Trần Mâu cũng nhanh chóng lấy ra hai mươi khối linh thạch, đều giao vào tay Lôi Động, thấp giọng mà trịnh trọng nói:
- Lôi sư đệ ngươi chớ từ chối. Ta tin rằng lấy tài trí và kiến thức của đệ, khẳng định biết rõ ngu huynh đang đầu tư lấy lòng. Ngu huynh không cầu sư đệ dùng ngu huynh như thiên lôi sai đâu đánh đó, chỉ cầu nếu sư đệ cùng ngu huynh tiếp tục giúp đỡ nhau trên con đường tu luyện. Nếu đến lúc đó sư đệ thăng chức nhanh chóng, đừng quên hai vị ngu huynh là được rồi.
- Tốt, Lôi Động nhớ rõ rồi.
Không có chút nào do dự, Lôi Động liền nhận lấy bốn mươi khối linh thạch này. Đặt vào trong trữ vật yêu đái, sắc mặt nghiêm túc trịnh trọng nói, không nói thêm gì nữa.
Làm như vậy, Trần Mâu cùng Vệ Hoa ngược lại càng thêm thưởng thức hắn. Bọn họ xuất thân đều là tài tử, mưa dầm thấm đất, kiến thức rộng rãi. Bao nhiêu cũng có một chút con mắt nhìn người, mơ hồ cảm giác được Lôi Động có chút không giống người thường, bởi vậy mới bằng lòng cược số tiền lớn trên người hắn. Hơn nữa, bất luận là Trần Mâu hay Vệ Hoa cũng đều biết, dạng đầu tư này một khi nhìn đúng, phải dùng ánh mắt rộng lớn, thừa dịp người còn chưa đắc thế mà hạ trọng chú (tiền đánh bạc lớn). Bằng không, nếu như Lôi Động thật sự có một ngày bộc lộ tài năng rồi thì, đến lúc đó bốn mươi khối linh thạch có nhìn hắn cũng chẳng thèm nhìn. Đương nhiên, bọn hắn càng muốn đầu tư vào Đinh Uyển Ngôn, đáng tiếc là với không tới, cũng không có tư cách kia.
Ba người một đường giao lưu những tâm đắc khi tu luyện, hai ngày thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.
Phía trước là địa hình khe rãnh chằng chịt, sớm đã không có đường, chủ xe ngựa đã đánh xe về thành. Đi được một đoạn, bị vài đầu mãnh thú tập kích, tuy nói có chút chật vật nhưng cũng đối phó được. Nhưng điều này đã để cho bọn họ biết bắt đầu từ đây đã có nguy hiểm, kết thành trận thế, chậm rãi đi về phía trước.
Quỷ tốt tay cầm đao và lá chắn trôi lơ lửng ở phía trước, lẩn quẩn trái phải dò đường, mà bản thân Lôi Động thì cùng Trần Mâu đi ở chính giữa, đều tự cầm pháp khí trong tay. Người kê lót kia là Vệ Hoa, dù sao hắn cũng có Huyền Âm Thuẫn, năng lực bảo vệ sinh mạng mạnh hơn những người khác nhiều.
Đã có quỷ tốt dò đường, một ít mãnh thú bình thường đều bị phát hiện kịp thời, hoặc là đuổi đi, hoặc là giết chết, cũng không phát sinh chuyện tập kích như trước nữa.
Nguồn: http://truyen360.comSau nửa ngày đi đường, địa thế trở nên bắt đầu khó đi lại, cỏ dại cao hơn người, dưới chân thỉnh thoảng có vài khe rãnh sâu tới vài trượng. Cũng may ba người đều là nhân vật Luyện Khí kỳ, vượt qua cũng không khó. Trần Mâu thỉnh thoảng lấy ra địa đồ xác nhận vị trí, trên mặt có chút bụi bặm nhớp nháp, nhưng vẫn nở nụ cười:
- Chúng ta cách mục tiêu cũng chỉ còn bảy tám dặm thôi, mọi người cố thêm chút nữa.
Bỗng nhiên, Quỷ tốt ở phía trước mười trượng phát ra một tiếng kêu gào bén nhọn trầm thấp, Lôi Động cùng quỷ tốt tâm hồn tương thông lập tức phân biệt được đây là nó phát hiện ra địch nhân rồi. Khác với mấy loại mãnh thú gặp được lúc trước, tiếng kêu gào lần này vừa nhanh vừa trầm, hiển nhiên nó phát hiện ra địch nhân ít nhất cũng sẽ không yếu hơn so với nó.
- Cẩn thận, có cường địch.
Lôi Động vừa dứt lời, trong đống gò đất cỏ dại phía trước bỗng có một con cự xà thô nhám to như thùng nước thoát ra, cái đuôi cuốn lại, trên thân liền vút lên không ba bốn trượng. Răng nhọn to như bắp tay chìa ra, táp thẳng tới chỗ quỷ tốt đang lơ lửng trên không.
Nhưng mà thực lực bản thân quỷ tốt cũng đã tương đương với Luyện Khí kỳ tầng một rồi, thêm với thiên phú biết bay, vô hình mà linh động. Đối với cự xà tập kích sớm đã có chuẩn bị, quay người một đao chém thẳng vào đầu cự xà. Cự xà một kích không kích không trúng, đầu còn dừng lại ở trên không, đã bị trúng một đao.
Đáng tiếc đao của quỷ tốt cũng không phải là thực thể, mà là do năng lượng hồn phách ngưng tụ lại, nếu như nó đạt đến chỗ cao thâm, uy lực tự nhiên là không nhỏ.
Nhưng lúc này, lại chỉ có thể phá được một lớp da, gọt được vài miếng lân giáp của nó mà thôi.
- Khá lắm, đây là yêu thú a...
Trần Mâu run giọng than một câu, nhưng cũng không có sợ hãi. Từ biểu hiện và uy áp của cự xà, thì gần như chỉ mạnh hơn một bậc so với mọi người mà thôi. Hẳn là một yêu xà Luyện Khí tầng hai. Nếu một chọi một thì rất khó giành phần thắng. Chẳng qua là bên này, chính là bốn đấu một, chiếm cứ ưu thế khá lớn.
- Vệ Hoa đi về phía trước, trợ giúp quỷ tốt cuốn lấy yêu xà, Lôi Động cùng ta ở một chỗ công giết nó.
Trần Mâu vừa dứt lời, Vệ Hoa liền đột nhiên xông về phía trước, cùng lúc đó, tiểu kiếm màu xanh sẫm cũng chém thẳng về phía cổ cự xà.
Không đợi Trần Mâu phân phó, Lôi Động cũng đã chuẩn bị xong tiểu kiếm màu xanh sẫm, dương tay lên, tiểu kiếm liền bắn đi. Mà Trần Mâu sau khi bước lên trước vài bước, mới bắt đầu nói lẩm bẩm, thi triển Minh Hỏa Đạn.
Sưu sưu, tiểu kiếm của Lôi Động và Vệ Hoa bắn hoàn toàn không vô ích, trong sự điều khiển của bọn hắn, tuy không tính quá linh hoạt, nhưng ở giữa không trung không ngừng bắn qua bắn lại. Cự xà sao ngờ tới mấy chiêu này, dưới sự khinh thường ăn liền hai kiếm. Đáng tiếc chính là, loại tiểu kiếm màu xanh sẫm này vì để cho các đệ tử điều khiển được thành thục, nên uy lực rất kém cỏi. Đối phó mãnh thú bình thường coi như cũng được, nhưng đối mặt với cự xà Luyện Khí tầng hai, lại lộ ra không có chút sức nào, chỉ có thể cắt được lớp da ngoài của nó.
Nhưng dù vậy, cự xà dưới sự đau đớn hai con ngươi cũng tản mát ra hào quang lập lòe hung tàn. Cái đuôi bắn ra, liền liều chết xông thẳng tới chỗ Vệ Hoa. Có thể nó quên, quỷ tốt cũng không phải ngồi không.
Hít-khà-zzz một tiếng, thân thể biến thành màu đỏ như máu, hung dữ chém một đao về phía cổ của nó. Quỷ tốt dưới sự tăng trưởng ba thành lực sát thương, đã không còn kém hơn Luyện Khí kỳ tầng hai bao nhiêu, chém thẳng vào da thịt nó vài tấc.
Híz-khà zz Hí-zzz~ Cự xà bị đau rít lên, bất chấp Vệ Hoa, ngược lại bắt đầu cắn tới quỷ tốt. Minh Hỏa đạn của Trần Mâu sớm đã thuần thục hơn rất nhiều, hai ba cái hô hấp đã chuẩn bị thỏa đáng.
Minh Hỏa đạn lớn chừng quả đấm, mang theo cái đuôi u lục hỏa rất nhanh đánh trúng vào cự xà.