Mấy ngày nay Lâm Vân rất thoải mái. Hắn thầm nghĩ, ở một chỗ không có ai làm phiền vẫn tốt hơn. Lực lượng Tinh Vân nhờ đó mà được khôi phục hoàn toàn.
Nhưng, rất nhanh đã tới ngày mùng 8. Xem ra mình vẫn phải tới công ty báo danh mới được, bằng không cũng có chút quá mức.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.comQuảng trường Hoàn Tân được xem như là nơi sầm uất của Phụng Tân. Cho nên giá khách sạn mà Lâm Vân thuê không rẻ chút nào. Hiện tại lực lượng Tinh Vân của hắn đã khôi phục hoàn toàn. Vì để nhanh hình thành tinh hồn. Lâm Vân quyết định sau khi tới công ty, sẽ tìm một phòng ở có hoàn cảnh yên tĩnh.
Lúc Lâm Vân đi tới công ty ở tầng 9, Tòa nhà Tân Hợp, cả cái văn phòng lớn như vậy, chỉ có vài người, người nào cũng có vẻ uể oải lười biếng. Trong nội tâm Lâm Vân cười thầm, quả nhiên là mọi người ở đây cũng nghĩ như mình, đến làm việc chỉ là cho qua ngày.
Chậm rãi đi tới phòng tiêu thụ, đi thẳng vào trong, lúc này mới có người trong công ty phát hiện hắn.
- Anh tìm ai?
Một tiểu tử tuổi chừng hơn hai mươi, có chút béo nhìn Lâm Vân hỏi. Lúc nói chuyện, hai con mắt của y híp lại thành một đường nhỏ.
- A, tôi tới từ phòng tiêu thụ của Hồng Tường ở Phần Giang...
Lâm Vân còn chưa nói hết lời.
- A, ngài chính là Lâm quản lý do công ty trên phải tới? Hôm 30, chúng tôi đã nhận được thông tri của công ty. Hôm nay tất cả mọi người tới đây là chuẩn bị chờ ngài tới. Tôi gọi là Hồ Thanh, hoan nghênh Lâm quản lý.
Tiểu tử béo này vội vàng chào hỏi.
Lâm Vân nhìn cả văn phòng lớn như vậy, chỉ có bảy người, không khỏi thầm than. May mắn là đều đến, nếu không có ai đến, phỏng chừng muốn tìm một người nói chuyện cũng không có.
- Tất cả mọi người đều đã ở đây, vậy thì chúng ta mở một cuộc họp.
Lâm Vân nghĩ thầm, đã đến đây rồi thì cũng phải phát biểu vài lời. Nếu không trở về lại không biết báo cáo thế nào.
- Nhưng...
Hồ Thanh muốn nói lại thôi.
- Nhưng cái gì, là con trai mà nói chuyện ấp a ấp úng như vậy?
Lâm Vân nhíu mày hỏi Hồ Thanh.
- Nhưng, từ khi vài vị quản lý ở nơi này rời đi thì do Cam Dao phụ trách. Hiện tại cô ấy không ở đây, mà đang ở cửa hàng.
Hồ Thanh thấy Lâm Vân có chút mất hứng, vội vàng nói tới Cam Dao.
- A, chẳng lẽ chỉ có một mình cô ấy là đi bán hàng? Cô ấy bận rộn như vậy, vì sao tôi thấy các anh rất thanh nhàn thì phải?
Lâm Vân thuận miệng nói ra. Kỳ thực trong nội tâm chỉ là muốn sớm mở một cuộc họp, chứ hắn cần gì làm khó xử tên béo này.
Nhưng những người khác nghe thấy vậy lại rùng mình. Vị quản lý tiêu thụ mới tới này quả nhiên là khó lường. Xem ra hắn muốn khai đao với vài người để lấy uy đây.
Nếu có chút năng lực thì đã sớm đi, việc gì phải ngồi ăn chờ chết ở nơi này. Phần lớn những người ở lại đây là chỉ là muốn nhận tiền lương mà không cần phải làm việc mà thôi.
- Vậy thì ngày mai đợi Cam Dao tới thì họp.
Đang lúc vài người ở đây cảm thấy bất an. Lâm Vân liền nói dời cuộc họp tới ngày mai.
Mấy người trong văn phòng càng nghĩ miên man. Lâm Vân không quan tâm tới thái độ của bọn họ, vứt xuống câu này liền rời đi. Hắn chỉ ước gì hội nghị không bao giờ được mở. Các người thích làm gì thì làm, chỉ cần đừng làm phiền tới ta là đươc.
Thấy Lâm Vân chỉ nói vài câu với Hồ Thanh liền rời đi, mọi người trong văn phòng đều suy đoán, vị Lâm quản lý này rốt cuộc muốn thế nào.
- Cậu xem, có phải hắn muốn đến cửa hàng không?
- Không nhất định, có khả năng đi gặp người quen...
- Vị Lâm quản lý này thật kỳ quái. Cậu xem quần áo hắn mặc, toàn là đồ rẻ tiền, còn xách cái ba lô vào công ty, thật là có cá tính...
- Cái này có là gì, hiện tại các sếp đều thích chơi kiểu này. Nhưng, vị Lâm quản lý này thật trẻ tuổi. Dù sao thị phần ở Phụng Tân cũng không đoạt về được, cần gì phải chọc giận hắn.
- Đúng vậy, mọi người chỉ cần ở đây đến khi công ty giải tán là xong. Tôi cũng không có tính toán ở đây lâu đài.
- Đợi xem sao, nếu mai họp mà bị khai trừ, tôi liền ra ngoài mở cửa hàng buôn bán. Cũng may tôi mới độc thân, một người ăn no, cả nhà không đói bụng.
Hồ Thanh híp mắt, phát biểu ý kiến của mình.
...
Lâm Vân đi ra văn phòng, liền tìm chỗ ở. Ở khách sạn quá tốn kém, một đêm muốn vài trăm nguyên. Với số tiền ít ỏi trong túi hắn, hắn cũng không ở được lâu, về việc của công ty, từ lúc hắn bước ra khỏi cửa, đã quên không còn một mống.
Phụng Tân là thành phố trung tâm của Tô Nam. Dân số ước chừng gần 10 triệu. So với cả nước, thì đây cũng là một thành phố tương đối lớn.
Lâm Vân đi ở trên đường phố phồn hoa, trong lòng tự nhủ, khó trách Hồng Tường không nỡ bỏ thị phần ở Phụng Tân. Nơi này xác thực là một nơi tiêu thụ sản phẩm đắt tiền tốt. Lâm Vân phỏng chừng Đường Tử Yên phái mình tới đây, không phải là mong mình mở rộng thị phần, mà là muốn mình mau mau biên khỏi tầm mắt của cô ta.
Cô ta không nỡ bỏ thị phần ở Phụng Tân, khẳng định còn có thể phái thêm người tới. Chính mình chỉ là một cái pháo hôi mà thôi. Nhưng, nếu cô ta coi mình như pháo hôi, mình sẽ thỏa mãn mong muốn của cô ta. Dù sao đến lúc mở cuộc họp, mình nên làm cái gì, thì vẫn làm cái đó.
Điều này cũng hợp ý của Lâm Vân. Hiện tại có tiền để xài, tháng sau dùng hết tiền rồi, lại có tiền lương dùng. Không cần phải làm bất cứ chuyện gì. Đây chính là điều hắn mong muốn.
Phòng ở ở nội thành Phụng Tân quả nhiên rất đắt. Một phòng 40m2 đã tốn hơn ba nghìn nguyên một tháng. Tìm tới giữa trưa, cũng không tìm được căn phòng thích hợp. Thậm chí Lâm Vân còn nghĩ tới, có nên kiếm một chút tiền trước, rồi mới tiến hành tu luyện hay không?
Nhưng trong nháy mắt, hắn đã bác bỏ ý kiến này. Thực lực của mình còn quá thấp. Tinh hồn còn chưa có hình thành. Nếu tới thế giới ngầm đánh bạc hay đánh cuộc gì đó, gặp phải một hai người luyện võ, không chừng mình không phải là đối thủ.
Nếu như mình phát minh ra một đồ vật gì đó viễn siêu thời đại này, không nói thời gian kiếm lời rất chậm. Mà cho dù bán đi, kiếm tiền nhanh, nhưng sẽ bị người khác đề ý tới. Rất có thế bọn họ sẽ phái người tới làm phiền tới mình. Lúc đó thì càng không có thời gian rảnh để tu luyện.
Cho nên, chỉ khi thực lực của mình, viễn siêu thế giới này, mới có quyền chủđộng nói chuyện.
Suy đi nghĩ lại, tốt nhất vẫn là tìm một nơi yên tĩnh để tu luyện. Cho dù muốn ngểng cao đầu rời đi, cũng phải chờ tới khi mình kết thành một sao thì hẵng nói.
Đành phải thế vậy, không tìm được nhà ở trung tâm, thì đến địa phương xa hơn. Dù có tới công ty làm hay không, cũng không sao cả. Cùng lắm là mua một chiếc xe đạp để đi.
Đi khắp khu vực gần tòa nhà Tân Hợp, thì hắn nhìn thấy một tờ giấy thông báo dán ở một góc tường. Trên đó có ghi là muốn tìm người ở cùng phòng. Nhìn tờ giấy này, có vẻ mới được dán lên.
Người viết trên giấy giới thiệu mình là một ông già hơn sáu mươi tuổi. Đang ở một căn phòng nhỏ cách đây không xa. Bởi vì giá phòng hơi cao, lại có 2 phòng riêng, nên muốn mời một người cùng phòng. Giá phòng một tháng là 1200 nguyên, hoàn cảnh xung quanh phòng ở rất yên tĩnh, sạch sẽ. Yêu cầu bạn cùng phòng là con gái hoặc là người già từ sáu mươi tuổi trở lên. Chỉ cần phù họp với những yêu cầu trên, thì xin gọi vào số 21303XXXX.
Điều kiện căn phòng rất thích họp với suy nghĩ của Lâm Vân, khung cảnh yên tĩnh, giá tiền hợp lý. Nhưng, hắn lại không phù họp với những yêu cầu ở trên. Lâm Vân suy nghĩ một lát, quyết định vẫn nên gọi điện thoại hỏi xem. Vô luận thế nào cũng không thể buông tha cho, dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi.