Phương Trọng lớn tiếng gào thét, thanh âm chấn động khắp đại sảnh, rất nhiều thanh viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn ở gần đó trong nội tâm đều nổi lên vẻ lo lắng.
- Là bọn hắn, Tiểu tạp chủng kia nói hắn gọi Tần Phàm, hắn còn nói bảo Phương thiếu ngươi không cần phải gấp gáp, còn nói...
Mạo hiểm giả kia có chút chột dạ cúi đầu, căn bản không dám nhìn Phương Trọng.
- Còn nói gì?
Phương Trọng nghiến răng nghiến lợi hỏi thăm.
- Còn nói... Rất nhanh sẽ tới lấy mạng Phương thiếu ngươi.
Mạo hiểm giả kia nuốt từng ngụm nước bọt, rốt cục cố gắng nói cho hết lời.
- Ha ha... Tốt!
Phương Trọng giận quá hóa cười
- Bảo các thành viên hoạt động trong yêu thú sơn mạch toàn bộ đều phải ít nhất năm người kết thành một đội! Vừa nhìn thấy Kỷ Huyên Nhi Tần Phàm thì lập tức phát tín hiệu, đoàn viên còn lại trông thấy tín hiệu lập tức tiến đến vây quanh bọn hắn! Bản thiếu gia ngược lại muốn xem thử hắn làm thế nào tới giết ta!
Lúc này một thủ hạ tâm phúc khác của Phương Trọng ở một bên tiến đến phía trước, nói bên tai Phương Trọng:
- Phương thiếu, việc này có cần thông tri đoàn trưởng không?
- Hừ, chút việc nhỏ đó cũng xử lý không tốt, phụ thân làm sao yên tâm giao Thanh Ưng mạo hiểm đoàn vào tay ta được! Việc này trước tiên không nên nói, chờ ta giải quyết tiểu tiện nhân Kỷ Huyên Nhi và tên tiểu tạp chủng Tần Phàm kia đã rồi nói sau.
- Vâng.
Người nọ thấy Phương Trọng nói như vậy, cũng không nói thêm gì, chỉ lui xuống, tuyên bố mệnh lệnh của Phương Trọng.
- Tần Phàm đúng không... Lúc trước không thể lưu ngươi lại thật là một sai lầm lớn nhất của ta, bất quá lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy nữa đâu!
Phương Trọng âm lãnh nói, sau đó vỗ một chưởng lên cái bàn bên cạnh, cái bàn kia cũng lập tức tan nát.
...
Trong sơn động của dược cốc, Tần Phàm ngồi trên mặt ghế đá ở đại sảnh thạch động, nhìn ván cờ tàn cuộc trước mặt, trầm tư suy nghĩ. Chẳng biết tại sao, hắn ẩn ẩn cảm thấy tàn cuộc này tựa hồ như có huyền cơ vậy.
- Lão đầu, ngươi ngồi vào đối diện ta đi, ta và ngươi đánh hết tàn cuộc này xem thử!
Tần Phàm đột nhiên nói.
- Hắc hắc, tiểu tử, gừng càng già càng cay, ngươi cũng dám đánh cờ với bản võ thánh, không biết sống chết ah.
Cổ Mặc cười hắc hắc, liền ngồi xuống ở một bên khác.
Ba phút sau.
- Ân, kỳ thật bản Võ Thánh không phải quá am hiểu đánh tàn cuộc, ngươi... Ngươi sao lại có biểu lộ như thế, có đảm lượng dám đánh với bản Võ Thánh lần nữa không?
Cổ Mặc nhìn mã hậu pháo của Tần Phàm trên bàn cờ, nói vuốt đuôi, biết rõ là hắn đã thất bại, nhưng trên miệng vẫn không muốn thừa nhận.
Tần Phàm cười mà không nói, chỉ chậm rãi đẩy quân cờ cuối cùng lên.
Thắng bại đã phân.
Ầm ầm ――nhưng vào lúc này, cả sơn động lên run rẩy kịch liệt, ngay cả Kỷ Huyên Nhi cũng bị kinh động đi ra, Cổ Mặc vội vàng lui về trong giới chỉ.
- Chuyện gì xảy ra?
Kỷ Huyên Nhi lạnh lùng hỏi.
- Không biết, ta vừa mới đánh xong tàn cuộc này, sau đó sơn động liền bắt đầu chấn động vì cẩn thận, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài trước a, nếu không lát nữa sơn động sập xuống thì thảm rồi.
Tần Phàm nhìn nhìn đỉnh sơn động bất đắc dĩ đáp.
Kỷ Huyên Nhi cũng không trách cứ gì..., chỉ nhẹ gật đầu, sau đó liền bắt đầu đi ra ngoài.
- Đợi một chút...
ần Phàm lúc này đột nhiên hô, trong lúc lơ đãng hắn lại trông thấy vách núi lấp kín đối diện bàn cơ vậy mà vào lúc này bắt đầu chậm rãi chuyển động, xem ra chấn động của sơn động là do cái này gây nên rồi.
Sau một lúc, vách núi kia đã hoàn toàn dời ra, chậm rãi lộ ra một cái tứ phương môn, quang mang nhàn nhạt ở bên trong chiếu xạ ra, rất thần bí.
- Ồ? Xem ra đã mò ra bảo khố bí mật rồi.
Hai mắt Tần Phàm không khỏi sáng ngời, lập tức khẽ cười với Kỷ Huyên Nhi:
- Đi, cùng vào xem thử.
- Đồ vật bên trong đều là của ngươi.
Kỷ Huyên Nhi chỉ nhàn nhạt nói.
- Ta cũng không phải người ích kỉ như vậy, có thứ gì phù hợp ngươi cứ cầm đi.
Tần Phàm cười khổ lắc đầu, hắn biết rõ Kỷ Huyên Nhi cũng không phải loại người có lòng tham, cho nên hắn ngược lại cũng không hoài nghi lời nàng nói, ngay cả dược cốc lớn như vậy nàng còn không tiếc chia sẻ, vậy còn gì không nỡ nữa!
Nói xong, hắn từ trong giới chỉ lấy ra một cái bình, nhẹ lăn về phía cánh cửa kia, trận trận tiếng vọng bình ngọc nhấp nhô từ bên trong truyền đến, nhưng lại không có thanh âm dư thừa nào khác.
- Có thể tiến vào, chủ nhân dược cốc này nếu đã không thiết trí cơ quan gì, đoán chừng cũng là người quang minh lỗi lạc, mật thất có lẽ cũng sẽ không có vấn đề gì.
Nhẹ gật đầu, Tần Phàm liền dẫn đầu chậm rãi đi vào trong cửa đá.
Kỷ Huyên Nhi cũng không nói gì thêm, chỉ đi theo phía sau, không có tham niệm, nhưng cũng có chút hiếu kỳ.
Cẩn thận mà chậm rãi đi vào thạch thất, Tần Phàm phát hiện bên trong tuy rộng rãi, nhưng nhìn qua lại có chút đơn giản trống trãi, cũng không bài trí gì. Trên vách tường, khảm nạm lấy Dạ Minh Châu dùng để chiếu sáng, ở trong mật thất, chỉ bài trí lấy một trương đài đá trắng thật dài, trên đó để một hộp gấm không biết do vật liệu gì tạo thành, dưới sự chiếu rọi của Dạ Minh Châu, ngược lại có một loại phản quang thần bí khác thường.
- Đồ vật tuy rằng ít một chút, nhưng hi vọng đều là đồ tốt a.
Tần Phàm cười cười, cũng không có thất vọng quá lớn.
Dù sao đã có dược cốc lớn như vậy rồi, Tần Phàm cũng không quá tham lam, đối với cái mật thất này nhiều nhất chỉ xem là niềm vui ngoài ý muốn, có thể thu được thứ tốt tuy tốt, nhưng dù không có gì hắn cũng đã làm xong chuẩn bị tâm lý.
Chậm rãi đi đến trước bạch thai kia, Tần Phàm tinh tế quan sát ba hộp gấm thần bí này.
Chế tác của ba hộp gấm này ngược lại là thập phần tinh xảo, trên đó điêu khắc lấy các loại hoa văn huyền bí, đường vân rõ ràng, điêu lũ rất nhỏ, lộ ra thập phần ưu nhã cao quý, vẻn vẹn chỉ nhìn từ bên ngoài thôi đã thấy phi thường quý báu rồi.
- Chỉ lấy riêng cái hộp này đi bán thôi cũng đáng giá không ít tiền rồi. xem tại TruyenFull.com
Tần Phàm cười cười nói, đương nhiên hắn hiện giờ cũng không thiếu tiền, tự nhiên sẽ không làm việc đó.
- Ồ? Sao lại không thấy khóa? Vậy làm sao mở ra đây?
Nhìn qua mặt ngoài hộp gấm Tần Phàm lại không khỏi ngạc nhiên nói, hắn lại không nhìn thấy cái khóa nào cả.
- Trực tiếp mở ra thử xem.
Kỷ Huyên Nhi nói nhỏ.
- Ách. . .
Tần Phàm không khỏi khẽ giật mình, mỉm cười nói:
- Không nghĩ tới chủ nhân dược cốc này lại quang minh lỗi lạc như thế, ngược lại là ta dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Nhưng vì để cẩn thận đạt được mục đích, Tần Phàm vẫn vòng ra phía sau hộp gấm, như vậy cho dù hộp gấm này có gì đó đột nhiên phun ra cũng không thể tổn thương đến hắn được. Sau đó mới từ phía sau chậm rãi mở nắp hộp gấm ra, quả nhiên thoáng cái liền trực tiếp mở ra được, cũng cũng không có tình huống đặc thù gì phát sinh cả.
- Hắc, vừa nói người ta quang minh lỗi lạc, vừa đề phòng như vậy. . . Chậc chậc, tiểu tử ngươi cũng quá tiểu tâm rồi.
Cổ Mặc nói ra.