Chân Tiên

Chương 486: Thổi tiêu dưới ánh trăng


Trang phục của Cổ Thần vừa vào thôn liền dễ dàng nhận thấy chính là một Vu, cho nên hắn rất hấp dẫn ánh mắt củã dám thôn dân.

Biết được chính vì Cổ Thần xuất thủ nên đám nam nhân đi săn mới không bị tổn hại, thôn dân trong thôn liền cất tiếng cảm ơn Cổ Thần liên tục.

Cổ Thần có thể cảm giác được sự nhiệt tình của đám thôn dân này.

Vào trong thôn, Lê Hổ liền phân phó hai tên nam tử khác:

- Nhanh đi báo cho Vu thu hoạch lần này rồi thỉnh Vu đi ra phân phối thu hoạch cho mọi người, rồi nói luôn có một Vu khác đến thôn ta làm khách!

Hai tên nam tử kia liền gật đầu nhanh chóng hướng cuối thôn chạy đi.

Nhìn căn nhà đá cách mấy trăm trượng đằng xa, Cổ Thần nhíu mày, thôn dân trong thôn ra ngoài săn bắn gặp tai nạn vì sao Vu trong thôn lại không đi ra cứu viện? Bằng thực lực của Vu thì liệp sát mấy con Cọp răng kiếm này rất dễ dàng mà!

Không lâu sau, tên Vu của Lê Khâu thôn từ trong căn nhà đá kia đi ra. Vừa đi ra, ánh mắt hắn liền chăm chú nhìn Cổ Thần. Tên Vu này cũng giống những Vu khác, thân thể yếu nhược, cao cũng chỉ tầm một thước chín.

Tốc độ của tên Vu này so với nam tử thành niên của cổ vu tộc nhanh hơn nên rất nhanh đã tới trước mặt Cổ Thần.

Tên Vu này nhìn Cổ Thần từ đầu tới chân nhưng không hề nhìn ra được sâu cạn của Cổ Thần nên hơi thi lễ nói:

- Lê Vu bái kiến ngài!

Cổ Thần thi lễ lại nói:

- Không cần đa lễ, ngươi trước hết giúp bọn họ phân phối thực phẩm đi!

Lê Vu gật đầu rồi đi tới trước đám thôn dân, nghe Lê Hổ kể lại tình huống lúc trước, Lê Vu xoay người liếc mắt nhìn Cổ Thần, Cổ Thần nhàn nhạt mỉm cười nhìn lại.

Rất nhanh, Lê Vu căn cứ theo lời giảng thuật của Lê Hổ đêm thu hoạch lần này phân phối đi. Cổ Thần cũng thu được một phần, Lê Vu giúp Cổ Thần để vào trong một gian nhà gỗ để Cổ Thần tạm thời ở lại đó.

Sau khi đám thôn dân rời khỏi, Lê Vu hỏi:

- Không biết thượng Vu đến Lê Khâu thôn chúng ta có chuyện gì phân phó không?

Lê Vu chỉ có tu vi Dân Hồn sơ kỳ, mà tu vi của Cổ Thần Lê Vu nhìn không thấu, chứng tỏ tu vi cao hơn hắn rất nhiều, cho nên Lê Vu tự nhiên phải tôn Cổ Thần là thượng Vu.

Cổ Thần nói:

- Ta đi ra du lịch thiên hạ, tình cờ đi qua nơi này thấy bọn họ đối mặt với nguy hiểm ta nhịn không được mới xuất thủ tương trợ một chút. Chỉ là nhấc tay thôi, không cần để ý!

Lê Vu gật dầu nói:

- Thì ra là thế, không biết thượng Vu tới từ nơi nào?

Cổ Thần tâm niệm vừa chuyền liền nói:

- Cách đây hơn mấy vạn dặm ờ phương bắc, rất xa, lần này ta đi du lịch thiên hạ là một đường hướng nam mà tới!

Lê Vu đứng dậy, khom người nói:

- Thỉnh thượng Vu tạm thời nghỉ ngơi ở đây, Lê Vu xin cáo lui!

Cổ Thần điểm đầu tiễn Lê Vu ra ngoài cửa.

Trở lại trong phòng, Cổ Thần hồi tưởng lại hành động của bản thân, cảm giác không hề có khe hở nào, vậy ở trong Lê Khâu thôn này ngây ngốc một đoạn thời gian hẳn là có thể quen được thói quen sinh hoạt của cổ vu tộc. Sau đó có thể sẽ thu được càng nhiều tin tức hơn.

Thân thể nằm trên giường, nguyên thần của Cổ Thần lập tức xuất khiếu hướng căn nhà đá đi tới.

Lê Vu trở lại nhà đá, sắc mặt có chút ngưng trọng, trọng căn nhà đá này có hai gian phòng, một cái thạch thính. Từ bên ngoài tiến vào là gặp thạch thính, bên trái gian phòng cửa đang mở có thể thấy được là một căn ngoạ thất, căn bên phải cửa đóng chặt, Lê Vu liền trực hướng căn phòng bên phải đi tới.

Mở cửa phòng, bên trong là một mảng đen kịt, trên các bức tường có khắc một trận đồ quái dị cổ xưa, nguyên thần của Cổ Thần vừa đi tới ngoài cửa liền có một cổ lực lượng ngăn trở bước đỉ của hắn, tựa hồ trong căn phòng này có lực lượng bài xích đối với nguyên thần.

Lê Vu tiến vào căn phòng này khoảng độ nửa khắc thời gian liền đi ra, sau đó tới trên một chỗ trong thạch thính nhắm mắt ngồi xuống.

Qua mấy khắc thời gian vẫn không thấy Lê Vu cử động, nguyên thần của Cổ Thần liền trở lại trong cơ thể.

Nhìn sắc mặt của Lê Vu lúc nãy tựa hồ có một cái gì đó khác biệt nhưng hắn lại không biểu thị cái gì nên cũng không biết ờ trong cán phòng bên phải đó hắn đã làm những gì!

Cổ Thần lại một lần nữa cẩn thận hồi ức lại những biểu hiện và hành động của bản thân khi đi vào Lê Khâu thông này, xác định không có sơ hở nào mới dần yên lòng.

Buổi tối, Lê Khâu vu dân tổ chức nướng thịt uống rượu chiêu đãi cổ Thần nhằm cảm tạ hắn.

Bữa tiệc này kéo dài gần hai canh giờ thẳng đến khi ánh trăng treo thẳng trên đỉnh đầu mới kết thúc, mọi người đều trở lại trong nhà của mình.

Cổ Thần trở lại trong phòng của hắn, nằm trên giường, bắt đầu tu luyện Linh Kình Thuấn Tức quyết, không hề lãng phí bất cứ thời gian tu luyện nào.

Trong Xích Đế mộ trủng bế quan bốn năm, Cổ Thần trên cơ bản đã tiêu hao hết thượng phẩm linh thạch, trong tầng thứ hai Như Ý Lung Linh bảo tháp mặc dù có thể tăng gấp đôi thời gian, nhưng lại không có linh khí chỉ có thể hấp thu linh thach tu luyện, hiện tại không có linh thạch cũng không thể tiến vào trong Như Ý Lung Linh bảo tháp tu luyện được nữa.

Trong Lê Khâu thôn trang, vừa rồi còn cử hành tiệc tưng bừng, nhưng hiện giờ đã là một mảnh vắng vẻ.

Trong đêm vắng vẻ ngày, đột nhiên truyền tới một tiếng xé gió nho nhỏ, tựa hồ như có vật gì đó rất nhanh xẹt qua không khí.

Cảm giác của Cổ Thần rất linh mẫn, lập tức thần thức tản ra, đem toàn bộ thôn trang bao quát bên trong, một cao thủ Đoạt Xá kỳ tại trong thôn trang chạy đi, hướng về dãy núi gần thôn.

Cổ Thần đã dò xét trong phạm vi mấy ngàn dặm quanh đây không có đại hình thôn trang mấy vạn người, làm sao có Mệnh Tuyền cảnh cao thủ? Nếu không phải là cổ vu tộc tu sĩ thì tên Đoạt Xá kỳ kia là người phương nào?

Cổ Thần liền đứng dậy, thân thể chợt loé lên đã biến mất trong phòng xuất hiện ở ngoài thôn trang, hướng chỗ tên Đoạt Xá kỳ kia chạy đi đuổi theo.

Mới vừa ly khai Lê Khâu thôn hơn ngàn trượng, trên một toà núi nhỏ, tên cao thủ Đoạt Xá kỳ kia đã dừng lại.

Cổ Thần ẩn nấp tại cách đó hơn trăm trượng quan sát.

-Hừm?

Tên Đoạt Xá kỳ sử dụng thần thức đảo qua, trong lòng kinh ngạc lẩm bẩm:

- Lẽ nào tên kia không phát hiện được, hay đuổi theo không kịp?

- Nếu đã tới, vi sao không hiện thân?

Tên Đoạt Xá kỳ này đôt nhiên mở miệng nói lớn.

Tên này toàn thân hắc bào, thân cao gần hai thước, dáng vẻ khô gầy, Cổ Thần liếc mắt đã nhận ra hắn là một cổ vu tộc Vu sĩ. Nguồn: http://truyen360.com

Phạm vi ngàn trượng quanh đây, Cổ Thần cũng không phát hiện ra người thứ hai, hiển nhiên đối tượng tên này nói đến chính là Cổ Thần rồi. Nhưng khi hắn nói thì ánh mắt lại nhìn về chỗ khác, nên Cổ Thần biết hắn không có phát hiện ra bản thân.

Nhưng Cổ Thần cũng muốn biết vì sao tên này lại muốn dụ hắn ra dây!

Cổ Thần từ sau đại thụ đi ra, nói:

- Là ai? Vì sao đưa ta tới đây?

- Là ai?

Tên Vu sĩ kia nói:

- Những lời này là ta hỏi mới đúng chứ! Ngươi là ai? Vì sao lẻn vào cổ vu tộc ta? Có mục đích gi?

Cổ Thần trong lòng cả kinh, sao nhanh như vậy đã bị phát hiện sơ hở? Nhưng vấn đề là ở chỗ nào? Cổ Thần vẫn không đoán ra được.

Cổ Thần nói:

- Ngươi nói cái gì? Ta nguyên bản chinh là người của cổ vu tộc, tại sao lại hỏi vậy?

-Hắc hắc...

Tên Vu sĩ kia cười gằn nói:

- Ngoại tộc tu sĩ mà cũng dám xưng là người của cổ vu tộc ta?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất