩ khi truyền tống tới tầng thứ hai sẽ cảm tâấy choáng váng. Càng tối quan trọng hơn chính là địa đồ mỗi tầng của địa cung mà chúng tu sĩ có được cũng vô cùng đơn giản, không chi tiết như địa đồ của Cổ Thần.
Thông qua tàn đồ thiếu khuyết để tham chiếu cùng với xác định vị trí là vô cùng khó khắn. Rốt cuộc Cổ Thần cũng phải bật cười, tại đây trong Di chỉ Tà Băng Ma tông thì hắn chính là người có được ưu thế lớn nhất.
Cổ Thần tiếp tục đi về phía trước, không phải vì mình tiện nghi hơn người khác mà hắn mất đi cảnh giác. Dùng thần thức không ngừng đảo qua bốn phía, lúc nào Cổ Thần cũng trong trạng thái cảnh giác cao độ. Chúng tu sĩ tiến nhập vào trong di chỉ địa cung cũng không ít, chỉ riêng Huyền Âm Tông và Hư Thiên Tông cũng đã có trên hai mươi người, còn có Thi Hồn Tông, Tàng Gia Đế Đình, Đại Mông, Đại Ly.... Lúc này đến tầng thứ hai, rất có khả năng bắt gặp một vài tu sĩ.
Cổ Thần đang muốn suy nghĩ tính toàn thì một đạo thần thức đột nhiên đảo qua người hắn. Ngay sau đó là bên phải ngoài trăm dặm có một gã tu sĩ phi hành rất nhanh vào trong phạm vi thần thức của Cổ Thần, đồng thời hắn cũng phi hành hướng về phía Cổ Thần.
Cổ Thần tu luyện Đỉnh Thiên Quyết, pháp lực so với tu sĩ cùng cảnh giới cao hơn nhiều, thần thức cũng như vậy, cho dù Cổ Thần mới chỉ là Trúc Thai trung kỳ nhưng phạm vi thần thức so với tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ còn cường đại hơn.
Từ tình huống vừa rồi cho thấy hiển nhiên thần thức của đối phương còn cường đại hơn Cổ Thần rất nhiều, như vậy tu vi người này ít nhất phải là Dẫn Hồn kỳ.
Tốc độ của người này cực nhanh, đồng thời thần thức lại tập trung lên người Cổ Thần. Cổ Thần cũng không xoay người đào tẩu. Một tu sĩ Dẫn Hóa kỳ mà thôi. Từ tình huống vừa rồi Cổ Thần suy xét, thần thức của đối phương vừa đảo thì thì không lâu sau đối phương mới tiến vào phạm vi thần thức của mình. Xem ra thần thức của đối phương cũng không cường đại hơn bản thân Cổ Thần là bao nhiêu, người này hẳn là tu sĩ Dẫn Hồn sơ kỳ.
Cổ Thần không ngừng phán đoán, cộng thêm vài nguyên nhân đặc thù có thể xảy ra nữa thì đối phương cao nhất cũng chỉ có thể là Dẫn Hồn trung kỳ mà thôi.
Nếu như không phải là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ thì Cổ Thần cũng không đế vào mắt. Không nói đến việc trên người có rất nhiều pháp bảo cùng với tu vi Trúc Thai trung kỳ của bản thân thì tu sĩ Dẫn Hóa trung kỳ cũng không thể nào gây uy hiếp quá lớn đối với Cổ Thần.
Rất nhanh tên tu sĩ kia đã xuất hiện trong tầm mắt của Cổ Thần, người này đứng cách Cổ Thần ngoài mười trượng, hai phương không ngừng quan sát lẫn nhau.
Ánh mắt Cổ Thần cũng đang quan sát người này thì đột nhiên căng thẳng. Y phục của người này có thêu một con Thanh Long, tại Đại Doanh Triều thì cũng chỉ có một thế lực dám thêu Thanh Long ở trên áo. Đó chính là Đế Đình Tàng Gia, Thanh Long chính là biểu tượng của Tàng Gia.
Người này nhìn qua tầm ba mươi tuổi, tu vi Dẫn Hồn sơ kỳ. Hắn thấy Cổ Thần chỉ là một tu sĩ Trúc Thai trung kỳ thì ánh mắt không khỏi lộ ra sự khinh thường, hơn nữa trong ánh mắt của hắn mơ hồ lộ ra một tia sát khí.
Tu sĩ dã ngoại gặp nhau cũng không có giống như tỷ thí ở trong tông môn, giết người cũng chỉ cần một ý niệm.
Lúc này tiến nhập vào trong di chỉ địa cung mục đích của chúng tu sĩ cũng chỉ có mấy điều: cướp giật Chiến Thần Lệnh, trừ những đệ tử của tông môn ra thì những người khác đều là địch nhân. Cho dù Hư Thiên Tông và Huyền Âm Tông liên thủ thì chỉ cần một ngày Chiến Thần Lệnh hiện, hai tông môn sẽ ngay lập tức trở mặt, sống chết với nhau.
Tàng Gia từ trước đến nay đều không coi những tông môn khác trong Đại Doanh ra gì. Lúc này trong Di chỉ Ma tông hai bên gặp nhau, tu sĩ Tàng Gia sao không nổi lên sát khí cho được?
- Hư Thiên Tông.......
Tu sĩ Tàng gia từ trang phục của Cổ Thần cũng nhìn ra hắn là một đệ tử của Hư Thiên Tông, người này hắc hắc cười nói:
- Gặp phải ta chính là điều bất hạnh của ngươi.
Bất quá trong khi nói chuyện thì tu sĩ Tàng Gia liếc nhìn lại phía sau. Tuy rằng rất coi tường Cổ Thần nhưng mà hắn cũng vô cùng cẩn thận. Hư Thiên Tông tiến nhập di chỉ địa cung, hiện tại ở đây cũng chỉ có một mình Cổ Thần, tu sĩ Tàng Gia không biết Cổ Thần có có minh hữu đang ẩn nấp hay không.
Cổ Thần cũng cười một cách hắc ám, nhún vai nói:
- Các hạ gặp phải ta mới chân chính là gặp bất hạnh!
Nói xong trong mắt Cổ Thần hiện lên một tia sát khí, một thân tu vi Trúc Thai trung kỳ lập tức ngoại phóng, hễ là người Tàng gia thì giết không tha, cho nên Tàng gia tu sĩ kia cũng không có lý do gì Cổ Thần để cho hắn sống.
Thấy tu vi Cổ Thần đột nhiên bành trường, Tàng gia tu sĩ cũng cảm thấy kinh hãi. Bất quá hắn thấy tu vi Cổ Thần bất quá cũng chỉ là Trúc Thai trung kỳ thì trong lại lại sinh ra một tia khinh địch, gầm lên một tiếng:
- Muốn chết!
Nói xong, thân ảnh tu sĩ Tàng gia chợt lóe lên, thân thể hắn giống như đạn pháo nhanh chóng tiếp cận Cổ Thần, đồng thời tu sĩ Tàng gia kia cũng đánh ra một chưởng về phía trước.
Cổ Thần nhún nhún vai, lạnh lùng nói:
- Dám chiến đấu cận thân với ta, thực không biết lượng sức mình.
Nói xong, hai tay Cổ Thần lập tức xuất hiện một bộ quyền sáo, đồng thời Kim Cương Thần Quyền vận chuyển, một âm thanh bạo tạc vang vọng bốn phương. Cổ Thần cũng tung ra một quyền dũng mãnh tiếp đón cự chưởng của tu sĩ Tàng gia.
Bất quá trước khi Cổ Thần tung quyền thì hắn cũng nhanh chóng tung ra một tấm phù chú, trực tiếp tung về phía tu sĩ Tàng gia, chính là Bạo Diễm Liệt Viêm phù thượng phẩm.
Ầm... Ầm... Bạo Diễm Liệt Viên phù đụng vào cự chưởng của tu sĩ Tàng gia lập tức bạo tạc một tiếng nổ vang trời.