Tên tu sĩ của Thi Hồn Tông dưới công kích của pháp bảo phi kiếm đã không còn lực hoàn thủ. Mỗi lần phi kiếm chém xuống Cổ Thần liền đánh thêm một đạo Phần Thiên Viêm Hỏa để tăng thêm uy lực cho phi kiếm. Càng đánh uy lực của phi kiếm càng tăng.
Liên tục trảm xuống ba kiếm, pháp bảo phòng ngự của tên tu sĩ Thi Hồn Tông đã xuất hiện một vết nứt lớn, hiện tại đã hư hỏng nghiên trọng.
Cổ Thần lại đánh thêm một đạo Phần Thiên Viêm Hỏa nữa lên thân pháp bảo phi kiếm. Phi kiếm bùng cháy liệt diễm tiếp tục chém tới tên tu sĩ Thi Hồn Tông.
Tên tu sĩ Thi Hồn Tông há miệng phun ra một đạo hắc vụ, pháp bảo phòng ngự của hắn tiếp tục ngăn trở phi kiếm. Còn hắc vụ thì hóa thành một đạo cương khí hắc sắc công kích Cổ Thần.
Mấy đạo cương khí có màu đen tuyền, kèm theo đó mà mùi tanh tưởi hôi thối. Cổ Thần vừa nhìn thấy liền biết đây là vật kịch độc. Pháp bảo đan đỉnh chỉ là pháp bảo hạ phẩm rất khó có thể đối phó được.
Mi tâm khẽ động, một khối băng hoàn bạch ngọc từ mi tâm bắn ra. Đây chính là pháp bảo trung phẩm Hàn Cương Ấn. Hàn Cương Ấn xuất hiện liền hóa thành một bức tường băng che chắn trước mặt Cổ Thần. Cương khí màu đen đánh lên cương ấn liền tan biến không lưu lại một tia ấn ký nào.
Tên tu sĩ Thi Hồn Tông nhất thời trắng bệch, mặt không còn một chút máu. Vừa rồi chính là một ngụm thi khí bản mạng của hắn.Cho dù là Tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ cũng không dám dùng pháp bảo hạ phẩm để chống đỡ, Thế nhưng hắn thật không ngờ tới trên tay của Cổ Thần lại có mọt kiện pháp bảo trung phẩm phòng ngự?
Ngăn trở được thi khí bản mạng của tu sĩ Thi Hồn Tông, Hàn Cương Ấn liền thu nhỏ lại vào trong mi tâm. Chưởng trái của Cổ Thần tiếp tục kết ấn. Băng chưởng hiện ta hướng tới thi hồn chộp lấy. Thi hồn cùng băng chưởng của Cổ Thần đã đối chọi nhau rất nhiều lần, hiện toàn toàn thân của nó đã bị hàn khí bao phủ. Động tác đã bắt đầu chậm lại không ít. Cuối cùng thì thi hồn cũng không thể nào ngăn cản được băng chưởng của Cổ Thần công kích lên thân thể của mình.
Băng chưởng vừa đến thì hàn khí của Tử Diễm Băng Viêm điên cuồng tiến vào trong thân thể của thi hồn. Trong nháy mắt thi hồn liền hóa thành một khối băng.
Tuy vì một chưởng vừa rồi mà thi hồn hóa thành tượng băng nhưng ý thức của nó vẫn còn tồn tại, vẫn còn muốn phản kháng. Nhưng dưới lực lượng của băng chưởng thì tượng băng bắt đầu vỡ vụn. Rất nhanh cùng với việc tượng băng vỡ vụn thì thi hồn cũng vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Thi hồn đã chết.
Lúc này tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ của Thi Hồn Tông đối mặt với phi kiếm của Cổ Thần vô cùng chật vật. Song song khi thi hồn chết đi, một băng chưởng cùng với phi kiếm đồng thời công kích về phía hắn. Pháp bảo phòng ngự của tên tu sĩ Thi Hồn Tông trúng phải băng chưởng thì hóa thành một khối băng, ngay sau đó phi kiếm chém tới liền vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Pháp bảo phòng ngự của hắn cuối cùng cũng bị phá hủy hoàn toàn.
Đọc Truyện Online Tại http://truyen360.comKhông còn có pháp bảo chống đỡ, hai tay Cổ Thần nhanh chóng kết ấn, băng chưởng và pháp bảo phi kiếm tiếp tục tấn công tên tu sĩ của Thi Hồn Tông.
Đúng lúc này tiểu mệnh của tên tu sĩ Thi Hồn Tông sớm tàn thì trong mắt hắn đột nhiên bắn ra một đạo quang mang hưng phấn tốt đột. Hắn ngửa đầu lên thét lên một tiếng chói tai. Tiếng quỷ thét vô cùng chói tai khiến màng nhĩ của Cổ Thần đau nhức, thân thể run lên, băng chưởng và pháp bảo phi kiếm nhấn thời đều chấn động.
Một đạo thần thức cường đại đột nhiên bao phủ lấy Cổ Thần, Cổ Thần đã sớm quen thuộc với đạo thần thức này. Không ai khác chính là Lỗ Ngân Hùng.
Cổ Thần thầm nghĩ không tốt, tâm thần ngưng trệ nhưng băng chưởng và pháp bảo phi kiếm không có dừng lại mà tiếp tục chém tới. Tên tu sĩ Thi Hồn Tông nhất thời bị phi kiếm chém đầu rơi xuống đất. Băng chưởng lại tiếp tục chụp lấy thân thể của hắn biến thành tượng băng. Lúc này, song chưởng của Cổ Thần thu lại, băng chưởng hóa thành Tử Diễm Băng Viêm nhập vào trong lòng bàn tay bên trái . Pháp bảo phi kiếm thì bay xung quanh người Cổ Thần. Cổ Thần tỏa ra thần thức, hiện tại Lỗ Ngân Hùng chỉ cách hắn hơn trăm trượng.
Không kịp thu nhặt chiến lợi phẩm từ ba tên tu sĩ Thi Hồn Tông. Cổ Thần bước lên trên pháp bảo phi kiếm hướng tới đầu thông đạo phi độn đi. Lúc này đã bị thần tức của Lỗ Ngân Hùng bám sát, cho dù Cổ Thần có thu liễm ba động pháp lực cũng không thể nào giống với huyễn vụ của Tiểu Bạch chặt được liên hệ thần thức với Lỗ Ngân Hùng được.
Lúc này hắn chỉ nghĩ cần phải nhanh chóng tiến vào bên trong trận pháp mà truyền tống đi. Bằng không thì cũng chỉ còn cách cùng Lỗ Ngân Hùng đánh một trận.
Tốc độ phi độn của Cổ Thần khá nhanh, trong nháy mắt hắn đã đi tới đầu cùng thông đạo. Nơi này quả nhiên rộng tới hơn hai mươi trượng. Thoạt nhìn qua thì giống như một sơn động, không có gì khác biệt. Nhưng nếu như tinh tế nhìn lại thì có thể phát hiện ra một trận pháp kỳ diệu.
Thấy được trận pháp truyền tống nhưng Cổ Thần không trực tiếp bước vào trong, bởi vì như thế không có hiệu quả. Hắn phải từ trong sảnh động dựa theo lộ tuyến đi qua một lần rồi mới tiến vào trong trận pháp, như vậy mới kích hoạt được trận pháp.
Từ lâu Cổ Thần đã nhớ lộ tuyến ở trong đầu, Lỗ Ngân Hùng muốn biết được lộ tuyến này là chuyện không có khả năng. Cho dù hắn có biết đi chăng nữa thì cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đánh một trận mà thôi.
Vừa vào động chính, Cổ Thần liền đi đến một phương vị, nơi này chính là điểm khởi đầu của trận pháp. Nếu như không có địa đồ thì người ngoài căn bản không thể nào biết được.
Dựa theo lộ tuyến của trận pháp, Cổ Thần nhanh chóng di chuyển, rất nhanh hắn đã đi qua ba phương lộ tuyến của trận pháp. Đi đến một phương nữa là hắn có thể chân chính bước bào bên trong trận pháp. Đến lúc đó hắn có thể truyền tống tới tầng thứ chín của địa cung.
Lộ tuyến cuối cùng còn chưa có đi xong thì một tiếng kêu to vang lên từ đằng xa vọng lại. Cổ Thần cả kinh, hắn biết Lỗ Ngân Hùng đã đến. Thần thức của Lỗ Ngân Hùng tập trung trên người Cổ Thần, mắt chưa cần nhìn cũng biết được Cổ Thần hiện tại đang ở nơi nào. Vừa mới đến hắn đã nhìn thấy được thi thể của ba tên tu sĩ Thi Hồn Tông. Lửa giận trong lòng bùng cháy. Người chưa đến nhưng đã mạnh mẽ đánh ra một chưởng, một đạo hắc chưởng đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ công kích Cổ Thần.
Đồng thời thi hồn xuất hiện, nhanh như chớp tung một quyền tới Cổ Thần. Tốc độ cương chưởng của Lỗ Ngân Hùng cũng không chậm một chút nào, trong nháy mắt đã đến gần Cổ Thần.
Người chưa đến một đạo quyền cương cùng một đạo chưởng cương dĩ nhiên đã tới. Cổ Thần không kịp đi hết lộ tuyến cuối cùng, bị ép phải đánh một trận với Lỗ Ngân Hùng. Mi tâm vừa động, Hàn Cương Ấn lập tức xuất hiện hóa thành một bức tường băng ngăn chặn quyền cương của thi hồn.
Đồng thời chưởng trái của hắn vung lên Tử Diễm Băng Viêm từ trong lòng bàn tay phun ra, hóa thành một băng chưởng đối chọi với chưởng cương của Lỗ Ngân Hùng.
Oanh.......
Chưởng cương màu đen cùng băng chưởng màu trắng va chạm vào nhau phát ra một tiếng bạo tạc. Hai bên đồng thời tan biến. Lần đầu tiên Tử Diễm Băng Viêm không thể nào đóng băng được chưởng lực của đối phương. Cổ Thần cảm thấy thân thể nhộn nhạo, khí huyết trong cơ thể tán loạn, hắn không nhịn được phải phun ra một ngụm máu tươi.
Một kích của tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ khác hẳn với Dẫn Hồn trung kỳ, căn bản hai bên không cùng một đẳng cấp. Lực lượng một chưởng vừa rồi vượt xa Cổ Thần, hiện tại hắn đã thụ thương.
Trong lòng Lỗ Ngân Hùng cũng không khỏi chấn động, cũng không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu. Vừa rồi bản thân cùng với thi hồn song song công kích thế nhưng Cổ Thần lại có thể chống đỡ được mà chỉ bị thương nhẹ. Đồng thời khi Lỗ Ngân Hùng tiếp một chưởng của Cổ Thần thì cảm thấy lạnh lẽo tới cực điểm, hàn khí không ngừng dung nhập vào trong kinh mạch của hắn, khiến bản thân hắn không khỏi rùng mình.
Trong lòng Lỗ Ngân Hùng suy nghĩ, người này mới chỉ có tu vi Trúc Thai trung kỳ thế nhưng lại sâu không thể lường, không thể để cho hắn sống sót!
Không nói hai lời song chưởng của Lỗ Ngân Hùng lại xuất hiện, hai đạo chưởng cương màu đen nhất tề công kích Cổ Thần. Thi Hồn cũng tung thêm một quyền công kích cùng Lỗ Ngân Hùng …