Nhưng không thể phủ nhận chính là trong lòng hắn đích thật là cũng giống như vị Lôi Thần kia, không cam lòng cúi thân trước người khác, đích thật là hắn có ý nghĩ như thế, tuy rằng không dám biểu lộ ra ngoài, nhưng vẫn âm thầm nảy sinh ý nghĩ đối nghịch trong lòng.
- Ta căn bản không có tiếp xúc qua với Lôi Thần, chỉ cần ta đem lai lịch lôi viêm nói rõ ràng thì không có vấn đề gì đi? Đương nhiên, nếu như thần thú không phát hiện được nó là tốt nhất, kỳ thật nó thoạt nhìn chỉ như một hình xăm bình thường mà thôi. Nhất định là do bản thân ta khẩn trương quá độ, việc này chưa chắc đã bị phát hiện mà ta đã chột dạ trước...
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Phàm hít sâu một hơi, cố gắng ổn định lại tâm tình của mình, đem bí mật ý nghĩ nghịch thần trong lòng mình hoàn toàn ẩn giấu.
Đúng vậy, bởi vì chính bản thân hắn chột dạ, hắn không cam lòng khuất thân dưới trướng người khác, cho nên hắn có tật giật mình, cũng bởi vì như thế nên hắn mới sợ hãi khi đi gặp mặt thần thú.
Mà càng là như vậy thì tâm tình hắn càng khó thể bình tĩnh trở lại.
Sau khi nghĩ thông được điểm này, rốt cục Tần Phàm đã trấn định hơn một ít.
Cũng đúng lúc này, trong thông đạo mà đại trưởng lão cùng Phương Tiểu Tình rời đi khi nãy, lại chậm rãi xuất hiện hai thân ảnh, dần dần càng thêm rõ ràng.
- Hết thảy làm như lúc bình thường là tốt nhất.
Tần Phàm lại hít sâu một hơi, ình một tâm lý ám chỉ.
- Tần Phàm, ngươi chuẩn bị xong chưa?
Đại trưởng lão trở lại trước mặt hắn, truyền âm cho tôn sứ bên ngoài đưa Phương Tiểu Tình rời đi, khi nhìn thấy Tần Phàm vẫn còn vẻ khẩn trương thì khẽ cười nói.
- Có thể được thần thú đại nhân tiếp kiến, đó là vinh hạnh may mắn của Tần Phàm!
Tần Phàm cũng khẽ cười nói, tân lực làm ình có vẻ bình tĩnh, không tiếp tục lộ ra một tia sơ hở.
- Không sai, thần thú đại nhân tự mình tiếp kiến người không thuộc Thần Thú gia tộc chúng ta, đây vẫn là lần đầu tiên, đối với ngươi mà nói đúng thật là chuyện vô cùng quang vinh, khi ngươi nhìn thấy thần thú đại nhân, nhất định không được bất kính, nếu không hậu quả ngươi cũng biết.
Đại trưởng lão thu hồi vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc nói.
- Tần Phàm hiểu được!
Nghe được câu khuyến cáo của đại trưởng lão, Tần Phàm đã có chuẩn bị, nhưng trong lòng vẫn rùng mình, vội vàng đáp.
Lúc này nghe được lời truyền âm của đại trưởng lão, tôn sứ đi vào trong thiên điện.
- Tần Phàm ca ca...
Trước khi theo tôn sứ rời đi, Phương Tiểu Tình xoay người lại kêu lên.
- Tiểu Tình, chúc mừng muội, không nghĩ ra muội lại là thánh nữ của Thần Thú gia tộc, địa vị tôn quý, ngày sau muội ở lại nơi này sẽ thật an toàn.
Tần Phàm nhìn thiếu nữ luôn có vẻ nhút nhát trước mắt, trong lòng có chút thương tiếc, miệng ôn nhu nói.
- Tần Phàm ca ca, sau này muội có lẽ sẽ luôn ở lại Thần Thú Thành, ngày sau huynh còn đến thăm muội nữa không?
Phương Tiểu Tình có chút lưu luyến nhìn Tần Phàm hỏi.
- Đương nhiên sẽ đến.
Tần Phàm vuốt nhẹ tóc Phương Tiểu Tình, khẽ cười nói.
- Ngươi đi theo ta, chờ lần sau ngươi gặp lại thánh nữ, tất nhiên sẽ chấn động.
Đại trưởng lão chợt nói, sau đó đi phía trước dẫn đường.
Rất nhanh Phương Tiểu Tình đã được dẫn đi.
Tần Phàm đi theo phía sau đại trưởng lão, đi qua một thông đạo thần bí, đi tới một khu rừng rậm rạp. Lúc này hắn mơ hồ phát hiện, lúc trước tiếng kêu gọi mà hắn cảm giác là phát ra từ địa phương này.
- Đại trưởng lão, xin hỏi thần thú đại nhân buông xuống nhân gian vào lúc nào?
Tần Phàm đi theo phía sau, không khỏi lên tiếng hỏi.
- Ước chừng là ba tháng trước.
Đại trưởng lão đáp, nhưng sau đó lại cẩn thận cung kính dặn dò:
- Ở trong này đừng nói chuyện, cẩn thận quấy nhiễu thần thú đại nhân.
Tần Phàm gật đầu đáp ứng, cũng không tiếp tục nói tiếp. Theo câu trả lời của đại trưởng lão, lần này Phương Tiểu Tình cùng bản thân hắn nghe được tiếng kêu gọi thần bí kia, rất có thể quan hệ tới việc thần thú buông xuống nhân gian.
Nhưng trong lòng hắn vẫn thập phần nghi hoặc, Phương Tiểu Tình là thánh nữ Thần Thú gia tộc, nàng nghe được lời kêu gọi là chuyện thật bình thường, nhưng vì sao bản thân hắn cũng nghe được lời kêu gọi kia?
Chẳng lẽ vị thần thú nọ đã từng có ý tứ muốn gặp mặt hắn từ trước đó?
- Vì sao thần thú lại muốn gặp ta? Chẳng lẽ trên người ta có bí mật gì mà bị hắn đã biết?
Tần Phàm không khỏi khẩn trương, nhưng hắn chỉ có thể cố gắng đem nỗi khẩn trương đè ép đi xuống, không biểu lộ ra chút nào.
Đã đi tới nơi này, hắn tuyệt đối không có khả năng rút lui.
- Chính là nơi này, kế tiếp tự ngươi đi vào đi thôi, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được bất kính đối với thần thú đại nhân!
Đúng lúc này, đại trưởng lão đã đưa Tần Phàm đi tới trước một cung điện màu xanh biếc nhỏ giọng nói.
- Tiểu tử biết.
Tần Phàm gật đầu đáp ứng, hắn đương nhiên không dám bất kính đối với vị thần thú kia, hôm nay hắn chỉ hi vọng bản thân mình được bình an thoát qua kiếp này là đã quá tốt.
Ở bên ngoài cung điện là do cổ mộc tạo thành, mà bên trong là do cổ thụ che trời kiến thành, cửa cung điện là thụ động, mà bên trên trang trí đều là tán cây.
Hít sâu một hơi, Tần Phàm đi vào trong thụ động, mà vừa đi vào cũng phát hiện bên trong vô cùng rộng rãi, có núi có nước, tựa hồ là một mảnh thiên địa khác.
Mảnh thiên địa này không nơi nào mà không ẩn chứa võ đạo chí lý, ở trong núi, trong nước, tựa hồ ẩn chứa đủ loại võ đạo huyền bí, cùng nhau thể hiện, Tần Phàm cảm giác bản thân mình được lợi rất nhiều.
Đi tới phía trước, Tần Phàm bỗng nhiên ngừng lại, nhìn về phía trước, ở tận sâu trong nơi khu vực có đủ loại hào quang chiếu sáng, hắn thấy được một thân ảnh vĩ ngạn, thân cao ba thước chín xích, so với nhân loại bình thường cao hơn rất nhiều, người này mặc trường bào màu xám, đứng thẳng nơi đó không hề có chút khí thế cường đại, cũng không có uy nghiêm buộc người quỳ xuống bái lạy, có vẻ thập phần tường hòa, thậm chí còn có khí tức càng làm cho người dễ dàng thân cận hơn cả vị đại trưởng lão vừa rồi.
Bất quá Tần Phàm lại có cảm giác thân ảnh trước mặt như là thiên, là địa, không hề tồn tại ở nhân gian.
- Ngươi chính là Tần Phàm?
Thanh âm hư vô mờ mịt vang vong, thân ảnh thần bí trước mắt chậm rãi xoay người, một đạo ánh mắt như có như không nhìn lên trên người Tần Phàm.
- Chính là tiểu tử, gặp qua thần thú đại nhân.
Cả người Tần Phàm nhất thời như cứng ngắc, nhưng vẫn vội vàng cung kính cúi đầu hành lễ.
- Ngươi đi tới đây đi.
Thanh âm kia lại truyền đến, lời nói thản nhiên, nhưng tuyệt đối làm cho người ta không thể phản kháng.
- Dạ, thần thú đại nhân.
Tần Phàm cẩn thận trả lời, sau đó chậm rãi di chuyển về phía trước, đầu không dám ngẩng lên, tuy rằng vị này không hề phát ra khí thế áp bách hắn, nhưng hắn vẫn cảm giác được chân mình như nặng ngàn vân, thật sự gian nan.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn mới khó khăn đi tới phía trước mấy chục bước, dừng cách thân ảnh kia chừng hai mươi thước.