Không thể không nói nhìn thấy Kỷ Huyên Nhi đang nằm trong vòng tay Tần Phàm, những nữ tử kia đều vô cùng hâm mộ.
- Ha ha, trước mọi người thổ lộ sao, Tần Phàm thật có điểm thú vị. Vừa rồi ta đã lưu ý qua biểu hiện của người này, mặc dù là cảnh giới ngũ kiếp bán thần, nhưng thập phần xuất sắc, không biết là thiên tài của thần đảo nào đây?
Trên thần tọa bảy mươi hai đảo chủ, không ít cường giả đảo chủ đều lộ ra ý cười hứng thú.
- Hắc hắc, lời này nói ra thật bá đạo, nhưng không biết hắn có được thực lực đó hay không? Ở trên chiến trường nhiều thiên tài như vậy, cái gì gọi là nhi nữ tình trường, chỉ sợ nói ra rồi lại làm không được.
Có chút người lên tiếng mỉa mai.
- Mạc Lợi huynh, không thể tưởng được Tần Phàm cũng là kẻ si tình ah!
Thái Hư đảo chủ khẽ cười nói.
- Khụ khụ, quả thật là, trong cuộc thi vòng loại Mạc Lợi thần đảo, hắn từng vì Kỷ Huyên Nhi mà giết chết một lục kiếp bán thần!
Mạc Lợi đảo chủ ho nhẹ hai tiếng, có chút bất đắc dĩ nói.
Hắn vốn xem La Phong là tuyển thủ có tiềm lực, đáng tiếc sau đó người kia bị Tần Phàm giết chết, chỉ lưu lại một mình Mạc Thiên Dương làm cho hắn cảm thấy thật sầu não. Nhưng hiện tại xem ra đây chưa chắc không phải là một chuyện tốt, lần này mấy người tiến đến dự thi, dù là La Phong cũng chưa chắc có thể so sánh được.
Vào lúc này ở một cửa truyền tống có một tuyệt sắc nữ tử tay cầm lam sắc trường kiếm, khí tức có chút suy yếu đi ra. Nhưng ngay thời khắc đó nàng nghe được thanh âm truyền khắp cả chiến trường, nàng nhất thời ngừng phắt lại.
Sắc mặt nàng thoáng biến hóa.
Nàng khẽ cắn môi, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu tiếp tục đi ra ngoài chiến trường, bóng dáng có chút vắng vẻ tiêu điều, nhưng không ai biết được trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì.
Trong chiến trường, sau khi Tần Phàm tuyên bố lời thề của mình, không để ý tới lời bàn tán khắp nơi, hắn cúi đầu nhìn Kỷ Huyên Nhi, cầm tay nàng nói:
- Hiện tại muội biết rồi chứ, vô luận muội lấy được thứ tự gì trong cuộc chiến này, cũng không bì kịp với vị trí của muội trong lòng ta!
- Ân, huynh cũng cẩn thận một chút!
Lúc này Kỷ Huyên Nhi cảm giác mặt mình nóng rực, trái tim nhảy mạnh, thậm chí nguyên giới lực chuyển động khắp toàn thân, nàng dùng thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu khẽ nói. Sau đó rốt cục nàng không chịu đựng nổi ánh mắt nhìn chăm chú của toàn trường, cố gắng lấy hết dũng khí hôn nhẹ lên mặt Tần Phàm, xoay người chạy vào trong cửa truyền tống.
- Hô...
Chứng kiến nữ tử quật cường này rốt cục rời đi, Tần Phàm thở ra một hơi nhẹ nhõm, sờ sờ lên dấu hôn còn ấm áp trên mặt, hắn lộ ra ý cười vui vẻ. Tuy rằng chỉ hôn nhẹ đáp lại, nhưng hắn biết đây là việc làm cực hạn của Kỷ Huyên Nhi, cũng làm cho hắn cảm thấy đủ hưởng thụ.
Hắn xoay người nhìn vào trong chiến trường.
Yêu cầu của chiến trường thứ năm là đào thải hai mươi hai người, thoạt nhìn nhân số còn lưu lại tựa hồ cũng đã đủ, cho nên hắn cũng không có ý định tiếp tục ra tay, chỉ đứng một bên chờ đợi cửa truyền tống mở ra.
- Hừ, đang ở trong chiến trường lại chơi trò lãng mạn, người này thật đúng là hung hăng càn quấy!
Bên trong chiến trường có người dự thi có chút xem Tần Phàm không vừa mắt, muốn ra tay với hắn.
- Đừng đi, vừa rồi ngươi không nhìn thấy thực lực của người dự thi Thủy Hỏa thần đảo bị hắn giết chết, có thể liên tục thi triển bán thần kỹ chung cực cấp, trong chiến trường này chỉ sợ không có mấy người là đối thủ của hắn, ngươi muốn chết sao?
Nhưng lại có người quen với người dự thi kia lên tiếng khuyên can.
Tới lúc này, mặc dù những người dự thi một phe phái cũng chưa chắc sẽ gặp lại nhau trên chiến trường này, nhưng bởi vì đại bộ phận người dự thi của những thần đảo bình thường đều đã bị loại bỏ, vì vậy những người dự thi của các đại thần đảo cùng xuất hiện cũng là việc bình thường.
Bên trong chiến trường mọi người đều có riêng tâm tư, nhưng cuối cùng cho tới khi cửa truyền tống mở ra cũng không có người nào tiếp tục ra tay với Tần Phàm.
Tần Phàm cũng hưởng nhàn hạ thoải mái, đứng trên chiến trường tiếp tục quan sát những cuộc chiến khác, mà Hách Kiếm đến từ Kiếm Thần đảo đang đứng đối diện với hắn, trong tay ôm trường kiếm, sắc mặt hờ hững, cũng không có ai dám tới gần.
Hách Kiếm đã là cao thủ nổi danh, chủ yếu chỉ mong hắn đừng đi giết người khác mà không ai dám đi khiêu khích hắn.
- Kiếm ý trên thân kiếm của Hách Kiếm thật rất mạnh, làm người ta đều cảm giác như đang nhìn một thanh kiếm, sắc bén tới mức khiến đôi mắt cũng thấy đau. Vô luận là Mộ Thanh Thanh hay là Sở Vân Vũ có được thành tựu kiếm đạo không tệ, nhưng so sánh vẫn còn kém khoảng cách rất lớn!
Trong lòng Tần Phàm âm thầm đánh giá.
Khi hắn tu luyện Đại La Diệt Ma Quyền, bởi vì đến từ Đại La Diệt Ma Kiếm cho nên hắn cũng đặc biệt nghiên cứu qua kiếm đạo, hắn phát hiện mình ở trong kiếm đạo cũng có được chút thiên phú, đó là thập phần mẫn cảm với kiếm ý, thật giống như Hách Kiếm, hắn cảm giác được người kia giơ tay nhấc chân chỉ bằng vào kiếm ý là có thể làm cho người có cảm giác như bị vạn kiếm xuyên tâm.
Đây là một nhân vật thật lợi hại.
Cũng là đánh giá tổng thể cuối cùng của Tần Phàm, thậm chí hắn mơ hồ nhìn thấy đối phương phải mạnh hơn hắn một ít, tuyệt đối có thể liệt vào mười nhân vật tiến cửa cuối cùng.
- Ông...
Đúng ngay lúc này Tần Phàm đột nhiên cảm giác được hai mắt của mình tê rần, ngay lập tức liền tập trung tinh thần, sau đó phát hiện ánh mắt Hách Kiếm cũng đang nhìn qua hắn, hai đôi mắt gặp nhau giữa không trung.
Ánh mắt Hách Kiếm như kiếm, mà ánh mắt Tần Phàm như đao.
Hai người nhìn nhau, mơ hồ như có thanh âm kim thiết va chạm, không ít người đều cảm giác được giống như có âm ba đặc thù chấn động.
Thậm chí khí thế giống như bị hai người dẫn dắt khiến mọi người bị bức lui sang hai bên.
- Cái gì, Tần Phàm điên rồi sao? Nhiều người như vậy hắn không đi khiêu chiến, hắn lại muốn khiêu chiến Hách Kiếm?
Mạc Lợi đảo chủ căng thẳng kêu lên.
- Lúc này Tần Phàm không nên cậy mạnh đi, Hách Kiếm không dễ dàng đối phó, kiếm của hắn tương truyền từng giết qua hải thú thất kiếp bán thần!
Thái Hư đảo chủ cũng toát mồ hôi, hắn vốn thật xem trọng Tần Phàm, cảm thấy người này có tư cách tiến nhập vào trước một trăm, nếu ở nơi này va chạm Hách Kiếm, cơ hồ chỉ phải dừng lại tại đây.
- Tần Phàm a Tần Phàm, ngươi ngàn vạn lần đừng nổi điên, Mạc Lợi thần đảo chưa từng tiến vào trước một trăm, bổn đảo chủ đang muốn dựa vào ngươi lấy được danh dự lần này, thời điểm mấu chốt ngươi đừng thất bại. Hơn nữa nghe nói chống lại Hách Kiếm chính là tự tìm đường chết!
Mạc Lợi đảo chủ nhìn chằm chằm Tần Phàm, trong lòng khẩn trương.
- Hiện tại chỉ hi vọng Hách Kiếm từng tính toán với hắn!
Thái Hư đảo chủ bất đắc dĩ nói.
Bên dưới chiến trường.
Hai bên vẫn nhìn nhau chằm chằm.
- Khanh!
Tiếp theo toàn bộ người dự thi trong chiến trường đều cảm giác thân thể mình toát ra băng sương kiếm ý, thật giống như bản thân tiến vào trong một khu rừng kiếm, nhất thời dâng lên cảm giác sợ hãi, một ít người thực lực hơi thấp phải khởi động nguyên giới phòng ngự mới có thể duy trì xuống tới.