Công Tử Điên Khùng

Chương 95: Anh nhìn đi đâu vậy?

Không Ngờ sản phẩm áo lót mới của Hồng Tường lại hút hàng như vậy, Cam Dao vô cùng vui sướng. Trong nội tâm càng ngày càng bội phục Lâm Vân.

- Cam Dao, tan tầm anh về cùng em. Hôm nay anh muốn về phòng trọ ngủ.

Lâm Vân thấy Cam Dao đã thu thập xong, trên mặt còn lưu lại vẻ đỏ ửng do hưng phấn.

- A, hôm nay anh cũng về phòng trọ?

Không biết tại sao, Cam Dao lại có chút kích động. Mặc dù Lâm Vân ở cùng phòng với mình, nhưng rất ít khi trở lại đó ngủ. Liên tục mấy tháng rồi, hắn không có về qua một lần. Hôm nay nghe Lâm Vân nói vậy, nàng lại có cảm giác, cuối cùng hắn cũng về nhà?

- Ừ, chuyện bên ngoài anh đã làm xong, đương nhiên phải về rồi. Hơn nữa, sắp tới ngày nộp tiền phòng, anh sợ bác gái không thấy anh trở về nộp tiền phòng, liền đuổi anh ra ngoài. Hoặc là không làm canh thịt bò hầm cho anh ăn nữa. Bất quá, món canh thịt bò kia của bác gái quá thực quá ngon.

Lâm Vân nói xong, còn liếm liếm môi, dường như đang nhớ lại hương vị của nó.

Nghe Lâm Vân nói vậy, khuôn mặt của Cam Dao lại đỏ. Lâm Vân có chút kỳ quái nhìn Cam Dao hỏi:

- Cam Dao mỹ nữ, vì sao mặt em đỏ như vậy? Chẵng lẽ do em làm việc gì trái với lương tâm?

Tuy thấy Lâm Vân trêu ghẹo nàng, nhưng tâm tình hiện giờ của nàng rất tốt, chẳng muốn so đo với hắn, chỉ là liếc nhìn Lâm Vân nói:

- Anh mới là người làm việc trái lương tâm ấy.

- Tốt lắm, đã không làm việc gì trái với lương tâm, chúng ta đi tới ngân hàng trước đi.

Bên người của Lâm Vân có hơn hai trăm nghìn nguyên tiền mặt, để ở trong người cũng không thuận tiện. Tuy phần lớn khách hàng đều dùng thẻ, nhưng vẫn có một số nhỏ khách hàng sử dụng tiền mặt.

- Ừ.

Vẻ đỏ ửng trên mặt của Cam Dao đã lui, chỉ ừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Lâm Vân rất kỳ quái, cô nàng Cam Dao hôm nay làm sao vậy? Có vẻ như không giống với tính cách của nàng ta a? Nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ là mang theo Cam Dao tới ngân hàng, giữ lại mấy chục nghìn nguyên trong túi, còn lại đều chuyển vào tài khoản mới của mình.

- Lâm quản lý, đây là tiền của công ty, vì sao anh lại gửi vào tài khoản riêng của mình?

Cam Dao thấy Lâm Vân làm vậy, rất là kinh ngạc.

- A, lúc trước công ty chỉ đưa cho chúng ta 2 triệu nguyên mà thôi. Mà doanh thu hiện tại của chúng ta đã vượt qua con số này. Cho nên anh muốn lấy một ít tiền cho mình dùng.

Lâm Vân thuận miệng trả lời.

Cam Dao nhìn Lâm Vân, thật không biết nên nói cái gì. Tham ô tiền của công ty, chả cần phải lấy cớ, nói thẳng luôn là muốn dùng số tiền này. Tuy nhiên, nàng không có nói gì thêm. Mặc dù biết cách làm của Lâm Vân là không đúng. Nhưng số tiền này quả thực là do Lâm Vân chính mình kiếm được. Hơn nữa, doanh thu của chi nhánh đã không còn phụ thuộc vào tổng công ty, mà là tự làm tự ăn.

Nàng bỗng sinh ra hiếu kỳ với Lâm Vân. Vị Lâm quản lý này tuy rất lười đi làm, dù đi làm cũng là một bộ cà lơ cà phất. Ở cùng một chỗ với hắn, luôn thấy hắn rất bình thản, thậm chí bình thản như một cốc nước sôi vậy.

Nhưng chỉ cần ở bên cạnh hắn, nàng lại cảm thấy yên bình và an toàn. Loại cảm giác này có lẽ xuất phát từ thái độ bình thản của hắn, cũng có thể xuất phát từ hương vị tươi mát trên người hắn.

Dù gặp bất cứ chuyện gì, hắn đều bình tĩnh, không sợ hãi. Thậm chí, lần trước suýt nữa mất mạng, hắn vẫn còn có thể trêu chọc mình. Mà hắn còn là người có bản lĩnh. Bản lĩnh của hắn nếu như không phải là người thường xuyên tiếp xúc với hắn, sẽ không thể phát hiện ra được. Hắn lấy những cỗ máy móc kia ở đâu? Những mẫu thiết kế áo lót kia có phải do hắn tự nghĩ ra không?

Còn có, hắn vì sao mà bị súng bắn? Hắn bị thương nặng như vậy, chỉ trải qua một đêm đã khỏi hơn nửa. Tuy nhiên, làn da của hắn thật là đẹp, buổi sáng hôm đó mình thấy phía trước của hắn căng phồng…

Cam Dao nghĩ tới đây liền không dám nghĩ nữa, khuôn mặt trở nên đỏ tươi.

- Anh nói Cam Dao à, không phải em đang thầm yêu trộm nhớ anh đấy chứ? Vì sao cứ ở cùng một chỗ với anh, khuôn mặt lại đỏ?

Lâm Vân chính xoay đầu lại, chuẩn bị hỏi Cam Dao, buổi tối có nên đi ra ngoài ăn chút gì đó không. Thì phát hiện khuôn mặt của Cam Dao lại đỏ bừng, thuận miệng trêu ghẹo nàng.

- Anh, anh thật đúng là tưởng bở…Mà anh định nói gì à.

Cam Dao nghe Lâm Vân nói vậy, vẻ ngượng ngùng trong mắt chợt lóe lên, lập tức khôi phục lại bình thường, nói với Lâm Vân.

- Anh muốn hỏi tối nay em muốn ăn gì, anh đưa em đi ăn. Lần trước em đã cứu anh một mạng, anh còn chưa báo đáp em. Hôm nay, liền mang em đi ăn thả cửa. Chờ lúc anh rời đi, sẽ đưa em thêm 10 triệu nguyên, để cảm ơn em chiếu cố anh một tuần.

Lâm Vân nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Cam Dao nói. Trong lòng tự nhủ, kích cỡ của nó là bao nhiêu nhỉ?

- Đừng nổ nữa, cái gì 10 triệu, có 10 triệu thì anh cần gì tới nơi này đi làm? Thiệt là. Tuy nhiên, mời một bữa cơm còn chưa đủ. Lâm Vân, anh đang nhìn đi đâu vậy?

Cam Dao đột nhiên phát hiện Lâm Vân đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình, vừa thẹn vừa giận, nhưng đáy lòng lại có một tia chờ đợi. Thậm chí chính nàng cũng không rõ ràng lắm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- A, nhìn xem của em lớn hay nhỏ thôi…Không phải,anh định nói một bữa cơm không đủ, chẳng lẽ muốn anh lấy thân báo đáp sao? Như thế không được, anh có vợ rồi.

Lâm Vân cười hì hì nói.

Cam Dao nghe được câu đầu, đang muốn tức giận, nhưng nghe tới câu cuối, liền ngây ngẩn cả người. Hắn đã kết hồn rồi sao? Trong lòng nàng có chút thất vọng.

Thấy Cam Dao không nói gì, Lâm Vân tranh thủ nói:

- Anh nói Cam Dao à, không phải em thực sự muốn lấy thân báo đáp anh đấy chứ? Em đã có ý vậy, anh cũng chỉ phải đồng ý, ai…

- Lâm đại ca, vợ của anh rất đẹp phải không?

Cam Dao đột nhiên không trách lời ngả ngớn của Lâm Vân, mà có chút thất lạc hỏi.

Lâm Vân ngơ ngác một chút, trong lòng tự nhủ Cam Dao làm sao vậy? Đây là lần đầu tiên nàng ta gọi mình là Lâm đại ca. Bình thường không phải vẫn gọi là Lâm Vân hoặc Lâm quản lý sao?

- Đúng vậy, phi thường xinh đẹp.

Lâm Vân nhớ tới Thanh Thanh, lại nhớ tới Hàn Vũ Tích.

Hai cô gái này, rốt cuộc ai mới là vợ của mình? Thanh Thanh? Nàng mới chỉ là vị hôn thê của mình. Hàn Vũ Tích là vợ thực sự của hắn, nhưng hai người đi ly hôn. Mà mình và nàng chỉ là yêu đơn phương mà thôi. Hắn không biết mình đã yêu Hàn Vũ Tích khi nào, có lẽ là bất tri bất giác, có lẽ là ngày mà mình tặng cho nàng ấy cái vòng cổ, rồi nàng ấy ôm mình.

Thanh Thanh? Cho dù hai người đã hứa hôn, nhưng mình có thể gặp lại nàng ấy sao? Có lẽ vĩnh viễn sẽ không, nhiều nhất chỉ có thể gặp lại nàng ấy trong giấc mơ.

Hàn Vũ Tích? Có lẽ vĩnh viễn nàng ấy không yêu mình. Mình cũng chỉ có thể nhìn thấy nàng ấy nở nụ cười trong giấc mơ mà thôi. Lâm Vân thở dài, hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ yêu một người ở thế giới này. Càng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ yêu Hàn Vũ Tích. Chẳng lẽ đây là điều mình mong muốn sao?

Mình đã vì Cam Dao và Tô Tịnh Như mà trễ nãi quá nhiều thời gian. Không thể trì hoãn thêm nữa. Trong vòng nửa tháng, mình nhất định phải rời đi nơi này. Nửa tháng là đủ để ổn định lại công ty, rồi sau đó mình sẽ rời đi để truy cầu cái mà mình muốn. Hắn tin tưởng từ nay về sau, sẽ không phải vì sinh hoạt mà buôn ba, hắn có thể tĩnh tâm để tu luyện.

- Lâm đại ca, anh làm sao vậy?

Cam Dao thấy Lâm Vân trầm tư khi mình hỏi vậy, liền đánh thức hắn.

- A, không có gì, chúng ta đi ăn cơm thôi. Vẫn là câu nói kia, anh mời khách.

Lâm Vân hồi phục tinh thần,vỗ vỗ túi quần của mình, bộ dáng giống như một nhà giàu mới nổi vậy.

Nhưng một tia đau xót và thất lạc lóe lên trong mắt của hắn, vẫn bị Cam Dao nhìn thấy. Chẳng lẽ Lâm Vân không hạnh phúc với vợ của anh ấy? Cũng đúng a, Lâm đại ca đã tới nơi này nhiều tháng như vậy, cũng không thấy vợ của anh ấy tới tìm anh ấy.

"Vợ của anh ấy rốt cuộc là Thanh Thanh hay là Vũ Tích?"

- Lâm đại ca, em có thể hỏi anh một chuyện không?

Cam Dao nhịn không được nghi vấn trong lòng, đành mang ra hỏi Lâm Vân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất