Sáng sớm, gió nhẹ tươi mát.
Ánh mặt trời sơ hiện, ánh sáng rạng ngời rơi trên mặt đất, lúc này Nam Phong Thành vẫn hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí những cửa hàng còn chưa mở cửa. Mà trong lãnh địa của Tần gia, bóng cây lắc lư, ánh mặt trời ban mai còn chưa tràn tới.
- A…
Một thanh âm kêu la kinh hoảng từ trong đông viện truyền ra.
Tần Phàm chỉ cảm thấy chiếc giường mình đang nằm ngủ giống như đột nhiên bị đánh nghiêng, làm hắn hoảng sợ đến mức đột nhiên tỉnh lại, sau đó nhìn thấy ngọn đèn trong phòng lặng yên sáng lên, ở cách bên giường hắn không xa nổi lên một thanh sắc thân ảnh đang lơ lửng.
- Tử lão đầu, ngươi muốn làm gì!
Thiếu niên cố gắng đè thấp thanh âm rống lên.
- Hắc hắc, mùi vị của Huyền Trọng Quyền cũng không tệ lắm phải không?
Cổ Mặc lộ ra dáng tươi cười thoáng hiện nghiền ngẫm.
- Ngươi là lão biến thái đáng chết, nửa đêm không ngủ chạy tới dọa người, có tin ta một mồi lửa đốt cháy ngươi hay không!
Tần Phàm nhìn nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, không khỏi mắng to.
- Xú tiểu tử, hiện tại đã là thời gian sáng sớm, là thời gian linh khí sung túc nhất trong vòng một ngày, vẫn chưa chịu dậy tu luyện đi! Chẳng lẽ ngươi cho rằng trở thành cường giả thật dễ dàng như vậy sao!
Cổ Mặc trừng mắt, nghiêm túc nói. nguồn TruyenFull.com
- Tử lão đầu, thật đúng là đem ta trở thành đồ đệ.
Tần Phàm mắng thầm, bất mãn bĩu bĩu môi, nhưng vẫn bắt đầu mặc quần áo rời giường.
Nhớ tới hành vi của Tần Tiến, vẫn còn in rõ trong mắt! Nhớ tới ước hẹn của Tần Hồng, vẫn còn ghi tạc trong tâm!
Đích xác, là cần cố gắng!
- Đồ đần, quyền kình này của ngươi thật sự đánh ra được trọng lực tràng sao? Tại sao ta lại không có chút cảm giác!
Trong khu rừng cây nhỏ phía sau Tần gia, một thiếu niên để trần nửa thân trên đang liên tục vung quyền, mồ hôi rơi như mưa, mà thanh sắc thân ảnh lơ lửng một bên cũng không ngừng bất mãn chỉ trỏ.
- Uống!
Thiếu niên bĩu bĩu môi, cố ý đánh ra một quyền hướng về thanh sắc thân ảnh, nhưng lại bị người kia dễ dàng tránh được.
- Không có một chút hiệu quả nào, ngay cả Võ Đồ ngũ cấp tu vi đánh ra Huyền Trọng Quyền cũng không bằng!
Cổ Mặc tránh được quyền kình của Tần Phàm, dừng ở giữa không trung mỉa mai.
- Tử lão đầu, ta vừa mới tu luyện, dù sao ngươi cũng phải cho ta chút thời gian để thích ứng đi!
Tần Phàm không phục gầm nhẹ nói, sau đó lại tiếp tục vung một quyền hướng thân ảnh giữa không trung đánh tới.
- Hắc hắc, được rồi, cứ như vậy, dùng thêm chút khí lực! Đừng giống như một nữ nhân! Đừng tiết kiệm võ khí! Ta biết ngươi luyện chế một nhóm Hồi Khí Hoàn, ăn hết tiếp tục luyện là được!
Cổ Mặc vẫn thật dễ dàng tránh khỏi, cười hắc hắc nói.
- Hừ, ngươi gọi ta đừng tiết kiệm, là vì ngươi chỉ muốn tiếp tục hấp thu đan khí đi!
Tần Phàm trợn mắt lườm Cổ Mặc nói, kỳ thật trong lòng hắn vẫn cảm thấy kinh ngạc, ngay hai ngày trước lão nhân này chỉ mới là Võ Đồ nhất cấp mà thôi, thông qua hấp thu đan khí tu luyện, đảo mắt đã là Võ Đồ ngũ cấp!
Hơn nữa dù sao Cổ Mặc cũng từng là võ thánh, có được kinh nghiệm võ đạo phong phú, muốn thi triển ra Huyền Trọng Quyền tự nhiên phải thành thạo hơn Tần Phàm rất nhiều.
- Xú tiểu tử, ta đây là vì muốn tốt cho ngươi!
Tâm tư Cổ Mặc bị vạch trần, thẹn quá hóa giận, trực tiếp đánh ra một quyền về hướng Tần Phàm, nháy mắt trọng lực tràng gấp đôi đem cả hai người đều bao phủ.
Trọng áp thình lình xuất hiện làm động tác của Tần Phàm không khỏi bị kềm hãm, liền bị Cổ Mặc dùng võ khí bao vây nắm tay đánh vào trên ngực.
Cảm giác đau nhức kịch liệt truyền đến, cảm giác này làm Tần Phàm thiếu chút nữa mềm nhũn hai chân té lên trên mặt đất, nhưng xem như ý chí của hắn cũng hơn người, thật sự dừng lại, ngay lập tức khóe miệng nhếch lên, trong miệng hung hăng quát:
- Tử lão đầu, ta liều mạng với ngươi!
- Đến đi!
Cổ Mặc lộ ra nét mỉm cười đắc ý thoáng hiện, tuy rằng hiện tại tu vi võ khí của hắn kém hơn Tần Phàm một bậc, nhưng thắng ở kinh nghiệm vô cùng phong phú! Không cần đan hỏa, cho dù mười Tần Phàm cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Bóng người ngươi tới ta đi, không ngừng bay nhanh trong khu rừng nhỏ sau núi.
- Oành, oành, oành!
Từng thanh âm trầm đục vang lên trong khu rừng nhỏ, ngẫu nhiên còn vài tiếng rên thống khổ liên tiếp truyền ra bên trong rừng cây.
Lại một lần bóng người tách ra.
Tần Phàm uốn người, miệng thở hổn hển, trên người sưng thành từng khối đỏ, có thể xem là mình đầy thương tích, vừa rồi thanh âm kêu rên thống khổ chính là xuất từ trong miệng hắn. Mà Cổ Mặc vẫn phiêu phù giữa không trung, có vẻ nhàn nhã tự tại, mặt mang mỉm cười, rõ ràng là vô cùng thoải mái.
Chênh lệch giữa hai người nhìn thấy thật rõ ràng.
- Tử lão đầu, xem như ngươi lợi hại.
Vừa mở miệng, cảm giác trên người truyền đến từng trận đau nhức, Tần Phàm hít sâu một hơi lạnh, sau đó đi sang một bên, lấy ra một viên Hồi Khí Hoàn trong quần áo nuốt vào, ngồi xuống thoáng vận khí, rất nhanh võ khí trong cơ thể tiếp tục đầy tràn.
- Xú tiểu tử, đừng cho là ta không biết ngươi đang mượn ta giúp ngươi luyện hóa dược lực của Trúc Cơ Hoàn.
Trong lòng Cổ Mặc tự nhiên là hiểu thật rõ ràng, tiểu xiếc của Tần Phàm hắn làm sao lại không biết, nhưng hắn đã nhiều năm không động thủ, đối với việc này chẳng những không kháng cự, còn mơ hồ có chút tích cực.
- Lại đến!
Chờ khi vết thương đau đớn trên người chậm rãi tan biến, võ khí trong cơ thể cũng đầy tràn, Tần Phàm lại khởi xướng tiến công Cổ Mặc.
Ánh nắng sáng rỡ rốt cục lại chiếu xuống hậu sơn Tần gia, trong rừng cây nhỏ, ánh mặt trời xuyên thấu qua cành lá chiếu xuống mặt đất, đã làm cho người cảm thấy có chút chói mắt.
Sáng sớm luyện tập đến bây giờ, trên thân Tần Phàm cảm thấy thật đau đớn, mà dược lực của Trúc Cơ Hoàn cũng theo cơn đau bị kích thích, gia tốc hấp thu luyện hóa, chậm rãi chảy vào võ điền, gia tăng số lượng võ khí bên trong.
Đồng thời trong lúc không ngừng bị đánh, Tần Phàm đã dần quen thuộc với Huyền Trọng Quyền, về sau đã có thể miễn cưỡng đánh ra được nửa lần trọng lực của quyền kình.
- Oành!
Rốt cục lần đầu tiên Tần Phàm đánh trúng Cổ Mặc.
Bóng người tách ra, Tần Phàm thở dốc, nhưng vẻ mặt đắc ý, lau mồ hôi, sau đó cậy mạnh nhìn Cổ Mặc cười nói:
- Tử lão đầu, như thế nào, một quyền này cũng chịu khổ sở đi!
- Không sai, chỉ một buổi sáng rốt cục thừa dịp ta không cẩn thận huýt trúng ta rồi.
Trên mặt Cổ Mặc nhàn nhạt cười nói, còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ không cẩn thận.
Mặc dù là sự thật nhưng Tần Phàm vẫn không cho là đúng bĩu bĩu môi.
- Tốt lắm, việc tu luyện buổi sáng hôm nay liền dừng ở đây đi, ngươi mang theo một thân tổn thương còn không quay về cẩn thận an dưỡng, sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện ngày mai.
Cổ Mặc giả vờ thân thiết nói, trên thực tế tự nhiên là muốn Tần Phàm trở về luyện đan, dù sao sáng nay hắn cũng đã bị tiêu hao không ít.
Tần Phàm nhìn nhìn vết thương trên người mình, chỉ phải cười khổ lắc lắc đầu, sau đó cầm lên quần áo trên mặt đất, bắt đầu quay về sân của mình.
Mà Cổ Mặc hóa thành một đạo lưu quang bay vào bên trong một chiếc nhẫn hồng sắc trên tay trái Tần Phàm.
Chiếc nhẫn này chính là do dược đỉnh gia truyền của Tần gia biến hóa mà thành, cũng chỉ là dược đỉnh mà Cổ Mặc luôn ẩn thân, Tần Phàm được Cổ Mặc nhắc nhở mới biết được dược đỉnh có công năng biến hóa, lúc ấy hắn cũng bị kinh ngạc không ít.
Đi một đoạn đường, lại đột nhiên nghe được một ít thanh âm kỳ lạ vang lên trong khu rừng cây bên kia.
- Còn có người đang tu luyện bên kia.
Thanh âm của Cổ Mặc từ trong giới chỉ truyền tới.
Bởi vì tiện đường nên Tần Phàm lặng lẽ đi qua nhìn xem một chút, ẩn sau một gốc đại thụ, nhìn vào phiến đất trống phía trước.
Chỉ thấy một lục y thiếu nữ tựa như tinh linh sơn lâm, dáng người như yến, theo từng điệu vũ của nàng, kéo theo một ít lá rụng bay lên cao, nhìn qua chỉ là tu luyện bình thường nhưng thoạt nhìn lại mang theo vài phần duy mỹ.
- Tỷ tỷ?
Tần Phàm tán thán, nguyên lai thiếu nữ kia chính là Tần Ly!
- Uống!
Tần Ly đang tập trung tinh thần tu luyện, hoàn toàn không biết bên cạnh có người đang nhìn lén, khẽ quát một tiếng, ngọc chưởng phân ra, ba đạo võ khí màu cam ngưng tụ phân biệt lăng không đánh lên trên vài nhánh cây xa xa, toàn bộ nhánh cây đều lập tức gãy đoạn!
- Vũ sư!
Âm thầm nhìn lén, Tần Phàm không khỏi ngẩn ngơ.