Tần Phàm nhìn lướt qua những sân thi đấu ở đằng kia, nhìn ra có bảy cái đã loáng nhiện lên quang sắc màu xanh da trời, nói rõ đã có người tiến vào. Hắn quyết chiến với Minh chủ ngũ minh đã lãng phí không ít thời gian, cho nên tới trể, bất quá may mắn còn kịp.
Vì vậy hắn đi đến trước một nửa vòng tròn còn chưa có ai lấy yêu tình hạch của mình ra.
- Cái này...
Cầm cầm, trên mặt Tần Phàm đột nhiên không khỏi co lại, hắn phát hiện hai mươi khỏa yêu tinh hạch bởi vì bị hắn giết chết đầu yêu thú thứ nhất đã dùng sức quá độ nên đã có một khỏa bị vỡ vụn.
Tần Phàm vào lúc này không khỏi nhướng mày, hiện giờ danh ngạch tiến vào Quyết Chiến Đài đã không nhiều lắm, nếu như giờ hắn quay lại săn thêm yêu thú không chừng sẽ mất đi tư cách tiếp tục bước tiếp Thiên Tài Chiến mất.
- Này, tiểu tử, lữ trình Thiên Tài Chiến của ngươi nên dừng ở đây thôi, giao ra yêu tinh hạch của ngươi đây...
Mà vào lúc này, một thanh âm có chút bá đạo từ sau lưng Tần Phàm truyền đến.
- Ha ha
Tần Phàm không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, mỉm cười nhìn về bóng người khôi ngô đang chậm rãi xuất hiện kia....
- Ngươi ngươi... Ngươi là Tần Phàm?
Mà bóng người khôi ngô kia sau khi trông thấy Tần Phàm xoay người lại thì sắc mặt khỏi khỏi khẽ biến, có chút kinh ngạc nói. Vừa rồi hắn chỉ trông thấy bóng lưng Tần Phàm có chút trẻ tuổi, hơn nữa Tần Phàm vì so đấu với Nhiếp Bá cho nên y phục trên người đã thập phần rách rưới, người vậy thấy thế mới cho rằng Tần Phàm phải thật vất vã mới miễn cưỡng đạt được tư cách người tham chiến
Lại nói tiếp, thực lực của Hắc Đại Cá này kỳ thật cũng không tệ, còn tiến vào qua Thiên Cơ Đỉnh hơn một năm rồi, thực lực không khác lắm với Vương Động lúc trức. Chỉ là sau khi hắn tiến vào quyết chiến chi thành cũng có chút không may, vòng vong một hồi cũng không thể gặp đủ yêu thú, cho nên tới giờ cũng chỉ có tầm mười yêu tinh hạch, còn không đủ tư cách tiến vào quyết chiến tràng.
Sau đó hắn thấy thời gian đã không sai biệt lắm liền dứt khoát chạy đến phụ cận quyết chiến tràng, muốn xem có gặp phải ai dễ đối phó không, định trực tiếp cướp đoạt của người khác để gom đủ số.
Chỉ là, hắn thật không ngờ mình lại gặp phải Tần Phàm.
Tuy rằng vừa rồi hắn không thấy tràng diện Tần Phàm chém giết với Nhiếp Bá, hơn nữa lại vừa đi ra từ Thiên Cơ Đỉnh cho nên cũng không nghe qua lời đồn về Tần Phàm, cho dù có nghe thì chưa thấy hắn cũng sẽ không tin hoàn toàn. Nhưng trước khi vào tràng, Tần Phàm ngự không mà đứng ra, việc này hắn đã chính mắt nhìn thấy, trẻ như vậy đã có năng lực ngự không, há có thể dễ dàng đối phó chứ?
Cho nên sau một giây đồng hồ tự hỏi, hắn quyết định buông tha cướp bóc Tần Phàm.
- Tần Phàm, ta biết rõ thực lực của ngươi không tệ, ta cũng không muốn khó xử ngươi, ngươi tiếp tục đi, ta đi trước.
Hắc Đại Cá kia có chút ngưng trọng nhìn Tần Phàm đang mỉm cười phía trước, đột nhiên cảm giác lưng dâng lên một tia man mát. Cuối cùng hắn vẫn quyết định bỏ đi chủ ý cướp bóc, kiên trì nói.
- Đợi một chút.
Lúc này trông thấy tên Hắc Đại Cá kia phải đi, Tần Phàm giờ vừa vặn lại thiếu một khỏa yêu tinh hạch, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn vậy được.
- Tần Phàm, ngươi còn muốn sao nữa? Ta cho ngươi biết, tuy rằng ta biết rõ thực lực ngươi không tệ, nhưng ta cũng là người từng tiến vào Thiên Cơ Đỉnh, chúng ta nên thực sự động thủ thì ta chưa hẳn bại bởi ngươi, chỉ là ta không muốn lãng phí thời gian của mình thôi.
Tên Hắc Đại Cá kia nghe thấy Tần Phàm gọi mình lại liền nhíu mày nói.
- Ha ha, vừa vặn ta còn thiếu một khỏa yêu tinh hạch, không biết vị niên trưởng này có thể cho ta mượn không?
Tần Phàm lại mỉm cười nói, nếu đối phương đã không có hảo tâm gì với mình, vậy thì hắn cũng không cần khách khí nữa.
- Ngươi -- Tần Phàm, ngươi không nên quá phận như vậy, đừng tưởng rằng ta thật sự sợ ngươi, ta chỉ là không muốn mọi người lãng phí khí lực, lát nữa ở Quyết Chiến Đài tiện nghi người khác thôi.
Hắc Đại Cá kia nghe được Tần Phàm lại muốn cướp bóc ngược lại mình, lập tức trừng mắt, tức giận nói.
- Nếu học trưởng giao ra yêu tinh hạch, như vậy mọi người liền bình an vô sự, nếu như học trưởng không chịu, vậy Tần Phàm chỉ đành tự mình động thủ thôi.
Tần Phàm chỉ nhàn nhạt nói, hắn vốn cũng không phải thiện nam tín nữ gì cả, người này cướp bóc không thành liền muốn rời đi, nào có chuyện dễ dàng vậy được? Đúng lúc này, hắn cũng lười nói nhiều, chỉ sửa sang lại quần áo trên người, chuẩn bị trực tiếp động thủ phản đoạt.
Hắn đã thông qua Vọng Khí thuật nhìn ra được thực lực Hắc Đại Cá này mặc dù không tệ, nhưng vẫn có khoảng cách rất lớn với mình.
- Ha ha, chết cười ta rồi, tên Hắc Đại Cá này nhiều người như vậy không đoạt lại chạy tới đoạt của Tần Phàm, ngại mạng dài sao?
- Tên này dường như là Dư Quái của Đại Cấn quốc a, hắn cũng coi như xui xẻo tận cùng, hắn vốn thực lực không tệ, lại từng tiến vào Thiên Cơ Đỉnh một năm, kỳ thật tiến vào quyết chiến tràng hoàn toàn không có vấn đề gì cả, nhưng tiến vào đã lâu vậy rồi còn không đủ hai mươi khỏa yêu tinh hạch. Xui xẻo nhất chính là, cướp bóc vậy ma lại cướp trên người Tần Phàm...
- Ha ha, trùng hợp trên người Tần Phàm vừa vặn thiếu một khỏa yêu tinh hạch, cũng đáng đời hắn xui xẻo.
- Hắc hắc, xem bộ dạng Hắc Đại Cá kia giống như không muốn giao ra yêu tinh hạch, muốn động thủ với Tần Phàm rồi đây.
- Ha ha, gặp phải Tần Phàm, ta xem lữ trình Thiên Tài Chiến của hắn thật sự phải dừng ở đây rồi. Ba người Dịch Khuyết Sa Vũ Mạc Y cũng đã tiến nhập Quyết Chiến Đài, ta nghĩ ở bên ngoài đã không còn ai là đối thủ của Tần Phàm nữa.
Trông một màn này, mọi người trên quảng trường biết được thực lực của Tần Phàm không khỏi đều thấy buồn cười, đều có chút nghiền ngẫm nhìn kết cục bi thảm của Hắc Đại Cá Dư Quái kia. Xem qua Tần Phàm một người diệt sát năm vị Minh chủ, giờ đã không còn ai hoài nghi thực lực của Tần Phàm nữa.
Dù là mấy vị trưởng lão ở trên đài cao Thần Điện cũng đều vậy.
- Tần Phàm, là ngươi bức ta ra tay đấy.
Trên chiến trường, Hắc Đại Cá Dư Quái kia nghe được lời Tần Phàm nói... Lúc này không khỏi tức giận muốn nổ tung, hắn vốn muốn cướp bóc yêu tinh hạch của người khác, sao có thể dễ dàng giao yêu tinh hạch giao ra chứ? Hắn trông thấy Tần Phàm muốn động thủ liền làm ra bộ dạng muốn nghênh chiến. Hắn biết rõ thực lực Tần Phàm không kém, ngược lại cũng không dám khinh thường.
Tần Phàm cười nhạt một tiếng.
- Hừ, vậy thì chờ học trưởng dạy bảo đây.
Dư Quái thấy Tần Phàm hoàn toàn không để mình vào mắt liền hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dùng khí thiên phô thiên cái địa áp về phía Tần Phàm.
Nhưng Tần Phàm chỉ tiếp tục bình tĩnh đứng đấy, mặc cho gió táp mưa sa, hắn vẫn sừng sững bất động.
Dư quái giật mình.
- Sao? Hắc Đại Cá ngươi chuẩn bị xong chưa?
Tần Phàm trông thấy người đối diện tư thế sẵn sàng, lại dùng tinh thần khí thế trùng kích, hắn không khỏi có chút nghiền ngẫm mỉm cười hỏi.