Đấu Y

Chương 132: Nhịn không nói


La lão nhân quay sang trả lời :

- Đương nhiên không phải, ta chỉ nói là rất khó truyền thừa, không có nói là không thể truyền thừa, các Luyện dược sư cao thủ đều có con mắt tinh tường , có thể phi thường chuẩn xác tìm được người có ngộ tính cao làm đồ đệ của mình, dạy hết những điều cần thiết , còn lại chỉ có thể dựa vào chính sự cố gắng của học trò mà thôi . Bất quá việc xem xét để chọn được người học trò ưu tú quá khó khăn , so với tìm kiếm một gốc thảo dược có 1500 năm tuổi còn khó khăn hơn nhiều lắm.

- Được rồi, cậu nhóc ,ta không phải đả kích ngươi, nhưng với tư chất cùng ngộ tính của ngươi không thích hợp với công việc của một Luyện dược sư đâu, ngay cả Ngũ Hành nguyên môi đều không có, chỉ có quang , ám thuộc tính . Ngươi sinh ra đã không phù hợp với công việc của một dược sư rồi , hiện tại ngươi vẫn còn trẻ hay là dùng thời gian để tu luyện vũ kỹ đi, còn về phần nguyên lực , không gian khuếch trương nguyên lực của ngươi cũng có giới hạn .Với năng lực của ngươi cho dù trong vòng 100 năm đột phá thành công tới sư giai , a. .... rất khó khăn!

Lâm Khiếu Đường còn muốn thỉnh giáo thêm một vài vấn đề , La lão nhân đã nằm ngủ trên chiếc ghể từ lúc nào.

Còn muốn lợi dụng con đường này sợ là không thể thực hiện được , bất quá đối với việc La lão nhân đánh giá về mình , Lâm Khiếu Đường cũng không hoàn toàn để ý .

Tuy rằng Lâm Khiếu Đường nguyên môi chỉ có duy nhất một loại, nhưng việc này cũng không đại biểu cho việc bản thân sẽ không có được nguyên lực thuộc tính thuộc về chính mình, chẳng hạn như hiện tại Lâm Khiếu Đường nguyên lực thuộc tính chủ yếu là hỏa thuộc tính.

Bởi vì con đường tu luyện của hắn cũng không phải dựa vào tâm pháp mà hấp thu thiên địa linh khí mà phải dựa vào việc ăn phế đôc đan, từ đó tích lũy nguyên lực cho mình dần lớn mạnh lên .Phần lớn nguyên lực là đến từ chính dược lực, nói cách khác dược lực của đan dược thuộc về thuộc tính gì sau khi hấp thu thì thành nguyên lực thuộc tính đó .Hỏa độc đan thuộc về hỏa thuộc tính tự nhiên hỏa nguyên lực tự nhiên mạnh lên .

Hơn nữa tâm pháp Đấu Luyện lại là tâm pháp mà không theo một tâm pháp nào cả , có thể nói là độc nhất vô nhị . Ở phương diện lĩnh ngộ Lâm Khiếu Đường vẫn là có lòng tin tuyệt đối vào chính mình , còn về những phương diện khác không được tốt lắm. Lâm Khiếu Đường không có ý kiến gì, còn nói hắn không thể lĩnh ngộ được, quả thật là chuyện buồn cười nhất hắn từng biết. Có công mài sắt có ngày nên kim , cho dù tư chất hắn có yếu kếm một chút đi nữa , Lâm Khiếu Đường tin tưởng chính mình cố gắng thì nhất định có thể thay đổi được số phận. Huống hồ trong tay mình còn nắm giữ một vài thần bí vũ kỹ cùng độc đan...

Thời điểm Tử vong rèn luyện ngày càng tới gần, chương trình huấn luyện những đệ tử mới không sai biệt lắm cũng gần kết thúc khóa huấn luyện , vài ngày cuối cùng của khóa học cũng không có việc gì , chỉ làm cho mọi người quen thuộc hoàn cảnh, ôn tập Cự Kiếm tâm pháp và một ít trụ cột kiếm thuật mà thôi , những cái này đều là những yếu quyết nền móng của môn phái. Trước khi bắt đầu Tử vong rèn luyện được 3 ngày, trong môn phái cũng bắt đầu tiến hành báo danh, hễ là đệ tử đã báo danh đều có thể tiến vào Mê vụ cốc .

Có lẽ là tất cả mọi người đều biết 5 năm sau là lúc thần khí xuất thế , số người báo danh so với năm trước tăng hơn rất nhiều , hơn nữa cũng có không ít đệ tử sắp vượt qua điều kiện báo danh , cũng đều báo danh tiến vào thử thách vận khí chính mình. Dù ở nơi nào đi nữa thì người mới cũng bị lạnh nhạt , không dễ dàng hòa nhập vào cuộc sống mới.

Đầu tiên những đệ tử mới chia làm 2 phe, tới lúc báo danh thì mới biết trong mắt của các sư huynh , sư tỉ họ chỉ là những cặn bã mà thôi.

Triệu Lương cứ như "con ruồi bâu lấy mật" cả ngày cứ lượn lui lượn tới , vây quanh Liễu Vân không rời. Cho dù Liễu Vân có lạnh nhạt, nặng lời như thế nào cũng không đạt được hiệu quả gì . Những lời ấy lọt vào tai Triệu Lương lại thành những lời ca ngợi , thật êm dịu dễ nghe.

Nơi báo danh tham gia tụ tập rất nhiều người chen chúc nhau, Triệu Lương để lấy lòng mỹ nhân lại đảm đương nhiệm vụ " hộ hoa sứ giả" . Một khi có người chạm vào Liễu Vân đều bị hắn quát tháo đuổi đi . Sớm biết được ngày đầu báo danh đã có nhiều người như vậy thì đợi đến ngày cuối đi tốt hơn nhiều . Phòng đăng ký nho nhỏ mà đứng hơn 100 người .

Nhan sắc của Liễu Vân xác thực rất xinh đẹp. Khuôn mặt trái xoan, mắt phượng, mày liễu , mũi dọc dừa. Vóc người càng không cần phải nói thật là nóng bỏng. Trong đại đa số nữ đệ tử cũng xem là số 1 , số 2 . Chỉ có điều tính cách có phần lãnh đạm, có vẻ không hòa đồng với mọi người.

- Đây là nữ đệ tử mới gia nhập sao? Trông thật xinh đẹp tươi tắn!

Phía sau vang lên nhận xét.

Triệu Lương trừng mắt nhìn về phía người mới phát ra tiếng nói, người nọ cũng không chút sợ hãi , không thèm để ý quay sang người bên cạnh nói:

- Vương huynh, hình dạng tiểu tử này nhớ kĩ vào , chờ tiến vào Mê Vụ cốc , đầu tiên bắt lấy hắn thử xem có đúng hắn có tu vi Sĩ giai chỉ kém Sư giai chúng ta một sợi chỉ hay không!

Nghe vậy, Triệu Lương cảm thấy sống lưng lạnh toát , lập tức nhìn sang nơi khác, giả vờ như cái gì cũng không thấy.

Lúc này một gã thanh niên bộ dạng khôi ngô tuấn tú, nho nhã lễ độ đi tới trước mặt Liễu Vân , tười cười lễ phép nói:

- Chào muội , ta là Hạ Khâu Phi, muốn mời muội gia nhập tổ đội của ta 3 ngày sau sẽ cùng tiến nhập Mê Vụ cốc, không biết muội có đồng ý không?

Hơn mười đệ tử xung quanh mặt có vẻ xám xịt đi, ai cũng biết vị Khâu sư huynh này chính là giả Sư giai cao thủ , cũng được coi là tinh anh trong hàng ngũ đệ tử, cực kì nham hiểm, nhìn bên ngoài có vẻ tiêu sái, nhưng thủ đoạn bên trong cực ác độc , đã từng có đệ tử đắc tội với hắn mà bị đánh thành tàn phế , nhưng lại không có chứng cớ gì nên không làm gì được hắn . Nguồn truyện: Truyện FULL

Liễu Vân ở trong gia tộc cũng là cao thủ , nhưng tới nơi này cũng chỉ xem là một trong những người nổi bật của lớp đệ tử mới mà thôi . Gần đây cũng mới nghe nói đến Tử vong rèn luyện cực kỳ nguy hiểm, tìm một chỗ dựa vững chắc trong khi nhập cốc sẽ là lựa chọn không tồi , nhưng người trước mặt lại làm cho nàng có cảm giác chán ghét, kỳ thật nàng cũng không nhận biết được người này là ai , đây cũng là lần đầu gặp mặt nhưng trực giác đã nói cho nàng biết người trước mắt không phải là người tốt .

Không đợi Liễu Vân mở miệng, Triệu Lương đã nói chặn:

- Liễu sư muội không nên đi cùng người xa lạ ...

Khâu Phi mỉm cười, trong mắt lóe lên chút ánh sáng rồi nhanh chóng biến mất, ngắt lời nói:

- Với ngươi không có quan hệ!

Triệu Lương rất tức giận, song cũng không dám nói gì. Liễu Vân quay sang Khâu Phi lễ phép trả lời:

- Ý tốt của sư huynh, tiểu muội tâm lĩnh , trước kia đã cùng gia huynh có hẹn rồi.

Trên mặt Khâu Phi hiện lên vẻ thất vọng:

- Vậy, đã như vậy, chúc sư muội thuận buồm xuôi gió.

Tạm ngừng một chút , Khâu Phi quay sang khinh thường lướt nhìn Triệu Lương, nói tiếp:

- Sư huynh còn muốn nhắc nhở sư muội một câu, Tử vong rèn luyện không như những đợt rèn luyện bình thường, khó khăn cùng nguy hiểm không phải nói thêm , khắp nơi đều là yêu thú, nếu là tìm người cùng kết đội , tốt nhất không nên đi cùng tên tự cho mình là đa tình này, nếu không chắc chắn hại chính mình . Hơn nữa vị huynh đài bên cạnh muội, không nói đến diện mạo xấu xí, còn có cái miệng không nói ra lời sạch sẽ này rất là dễ dàng trêu chọc đến những yêu thú, cùng hắn tạo thành một đội nguy hiểm sẽ tăng hơn rất nhiều so với bình thường.

Lời vừa nói xong , xung quanh rộ lên tiếng cười khe khẽ , Triệu Lương khuôn mặt đỏ bừng, vốn định nén giận không để tâm vào lời khích tướng cho qua chuyện, nhưng giai nhân đang ở bên cạnh nếu như là nhịn không lên tiếng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng. Nghĩ như vậy , liền bất chấp để ý đến nhiều. Triệu Lương lập tức mở miệng khinh miệt nói:

- So với ngươi thì tốt hơn nhiều , thứ mặt trắng như ngươi, yêu thú giống cái vừa thấy liền lên cơn động dục.

- Ha ha ha...

Tiếng cười từ trong đám người truyền ra, lập tức những người khác cũng đều phụ hoạ cười theo.

Khâu Phi là sao chịu được vũ nhục giữa đông người, lập tức co chân tung một cước về phía Triệu Lương, một tiếng đau đớn vang lên, một thiếu gia được chiều chuộng đã quen sao có thể nhẫn nhịn, lập tức hắn cũng đá lại một cước, nhưng ngay lập tức bị Khâu Phi dễ dàng hoá giải.

Thấy ma mới dám đứng lên đánh lại, tức thì xung quanh bị bạn của Khâu Phi xúm lại , vây quanh hai người thành một vòng tròn tách hẳn ra khỏi đám người, nơi đây đệ tử mới nhập học cũng không ít chỉ có điều cũng không mấy người dám bước tới trợ giúp, chỉ có Liễu Thanh là một mình đi tới.

Những đệ tử khác thấy mâu thuẫn trở nên gay gắt ,cũng là từ từ tránh ra , giữ một khoảng cách nhất định. Nhưng vài người ở gần chậm chân cũng bị bao vây bên trong không thoát ra ngoài được.

Lâm Khiếu Đường trong lòng mắng to. Đúng là non nớt kinh nghiêm, mà nhóm đệ tử cũ cũng đông thật, có điều nhìn thấy mĩ nữ tên nào cũng muốn biểu hiện ra chút năng lực của mình . Hại chính mình cùng vài người bị vây bên trong, tùy thời đều có thể bị "đạn lạc " đánh trúng.

Triệu Lương ỷ vào nơi này là nơi báo danh , Nhóm đệ tử cũ cũng không dám có hành động quá phận , có những hành động quá đáng nên càng đánh càng mạnh. Đầu tiên là hai người động thủ. Tiếp theo đó 4, 5 người cùng nhau động thủ, quyền cước lại không có mắt. Nhiều đệ tử bị vây bên trong cũng không ít người bị ăn đạn lạc .Nhưng cũng không dám đánh lại.

Ban đầu Liễu Vân cũng không muốn ra tay, chính là trong lúc hỗn loạn, lại có người "đục nước béo cò " hướng ngực nàng cố ý muốn chạm, lúc đầu còn tưởng do đánh nhau quyền cước vô tình đụng phải, nhưng liên tiếp như vậy đâu còn là sự trùng hợp nữa cơ chứ.

Bởi vì lúc đó quá hỗn loạn, người đứng sát vào nhau, khoảng cách cũng gần, tay chân đưa loạn xạ. Mỗi người lại cao lớn hơn Liễu Vân nhiều, trở thành vật cản tầm nhìn của mắt , căn bản là không thấy rõ là ai ngầm hạ độc thủ, Liễu Vân xấu hổ, tức giận lên cũng bắt đầu động thủ.

Trong đám hỗn loạn đó còn có 7, 8 tên cùng một nhóm vây quanh lớn tiếng đùa giỡn .Che chắn không cho sự việc lộ ra, mà phía sau ở nơi đăng ký, mấy tên cao cấp đệ tử cũng vui đùa không chú ý đến tình huống nơi này.

Một khi đã đánh nhau thì máu đầu bốc lên, tự nhiên rất khó khống chế chính mình , Khâu Phi cùng nhóm đệ tử cũ bởi vì không dám làm lớn chuyện vẫn lưu thủ, mà đối phương lại là tân sinh đệ tử "nghé con không sợ hổ " càng đánh càng xung, càng điên cuồng.

Nhóm đệ tử lâu năm cuối cùng không nhịn được nữa, nhìn nhau trao đổi , mấy người lấy ra chủy thủ, cũng không quản nhiều người như vậy lưng tựa lưng, hung hãn đánh tới.

Bảy, tám người cầm chủy thủ đánh tới mang theo ám kình , khí thế rất là hung hãn. Triệu Lương, Liễu Thanh, Liễu Vân nhìn thấy ngân quang liền sợ hãi, không ngờ được đối phương dám hạ sát thủ, dưới tình huống như vậy căn bản là không có chỗ để trốn, nếu là người thường thì còn có thể đánh rớt chủy thủ, nhưng ở đây lại không có một người bình thường.

Chủy thủ cũng không phải chỉ từ một phía, mà theo các hướng đâm tới, khoảng cách lại có người theo khe hở công tới. Vài tên đệ tử mới chưa kịp ly khai cũng thầm kêu không ổn. Lâm Khiếu Đường đang liều mạng tìm cách ra ngoài, một lúc lâu cũng chỉ đi được vài bước, vài bước này lại đưa hắn tới nơi nguy hiểm nhất. Vừa đúng lúc đi tới bên cạnh Liễu Vân cùng Liễu Thanh hai người thì có 4 thanh chủy thủ qua khe hở đâm tới.

Bốn thanh chia là 4 góc đâm tới, khoảng cách cực ngắn, mà tốc độ lại cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới.

"Trời ạ ! Lão thiên!" Lâm Khiếu Đường trong lòng thầm mắng to, cũng không kịp nghĩ nhiều, toàn thân thần kinh coi như tụ tập cao độ, thần kinh phản xạ siêu tốc vận chuyển, ngón tay lấy tốc độ nhanh nhất có thể, bắn ra mấy cái, cường đại kình khí không thể nhận ra bộc phát khí kình bắn ra bốn phía , bắn trúng hơn mười người bên cạnh.

Lâm Khiếu Đường căn bản không có thời gian phán đoán vị trí của đối thủ , cũng đoán không được, bởi vậy trực tiếp nhìn tới mặt mọi người , nhìn tất cả mọi người gần nhất xung quanh tính toán xem là ai. Bởi vì không gian nhỏ hẹp, động tác cũng chậm đi rất nhiều , thân thể lại không cử động được, chỉ có cánh tay có thể cử động được, vị trí ngay vai là cố định không thay đổi được. Lâm Khiếu Đường dưới tình thế cấp bách đầu óc cũng rất tỉnh táo , cổ tay tốc độ quá nhanh, thật sự không có nắm chắc.

Vài tiếng kêu rên đồng thời vang lên, Liễu Vân cũng là giật mình kêu một tiếng , chỉ cảm thấy cánh tay tê rần. Trong tình huống không phòng bị , cho dù là nhóm đệ tử cũ tu vi không kém cũng không kịp trở tay. Cánh tay đau đớn, cả cánh tay không hiểu vì sao nhũn ra buông xuống không giữ lại được, từng thanh chủy thủ rơi xuống đất.

Đương.......

Mọi người nhất thời kinh ngạc, một âm thanh bất mãn trong đám hỗn loạn vang lên:

- Cho đi qua, cho đi qua, người có ba việc cần nhanh, người có ba việc cần nhanh, nhịn không nổi nữa rồi, nhường một chút, nhường một chút.

Trừ bỏ mười mấy người bị công kích vẫn như cũ kinh ngạc chưa hết ngớ ngẩn, những để tử khác đều cười rộ lên .

Mượn cơ hội này, Lâm Khiếu Đường khó khăn đi ra khỏi đám người hỗn loạn, nghe thấy âm thanh hùng hùng hổ hổ giận dữ rời đi.

Đối với gã đệ tử mới nhập môn có tu vi thấp kém này, cho dù bị nước tiểu làm cho nhếch nhác thảm hại cũng không có nhiều người chú ý tới , chỉ coi như làm trò cười mà thôi.

Chỉ có Liễu Vân khẽ nhăn mặt nhìn theo bóng lưng người kia vừa rời đi, thoáng có điểm nghi ngờ!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất