Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 119: Kẻ chết đầu tiên (Trung)

Sau khi Đoàn Lôi nói xong, võ giả tại các khu vực bắt đầu xếp hàng đăng ký danh sách. Đại đa số đều lựa chọn đăng ký Thiên Vương Bảng, bởi vì dù Phong Thần Bảng đã được tăng số lượng danh ngạch, thế nhưng cũng không phải là thứ để bọn họ có thể dương uy được. 

Dù vậy, số lượng cường giả Chủ Thần Cảnh trở lên cũng không hề ít. Danh vọng là thứ mà cường giả chân chính khao khát, chỉ cần có cơ hội là lập tức thể hiện ngay. Thế nên lượng người tham dự ghi danh Phong Thần Bảng cũng không hề ít ỏi. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

- Tiểu tử, đây không phải chỗ để chơi, làm ơn té giùm cái. 

Vân Hiên Phong, một trong năm ngọn núi dành cho các nhất phẩm tông môn. Thương Minh U Cốc, Mai Hoa đảo, Hồng Nguyệt thành và Ảnh Nguyệt sơn trang là bốn nhất phẩm tông bôn tọa trấn tại Vân Hiên Phong này. Hôm nay là ngày thứ hai ghi danh Phong Thần Bảng và Thiên Vương Bảng. 

Vốn dĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra, cho đến khi một đám thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi xuất hiện, đòi đăng ký vào Phong Thần Bảng. 

Đám thiếu niên này dĩ nhiên chính là đám Long Uyên. Đa số những người ở đây đều ẩn dấu tu vi, mà thủ thuật ẩn dấu tu vi của đám Long Uyên so với những người ở đây cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần, vậy nên không có bất kỳ người nào nhận ra tu vi của bọn chúng cả. 

- Gì đây ông chú? Không phải hôm trước vị đại thúc họ Đoàn kia bảo là ai cũng có quyền đăng ký vào Phong Thần Bảng, giờ ông chú lại không cho chúng ta ghi danh là sao? 

Long Vô Mệnh tay đập lên bản, lườm chấp sự ghi danh kia một cái. 

- Đoàn phó cung chủ đúng là nói như vậy, nhưng chỉ có võ giả Chủ Thần Cảnh trở lên mới được ghi danh. Ngươi có biết ba chữ “Chủ Thần Cảnh” có ý nghĩa gì không hả? Đó là những cường giả chân chính đấy. Biết điều thì cút ra chỗ khác, nếu không thì đừng trách ta báo cáo với cấp trên à. 

- Có ngon thì thử đi tố cáo đi, để xem làm gì được chúng ta. 

- Thằng nhóc này… 

Long Vô Mệnh miệng lưỡi không vừa, lập tức bật lại ngay, không khỏi khiến cho chấp sự kia tức điên lên. 

Bỗng lúc đó, một thanh niên y phục nho nhã từ đám đông bước ra, trên tay cầm một chiếc quạt nhẹ nhàng phe phẩy, phối hợp với dung mạo tuấn tú, đích thực rất có phong thái tôn quý của vương giả. 

- Tiểu hài tử, đừng phá phách nữa kẻo lại bị người ta đánh đòn. Lại đây để bản công tử cho ít tiền đi mua bánh này. 

Vừa nói, hắn vừa lấy ra một túi tiền đầy ắp, ánh mắt phối hợp với nụ cười thân thận nhìn Long Vô Mệnh. 

- Ngươi đang sỉ nhục ta sao?

Giọng nói của Long Vô Mệnh bỗng thay đổi, không khỏi khiến cho gã công tử kia giật mình. 

- Ngươi nghĩ rằng nhiêu đó tiền đủ để ta tiêu xài sao? 

Đương trường trở nên im lặng, không chỉ người khác mà ngay cả đám Long Uyên cũng bị đơ cả người. Cái tên này… cứ tưởng nổi giận vì bị người ta dùng tiền sỉ nhục, mà là nổi giận vì số tiền mà gã công tử kia đưa ra là quá ít. 

- Nhìn ngươi có vẻ giàu có lắm, thêm chục túi như vậy nữa có được không. 

Vừa nói, ánh mắt của Long Vô Mệnh như biến thành hai thỏi vàng, thậm chí còn nhìn thấy ở khóe miệng của hắn đang chảy nước dãi xuống, nhìn chằm chằm gã công tử kia, tựa hồ trong mắt hắn, gã công tử đó chính là kho bạc để hắn rút tiền vậy. 

Chỉ thấy gã công tử kia khóe miệng giật giật, nói:

- Nhiêu đây đủ để ngươi ăn kẹo cả đời đấy, còn muốn đòi thêm…

- Xùy… tưởng thế nào, hóa ra là một kẻ tên nhà nghèo. Chừng đó tiền còn không đủ để lão tử đi tán gái nữa. 

Long Vô Mệnh bĩu môi, rồi tiếp đó lấy rút một cái nhẫn màu lục bảo đang đeo ở ngón tay trỏ, truyền nguyên lực vào, nhẫn trữ vật liền phát ra ánh hoàng kim rực rỡ. Mọi người nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong chính là một khối tài sản khổng lồ. So với túi tiền bé xíu kia thì hơn gấp trăm ngàn lần. 

Long Vô Mệnh cười khẩy, tiếu ý nhìn gã công tử kia, nói tiếp:

- Tên nhà nghèo, có cần lão tử thí thêm không? Gì chứ tiền thì lão tử không thiếu, lại cực kỳ lương thiện nữa, nào, tới đây, để lão tử thí cho vài túi về cua gái chơi. Ha ha ha…

Long Vô Mệnh ngửa đầu cười lớn, tựa hồ tát một cái thật mạnh vào mặt tên công tử kia vậy. Không chỉ một mình Long Vô Mệnh, những người xung quanh cũng cười phá lên, nhìn gã công tử kia chẳng khác gì một tên hề. 

Cứ tưởng mình nhiều tiền, ai dè đối phương lại là một đại tài chủ, mạnh mẽ chà đạp không thương tiếc. Khuôn mặt của tên công tử kia đỏ bừng lên, sát khí trong mắt hiện ra. 

- Tiểu tử đáng chết, dám sỉ nhục bản công tử, để bản công tử cho ngươi biết hậu quả chọc giận bản công tử sẽ nhận hậu quả như thế nào. 

Bị một tiểu tử sỉ nhục giữa chốn đông người, lửa giận bốc lên, lập tức xông tới tấn công Long Vô Mệnh. Tay cầm chiếc quạt, xông thẳng về phía Long Vô Mệnh trảm xuống, chiếc quạt lúc này chẳng khác gì một lưỡi kiếm sắc bén chém đứt mọi thứ. 

Không có bất kỳ người nào đứng ra ngăn cản hắn cả, thứ nhất là do quy tắc kia, chẳng may vạ lây thì kết cuộc không có gì tốt; thứ hai, Long Vô Mệnh với bọn họ chẳng liên quan gì đến nhau, việc gì phải ứng cứu chứ; lý do cuối cùng, bọn họ muốn xem Long Vô Mệnh rốt cuộc thực lực như thế nào mà dám to mồm ghi danh Phong Thần Bảng. 

Ngay cả vị chấp sự kia cũng đứng ngoài nhìn, hoàn toàn không có ý tứ muốn can thiệp. Có lẽ cũng đang muốn mượn tay gã công tử kia để trừng trị Long Vô Mệnh, chỉ cần không có án mạng là được. 

Đứng trước nguy cơ, khuôn mặt Long Vô Mệnh không hề thay đổi, thậm chí còn sinh ra một tia tiếu ý. Đám Long Uyên đứng sau lưng cách đó không xa cũng phó mặc làm ngơ, bởi vì bọn họ biết, gã công tử kia vốn không phải đối thủ của Long Vô Mệnh. 

Chỉ thấy Long Vô Mệnh cười khẩy một tiếng, nói lớn:

- Muốn giương oai sao? Tìm nhầm người rồi thằng nhà nghèo. Lão tử đây không chỉ có tiền, mà thực lực còn trên ngươi gấp chục lần. 

- Đại viên đấu khí – Kim Cương Quyền.

Long Vô Mệnh chính là thần thú Chu Yểm, thời cổ hoang thuộc vào hàng những loại thần thú hùng mạnh nhất. Dù hiện tại Long Vô Mệnh chỉ mới ở trạng thái ấu thú, thế nhưng trời sinh viên hồn đấu khí, vừa mới bộc phát đã khiến cho người ta khiếp sợ. 

