Đan Thần

Chương 437: Nỗi nhục lộ liễu


Bọn họ vốn dĩ được người của Man Thần Giáo mời vào chiêu đãi, không hiểu tại vì sao, tự nhiên lại bị người ta tiễn khách "mời" trở ra.

Chỉ có điều Man Thần Giáo quá khách khí rồi, thoáng chốc đã xuất hiện mấy trăm tồn tại cường đại vui vẻ tiễn đưa bọn họ, khiến cho bọn họ ngay cả tức giận đi nữa cũng chẳng dám lên tiếng. Đừng nói là bọn họ, cho dù là tồn tại Nhân Anh đỉnh phong, tại tổng bộ Man Thần Giáo đối diện với trăm mấy nghìn người Man sẵn sàng liều chết, cũng không dám huênh hoang.

Tuy rằng sau khi tiến vào Nhân Anh Kỳ trở thành Lục Địa Thần Tiên, người bình thường thì số lượng có đông cũng không ảnh hưởng gì, nhưng người Man có đến trăm mấy nghìn người, hơn nữa bên trong đó có khá nhiều tên tồn tại Nhân Anh Kỳ, số lượng tồn tại ở tầng thứ Vạn Tượng Nhất Long, Thoát Tục Kỳ đỉnh phong, Thoát Tục Kỳ ,Siêu Phàm Kỳ rất nhiều, nếu bọn họ liều mạng e rằng ngay cả Nhân Anh Kỳ đỉnh phong cũng chỉ có con đường chết mà thôi. Trăm nghìn sĩ binh này vốn chẳng phải người bình thường nữa.

Lần này đám người Độc Trạch, Vô Ảnh và Lưu Khôn thật sự uất ức rồi, muốn liên hệ tên "Đại diện Giáo chủ" Đoan Mộc Nhất Phong, lại phát hiện không thể liên lạc được, cuối cùng bọn họ đành phải sử dụng thuật liên hệ riêng có của Nam Cương Thần Giáo, mới miễn cưỡng xác định được vị trí của Đoan Mộc Nhất Phong, dọc đường chạy hết mấy trăm dặm đuổi đến đây, vừa qua đây đã thấy cái cảnh tan thương này.

Mà ở ngay giữa không trung, đôi mắt Đoan Mộc Nhất Phong vẫn tràn đầy nỗi giận dữ vô biên, toàn thân toát ra sát khí kinh hồn, tất thẩy bên dưới này hiển nhiên là do chính tay gã làm rồi.

- Qua, Đại giáo chủ, sao người lại ra tay thế này, bách niên yêu thú triều đến rồi ư? Người là Lục Địa Thần Tiên ra tay tiêu diệt yêu thú, rất dễ gây nên phiền toái đấy.

Tuy rằng thường ngày Lưu Khôn lấy việc tu luyện là chính, không quản chuyện vặt vảnh trong giáo, nhưng nói thế nào thì y cũng lớn lên ở Nam Cương và Nam Hoang này, đối với một số quy tắc y luôn khắc tâm ghi nhớ, cho nên thấy cảnh tượng này thì điều đầu tiên y nghĩ tới chính là quy tắc.

- Đoan Mộc, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, tại sao những người Man Thần Giáo lại đột ngột biến sắc?

Thái thượng trưởng lão Độc Trạch trái lại cũng không quan tâm những quy tắc này, trong lòng lão chỉ muốn biết, rốt cục bà mẹ nó là đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đường đường là Thái thượng trưởng lão của Nam Cương Thần Giáo, không ngờ vừa ngồi xuống chưa uống hết tách trà đã *** mẹ nó bị người ta mời ra. Nói là mời, thật ra chẳng khác nào là đuổi ra, đây rõ là mất mặt quá đỗi.

- Người Man đáng ghét, một bầy súc vật chưa khai hóa, bản thân chết đến nơi còn không biết, không ngờ dám đối đãi với bổn Đốc như vậy. Khốn kiếp, Trình Cung hắn là cái thá gì, chẳng qua là một tên ăn chơi trác táng của Đế Đô mà thôi, vậy mà ba lần bốn lượt khiến bổn Đốc rơi vào cảnh khốn đốn mất mặt thế này, đáng giận. Vốn dĩ sống chết của ngươi bổn Đốc không màng tới, nhưng giờ bổn Đốc nhất định phải khiến ngươi phải chết phải chết phải chết....

Đoan Mộc Nhất Phong thân trên không trung tức giận gầm rống, giờ gã đang điên máu đến sắp nổ tung.

Vừa rồi vốn dĩ đang bàn bạc ngon lành lắm, kết quả tự nhiên bị Man Thần đá cho một cái bay ra ngoài, đây thật sự là nhục chết đi được. Mà Đoan Mộc Nhất Phong cũng vô cùng thắc mắc, tại sao lại như vậy được nhỉ?

Thần thái kích động lúc đó của Man Thần, càng khiến Đoan Mộc Nhất Phong cảm thấy khó hiểu, vừa rồi nổi nóng phát tiết ra ngoài, lúc này yên tĩnh ngẫm nghĩ lại tình hình lúc bấy giờ, nhưng có nghĩ thế nào cũng không tài nào hiểu nỗi.

Lời nói lúc đó của Trình Cung hình như là cố tình nhắc tới điều gì đó, chẳng lẽ bọn họ đã sớm quen biết với nhau?

Đáng ghét, không có thời gian dò thám xem thương thế của gã đó ra sao rồi, nếu bọn chúng thật sự quen biết với nhau, thế thì không tài nào lợi dụng Man Thần Giáo đối phó với Trình Cung nữa rồi. Điều này chỉ là thứ yếu thôi, điều mấu chốt là, nếu không đạt được hiệp nghị này, thì làm sao công chính ngôn thuận cho phép bọn Man Thần Giáo vào trong khu vực Nam Cương Thần Giáo tìm kiếm đồ vật được, bọn họ không đến tìm kiếm, thế làm sao có thể phỏng tay trên nuốt mất thứ họ tìm kiếm được chứ?

Đây cũng giống như một con cờ Domino, một con bị ngã, những con khác sẽ ngã theo, một mắc xích xảy ra vấn đề thì những cái khác cũng hỏng theo.

- Hừ.

Lúc này, nghe thấy lời nói của bọn Lưu Khôn và Độc Trạch, Đoan Mộc Nhất Phong chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt ngập tràn sự giận dữ và sát khí vô biên, thoáng chốc khiến Lưu Khôn cảm thấy lạnh cả xương sống, không dám nhìn trực diện, cũng chẳng dám nói thêm lời nào.

Tiếp đó Đoan Mộc Nhất Phong nhìn nhìn Độc Trạch và Vô Ảnh, trải qua trận phát tiết giờ gã đã bình tĩnh lại khá nhiều, nếu không phải vì chuyện này xảy ra quá đột ngột, hơn nữa còn là xảy ra sau khi Trình Cung xuất hiện, phút chót gã còn bị Man Thần đá cho một cẳng bay vèo đi, không phải vậy gã cũng chẳng bùng phát cơn giận điên cuồng đến thế.

Dù sao sau khi gã bộc lộ thực lực,địa vị của gã không ngừng tăng cao, lại cộng thêm trải qua lễ tẩy rửa của Thần miếu, sức mạnh của gã đã tiếp cận Nhân Anh Kỳ đỉnh phong, tâm trạng cũng bị chuyển biến theo.

Tuy rằng gã tự xưng là bổn Đốc, nhưng tâm lý đã biến thành Lục Địa Thần Tiên cao cao tại thượng rồi, hơn nữa còn là Lục Địa Thần Tiên vượt xa những đấng tầm thường, không những là Thái thượng trưởng lão của Nam Cương Thần Giáo, càng là Đại giáo chủ. Thân phận còn tôn quý hơn cả Hoàng đế của Lam Vân Đế Quốc, nhưng chính lúc gã cảm thấy tốt đẹp nhất, bay đến đỉnh cao nhất, thì lại trực tiếp bị đạp thẳng xuống dưới.

Thật quái lạ, gã bị Man Thần đá bay, Man Thần đột ngột biến sắc, nhưng người gã hận nhất lại là Trình Cung.

- Hô!

Đoan Mộc Nhất Phong thở mạnh một cái, để bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại rồi nói:

- Lập tức thông báo Thái thượng trưởng lão viện Thần giáo, Man Thần Giáo bên này có biến, Trình Cung đã vào trong nội bộ Man Thần Giáo, gặp được Man Thần kia. Hiện giờ không biết sức mạnh Man Thần đã hồi phục hay chưa, nhưng xem bộ dạng thì không nghiêm trọng như lúc bị trọng thương, đồng thời phái người toàn diện giám sát Đan Thành, Man Thần Giáo. Bây giờ lập tức quay trở về giáo, tất cả mọi người chờ ta quay về lập tức nghiên cứu đối sách.

- Trời!

Vừa nghe thấy Đoan Mộc Nhất Phong nói, đám Thái thượng trưởng lão và Trưởng lão của Man Thần Giáo này đều ngây người, đùa kiểu gì vậy, sao Trình Cung lại chạy đến Man Thần Giáo rồi.

Hắn muốn làm gì, sao hắn lại có quan hệ với Man Thần, điều này thật khó tin quá đỗi?

Chẳng lẽ vì vậy nên mới bị đuổi ra, hơn nữa xem bộ dạng của Đại giáo chủ Đoan Mộc Nhất Phong, rõ ràng gã gặp phải chuyện còn tồi tệ hơn bọn họ, nếu không cũng không tức giận đến vậy.

Chỉ có điều không đợi bọn họ chất vấn, cũng chẳng đợi bọn họ nói gì khác, Đoan Mộc Nhất Phong đã chạy hết tốc lực quay về Nam Cương Thần Giáo. Lưu Khôn bên này lập tức sử dụng bí pháp đặc biệt, thông báo những người trong giáo, bởi vì những Trưởng lão và Thái thượng trưởng lão trong giáo, họ không phải tu luyện thì là bận bịu chuyện khác, muốn triệu tập bọn họ, cũng phải mất chút thời gian nhất định.

Nhưng quả thật lần này đám Thái thượng trưởng lão và Trưởng lão của Nam Cương Thần Giáo cũng cảm thấy khá ức chế, bọn họ đi đến đâu cũng là cao cao tại thượng, cho dù ở Phong Vân Kiếm Tông, Nguyên Thủy Ma Tông đều được tiếp đãi ân cần. Bị người ta đuổi ư, đây tuyệt đối là lần đầu tiên trong lịch sử.

...................................

Tuy Tiểu Phong Tử vẫn không tài nào so sánh được với Hách Liên Lam Phong, nhưng dù sao gã cũng là tồn tại cảnh giới Thiên Anh, tuyệt đối là tồn tại đỉnh phong nhất của cả Nam Diêm Bộ Châu này. Cũng giống như Lục Địa Thần Tiên coi người phàm trần như kiến cỏ, trong mắt của tồn tại Thiên Anh đã trải qua Thiên Cương Lôi Kiếp, đừng nói là tồn tại Thoát Tục Kỳ có Vạn Tượng Nhất Long, cho dù người có tồn tại Nhân Anh Kỳ đỉnh phong như Đoan Mộc Nhất Phong, cũng chẳng qua là mạnh hơn "kiến cỏ" một chút mà thôi.

Cho nên để gã tu luyện cho ba người Sắc quỷ, Túy Miêu, Bàn Tử, đó tuyệt đối là vận khí của bọn họ, lúc đầu bọn họ lo lắng Trình Cung xảy ra chuyện, giành nhau đi theo, Trình Cung thì đã sớm tính toán đến điểm này, mới để bọn họ đi theo.

Tuy nhiên, vừa nghĩ tới cơn điên bất chợt của Tiểu Phong Tử, Trình Cung thầm cầu chúc cho ba người bọn họ. Biệt hiệu Tiểu Phong Tử là vì lúc gã chiến đấu hay tu luyện, rất dễ rơi vào trạng thái điên loạn nên mới đặt thế, thậm chí lúc gã tu luyện gã còn tự hạ độc thủ với chính bản thân mình. Bản thân còn để gã tận lực giúp đỡ Sắc Quỷ, Túy Miêu, Bàn Tử nâng cao thực lực, không cần nghĩ cũng biết, đây sẽ là quảng thời gian huấn luyện khắc cốt ghi tâm cả đời khó quên của bọn họ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sau khi Trình Cung tìm được một ngọn núi, trực tiếp vào trong không gian ngoại đỉnh, Huyết Y Lão Tổ bên trong không gian ngoại đỉnh đang ngồi ở một góc tu luyện, điều khiến Trình Cung buồn cười nhất là cái tên Nhục Nhục này. Không ngờ nó cứ như say như mê, như sói háo sắc ôm chầm lấy mỹ nữ tuyệt sắc, giống hệt như người ham tài ôm lấy núi vàng, bộ dạng say sưa bò lên mảnh vờ ngoại đỉnh khổng lồ, trên khóe miệng còn chảy cả nước miếng đặc biệt của nó, nằm trên đó có vẻ đang hưởng thụ lắm.

Chỉ là vì chuyện trước kia, nó biết đã chọc giận Trình Cung rồi, cho nên mặc dù bên trong ngoại đỉnh không gian còn có khá nhiều Chuyển sinh đan và Nguyên dịch, nhưng nó cũng không dám tùy tiện xơi tái, vì thế lúc này còn chưa ngủ được.

- Được rồi, đừng mê mẫn nữa, rốt cục ngươi có được lợi ích gì từ mảnh vỡ ngoại đỉnh này hả?

Trình Cung nói xong, đưa tay ra bắt lấy mảnh vỡ ngoại đỉnh.

Chỉ là điều khiến Trình Cung dở khóc dở cười chính là, Nhục Nhục đang nằm trên mảnh vỡ ngoại đỉnh, không ngờ cứ như nam châm vậy hút lấy mảnh vỡ không chịu buông ra.

Nhục Nhục ra sức hút lấy mảnh vỡ ngoại đỉnh, một tư thế rõ ràng chết cũng không chịu buông ra.

- Coi chừng ta, nếu không ta trực tiếp luyện hóa ngươi luôn bây giờ.

Trình Cung lúc này đã ít nhiều nắm được tình trạng của Nhục Nhục, cái tên này ăn được, ngủ được, nạp đủ năng lượng thì liền đi ngủ. Hơn nữa cái nó ăn không chỉ là đan dược, giờ xem ra ngoài trừ mảnh vỡ ngoại đỉnh ra, ngay cả Tiên Thiên Linh Quang nói cũng có thể ăn nốt, những thứ khác càng khỏi phải nói. Vả lại sức phòng ngự cũng khá kinh người, chí ít thì lần trước Tiên Thiên Linh Quang dính vào người Trình Cung, tay Trình Cung suýt chút nữa là bị dung hóa đi mất, nhưng lúc bấy giờ Nhục Nhục cũng bị va chạm phải, tuy rằng nó đau đến nỗi tỉnh giấc, nhưng trái lại chẳng có tổn thương quá nghiêm trọng.

Một tên đặc biệt như vậy, lúc cố chấp cũng thật phiền toái, cũng giống hệt bộ dạng lúc đầu nó ôm lấy mảnh vỡ ngoại đỉnh nhỏ không chịu buông ra, cho nên muốn xử nó thì phải dùng bạo lực. Mà trước mắt thứ duy nhất Trình Cung biết dùng để trị nó chỉ có Hư Không Âm Dương đỉnh, cho nên trong lúc nói chuyện, thần niệm khẽ động, nội đỉnh Hư Không Âm Dương đỉnh đã từ từ vận chuyển.

- Hu hu....

Cơ thể Nhục Nhục run lên, cuối cùng cũng chịu buông mảnh vỡ ngoại đỉnh ra, tiếp đó trực tiếp rơi xuống đất, tiếp đó hai chân của tên này dựng đứng lên đó, hai móng vuốt còn lại cứ như hai tay của con người đan chéo vào nhau, mắt thì nhìn mình, hai vuốt thì đan vào nhau, bộ dạng trông thất đáng thương, vô tội.

- Rồn rột....rột...rột...

Mà điều phối hợp đặc biệt là, bụng của Nhục Nhục lúc này vừa này phát ra tiếng rồn rột vì đói.

Cú này suýt nữa làm Trình Cung bật cười, Trình Cung thật sự hết ý kiến rồi, con mẹ nó , một con kiến đói bụng mà phát ra âm thanh kêu đói của một con voi, sao Trình Cung có thể không cười cho được. Hơn nữa tên này cũng chẳng phải động vật nhỏ tầm thường, ngay cả Trình Cung cũng không nhận biết được, Tiên Thiên Linh Quang nó cũng nuốt chửng, bất luận là người, yêu thú hay là cái gì, nó đều có thể coi như thức ăn mà ăn, trong bụng cứ y như có một không gian vậy, đồ vật bao lớn nó cũng nuốt xuống hết. Mà cái tật sau khi ăn là liền đi ngủ ngay, rõ ràng là đang tiêu hóa số thức ăn này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất