- Ta được biết chủ yếu mỗi một lần cử hành cuộc chiến thiên tài thần đảo, đại bộ phận đảo chủ thần đảo đều sẽ đến quan sát, hơn nữa bọn họ thường sẽ đánh cuộc. Đương nhiên, tiền đặt cược đánh cuộc của họ khẳng định không phải là tục vật tiền tài, nhẹ thì là tuyệt phẩm đan dược, những vũ kỹ hoặc vũ khí chung cực cấp, nặng thì một ít viễn cổ bí tàng mà ngay cả đảo chủ cường giả cũng muốn tranh đoạt, thậm chí còn có tình huống thua cả tòa thần đảo.
- Hắc hắc, mặt khác những vì cường giả cấp đảo chủ đều thập phần chú trọng thể diện, cho nên phần thưởng cuối cùng đều thập phần mê người, hơn nữa nghe nói giữa các đảo chủ còn có ước định trọng yếu, nhưng phải tiến vào trước mười trong cuộc chiến thì mới có thể được biết, ta cũng không quá rõ ràng, chỉ biết ước định kia đối với người đoạt giải cùng đảo chủ đều có chỗ thật tốt, cũng chính là nguyên nhân mà rất nhiều đảo chủ đều để ý tới cuộc chiến thiên tài đảo, thậm chí có chút đảo chủ buông tha cả tòa thần đảo mà cũng không chút tiếc nuối.
Mạc Thiên Dương nhìn thấy phản ứng của mọi người, hài lòng nói.
- Buông tha cả tòa thần đảo cũng không tiếc sao?
Nghe tới đây ngay cả Tần Phàm cũng không nhịn được âm thầm hít sâu một hơi. Một thần đảo vốn là gốc rễ an cư của một đảo chủ, mất đi thần đảo đã không còn làm đảo chủ.
Hắn vốn định hỏi lại một nghi hoặc, nhưng đúng lúc này hắn chợt phát hiện trên Thiên Tài Kim Bi đột nhiên dao động.
- Mạc Lợi đảo chủ đã đến!
Từ sau khi Tần Phàm hiểu được không gian lực, hắn đối với không gian dao động càng thêm mẫn cảm, cho nên vừa có chút dao động lập tức liền phát hiện, nhìn ra được Mạc Thiên Dương căn bản không hề cảm giác cho nên hắn lên tiếng nhắc nhở.
Quả nhiên...
Một thân ảnh tôn quý bá đạo liền xuất hiện ngay trung ương quảng trường, vừa xuất hiện ánh mắt liền lãnh đạm lướt qua năm người tham dự cuộc chiến thiên tài thần đảo, ngay lúc chứng kiến Tần Phàm, ánh mắt hắn đột nhiên khựng lại một thoáng.
- Bổn đảo chủ nghe nói Vân gia Vân Chi Hạo đã đi tìm ngươi, với năng lực của hắn muốn tìm ngươi không khó, nhưng không thể tưởng được ngươi có thể thoát được dưới tay của hắn, điều này làm cho ta thật bất ngờ!
Sau đó trong miệng Mạc Lợi đảo chủ thản nhiên nói.
- Cảm ơn đảo chủ quan tâm, may mắn mà thôi!
Tần Phàm bình tĩnh đáp lời, đối với Mạc Lợi đảo chủ, hắn không có cảm xúc gì đặc biệt, không oán không hận, không mang ơn, càng nhiều chỉ xem như lợi dụng lẫn nhau.
Hắn cần nhờ vị cửu cấp bán thần này tạm thời áp chế phụ thân của Vân Thiên, thành chủ Vân Đỉnh thành Vân Thanh Lam đến tìm mình trả thù, còn đối phương thì cần hắn giúp lấy được thành tích trong cuộc chiến thiên tài thần đảo lần này.
Sau khi nghe được lời giới thiệu của Mạc Thiên Dương về cuộc chiến thiên tài thần đảo, hắn đã hiểu được vì sao lúc trước khi Mạc Lợi đảo chủ nghe được mình có thể giúp hắn lấy được vị trí trước mười, lại có thể tạm thời trấn áp tính cách bá đạo thả cho mình một con đường sống.
Trên thực tế hắn cũng muốn biết những vị đảo chủ kia rốt cục lại có ước định gì quan trọng tới như vậy, làm cho những cường giả đảo chủ đỉnh cấp của Tân Thế Giới đều phải động tâm, nhưng với điều kiện hắn phải tiến vào trước mười trong cuộc chiến thì hắn mới có tư cách hay biết.
- Bất kể như thế nào, bổn đảo chủ thật hi vọng ngươi có thể giúp Mạc Lợi thần đảo lấy được một thành tích tốt, chỉ cần ngươi làm được như lời ngươi hứa với ta, bổn đảo chủ có thể cam đoan giúp ngươi giải quyết toàn bộ mâu thuẫn giữa ngươi cùng Vân Đỉnh thành!
Mạc Lợi đảo chủ thản nhiên nói tiếp.
- Tần Phàm nhất định sẽ hết sức!
Tần Phàm vẫn bình tĩnh đáp.
- Còn bốn người các ngươi, bổn đảo chủ hi vọng các ngươi cũng có thể toàn lực ứng phó!
Mạc Lợi đảo chủ nhìn qua bốn người còn lại, khi nhìn tới Lăng Cầm hắn lại nói:
- Tốt lắm, ngươi cũng đạt tới lục kiếp bán thần cảnh giới, Lăng Cầm, chỉ cần lần này ngươi lấy được thành tích để cho ta vừa lòng, chuyện của gia tộc ngươi ta cũng có thể không hề truy cứu!
- Lăng Cầm cũng nhất định sẽ hết sức!
Nghe được lời nói của Mạc Lợi đảo chủ, sắc mặt Lăng Cầm rốt cục có chút thay đổi, sau đó trầm giọng trả lời.
- Như vậy thì lên đường đi, hi vọng lần này đừng tiếp tục để cho ta thất vọng mà về!
Mạc Lợi đảo chủ quay đầu.
Nói xong hắn vung tay áo, lập tức ngay trung ương quảng trường Mạc Lợi thành xuất hiện một cánh cửa không gian sáng ngời, ở sau cửa mơ hồ cảm giác được không gian khí tức làm người sợ hãi truyền đến, tựa hồ thập phần xa xôi.
- Rốt cục phải rời khỏi Mạc Lợi thần đảo...
Nhìn cánh cửa không gian, Tần Phàm hít sâu một hơi, đáy lòng dần dần nóng lên.
Quang mang sáng ngời lóe ra, năm người dự thi cuộc chiến thiên tài thần đảo vẫn bình tĩnh nhìn cánh cửa kia, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì, hẳn là có điều chờ mong hoặc là tâm tư bàng hoàng nào đó.
- Đi thôi, đây cũng là truyền tống môn đi thông Thiên Tài Đảo, trừ phi các ngươi có được thực lực xuyên qua Thần Hải, nếu không đều phải thông qua truyền tống môn mới có thể rời khỏi Mạc Lợi thần đảo.
Lúc này Mạc Lợi đảo chủ lãnh đạm nói.
Đối với việc này, Tần Phàm cũng có hiểu biết. Hắn biết mỗi thần đảo cách nhau cực xa, mà Thần Hải lại có thật nhiều mãnh thú yêu thú cực kỳ lợi hại, vạn phần hung hiểm, nếu không có được thực lực ngoài thất kiếp bán thần, một mình rời khỏi thần đảo phải nói là cửu tử nhất sinh.
Đây cũng là lý do cho dù hắn rất muốn đi tìm Bạch Hổ ma chủng nhưng vẫn không cách nào rời khỏi Mạc Lợi thần đảo. Bởi vì với thực lực của hắn cùng Kỷ Huyên Nhi, hắn căn bản không đủ tin tưởng vượt qua được Thần Hải.
Ngay sau đó theo Mạc Lợi đảo chủ suất lĩnh, năm người Tần Phàm rất nhanh bước vào trong truyền tống môn.
Khi tiến vào bên trong, bởi vì Tần Phàm đã cảm ứng được không gian lực cho nên hắn có thể mẫn tuệ cảm ứng được có vô số không gian nhập khẩu, những nhập khẩu kia đều tương liên cùng quảng trường, có được mấy phương hướng liên hệ với Mạc Lợi thần đảo, cũng có được những phương hướng đi thông những thần đảo khác.
- Nguyên lai truyền tống môn đi thông bên ngoài Mạc Lợi thần đảo cũng không chỉ do một mình Mạc Lợi đảo chủ nắm giữ, theo những địa phương trên thần đảo đều có được truyền tống môn, thật không biết là bị ai nắm giữ trong tay mà thôi.
Thấy vậy trong lòng Tần Phàm thầm nghĩ.
Rất nhanh, Mạc Lợi đảo chủ đã dẫn năm người đi vào một phương hướng liên kết với bên ngoài.
Một cảm giác hốt hoảng mãnh liệt truyền đến, bốn phía truyền tới tiếng xé rách có chút mãnh liệt, đủ loại cảnh tượng trước mắt dần dần biến thành mơ hồ, mọi người đều cảm giác được thân thể của mình cơ hồ đều giống như bị phân giải.
Tần Phàm phỏng chừng bởi vì lần này cần truyền tống khoảng cách cực xa, cho nên lực cản lớn hơn hết thảy những lần truyền tống hắn từng trải qua trước kia, cơ hồ với lực phòng ngự của hắn cũng khó thể chịu đựng. Nhưng ngay khi trên người mọi người có chút khó thể kiên trì, thì trên người Mạc Lợi đảo chủ sẽ tản mát ra một loại năng lượng cường đại đem năm người đều bảo hộ bên trong, cho nên cuối cùng mọi người đều bình yên vô sự.