- Tiểu Phàm, từ từ.
Vốn nàng đã muốn chậm rãi chờ Tần Phàm từ từ xem, chỉ là vào lúc này, nàng lại chợt phát hiện Tần Phàm hướng ngõ kia. Khi nhìn thấy người bán đồ, nàng không khỏi nhướng mày, mở miệng lần nữa gọi hắn lại.
- Làm sao vậy?
Tần Phàm có chút nghi hoặc, hắn quay đầu nhìn về phía Cổ Thanh Tuyết. Cổ Thanh Tuyết lên tiếng thì hắn cũng đã đi tới trước người lão giả kia, vừa vặn ngồi xuống cầm một cái bình nhỏ lên.
- Người này là tên lừa đảo đó.
Cổ Thanh Tuyết bước nhanh đi tới chỉ vào lão giả kia nói.
- Mặc Hội trưởng, phá rối chuyện làm ăn của người khác chẳng khác gì giết cha mẹ, lão nhân ta gần đây giao dịch tuy chưa nộp kinh phí, ngươi cũng không thể phá hư việc buôn bán của ta như vậy.
Lão nhân kia vốn có bộ dạng bí hiểm tĩnh tọa, sau khi nhìn thấy Cổ Thanh Tuyết đi tới thì kỳ quái nói.
- Ta không phải nói không cho ngươi vào được sao? Ngươi vào bằng cách nào?
Cổ Thanh Tuyết không kiêng nể gì, nàng lạnh lùng hỏi.
- Mặc Hội trưởng không cần để ý tới, dù sao lão nhân ta là thương nhân, mấy thứ này ta cũng không biết là cái gì, ta cũng sẽ không lừa bọn họ là bảo bối gì, tóm lại nguyện người mắc câu là được.
Lão giả kia vào lúc này giang tay, bộ dạng bí hiểm không còn tồn tại, mà trái ngược có vẻ rất vô lại.
- Hừ, nguyện người mắc câu chứ không phải là ngươi cố tình sao? Mấy thứ này căn bản không phải là cổ bảo gì, ngươi ở khu bán cổ bảo chính là đang gạt người.
Cổ Thanh Tuyết hừ lạnh nói.
- Mặc Hội trưởng, ngươi nói chưa đúng, cổ bảo vốn không có định nghĩa cụ thể, nếu không ngươi nói Cổ Bảo giao dịch khu có bao nhiêu thứ được gọi là bảo bối? Nếu như là chân chính bảo bối, như thế nào không trực tiếp cầm đi đấu giá khu? Cứ như vậy, ta thấy Cổ Bảo giao dịch khu này chưa đúng ý nghĩa.
- Thanh Tuyết tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?
Một bên Tần Phàm cũng nghe được có chút hồ đồ, không khỏi lên tiếng hỏi.
- Mấy thứ này làm sao gọi là cổ bảo, căn bản chính là lão nhân này lừa gạt, trong Cổ Bảo giao dịch khu có Bạch Ngọc trường thai nhưng hắn không vào mà dùng một chỗ ngồi lập dị là người khác chú ý.
- Có rất nhiều người lần đầu tiến vào Cổ Bảo giao dịch khu cũng giống Tiểu Phàm ngươi bị hắn hấp dẫn lại đây, sau đó hắn liền giả bộ bí hiểm nói cái gì ‘không hiểu không đáng một đồng, biết vật báu vô giá’, huyền diệu khó giải thích, tóm lại là đã có không ít người bị hắn đã lừa gạt, nhưng sau đó cầm trở về lại bị biến thành một nắm đất.
Cổ Thanh Tuyết lại tiếp tục liếc lão giả cổ quái một cái rồi nói tiếp.
- Lão nhân ta không có gạt người, mấy thứ này chính là tự tay ta sở tạo, đối với người biết cách thưởng thức... Ừ... Thật giống như lão phu cảm thấy được chúng chính là vật báu vô giá, vậy có vấn đề gì.
Lão giả cổ quái tiếp tục mặt dày nói, sau đó đảo mắt nhăn mặt, lộ ra vẻ vô sỉ:
- Hắc hắc, lúc trước Cổ hội trưởng và mấy người kia mua tiểu bình về biến thành bùn lầy có thể là do thời tiết không tốt, bị dính ướt một cái. Đó là ngoài ý muốn... Cam đoan, những cái bình này tuyệt đối không như vậy.
Nghe Cổ Thanh Tuyết cùng lão giả cổ quái đối thoại, Tần Phàm cuối cùng hiểu rõ, nguyên lai lão giả này lợi dụng tâm lý của con người, giả dạng thần bí tiến hành lừa gạt, thậm chí cả Cổ Thanh Tuyết cũng từng ăn quả đắng của lão.
Mà thật sự thì hắn đã xem kỹ mấy cái bình này, đích xác không có chỗ đặc biệt gì, thậm chí không coi là là đồ cổ. Chỉ là ở nơi này, lão giả lộ vẻ bí hiểm như thế tất khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ và rất có thể sẽ nhịn không được mua về nghiên cứu.
Hiểu rõ ra, Tần Phàm cũng không nhịn cười cười tự giễu, nếu không phải Cổ Thanh Tuyết nhắc nhở, nói không chừng hắn cũng sẽ mua mấy cái trở về nghiên cứu một chút. Chỉ là nếu lão nhân này sản xuất đại lượng, tự nhiên không có cái gì huyền cơ, lắc lắc đầu, hắn liền đem vật cầm trong tay trả lại mặt đất.
- Phanh!
Chỉ là vào lúc này, cái bình sứ đột nhiên nứt ra làm hai nửa.
- Này, này này. Tiểu tử ngươi không mua thì thôi chứ sao lại phá hỏng bảo bối của ta, ngươi phải bồi thường.
Lão nhân kia thấy tiểu bình của mình bị bể ra thì lập tức mở trừng hai mắt nói.
Mà Tần Phàm vùa nhìn cái bình vỡ nhất thời dở khóc dở cười, hắn lại phát hiện bên trong bình quả nhiên còn mới, hơn nữa ẩu ta, bề mặt gồ ghề, quả nhiên là mới làm ra không lâu.
- Lão lừa gạt, ngươi còn dám đòi bồi thường?
Cổ Thanh Tuyết liếc lão giả này một cái, thản nhiên hỏi.
- Được rồi, được rồi. Không bồi thường cũng được, chỉ là phiền toái Mặc Hội trưởng cấp đường sống, để cho ta tiếp tục ở đây một ngày. Ta cam đoan ngày mai sẽ không tới nữa.
Thấy Cổ Thanh Tuyết lên tiếng, lão giả kia bất đắc dĩ nói.
- Cho ngươi tiếp tục ở đây gạt người là phá hư danh dự của Mặc thị giao dịch tràng chúng ta, nếu ngươi không ly khai đừng trách chúng ta không khách khí.
Cổ Thanh Tuyết lạnh lùng đe dọa, làm một hội trưởng nàng biết lúc nào nên cường ngạnh thì cường ngạnh.
- Được được được. Coi như lão già ta sợ cô, ta lập tức đi ngay.
Nghe được Cổ Thanh Tuyết nói như vậy, lão nhân cổ quái tựa hồ cũng sợ, liền bắt đầu thu thập mấy cái bình, thời điểm thu thập hắn vứt cái bình đã vỡ sang một bên.
- Đây là vật ta bồi thường cho ngươi.
Vào lúc này một thỏi vàng đã rơi vào trước mặt lão nhân kia, Tần Phàm thản nhiên nói:
- Tuy rằng vật của ngươi là giả, nhưng lại là một phen tâm huyết của ngươi, cũng giá trị nhiều như vậy.
- Hắc hắc, Tiểu ca ngươi đúng là người thành thực, hảo, một khi đã như vậy, tiểu lão nhân ta cũng không khách khí...
Lão nhân kia nhặt thỏi vàng trên mặt đất lên, trên mặt lão lộ ra vẻ kỳ quái. Lập tức liền thấy lão từ trong lòng ngực lấy ra mấy quyển trục, lão cầm trong tay nói:
- Đây là mấy tấm tàng bảo đồ lão nhân ta ngẫu nhiên đoạt được, lão nhân ta đã già khọm rồi, sớm không còn tinh lực để đi thăm dò, mà ta thấy ngươi hữu duyên, chỉ cần một ngàn Mỹ kim tặng cho ngươi như thế nào?
- Lão lừa gạt, ngươi còn muốn gạt người? Những thứ tàng bảo đồ đó đều là những bức teanh vẽ loạn, đều có người đi qua. Địa điểm biểu thị toàn bộ đều là hoang sơn dã lĩnh, sơn động cũng không có, làm gì có bải tàng.
Thanh Tuyết lại lạnh nhạt chen vào.
- Đây là cái mới nhất a, lần này tuyệt đối không gạt người!
Lão nhân kia lúc này vỗ vỗ ngực, nói như chém đinh chặt sắt.
- Cho dù là bức tranh của ngươi có mới cũng là hàng giả.
Cổ Thanh Tuyết tại lúc này cũng không nói nữa, nàng phất phất tay:
- Thương hội chúng ta không so đo với ngươi, tóm lại sau này ngươi đừng đến làm loạn là được.
Nhìn đến đây, Tần Phàm cuối cùng hiểu rõ ra, người này xem ra tiếp tục giở chiêu bổn cũ soạn lại, lừa gạt người đã thành nghề. Chỉ là làm hắn có chút ngoài ý muốn chính là, lão nhân này đã có tu vi ngoài Linh Vũ Sư, vốn như vậy như vậy đủ để tùy tiện làm chút chuyện liền có thể kiếm không ít tiền, không cần sống bằng nghề lừa gạt như thế chứ?