Lập tức là từng thanh âm hưng phấn ở trên quảng trường vang lên, nhìn xem tràng cảnh bên trên màn sáng cực lớn kia, mỗi một cái đều lộ ra khiếp sợ hoặc thần sắc e ngại. Một nơi như vậy, không người nào dám coi thường.
Lúc này người dự thi bên trong Sát Lục Bí Cảnh đã thập phần hiếm, từ bắt đầu hơn ba nghìn người, hiện tại ngoại trừ những người trong khu vực an toàn, có lẽ còn lại cũng chưa tới 100 người, hơn nữa những người này đều đang không ngừng giảm bớt lấy. Hoặc là bị yêu thú giết chết, hoặc là bị những người dự thi khác giết chết.
Tóm lại, một đêm cuối cùng này lộ ra kịch liệt và tàn khốc, mọi người trên quảng trường nhìn thấy mà kích động không thôi.
- Xem kia, Vân Thiên giết chết một đầu hung thú Lục kiếp Bán Thần rồi, quá mạnh mẽ! Hung thú Lục kiếp Bán Thần này dưới tay hắn dĩ nhiên là trụ không quá ba chiêu!
- Không hổ là Lục kiếp Bán Thần cường giả, phía trước hắn nhất định là ẩn dấu thực lực rồi, quá cường hãn!
- Phải, thông qua cái màn sáng này, ta phảng phất giống như có thể cảm giác được có một loại khí tức cường đại đập vào mặt, Vân Thiên này tuyệt đối có thể được xưng tụng là cường giả trong Lục kiếp Bán Thần! Tuổi thọ hắn như vậy liền trở thành người nổi bật trong Lục kiếp Bán Thần, thiên phú tiềm lực của hắn có thể nghĩ.
- Vân Đỉnh thành thành chủ chi tử, quả nhiên danh bất hư truyền! Ta xem lúc này đây tuyển bạt thi đấu đệ nhất không phải hắn không còn ai!
- Ta xem cũng chưa chắc, mọi người nhìn xem lúc này Mạc Thiên Dương tựa hồ cũng điên cuồng đi lên, một đám khoảng chừng mấy trăm đầu hung thú, hơn nữa có đại lượng hung thú Ngũ kiếp Bán Thần, nhưng tốc độ giết chóc của hắn lại nhanh đến đáng sợ.
- Còn có Mộ Thanh Thanh cùng Sở Vân Vũ, hai người này đều là kiếm đạo cường giả, tốc độ giết chóc cũng nhanh đến đáng sợ ah!
Nguyên một đám nhiều lần nghị luận tình huống bên trong Sát Lục Bí Cảnh, sau khi nhìn đến tình huống chân thật trong đó, tất cả người xem đều khiếp sợ thực lực khủng bố của người dự thi lúc này đây.
Ở thời khắc điên cuồng này, tất cả mọi người là nhiệt huyết đều sôi trào lên.
- Ồ? Thanh y nam tử kia không phải là Tần Phàm sao? Hắn xem như là đang chạy đi, ở phụ cận hắn có mấy bầy hung thú cỡ trung, theo đạo lý là thập phần thích hợp hắn giết chóc, nhưng hắn đều không để ý đến, đến tột cùng là muốn đi đâu?
Cũng ngay thời điểm này, bỗng nhiên có người chỉ hướng màn sáng nói ra.
- Không sai, chính là Tần Phàm lúc trước dùng Tứ kiếp Bán Thần chi cảnh lưu danh Thiên Tài Kim Bia, lúc trước hắn đã từng giết chết Lục kiếp Bán Thần La Phong trèo lên đỉnh đấy. Ở phía sau hắn đi rất gần kia tên là Kỷ Huyên Nhi, hiện tại cũng ở vị trí thứ sáu.
Đối với Tần Phàm, rất nhiều người lúc này đều không xa lạ gì, rất nhanh liền xác định xuống.
- Trời ạ! Mọi người mau nhìn, phương hướng Tần Phàm tiến lên, sơn cốc đó tựa hồ có trọn vẹn hơn hai mươi đầu hung thú đầu lĩnh thực lực Lục kiếp Bán Thần tụ tập, cái kia chỉ sợ có thể được xưng tụng là chỗ hung hiểm nhất trong cả Sát Lục Bí Cảnh rồi, hắn là đi tìm chết sao?
Chỉ chốc lát, có người lên tiếng kinh hô.
- Tê... Nhiều hung thú thực lực Lục kiếp Bán Thần như vậy! Hắn có lẽ không biết a, nếu không không thế nào dám đi gây chúng?
Có người lúc này ngược lại hít một hơi hơi lạnh, vì tình cảnh của Tần Phàm mà âm thầm lo lắng.
- Nhất định là không biết, nếu không thì không phải là tự tìm đường chết sao? Tần Phàm này vốn đã xông vào Top 5, nhưng dĩ nhiên là gặp được chuyện như vậy, thật sự là bất hạnh ah!
Có người thì thở dài vì thiên tài sắp vẫn lạc.
Tóm lại, đại bộ phận lực chú ý vào lúc đó đều rơi vào trên người Tần Phàm.
Bên trong Sát Lục Bí Cảnh.
- Đã đến.
Nhìn sơn cốc có chút âm trầm phía trước, Tần Phàm ngừng lại, nhìn xem địa phương phía trước cất dấu một cổ sát cơ mãnh liệt, hai mắt hắn ngưng tụ, chiến ý trùng thiên.
Hắn tự nhiên là biết rõ trong sơn cốc này có đại lượng hung thú thực lực Lục kiếp Bán Thần, trên thực tế, hắn từ rất xa đã cảm giác được rồi, lúc này đây đến là cố ý đấy.
Đã là một đêm tuyển bạt thi đấu cuối cùng rồi, hiện tại còn không điên cuồng, còn đợi khi nào?
Những con hung thú này càng cường, đại biểu cho hắn có thể săn bắt đến điểm tích lũy quang văn càng nhiều!
- Trong này thập phần nguy hiểm, một hồi nàng ngàn vạn lần không được ly khai ta quá xa.
Sau đó Tần Phàm liền xoay đầu lại nhìn Kỷ Huyên Nhi ở sau lưng dặn dò.
Sau khi thấy nàng gật đầu đáp ứng, nắm đấm của hắn nắm chặt, lập tức kích hoạt lên Kỳ Lân ma thân, sau đó dưới chân dùng sức đạp mạnh, thân hình như là mủi tên hướng về bên trong kích bắn đi.
Tuy phía trước nguy cơ tứ phía, nhưng hắn chưa từng có sợ hãi!
- Điên rồi điên rồi! Tần Phàm này dĩ nhiên là biết rõ bên trong có rất nhiều yêu thú lợi hại còn muốn hung hăng đi vào!
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người trên quảng trường Mạc Lợi thành, trên mặt đều lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.
Theo Tần Phàm dừng lại có thể nhìn ra được, hắn là biết rõ tình cảnh bên trong đấy!
- Trong này là trọn vẹn hai mươi đầu hung thú thực lực Lục kiếp Bán Thần ah! Tần Phàm hắn có phải là quá khinh địch hay không? Chỉ bằng hắn và Kỷ Huyên Nhi ở sau lưng, bề ngoài thực lực giống như mới chỉ là Tam kiếp Bán Thần kia sao?
Có ít người lúc này đều không khỏi lắc đầu.
- Quá vọng động rồi, đây là muốn tìm đường chết sao? Nhiều Lục kiếp hung thú như vậy, ta xem dù thay đổi là Vân Thiên hay Mạc Thiên Dương cũng chưa chắc có thể chống lại được?
Rất nhiều người thậm chí cảm thấy được Tần Phàm là tự tìm đường chết.
Hống hống hống rống...
Trước mắt trong sơn cốc ẩn nấp này, vô số yêu thú chiếm giữ ở trong đó, gần kề chỉ là hung thú đầu lĩnh Lục kiếp Bán Thần đã đạt đến hai mươi, hung thú thực lực Ngũ kiếp Bán Thần càng là có thể nói vô số kể.
Thân hình của Tần Phàm tiến vào trong đó, giống như là một quả bom ném vào trong hồ, lập tức khơi dậy sóng to gió lớn!
Tiếng vang đinh tai nhức óc kia ở trong sơn cốc không ngừng quanh quẩn, tất cả hung thú, lúc này giống như là sóng biển vô tận, mãnh liệt bành trướng vọt tới, tràng diện kia có thể nói là đồ sộ vô cùng.
- Giết!
Ở bên trong Đoạt Thần Quyền Sáo bắn ra hào quang sáng chói, lúc này Tần Phàm là hoàn toàn không sợ không lo, trực tiếp bắt đầu điên cuồng giết chóc. Từng quyền từng quyền, hắn một bên giết chóc, một bên hướng về địa phương có hung thú dầy đặc nhất phóng đi.
Mà Kỷ Huyên Nhi cũng theo sát phía sau hắn, địa phương hắn đi qua đều là một mảnh ánh sáng màu đỏ lập loè, thi thể hung thú không ngừng rơi xuống trên đất.
Trận đồ sát này, có thể nói là giết đến thiên hôn địa ám, Tần Phàm cũng không biết mình giết chóc bao nhiêu hung thú, tóm lại dù là phòng ngự mạnh mẽ hung hãn như hắn, trên thân thể cũng đã là vết thương chằng chịt, hơn nữa những thương thế kia còn không tính nhẹ, may mắn là hắn dựa vào khí lực cường đại cùng năng lực phòng ngự mới ủng hộ đi qua.