Sắc mặt gã công tử kia đại biến, hắn không ngờ tên tiểu tử mười bốn mười lăm tuổi này thực lực cường hãn như vậy. Long Vô Mệnh tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã thấy hắn tiếp cận đối phương, cương khí hộ thể hoàn toàn không có nghĩa lý gì cả, tay phải nắm lại thành quyền đấm thẳng vào giữa ngực đối thủ. 

Tiếng hét thảm vang lên, cùng với đó là tiếng rạn xương vang lên thật to. Gã ta ngã ngược về phía sau, nghe ầm một tiếng, thân thể đã in lên bước tường sau lưng. Chỉ thấy trước ngực lõm xuống một lỗ khá sâu, mắt trắng dã, miệng nôn máu tươi. Tên công tử kia dù sao cũng là cường giả Chủ Thần Cảnh, dù nhìn khí tức của hắn có lẽ chỉ mới đột phá cách đây không lâu, ấy vậy mà bị một quyền của Long Vô Mệnh hạ gục. 

Tất cả mọi người triệt để im lặng, ánh mắt chấn kinh nhìn Long Vô Mệnh, đồng thời nhìn đám huynh đệ đứng sau lưng hắn nữa. Vừa rồi khi gã công tử kia xông lên, mấy tên thiếu niên đứng sau lưng Long Vô Mệnh dường như không có ý định giúp đỡ, không lẽ bọn chúng đã đoán trước được gã kia sẽ bị hạ gục một cách dễ dàng? Chỉ có thể giải thích như vậy. Tiểu tử này bá đạo vậy, đám thiếu niên kia nhất định cũng không hề kém. Từ lúc nào xuất hiện một đám thiên tài thiếu niên như vậy? Không phải một mà đến mười người. 

Chẳng còn ai dám cười vào mặt đám Long Vô Mệnh nữa cả. 

Hạ gục xong gã công tử kia, Long Vô Mệnh bước tới gần hắn, người xung quanh tưởng rằng Long Vô Mệnh vẫn còn đang giận dữ vì chuyện lúc trước, thậm chí chấp sự còn đang chuẩn bị truyền âm cho cấp trên. 

- Cái tên chết tiệt này, nhìn cũng ra dáng quý tộc mà trên người chỉ có vài đồng bạc lẻ này à? Thôi, có còn đỡ hơn không. 

Vừa nói, Long Vô Mệnh thuận tay lấy túi tiền cùng với nhẫn trữ vật trên ngón tay, thậm chí còn lục lọi xem còn sót lại đồng cắt nào không. Làm xong hắn mới phủi tay, ánh mắt tham lam nhìn quét quanh một vòng, hỏi:

- Còn có ai nhà giàu muốn dạy dỗ lão tử nữa không, mời bước ra!

Hắn nở nụ cười hòa nhã, hệt như nụ cười lúc gã công tử bị hắn hạ gục vậy, chỉ là nhìn hắn bây giờ chẳng khác gì một con ác quỷ tham lam cả. Cứ nhìn ánh mắt hình thỏi vàng sáng quắt của hắn thì biết, thế nên người xung quanh chỉ biết tránh né ánh mắt của hắn. 

Một tiếng *bốp* thật kêu vang lên, Long Vô Mệnh hét thảm một tiếng, ôm đầu nhìn phía sau thì thấy Long Uyên. 

- Sao đánh đệ? 

Long Vô Mệnh mặt nhăn nheo như khỉ ăn ớt, miệng cằn nhằn nói. 

- Quậy nhiêu đó còn chưa đủ mất mặt hay sao? 

- Đệ quậy lúc nào chứ? Là do tên kia chọc đệ trước chứ bộ! 

- Còn nói nữa, có tin…

- Đừng đánh, nếu không đệ hét lên đó… Bớ người ta...

- Con khỉ khô chết tiệt, im mồm cho ta. 

- Còn đánh nữa thì đệ còn hét. Bớ người ta… giết người, giết người…

Long Vô Mệnh bị Long Uyên uy hiếp liền hét toán lên rồi chen vào đám đông bỏ chạy. Long Uyên bị làm cho nổi giận, lập tức đuổi theo. Có lẽ còn bị cảnh tượng lúc trước làm kinh động, thế nên không ai có phản ứng gì, ngoại trừ mấy tên Long Kiếm, Long Vân… lớn tiếng cười mà thôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất