Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 137: Lạc đường, lạc vào trọng địa

Có lẽ vì Lý Kiếm Ý không muốn thấy ba năm sau Đinh Hạo thua quá thảm làm Vấn Kiếm tông mất mặt?

Đinh Hạo cảm thấy bóng lưng, khí chất của Lý Kiếm Ý rất giống người nào đó nhưng hắn tạm thời không nghĩ ra là ai.

Đây là lần đầu tiên Đinh Hạo thấy chưởng môn Vấn Kiếm tông.

Cũng là lần khiến Đinh Hạo suốt đời khó quên.

Từ đầu đến cuối Đinh Hạo chỉ thấy bóng lưng Lý Kiếm Ý làm ảnh hưởng sâu sắc đến con đường võ đạo tương lai của hắn, một kiếm đạo tông sức khắc sâu vào ký ức hắn.

Áo trắng như tuyết, tóc huyền.

Bóng lưng kia tiêu sái biết mấy.

* * *

Đinh Hạo không biết rằng sau khi Đinh Hạo rời đi, Lý Kiếm Ý luôn đưa lưng đứng bên vách núi chậm rãi xoay người.

Kiếm ý ngút trời đâm thủng tầng mây chấn động đất Tuyết Châu.

Lý Kiếm Ý nhỏ giọng nói:

- Nhiều năm qua Khí sư huynh còn canh cánh trong lòng chuyện năm đó sao? Bây giờ thời cuộc Tuyết Châu thay đổi, chín môn phái bằng mặt không bằng lòng. Thanh Bình học viện xảy ra biến đổi, liên minh nhân tộc sắp rạn nứt, thế lực yêu tộc rục rịch e rằng thánh chiến lại dấy lên. Sư huynh nên trở về!

Lý Kiếm Ý bước ra một bước, lắc người biến mất.

* * *

Đinh Hạo đi ra từ thần điện ngọc thạch trắng quay về theo đường cũ.

Hoàn cảnh chỗ này rất đẹp, hành lang gấp khúc, khói trắng lượn lờ lầu các, tiên cảnh trần gian. Nhưng Đinh Hạo không có lòng ngắm, hắn đi một lúc sau nhíu chặt mày.

- Khỉ gió, lại lạc đường.

Không ai dẫn đường Đinh Hạo lại phát bệnh mù đường.

Nơi này thủy tạ liên miên, lầu đài cong quẹo, tuyến đường vốn đã phức tạp giờ cộng với mây mù mịt mờ càng rắc rối hơn rừng rậm khu rèn luyện. Đinh Hạo dần lạc hướng hoàn toàn quên đường đi, không biết nên hướng chỗ nào.

- A! Có người không? Có ai không? Cho hỏi đường!

Đinh Hạo đáng thương kêu một lúc không nghe ai trả lời.

Đinh Hạo đành nhờ vào ấn tượng lờ mờ từng bước một đi tới trước, mấy phút sau hắn hoàn toàn lạc đường.

* * *

- Chết tiệt, không lẽ khu bậc thang bảy này trừ chưởng môn ra không có một người sống sao?

Đinh Hạo lại đi một nén nhang nhưng không ai gặp ai để hỏi đường, thậm chí không thấy biển hướng dẫn. Đinh Hạo như con ruồi nhặng xị lên.

Lại một lúc sau, Đinh Hạo không biết hắn đến đâu.

Trước mắt có tiếng luyện võ gào thét.

Đinh Hạo mừng rỡ bước nhanh đi tới, thấy trước mặt có một quảng trường nhỏ, trong không khí đậm đặc linh khí, thực vật bốn phía xanh biếc có mùi dược. Trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy dù là dược thảo bình thường cũng sẽ bị kích thích thành linh dược.

Trong quảng trường nhỏ có mười mấy người đang luyện võ.

Toàn là thanh niên mười mấy tuổi chắc thuộc về đệ tử ký danh nhưng mặc trang phục không phải năm viện đông, tây, nam, bắc, trung, khá tùy ý. Hơi thở rất mạnh, hơn xa trình độ đệ tử ký danh năm viện đông, tây, nam, bắc, trung.

Đinh Hạo thấy một người rất quen thuộc trong đám thiếu niên.

Tạ Giải Ngữ!

Mỹ thiếu nữ áo đỏ hai tay cầm kiếm to màu đỏ sẫm rộng một bàn tay, dài gần hai thước. Thân hình mềm mại và trường kiếm to nặng hình thành đối lập, Tạ Giải Ngữ nương lực quán tính và chuyển động xoay tròn như gió múa kiếm to đỏ như mũi khoan. Từng luồng kiếm khí với sức phá hoại cực mạnh bắn ra.

Kiếm pháp rất đặc biệt.

Đinh Hạo thầm gật gù. Kiếm pháp này trên cơ Long Vương Ly Thủy kiếm pháp của Đinh Hạo, Tạ Giải Ngữ lộ ra thực lực khoảng đỉnh ngũ khiếu Võ Đồ cảnh, cao hơn hắn một bậc.

- Các thiếu niên chỗ này chắc là những người có thân thể chảy huyết mạch thần dân thượng cổ xếp năm mươi hạng đầu tổng bảng, võ sĩ huyết mạch kỳ dị. Quả nhiên là trời sịnh cao quý hơn người bình thường, được Vấn Kiếm tông sắp xếp tu luyện trong hoàn cảnh tốt đẹp như vậy.

Đinh Hạo đoán ra lai lịch của đám thiếu niên.

Chính lúc này...

- Ai đang rình ngó? Quỳ xuống cho ta!

Trong tiếng hét một bóng người nhanh như chớp từ bên cạnh xẹt qua mang theo gió lốc cam dày đặc tựa tường thành đổ ập xuống đầu Đinh Hạo.

Đinh Hạo bản năng phản kích.

Đinh Hạo xòe tay ra, rút thanh kiếm rỉ sét từ trữ vật giới chỉ. Cổ tay rung lên, Đinh Hạo vạch từng luồng kiếm quang trong không khí.

Một chuỗi va chạm, người bay tới lại bay trở về.

- A! Tên giặc này rình ngó chúng ta luyện công còn dám bị thương người?

Người đáp xuống đất tức giận chỉ trích là một thiếu niên đen gầy cỡ mười mấy tuổi, mặc áo đỏ, vừa kinh vừa giận nhìn Đinh Hạo.

Tình hình ồn ào bên này hấp dẫn các thiếu niên chú ý.

Vốn các võ sĩ huyết mạch đang luyện công đều nhìn sang, có vài người vẫn không ngừng động tác, xem bộ dáng dù trời có sập xuống cũng không khiến họ mất tập trung.

Tạ Giải Ngữ nhận ra Đinh Hạo:

- Đinh Hạo?

Đôi mắt trong suốt như khe núi lộ mừng rỡ, kéo lê kiếm to màu đỏ cao lớn hơn bản thân dưới miếng đá tóe ra hỏa hoa. Tạ Giải Ngữ bước nhanh tới gần Đinh Hạo, hưng phấn nhìn hắn.

Tạ Giải Ngữ hỏi:

- Sao ngươi đến đây?

Đinh Hạo cũng không ngờ sẽ gặp Tạ Giải Ngữ tại đây, hắn mở miệng định nói gì.

Một thanh âm kỳ lạ gai nhọn phát ra từ bên cạnh:

- Hừ! Lại là tiểu tử nhà ngươi? Lén lút xuất hiện ở quảng trường võ giả huyết mạch luyện công không lẽ muốn trộm nghề?

Chính là thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi xảy ra xung đột với Đinh Hạo trong rừng rậm rèn luyện ngày hôm đó.

Đinh Hạo lắc đầu, thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi như chó điên, hắn lười để ý.

Lúc này mười mấy thiếu niên võ sĩ huyết mạch vây quanh bọn họ.

Thấy đệ nhất mỹ nữ Tạ Giải Ngữ bình thường không thèm nhìn nam đệ tử vậy mà nhiệt tình với một đệ tử ký danh đê tiện như vậy. Các thiếu niên cao cao tại thượng thấy chua xót, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

Như thế nào? Tiểu tạp chủng, ngươi lén xâm nhập vào đây chẳng lẽ không có câu giải thích nào sao?

Rõ ràng thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi muốn gây sự, cười độc ác nói:

- Xem ra ta phải kêu đội chấp pháp của tông môn đến thẩm vấn.

Thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi chưa nói hết câu...

Vù vù vù vù vù!

Kiếm to đỏ trong tay Tạ Giải Ngữ hóa thành luồng sáng không lưu tình chém trán thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi.

Thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi vừa kinh vừa giận hét lên:

- Giải Ngữ, làm gì vậy!

Thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi giơ trường kiếm lên.

Keng keng keng!

trường kiếm của thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi bị chém thành hai khúc, một khúc rớt xuống đất. Kiếm to đỏ của Tạ Giải Ngữ sắp chém trúng trán thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi thì ngừng lại, một tia kiếm khí sắc bén cắt vỡ da gã chảy vết máu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất