Chí Tôn Vô Lại

Chương 350: Cửa vào vực thẳm địa ngục


Rồng trong truyền thuyết thần thoại của Tây phương và Đông phương, hình thái vốn hoàn toàn khác nhau. Loại rồng của Tây phương, hình thù bất quá giống như là một con bò cạp lớn có một đôi cánh dài to, thật sự thấp hơn khủng long thời cổ đại trên địa cầu nhiều.
Về điểm này, Thần sứ kia đã nói, Tiểu Lôi dù chưa chắc đã tin, nhưng thật cũng không quá nghi ngờ. Từ thời đại man hoang, khủng long không có trí tuệ đã tiến hóa thành cự long cường đại có trí tuệ nhất định của Tây phương, thật sự cũng có thể như vậy.
Thế nhưng Tiểu Lôi đối với sự giới thiệu của Thần sứ về sự xuất hiện của sinh vật này khá hoài nghi.
Hai người liên lạc với nhau thông qua trao đổi tinh thần, dù Tiểu Lôi không biết loại trao đổi này có tốn nhiều pháp lực hay không, nhưng có thể khẳng định, việc này tất nhiên phải có cái giá của nó. Vô luận là hao phí pháp lực, hay về tinh thần lực, khẳng định đều có hao phí!
Dùng loại phương pháp trao đổi này, so với dùng miệng nói thì không phải càng dễ dàng nhẹ nhàng hơn sao? Nếu đã như vậy, mọi người đều sẽ học cách sử dụng trao đổi tinh thần hết.
Nhưng, hao phí quá nhiều năng lượng như thế, lại tận tình bàn luận cùng với hắn về đám sinh vật đã bị diệt chủng. Điều này khiến Tiểu Lôi có chút nghi ngờ.
Thần sứ không trực tiếp trả lời nghi vấn của Tiểu Lôi, nàng ta chỉ ra khỏi phạm vi của tầng băng, chậm rãi tiến vào trong động băng.
Vốn trong trí nhớ, đường đi thông tới Thần điện là ở giữa động băng này, trên mặt đất hẳn phải có một cầu thang đi xuống, nhưng hiện nơi đó đang bị vô số tảng băng ngăn lại.
Nhìn Thần sứ, Tiểu Lôi cười khổ một tiếng: "Ngươi không phải muốn dọn sạch đám này đấy chứ? Đây đều là những tảng băng rất lớn đó! Một đống như vậy, quả thực như một toà núi, còn không biết phía dưới có bao nhiêu! Sợ rằng không một ngàn tấn thì cũng tám trăm tấn!"
"Ta biết, nhưng hẳn là không làm khó được ngài." Thần sứ chỉ thản nhiên nhìn Tiểu Lôi.
Tiều Lôi nhíu mày: "Ngươi muốn tiểu gia ta làm phu khuân vác à?"
"Rất đơn giản. Chúng ta tạo ra một chút lửa, đem đám băng này đun tan là được. Như vậy so với trực tiếp lấy nó ra sẽ nhanh hơn nhiều."
Nói xong, tay nàng ta đưa ra, trên tay đã xuất hiện một ngọn lửa đỏ rực, đang muốn phóng xuống khối băng như toà núi trước mặt. Ánh mắt Tiểu Lôi chợt lóe lên, cả người trong nháy mắt đã phóng tới bên nàng ta, tay nắm lấy tay nàng ta, dùng sức kéo nàng ta ra.
"Ngài làm gì vậy!!" Ánh mắt Thần sứ hiện lên một tia sát khí, nhanh chóng lui ra phía sau. Ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén nhìn chằm chằm Tiểu Lôi.
"Hừ! Ta làm gì à?" Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng: "Ta bất quá chỉ kéo ngươi ra mà thôi, đừng làm như ta cưỡng gian ngươi vậy! Ngươi là óc heo sao." Hắn cười lạnh chỉ vào núi băng trước mặt, ngữ khí không chút che dấu sự giễu cợt: "Ngươi thấy đám núi băng này không, sợ rằng có cả trên ngàn tấn. Ngươi muốn dung lửa đun tan nó? Hay lắm! Thiêu cả ngàn tấn băng, phải cần bao nhiêu nhiệt lượng đây? Phải cần tạo ra bao nhiêu lửa đây! Sợ rằng ngươi tạo ra nhiều lửa như vậy, đừng nói là núi băng này, cả động băng này cũng bị ngươi làm cho tan chảy!
Đừng quên, hiện giờ chúng ta đang ở đâu! Chúng ta ở trong động băng này, quả thật là ở dưới sông băng vạn năm! Ở chỗ này, khoảng cách giữa chúng ta với mặt đất, cũng mấy mươi thước! Có trời mới biết bên trong kết cấu của sông băng vạn năm này thế nào! Vạn nhất lửa của ngươi đun tan đám băng trên đầu chúng ta, mấy chục thước sông băng sụp xuống, vậy là bọn ta lớn chuyện rồi!!"

Thần sứ lập tức trầm mặc, nhìn thật sâu Tiểu Lôi. Bằng cảm giác, Tiểu Lôi đoán chắc người ta đang đỏ mặt.
Mẹ nó, ngực to thì óc nhỏ. Tiểu Lôi chửi độc trong lòng một câu. Bất quá nghĩ tới vừa rồi mình nắm lấy tay nàng ta, tựa hồ cách một tầng áo mỏng có thể cảm giác được, da thịt của nàng ta thật mịn màng.
"Vậy.... Làm sao đây?"
"Làm sao à? Xích ra!" Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng rồi quát: "Ngươi tránh ra một chút." Nói xong hai tay quơ lên, từ trong ngực lấy ra một món đồ!
Chỉ thấy ù một tiếng, một đạo kim quang loé lên, trước mặt xuất hiện một pho tượng kim loại cao hai thước! Pho tượng này có bốn mặt hỉ nộ ái ố, không ngờ có tới sáu cánh tay! Tạo hình cực kỳ đặc biệt, toàn thân hiện ra quang mang kim loại lạnh băng, trên sáu cánh tay, còn cầm hai thanh trường kiếm kim loại giống nhau.
Đây đúng là pho tượng cường hãn mà lúc trước Tiểu Lôi thu được ở Thánh Huyết Tông, có điều lúc Tiểu Lôi thu nó, trên thân nó còn có mấy chỗ bị hắn đánh hư, hôm nay thả ra, không ngờ vết thương đã lành rất nhiều. Cái thứ gia hỏa này chẳng lẽ có khả năng tự chữa trị lấy mình hay sao?
Mặc kệ, cái thứ gia hỏa này có thân thể cường hãn, khi lực lớn tới kinh người, vừa hợp để làm phu khuân vác.
Mặc dù Tiểu Lôi còn chưa rành cách sử dụng pho tượng, nhưng một số lệnh đơn giản cũng nắm giữ được.
Thật ra, sau khi hắn thu phục pho tượng này trở về nhà, cũng từng thả nó ra, cẩn thận nghiên cứu, còn từng thử động thủ cùng nó, lại tìm thêm vài cao thủ cùng nó động thủ.
Nhưng thật là đáng tiếc, tựa hồ lay động pho tượng cường đại này cần phải có thủ pháp đặc thù. Sau khi Tiểu Lôi thu phục được nó, tự mình phát ra một ít mệnh lệnh động tác đơn giản thì nó có thể làm được. Ví dụ như đi đứng, ngồi, đều có thể làm được. Nhưng muốn cho nó chiến đấu, thi triển ra thực lực quyết chiến với Tiểu Lôi ngày đó, lại hoàn toàn không được.
Tiên Âm cũng từng đánh qua với nó, kết quả là cái con quái vật to đùng này không có lấy nửa điểm uy phong cường hãn như trước đây từng đánh Tiểu Lôi tới hộc máu. Không ngờ tuy không có lực công kích cường đại, nhưng kiếm khí của Tiên Âm cũng không làm tổn thương được nó bao nhiêu, hình như chỉ không biết phản kích, ngay cả ngăn cản đơn giản cũng không được! Tốc độ thì quả thật gần giống con rùa!
Chuyện này thực làm Tiểu Lôi tức muốn hộc máu!
Gặp quỷ rồi! Lúc trước đánh với nó, cái thứ gia hỏa này có sức công kích vật lý siêu mạnh, cộng thêm tốc độ nhanh như quỷ mị! Hơn nữa còn có ý thức chiến đấu gần như hoàn mỹ! Đồng thời lại có thêm một ít tuyệt chiêu pháp thuật đặc thù a!!
Hiện tại cũng tốt, biến thành sức mạnh vô cùng, động tác chậm chạp, đồng thời còn có sức chịu đòn....
Tiên Âm lúc ấy đã làm một so sánh đơn giản
"Đây là pho tượng mà ngươi khoe khoang là rất lợi hại đó sao? Ta thấy nó căn bản như một con ô quy bằng kim loại thôi."
Ô quy thì ô quy! Tiểu Lôi tức tới cắn muốn bể răng.
Bất quá nó đúng là ô quy sức mạnh vô cùng, dùng để làm phu khuân vác, dọn đống núi băng này thật vừa đúng lúc.
Tiểu Lôi ra một lệnh đơn giản. Pho tượng liền chuyển động. Động tác của nó chỉ có tốc độ như người thường. Chợt nghe một tiếng ầm, thanh cự kiếm kim loại to lớn đã đâm vào núi băng, sau đó là một tiếng nổ, một khối băng lớn đã bị nó quăng qua một bên.
"Khí lực thật lớn!" Lời nói của Thần sứ lại vang lên trong lòng Tiểu Lôi: "Đây là khôi lỗi của ngươi sao? Tu hành giả Đông phương các ngươi khi nào lại biết chế tạo ra khôi lỗi vậy? Thứ này không phải pháp thuật mà tu hành giả Đông phương các ngươi am hiểu a! Chỉ có ma pháp Thần tộc chúng ta mới am hiểu chế tạo khôi lỗi .... Trời ạ, không ngờ nó còn là hoàn toàn dùng kim loại để tạo thành? Chuyện này thật không thể nào! Kim loại kỵ với ma pháp nhất! Sao ngài có thể làm được? Còn nữa.... nó dùng ma pháp trận gì để chuyển động vậy? Vì sao ta không cảm giác được chút do động ma pháp nào trên người nó vậy?"
Tiểu Lôi đi qua một bên, nghênh ngang ngồi xuống, lấy ngón út móc lỗ tai rồi trợn mắt: "Pháp thuật của Đông phương ta, ngươi hiểu được bao nhiêu? Còn trên người nó vì sao không có dao động pháp lực..." Tiểu Lôi dứt khoát ngậm miệng.
Nói nhảm, nếu tiểu gia ta có thể tìm ra nguyên nhân dao động pháp lực trên người nó, nó còn có bộ dạng này sao? Còn có thể bị kêu là ô quy sao? Nếu có thể khôi phục lại pháp lực ba động trên người nó, không nói cái khác, tiểu gia ta chỉ cần thả nó vào trong Vatican, vậy cũng đủ quậy cho Vatican long trời lở đất rồi!
Lúc trước cho dù chỉ có Tiểu Lôi đánh với nó, cũng phải một hồi khổ chiến a!
Mắt thấy pho tượng này đem khối băng quăng qua một bên, trong lòng Tiểu Lôi lại nghe thấy tiếng Thần sứ than thở: "Ngài triệu hoán ra con khôi lỗi này, thật là không tệ a." Sau đó Tiểu Lôi cảm giác ánh mắt của đối phương đang nhìn vào mặt mình, tựa hồ thêm vài phần hứng thú: "Một con khôi lỗi như vậy, luyện chế nhất định sẽ không dễ phải không? Hao phí bao nhiêu pháp lực và vật liệu rồi?"
Tiểu Lôi hừ một tiếng không trả lời.
"Chúng ta làm vụ giao dịch được không? Ta rất thích khôi lỗi của ngài, ngài đổi cho ta được không? Ta dùng một viên băng tinh vạn năm để đổi." Thần sứ chậm rãi nói: "Băng tinh vạn năm chính là khối băng tồn tại phải vạn năm mới có thể thành hình, một tấn thủy tinh tinh thuần, bên dưới sông băng một vạn năm mới có thể sinh ra một phiến băng tinh lớn bằng móng tay như vậy. Loại băng tinh này cứng rắn vô cùng, có thể dùng để luyện chế vũ khí sắc bén, còn có thể tạo thành pháp khí phóng ra pháp thuật, đem theo viên băng tinh này bên người, có thể miễn dịch với tuyệt đại đa số hỏa diễm pháp thuật! Có thể nói là ảo diệu vô cùng. Ta dùng một trăm viên trao đổi với ngài. Bất quá ngươi phải đem phương pháp luyện chế loại khôi lỗi này nói cho ta biết."
Trong mắt Tiểu Lôi hiện lên một tia đùa cợt: "Ta thấy ngươi không phải muốn khôi lỗi này, mà là muốn biết pháp thuật chế tạo khôi lỗi của Đông phương tu hành chúng ta hả? Hừ, ngươi không cần phải nghĩ nữa, không có cách nào đâu."
"Đáng tiếc, đáng tiếc." Thần sứ bộ dạng như rất tiếc hận: "Khôi lỗi này mặc dù tinh diệu, nhưng ở trong tay ngài, chỉ có thể làm một đại lực sĩ, nếu cho ta điều khiển, có thể để nó sử dụng một ít pháp thuật đơn giản, thậm chí là một số võ kỹ lợi hại! Vậy mới có thể phát huy đầy đủ được tác dụng khôi lỗi của này." Nói xong, đưa ánh mắt tiếc hận nhìn Tiểu Lôi, phảng phất như đang nhìn một tên vương bát đản.
Con mẹ nhà ngươi, ngươi hiểu cái rắm gì. Tiểu Lôi thầm dựng ngón giữa. Pho tượng này thật sự biết dùng pháp thuật và vũ khí, thậm chí còn có ý thức riêng của nó! Không biết lợi hại biết bao nhiêu! Còn cần ngươi nhắc ta sao?
Động tác của pho tượng mặc dù thong thả, nhưng tốc độ chuyển băng cũng rất nhanh, cầu thang thông xuống Thần điện rất nhanh đã đào được một cái khe đủ để 2 người vào. Bên trong từng luồng gió lạnh thổi ra.
Nhìn Tiểu Lôi vung tay, thu lại pho tượng, Thần sứ gật đầu: "Chúng ta vào đi."
Vẫn là thông đạo quen thuộc này, đi thẳng xuống cầu thang, bên trái là nham thạch băng đá cứng rắn, bên phải là vực sâu vạn trượng, một đường đi xuống, không đi lâu lắm, có một khúc chuyển chín mươi độ. Chuyển qua khúc quanh này, có thể thấy được thần miếu Zeus nguy nga tráng lệ kia.
Đứng ở bậc thang trên núi, nhìn tòa Thần điện từ xa, Tiểu Lôi không khỏi thở dài u oán.
Thật khó tin. Chính mình không ngờ lại có ngày trở về nơi này.
Trong Thần điện, pho tượng to lớn do hoàng kim tạo thành của thần Zeus sáng lấp lánh, quang mang của hoàng kim chiếu sáng cả sông băng, làm nó tỏa ra một vòng sáng, có vẻ đặc biệt trang nghiêm.
"Nơi đó nhất định là Thần điện thần Zeus của bọn ta." Thần sứ đứng trước người Tiểu Lôi, đột nhiên cười: "Nơi này ngài hẳn là đã tới một lần. Bây giờ về lại chốn cũ, có cảm giác gì không?"
Tiểu Lôi cười ha hả, quay về tượng thần Zeus phía xa dựng ngón giữa lên, vô cùng tiếc nuối nói: "Con mẹ nó, tiểu gia hối hận nhất là lần trước tới đây, đáng lẽ phải lấy cái chân giữa của hắn xuống. Mẹ nó, cái đó là vàng ròng a."
Hắn thật không sợ ở trước mặt Thần tộc Olympia đòi hủy thần tượng của người ta, ngược lại còn trừng mắt, lạnh lùng nhìn Thần sứ: "Ngươi đưa ta tới đây rốt cuộc là có dụng ý gì?"
"Ta chưa thể trả lời vấn đề này." Thần sứ hình như cười, bởi vì Tiểu Lôi căn bản không thấy mặt nàng ta, chỉ có thể cảm nhận từ ánh mắt mà phán đoán ra nàng ta tựa hồ đang cười.
"Tu hành giả Đông phương Lôi tiên sinh tôn kính, chắc ngài cũng rất hiếu kỳ, vì sao Thần điện thần Zeus trong truyền thuyết của bọn ta lại xuất hiện ở đây hả?"
"Ta đúng là thấy rất lạ." Tiểu Lôi gật đầu: "Trong lịch sử, tòa Thần điện này đã bị hủy trong chiến tranh giữa các ngươi và tôn giáo khác." Hắn không khỏi thở dài: "Bỏ qua vấn đề tôn giáo, đây thật sự là một kiến trúc vĩ đại trong lịch sử nhân loại, một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại."
Nói xong không khỏi chép miệng.
Đột nhiên, Thần sứ nghe câu nói của Tiểu Lôi liền mở trừng mắt.
"Vậy, ta đại biểu cho Thần tộc Olympia, đem tác phẩm nghệ thuật vĩ đại này tặng cho ngài."
Tiểu Lôi bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào Thần sứ của Thần tộc Olympia.
"Tặng cho ta?" Tiểu Lôi hít sâu một hơi, trong mắt lộ vẻ khó tin: "Ngươi không phải nói đùa chứ?"
Nói xong nhìn chằm chặp vào pho thần tượng to lớn, kim quang lấp lánh....
Con mẹ Zeus nhà hắn! Pho tượng to lớn cao cả mười thước a! Hoàn toàn tạo thành bằng vàng ròng! Còn chưa tính đến đôi mắt do bảo thạch thật lớn điêu khắc thành....
Cho dù Tiểu Lôi không thiếu vàng bạc.... nhưng một pho tượng hoàng kim lớn như vậy, giá trị nghệ thuật của nó, không phải có thể đo lường bằng tiền bạc được!
Làm một phép so sánh, một khối vàng, và một pho tượng thuần kim có cùng thể tích, về ý nghĩa và giá trị thì lại khác biệt nhau xa a!!
"Cái thứ này, ngươi muốn tặng ta à?" Tiểu Lôi nhìn Thần sứ không chớp mắt, lại thấy nàng ta nhìn sao cũng không giống đồ ngốc .
"Đừng nhìn ta như vậy." Thần sứ xem ra vẫn bình tĩnh, nàng ta chỉ lẳng lặng nghênh tiếp ánh mắt của Tiểu Lôi: "Thứ này đối với các người mà nói, là đại biểu cho tài phú vô hạn, đại biểu cho một món tiền lớn. Nhưng đối với Thần tộc chúng ta, tiền không là cái gì. Chúng ta là Thần tộc, tiền đối với chúng ta, không có bất kỳ ý nghĩa nào."
Ài, hình như Thần tộc tựa hồ hái ra tiền, khi gặp bọn họ trên biển tại Nam Đô thì họ có một chiếc du thuyền xa hoa cỡ nào.
Sau đó, lại nghe Thần sứ nói: "Dù sao, pho tượng này, còn tòa Thần điện này đều đã dùng xong, nó đã mất đi ý nghĩa rồi. Có tặng ngài, cũng không sao. Có thể dùng một tác phẩm nghệ thuật để có tình hữu nghị với một vị đệ nhất tu hành giả của Đông phương, đây là vụ mua bán rất có giá trị."
"Con mẹ nó!" Tiểu Lôi không khỏi liếm môi, ánh mắt nhìn vào pho tượng to như núi đang lấp lánh rồi thì thào: "Có được tình hữu nghị với ta.... Lão tử lần đầu biết được, thì ra tình hữu nghị của ta lại đáng tiền như vậy a...."
Bất kỳ người nào, đột nhiên có một núi vàng cao mười thước đặt trước mặt, cho dù là ai, cũng đều muốn ngất xỉu, hơn nữa, đây không phải chỉ là mấy trăm mấy ngàn tấn vàng mà thôi. Giá trị của vàng có thể tính toán được.... nhưng giá trị khổng lồ của di sản văn hoá và tác phẩm nghệ thuật có mấy ngàn năm lịch sử cùng văn hóa mới là vô giá!
Ai mà chỉ bán nó như vàng, mới thật ngu ngốc!! Phải xem là văn vật, tác phẩm nghệ thuật, là đồ cổ mà bán a!
Tiểu Lôi có thể không thích vàng. Bởi vì nhờ pháp thuật, hắn thậm chí có thể biến đá thành vàng. Nhưng... cho dù hắn có thể biến đá thành vàng, cũng không thể đem khối vàng biến thành các tác phẩm điêu khắc nghệ thuật hoàn mỹ mà các vị đại sư từ mấy ngàn năm trước, đã tốn hao vô số tâm huyết!
Mẹ, chỉ là cái món gia hỏa này lớn vậy, túi càn khôn khẳng định không chứa được.... dùng pháp thuật triệu hồi Ngũ quỷ bàn sơn (ngũ quỷ dời núi) sao? Hay là cõng theo pho tượng vàng lớn như vậy bay về Đông phương sao?
Ngươi thật sự nghĩ không phận của các quốc gia Tây phương người ta không có phòng tuyến nào sao?
Những cao nhân như Tiểu Lôi bay tới bay lui, người ta đương nhiên không phát hiện ra. Nhưng đây là một pho tượng vàng lớn, không phải pháp khí gì! Một đống vàng lớn như vật bay trên trời, không bị ra đa phòng không của các quốc gia Tây phương người ta phát hiện mới đúng là gặp quỷ a!
Ồ?
Đợi một chút.....
Đột nhiên, hắn dường như nghĩ tới gì đó: "Đợi một chút... ngươi nói, mục đích của nó đã kết thúc? Thần điện này đặt ở đây, rốt cuộc để làm gì?" Sau đó, không đợi Thần sứ trả lời, Tiểu Lôi buột miệng nói: "Ta biết rồi, chẳng lẽ là vì để cái tên Pandora gì đó ở đây, gây hại cho những người tìm đến nơi này?"
Lần này, Thần sứ không còn trả lời nhanh chóng vấn đề của Tiểu Lôi. Nàng ta tựa hồ trầm mặc chốc lát, rốt cuộc mới chậm rãi nói.
"Lưu lại sứ giả Pandora để chỉ dẫn phương hướng cũng chỉ là một trong các tác dụng thôi. Tòa Thần điện này còn có một tác dụng khác."
"Cái gì?"
"..... Nó chỉ là thứ để hấp dẫn lực chú ý của địch nhân, nó chỉ là cái vỏ ngoài."
Nhìn biểu cảm của Tiểu Lôi, Thần sứ từ ánh mắt hắn thấy được sự nghi hoặc liền chậm rãi giải thích: "Lôi tiên sinh, ân oán giữa Thần tộc Olympia chúng ta và đám chủng tộc nanh ác đeo thập tự giá, nghĩ tất ngài cũng đã rõ rồi."
"Hiểu rồi hiểu rồi.... nhất định các người bị bọn họ đánh rất thảm, cuối cùng ngay cả giang sơn của mình cũng để mất."
"Khi Thần tộc chúng ta hoàn toàn thất bại, rất nhiều Thần điện đều bị phá hủy. Tòa điện thần Zeus này, là Thần điện thần linh vĩ đại nhất của bọn ta, cũng là Thần điện huy hoàng nhất. bởi vì nó dùng để cung phụng phụ thần Zeus vĩ đại nên bọn ta mới chuyển nó đến đây. Nếu để ngài đoán nguyên nhân thì ngài sẽ nghĩ thế nào đây?"
"....Hả....." Tiểu Lôi suy nghĩ: "Ta sẽ cho rằng, các ngươi muốn sau khi chiến bại, bảo lưu lại một chút tôn nghiêm cuối cùng, cho nên mới đem Thần điện cso quý tôn nghiêm nhất mà giấu ở đây."
"Không sai." Ánh mắt Thần sứ như đang mỉm cười: "Dựa theo tư duy bình thường, loại suy nghĩ này rất phù hợp. Dưới tình huống bình thường, đại đa số người đều sẽ nghĩ như vậy."
"Chẳng lẽ nguyên nhân không phải vậy sao?"
"Không phải!"
Nói đến đây, Thần sứ đột nhiên mở rộng hai cánh tay, giơ cao hai bàn tay, trên người nàng ta đột nhiên bắn ra một vòng sáng đầy màu sắc, bao phủ lấy cơ thể nàng ta. Hai mắt nàng ta cũng bắn ra hai đạo tinh mang, trong đồng tử loé lên ánh ngân sắc lộng lẫy!
Sau đó, Tiểu Lôi trong lòng như nghe được một thanh âm ngưng trọng.
"Thần tộc Olympia, là chủng tộc vĩ đại! Nhân dân trên thế giới này từng kính ngưỡng quang mang của chúng ta cả trăm ngàn năm! Chúng ta đã từng là chúa tể trên đại lục này! Quang huy của Thần tộc vĩnh viễn sẽ không biến mất trên đại lục này! Chỉ vì sự vĩ đại của chúng ta, mới bị một âm mưu đê tiện lật đổ. Chúng ta không sợ khiêu chiến chính diện, lại bị gục ngã dưới chân quỷ kế ti tiện! Sự lỗi lạc của Thần tộc, không hề đồng nghĩa với ngu muội! Đám thập tự giá dị đoan, bọn chúng chưa bao giờ ngừng truy sát chúng ta. Nhưng chúng ta vẫn có thể lưu lại hạt giống của mình trên thế giới này! Nhưng, chúng ta cũng có lo lắng, địa điểm của Thần điện này mặc dù được che dấu kỳ ảo, nhưng vẫn không thể bảo đảm không bị đám dị đoan đeo thập tự giá phát hiện! Bởi vì dù Thần tộc chúng ta rời khỏi thế giới này, bọn chúng vẫn chưa bao giờ bỏ đi ý niệm ác độc muốn trảm thảo trừ căn (diệt cỏ tận gốc) đối với chúng ta trong đầu!"
Nói đến đây, Thần sứ đột nhiên thở ra một hơi dài. Đây là thanh âm đầu tiên Tiểu Lôi nghe nàng ta phát ra rõ ràng, tiếng thở dài đó, nghe hơi quen thuộc....
"Thần tộc rời khỏi thế giới này, nhưng để có thể một ngày giáng hạ trở lại thế giới này, nên phải lưu lại một thông đạo. Đây chính là cầu nối giữa hai thế giới. Đám tà ác dị đoan đó vẫn luôn tìm kiếm thông đạo này.... Một mực tìm tòi! Bọn chúng muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta."
"Nói bậy." Tiểu Lôi chen vào một câu: "Người Trung Quốc chúng ta đều biết câu 'nghi tương thắng dũng truy cùng khấu'"
(Trích bài thơ "Nhân dân giải phóng quân chiếm lĩnh Nam Kinh" vào tháng 4 năm 1949
Ý nói: không nên truy đuổi giặc vào đường cùng, để tránh việc tương tự như Sở Bá Vương tự vẫn.
钟山风雨起苍黄
百万雄师过大江
虎踞龙盘今胜昔
天翻地覆慨而慷
宜将剩勇追穷寇
不可沽名学霸王
天若有情天亦老
人间正道是沧桑)
"Điều đáng tiếc chính là, thông đạo lưu lại này phải được bố trí cực kỳ xảo diệu. Đây là cây cầu nối giữa hai thế giới, phải có pháp lực cường đại duy trì, thậm chí cần địa hình phù hợp. Đương nhiên, quan trọng nhất là chúng ta phải lưu lại một cột mốc trên thế giới này!"
"Chẳng lẽ.... đây là cột mốc các người lưu lại?" Tiểu Lôi nhìn tòa Thần điện kia.
"Đúng vậy."
Tiểu Lôi rốt cuộc cũng biến sắc: "Ý của ngươi là... thông đạo đi thông tới thế giới khác của các người ở đây sao?"
"Đúng vậy."
"Ồ...." Tiểu Lôi thở ra, sau đó đột nhiên cười: "Chẳng lẽ các ngươi không sợ Thần điện này bị người của Vatican tìm được, sau đó sẽ hủy diệt nó sao?"
"Không sợ." Câu trả lời của Thần sứ làm Tiểu Lôi giật mình: "Bởi vì Thần điện này không phải là thông đạo. Tòa Thần điện này chỉ là vỏ ngoài, dùng để che tai mắt của kẻ khác mà thôi." Câu trả lời của nàng ta thật ngoài ý liệu của Tiểu Lôi: "Không phải ngài vừa nói, nếu người Vatican tìm được Thần điện này, theo tâm lý bình thường, sẽ cho rằng đây chỉ là chúng ta muốn lưu lại tôn nghiêm cuối cùng nên mới che dấu tòa Thần điện này. Cho dù bọn chúng có hoài nghi tòa Thần điện này nhất định là một thông đạo cuối cùng tới thế giới của chúng ta mà hủy diệt nó, vậy cũng không sao. Bởi vì nó không phải là.... Nói đơn giản, đặt tòa Thần điện này ở đây, chính là để dự phòng có ngày bị Vatican tìm được, có thể để cho bọn chúng hủy diệt."
Tiểu Lôi cẩn thận suy nghĩ một lúc, không khỏi thở dài.
"Ngoạn mục!"
Đây là một liên hoàn kế a!
Thử nghĩ, nếu ngươi hao phí tâm cơ tìm cái gì đó, khi ngươi đã tìm rất lâu, tốn vô số nhân lực và vật lực, rốt cuộc tại một nơi vô cùng thần bí, vô cùng bí ẩn, lại là nơi không thể nào nghĩ ra được! Lúc tìm được, ngươi sẽ có tâm tình gì?
Ngươi sẽ thở dài một hơi. Rốt cuộc nhiệm vụ khó khăn đã hoàn thành, sẽ cảm thấy: tốt rồi, cám ơn trời đất, rốt cuộc đã xong rồi!!!
Nhưng sự thật, mức khó khăn của quá trình này cực lớn, mới lừa được ngươi nghĩ rằng, ngươi đã tìm được thứ mình muốn tìm.
Mà sự thật thì lại không phải như vậy.
Khi ngươi trả giá rất đắt để tìm ra vật này, ngươi ngược lại sẽ không chút hoài nghi nó là đồ thật hay không.
Mà chỗ mấu chốt càng thêm ngoạn mục chính là: thông đạo đi thông qua thế giới, chính là ở đây! Ở bên cạnh Thần điện này!!
Đây quả là một phương thức che dấu tuyệt diệu tới cực điểm!!
"Bố trí rất tinh xảo." Tiểu Lôi cười khổ một tiếng: "Nhưng dường như bố trí tinh diệu như vậy đã uổng công rồi. Vatican không tìm được nơi này, cho nên tòa Thần điện để dụ bọn họ không bị hủy diệt, giờ lại tiện nghi cho ta."
"Bọn chúng không phải là không tìm được nơi này." Thần sứ nói: "Sự thật là bọn chúng đã tìm tới núi Pyrenees, hơn nữa tại nơi đây của cái thế giới này còn đại chiến một số trận để đời với chúng ta, giết bọn chúng gần như không còn."
Tiểu Lôi lập tức nghĩ tới Diệp Bất Quần từng nói qua, hắn từng phát hiện một động băng khác trên núi.
Tiểu Lôi suy nghĩ rồi cười nói: "Dù sao bọn họ không tìm được nơi này là tốt rồi."
Ánh mắt Thần sứ như đang cười: "Đây vốn chỉ là đề phòng vạn nhất mà bố trí. Nếu bọn chúng tìm tới đây, sẽ bị gạt... nếu không tìm được, đương nhiên là tốt rồi."
"Không nói nhảm nữa." Tiểu Lôi phất tay: "Nếu ngươi đã nói, thông đạo để rút lui về thế giới kia của Thần tộc các người ở chỗ này.... Vậy đêm nay ngươi đưa ta tới đây, rốt cuộc để làm gì? Chẳng lẽ muốn mang ta tới thế giới đó để du lịch sao?"
Thần sứ không nói năng gì.
Nàng ta đột nhiên làm một động tác khiến Tiểu Lôi giật mình. Nàng ta chợt mở hai tay ra, thả người nhảy xuống, nhắm ngay hướng vực sâu vạn trượng.
Tiểu Lôi chỉ bị giật mình, lập tức hiểu ngay, rất có thể thông đạo ở dưới vực sâu bên cạnh.
Quả nhiên, sau đó, phía dưới vọng đến một câu: "Ngài hãy nhảy xuống theo ta."
Tiểu Lôi khá do dự rồi cũng lập tức thả người, theo vách núi sâu không thấy đáy nhảy xuống...
Cơ thể rơi xuống tự do, nhưng bên tai lại không có tiếng gió vù vù như đang rơi xuống. Tiểu Lôi giống như trái táo từng rớt trên đầu Newton, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy rất cổ quái.
Con mẹ nó! Vực sâu này rốt cuộc sâu tới đâu?
Vừa rồi sau khi nhảy xuống, không ngờ đến giờ vẫn chưa đến đáy!!
Trong lòng Tiểu Lôi đã âm thầm đếm từ một đến một trăm...
Thân ảnh của Thần sứ đã ở trong phạm vi hiện tại của hắn, bên cạnh còn có băng tầng trong suốt, nhưng.... Cho dù động băng có lớn hơn nữa, thì bao sâu đây? Một ngàn thước? Hai ngàn thước?
Còn rơi tiếp nữa, Tiểu Lôi thậm chí cảm thấy chính mình sẽ lọt qua đầu bên kia địa cầu mất....!
Cảm giác như ngươi đi thang máy từ lầu mười xuống lầu một, nhưng khi đến lầu một, thang máy vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục rơi xuống....
Đã đếm đến ba trăm rồi, Tiểu Lôi rốt cuộc nhịn không được lớn giọng nói: "Đám Thần tộc các ngươi, không phải là ở địa ngục chứ?"
Cách Tiểu Lôi chừng một thước, Thần sứ trả lời: "Ngài nói đúng, thế giới mà Thần tộc lui về, đúng là địa ngục. Bất quá trước khi tới đó, chúng ta phải qua "Cửa vào vực sâu địa ngục" mới được."
Địa ngục....
Mặt trời và Thượng Đế ở trên thiên đường, mà "Thần" lại ở địa ngục.... khó trách, Thánh kinh trên địa cầu đều viết ma quỷ tại địa ngục, ma quỷ là kẻ địch của Thượng Đế, mà không phải Thần tộc Olympia chính là kẻ địch của Vatican sao?
Đã đến năm trăm rồi, Tiểu Lôi không nhịn nổi lại hỏi thêm một câu: "Ngươi nói cái gì mà địa ngục cái gì mà cửa vào cái vực sâu gì đó, là dưới vách núi sao?"
Câu trả lời của Thần sứ càng làm Tiểu Lôi giật mình.
"Lôi tiên sinh tôn kính, chúng ta hiện đang xuyên qua "Cửa vào vực sâu địa ngục" đó."
Trời ạ....
Tiểu Lôi cảm thấy rất khó chịu.
Cũng không phải vì chuyện gì khác, chỉ là theo tư duy quán tính, danh từ "Cửa vào vực sâu địa ngục" này quá hoa lệ phô trương. Dựa theo tư duy truyền thống, dưới tình huống này, trong đầu sẽ nghĩ tới một cảnh tượng như thế này.
Tại một nơi đáng sợ hỗn loạn, chung quanh huyết sắc vụ khí lơ lửng, dưới chân là biển máu, còn có hỏa diễm ma quái phụt ra phụt vào. Trước mặt là một khung cửa khổng lồ cao mấy chục thước, trên đó còn có điêu khắc hoa văn kỳ dị, tỏa ra khí tức cùng pháp lực dao động cường đại đáng sợ, còn có một số biểu tượng đen ngòm cùng hắc sắc hỏa diễm của ma quỷ địa ngục... Cuối cùng chung quanh còn truyền ra tiếng lệ quỷ kêu gào thê lương, tạo nên một không gian thảm đạm, thê lương, khủng bố tuyệt luân....
Như vậy mới đủ mùi vị đấy thôi!
Vậy mới có thể xứng với danh từ hoa lệ như "Cửa vào vực sâu địa ngục" phải không?
Bây giờ thì sao? Thì ra là cánh cửa chó má này, chỉ là một vách núi!
Nhưng.... nếu đã có cái tên là "Cánh cửa vực sâu địa ngục" .... ngươi... ngươi... ngươi tốt xấu cũng phải có cái "cửa" chứ!!
Đợi cho Tiểu Lôi đếm thầm trong lòng tới một ngàn, thế xuống dần dần chậm lại, dưới chân như có một cỗ lực dẫn cực kỳ nhu hòa đỡ lấy hắn, chậm rãi, từng chút từng chút làm giảm đi lực rơi của hắn.... Tiểu Lôi cảm giác như hắn đang rơi vào một đống bông gòn khổng lồ, vô cùng vô tận..
Rốt cuộc, chờ khi hắn đếm đến một ngàn năm trăm, thế xuống mới hoàn toàn dừng lại.
Chung quanh là một mảng sương mù mông lung. Mặc dù Tiểu Lôi phát huy tối đa thị giác, cũng không thấy rõ được thứ gì.
Thần sứ đó đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó nhẹ thở ra rồi nói nhỏ một câu: "Rốt cuộc về nhà rồi."
"Nhà? Sao ta cái gì cũng không nhìn thấy?" Tiểu Lôi nhíu mày.
"Thật có lỗi, ta quên mất." Thần sứ ánh mắt như mỉm cười: "Ta quên là cặp mắt của ngài là mắt phàm ở thế giới kia, tại thế giới này của chúng ta, cái gì cũng sẽ không thấy được. Xin chờ ta một chút, để ta thi triển một ma pháp nho nhỏ lên người ngài."
Tiểu Lôi nhìn chung quanh rồi đột nhiên nói: "Cửa của vực sâu này cũng thật quá rõ ràng, nếu để Vatican tìm được Thần điện đó, nói không chừng bọn họ sẽ cẩn thận kiểm tra phía dưới vực núi."
"Chuyện này không cần lo." Thần sứ trả lời: "Cửa vào vực sâu địa ngục là một ma pháp thời không, đây chỉ là một ma pháp nhỏ vô cùng đơn giản, thậm chí không có chút pháp lực nào dao động, cũng sẽ không bị phát hiện.... mà hiệu quả của ma pháp này là trừ khi dùng lực nhảy xuống, mới có thể xuyên qua được thông đạo...."
Thì ra là thế.
Tiểu Lôi gật gật đầu, bọn Thần tộc này nghĩ thật chu đáo.
Cho dù bất hạnh bị Vatican phát hiện Thần điện ở trên, bọn họ dù có cẩn thận xem xét vực sâu phía dưới, nhưng.... người tra xét có dám nhảy xuống hay không? Rõ ràng là không! Người ta nhiều nhất cũng chỉ là từ từ leo xuống vách núi mà xem xét thôi. Như vậy nhiều nhất cũng chỉ trèo được xuống đáy vực, sẽ không làm xung động tới ma pháp của Cửa vào vực sâu địa ngục, càng không thể phát hiện được cách xuyên qua thông đạo.
Đây là đạo lý rất đơn giản, đồng thời cũng nắm bắt được tâm lý con người.
Ngay lúc này, trong lòng Tiểu Lôi đột nhiên nghe thấy một đoạn văn tự cổ quái, như tiếng ngâm nga có tiết tấu vậy. Lập tức, Thần sứ nói nhỏ với Tiểu Lôi một câu: "Xin ngài đừng di động."
Nói xong, đưa tay lên, một ngón tay từ xa điểm tới Tiểu Lôi, đầu ngón tay bắn ra một đoàn quang mang nhu hòa.... Lập tức, Tiểu Lôi đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời!
Sương mù hỗn loạn chung quanh đã biến mất.
Hắn, rốt cuộc đã thấy rõ nơi ở của Thần tộc này... Địa ngục.
Đồng thời, khi thấy hoàn cảnh chung quanh đập vào mắt, sắc mặt Tiểu Lôi liền đại biến.
"Đây là địa ngục à?" Tiểu Lôi kinh ngạc hô lên.
Biểu tình quái dị hiện lên trên mặt hắn, như thể thấy được trên mũi Ngọc Hoàng đại đế đột nhiên mọc ra một cành hoa đuôi chó vậy, lại giống như là mèo bị voi đạp trúng đuôi....

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất