Tần Phàm thật bình tĩnh thong dong nhìn ba người càng chạy càng ần, cũng không hề lộ ra vẻ hoảng hốt, trước đại nạn, trong lúc sinh tử, còn có thể lâm nguy không loạn, trấn định tự nhiên, lúc này mới đúng như câu tâm trí bình tĩnh, một năm dài lịch lãm tuyệt không hề uổng phí.
- Di? Tiểu tử đó làm sao lại trấn định như vậy?
Vào lúc này Bành Đông đuổi sát tới, thấy bộ dáng kia của Tần Phàm, cũng không khỏi nhướng mày, trong lòng hiện lên tia hồ nghi.
- Chậm một chút!
Hắn hướng hai võ sư theo phía sau ra dấu.
- Đông ca, sao lại thế này?
Đại hán gọi là Bành Nhị nghi hoặc hỏi.
- Ngươi nhìn xem bộ dáng của tiểu tử kia không chút sợ hãi, đề phòng có trá!
Bành Đông cẩn thận nói.
Tần Phàm thấy bộ dạng của ba người giống như lâm đại địch, khẩn trương dò xét, không dám tiến tới, hắn chợt cảm thấy có chút buồn cười, không thể tưởng được mình chỉ tùy ý đứng nơi đây mà ba người lại không dám tiến về phía trước.
- Tiểu tử đó đang giả vờ mà thôi!
Bành Đông nhìn thấy Tần Phàm lộ ra ý cười châm chọc, không khỏi giận tím mặt, thầm nghĩ chính mình là một tiên thiên võ sư chẳng lẽ còn sợ một ngũ cấp võ sư sao?
- Là ai phái các ngươi tới? Bành Uy hay Lư Vũ?
Tần Phàm cùng ba người Bành Đông chỉ đứng cách nhau chừng mười trượng, đoạn khoảng cách này trong nháy mắt liền tới, nhưng Tần Phàm vẫn như không có việc gì thản nhiên hỏi.
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi đã là người sắp chết, biết được nhiều lắm cũng vô dụng.
Bành Đông cười hung ác, nhưng không nói cho Tần Phàm nghe đáp án.
- Ngươi nói hay không cũng không sao, dù sao hai người kia, cùng những thế gia đệ tử của Châu Thành cùng Vũ Thành ta đều nhận ra được, đến lúc đó trong thí luyện triêu thánh đều gặp gỡ, một tên cũng đi không thoát.
Tần Phàm nhìn Bành Đông, thản nhiên nói, nói tới câu cuối cùng ngữ khí lạnh dần.
- Thật sự là không biết tự lượng sức mình…Ngươi cho là ngươi còn có cơ hội đi tham gia triêu thánh sao? Hừ, nơi này phong thủy không sai, thật ra rất thích hợp làm nơi táng thân của ngươi! Mà ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi!
Trên mặt Bành Đông hiện lên dáng cười âm lãnh khinh thường, sau đó phất phất tay, ý bảo hai người phía sau cùng nhau động thủ.
- Không ngờ ngươi lại đem lời ta muốn nói đều đã nói ra!
Nhìn thấy ba người tới gần, Tần Phàm giang tay làm ra vẻ như vô tội nói, nhưng trong nháy mắt sắc mặt hắn nhanh chóng biến đổi.
Huyền Trọng Quyền phóng xuất!
Huyền Trọng Vực tăng gấp mười lăm lần nhanh chóng đem phạm vi mười trượng đều bao phủ bên trong, Huyền Trọng Quyền của Tần Phàm trải qua một năm tôi luyện đã ngày càng thêm thuần thục, hiện tại chỉ trong nháy mắt đã có thể dùng võ khí bản thân tạo nên biến hóa của trọng lực khắp bốn phía.
- A…sao lại thế này? Cơ thể của ta giống như biến thành nặng ngàn cân!
Cảm giác được thân thể đột nhiên trầm xuống, hai võ sư không khỏi lộ ra chút hoảng hốt.
- Nhất định là do tiểu tử đó giở trò quỷ, đừng hoảng hốt, đây chính là đặc thù vũ kỹ mà thôi, rất nhanh liền sẽ đi qua, phải cẩn thận tiểu tử kia đánh lén! truyện được lấy tại TruyenFull.com
Bành Đông chợt ngẩn ra, nhưng dù sao kinh nghiệm tác chiến của hắn phong phú, rất nhanh liền trấn định xuống.
Nhưng Bành Đông vừa dứt lời, hắn liền thấy một đạo thân ảnh xẹt qua trước mặt của hắn, hứn vốn định đi ngăn trở, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thân thể hắn còn chưa kịp thích ứng với trọng lực gấp mười lăm lần chung quanh, nên đã chậm hơn một bước!
- A…
Chỉ trong nháy mắt, tên đại hán Bành Tứ liền phát ra một tiếng hét thảm, còn chưa kịp hình thành võ giáp đã bị một quyền của Tần Phàm đánh trúng, Linh Hàn quyền sáo hung hăng đâm vào trái tim của hắn, võ khí bùng nổ, chỉ trong khoảnh khắc hô hấp người kia đã lập tức đi đời nhà ma!
Lực lượng thân thể của Tần Phàm đã tương đương với thất bát cấp võ sư, cộng thêm lực lượng võ khí ngũ cấp võ sư, lại có thêm Linh Hàn quyền sáo có thể giúp cho hắn phát huy được uy lực gần gấp hai!
Võ sư không có võ giáp cho dù là cửu cấp cũng căn bản không có khả năng chịu đựng được một kích toàn lực của Tần Phàm!
- A Tứ!
Bành Đông phát ra một tiếng hô bi thiết, trơ mắt nhìn tên thủ hạ đã đi theo hắn gần mười năm cứ như vậy đã bị giết chết.
Tốc độ của tiểu tử kia không ngờ lại cực nhanh, lực công kích cũng mạnh như vậy!
- Tiểu Nhị, mau ngưng kết võ giáp!
Bành Đông không khỏi cảm thấy hoảng sợ, thấy thân hình Tần Phàm lại chớp động, hắn vội vàng lớn tiếng kêu lên.
Tần Phàm đánh trúng một kích, không chút chậm trễ, Lưu Tinh Bộ tăng nhanh tới cực hạn, nhanh chóng hướng võ sư còn lại công tới.
- Hừ!
Lúc này rốt cục Bành Đông đã miễn cưỡng thích ứng trọng lực của Huyền Trọng Quyền, dùng sức giẫm mạnh tại chỗ hướng Tần Phàm chặn đường bay qua!
- Đi chết đi!
Nắm tay Bành Đông bám theo kình khí cực kỳ hung mãnh oanh thẳng sau lưng Tần Phàm, uy lực vô cùng cương mãnh, thậm chí khiến cho không khí chấn động kịch liệt, thanh âm oanh long đột nhiên vang lên, giống như có thật nhiều đạn pháo nổ tung trong đáy nước.
- Tê…
Lúc này Tần Phàm cảm giác được sau lưng có một trận khí kình nóng rực, hình như có liệt hỏa đang thiêu đốt, võ giáp của hắn bị cỗ khí kình nháy mắt phá hủy, nắm tay của Bành Đông mang theo võ khí hung hăng đánh lên trên lưng của hắn.
- Phốc!
Lực đánh cường đại làm Tần Phàm thiếu chút nữa phun ra máu tươi, trong lòng không khỏi âm thầm khiếp sợ, tiên thiên oai thế nhưng cương mãnh tới như vậy! Mà cảm giác nóng rực chỉ sợ chính là do tiên thiên nguyên khí tạo thành!
Bất quá khí lực của Tần Phàm còn cường hãn hơn chính võ khí của hắn, tuy rằng một kích của Bành Đông uy lực mười phần, nhưng không tạo thành thương tổn trí mạng cho Tần Phàm, ngược lại cho hắn nương theo cỗ lực lượng kia đột nhiên gia tộc phóng về hướng đại hán tên Bành Nhị.
- Chết!
Ánh mắt Tần Phàm lạnh lùng, hữu quyền toàn lực đánh ra, đồng thời Kỳ Lân Thủ cũng hiện ra nguyên hình, nắm tay như đạn pháo hung hăng đánh lên ngực đại hán kia.
- Oanh!
Chỉ thấy một quyền cực kỳ mãnh liệt của Tần Phàm trực tiếp mở một động lớn trên võ giáp của người kia, sau đó không chút dừng lại trực tiếp đánh trúng lồng ngực của hắn! Khí kình cường đại đem nội tạng hắn lập tức đánh nát!
- Làm sao có thể…
Bành Nhị không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, chết không nhắm mắt! Võ giáp trên người hắn chính là lục trọng giáp, đã tiếp cận cấp cao võ giáp, hơn nữa bản thân hắn có được thực lực bát cấp võ sư, nhưng bị một quyền của Tần Phàm oanh kích vẫn như gà đất chó kiểng, không chịu nổi một kích!
Nhưng Tần Phàm không một chút ngoài ý muốn đối với uy lực của một kích này, dùng tới Kỳ Lân Thủ, lực lượng của hắn lại bạo tăng gấp đôi. Cho dù đối phương ngưng kết ra võ giáp cũng không thể nào tránh khỏi cái chết!
Cho dù là thất trọng bát trọng võ giáp cấp cao, hắn cũng có tin tưởng trực tiếp phá hủy, huống chi là lục trọng giáp.
- Chỉ là không biết tiên thiên võ giáp mạnh bao nhiêu!
Gương mặt Tần Phàm không chút thay đổi nhìn đại hán chậm rãi ngã xuống, lại từ từ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Bành Đông chỉ còn lại một mình.
- Tiểu Nhị!
Bành Đông lại phát ra một tiếng kêu bi thiết, trong lòng vừa sợ vừa giận, hắn hoàn toàn không thể tưởng được vừa rồi cơ hồ đã đem hết toàn lực đánh ra một kích lại vẫn không thể đánh chết được Tần Phàm! Thậm chí ngay cả bị thương cũng không được!
Không chỉ có tốc độ cực nhanh, hơn nữa công kích còn rất mạnh, ngay cả phòng ngự cũng cường hãn như thế!
Biểu tình Bành Đông biến thành ngưng trọng, tuy rằng hiện giờ Tần Phàm nhìn qua chỉ là ngũ cấp võ sư, nhưng hắn đã bắt đầu xem Tần Phàm như tiên thiên võ sư đồng cấp với chính mình.
- Chỉ còn lại có ngươi, chúng ta một chọi một, công bình một trận chiến!
Tần Phàm thản nhiên nói.