Đấu Y

Chương 247: Địa vương giai mất trí nhớ


Đóa hoa dưới sự điều khiển của thiếu nữ, càng tụ càng mạnh, Lâm Khiếu Đường dốc hết nguyên lực, thế nhưng thương thế càng dần càng nặng hơn.

Ngay khi thiếu nữ chuẩn bị hạ sát thủ, bỗng nhiên cánh tay dừng lại, ngưng thần nhìn vào đám cát vàng thiếu niên phóng ra, sửng sốt một chút, tựa hồ nhớ đến cái gì đó, cánh tay trắng muốn chậm rãi hạ xuống.

- Dâm tặc, thứ ngươi đang khống chế là nguyên sa đúng không?

Thiếu nữ không hề khách khí hỏi.

Bị vạn hoa vây quah, Lâm Khiếu Đường lại phun ra một ngụm máu, gian nan trả lời:

- Biết rồi còn hỏi!

- Nếu như ngươi trợ giúp ta tiến vào trong tầng thứ tư mộ tháp, bản cô nương ta tạm thời lưu lại cho ngươi một đôi mắt gian ta!

Thiếu nữ cả vú lấp miệng em nói.

Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ nhổ một bĩa nước bọt, nước bọt sớm đã đỏ tươi như máu, trong lòng vô cùng tức giận, kịch liệt nói:

- Ngươi không nói lý đã đánh đến thế này, muốn lão tử giúp ngươi, nằm mơ!

- Kẻ ăn cắp lại có vài phần cốt khí, bản cô nương sẽ thành toàn tâm ý của ngươi!

Cơn giận của thiếu nữa vừa mới giảm bớt lại bắt đầu bùng phát, đôi bàn tay nhỏ tinh tế lần thứ hai giơ lên, vạn hoa giảo sát co rút lại với tốc độ nhanh hơn.

- Sư phụ, hạ thủ lưu tình!

Đột nhiên, một tiếng kêu từ thác nước bên cạnh truyền ra, sau đó một thân ảnh màu hồng xinh đẹp hiện lên.

Lâm Khiếu Đường hơi hơi giật mình, người mới đến là Nạp Lan U, đã sửa cách ăn mặc của Tây đại lục trước đó, hiện tại mặc một bộ trường y màu hồng tiên diễm bay ra ngoài.

- Ngươi nhận thức ta?

Thiếu nữ chần chờ, nhìn Nạp Lan U, biểu tình có chút hờ hững, trong đôi mắt lóe lên nét nghi hoặc nồng đậm.

Nạp Lan U hơi có chút loạn, sắc mặt tái nhợt, bộ hồng y trên người cũng có tổn hại nhiều, tựa hồ như vừa mới qua một hồi đại chiến, nhìn thiếu nữ trước mặt vừa kích động lại bàng hoàng.

- Sư phụ, ngươi không nhận ra ta hay sao chứ? Ta là U nhi a!

Nạp Lan U thất thanh nói.

Thiếu nữ khé nhíu mày lại lắc đầu:

- Ta không nhớ rõ có một đồ đệ niên kỷ lớn như vậy. Ta rất già hay sao?

Nạp Lan U nhất thời rơi lệ đầy mặt, hiển nhiên vị nguyên lão Hoa U cốc này đã không nhận ra cô đồ đệ nàng đây.

Biểu tình của thiếu nữ lại vô cùng đạm majcm lại nói:

- Cô nương, ta coi ngươi thuộc mắt, theo tiếng gọi sư phụ này của ngươi, ta cũng không làm khó ngươi, tạm thời không giết tên dâm tặc này. Ngươi nhận thức hắm?

Nạp Lan U cứng nhắc gật đầu nói:

- Hắn là một vị bằng hữu của ta. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thiếu nữ hồ nghi nhìn Lâm Khiếu Đường rồi quay sang Nạp Lan U, lo lắng nói:

- Hắn không từng khi dễ ngươi?

Nạp Lan U lắc đầu, trong mắt có chút không giải thích được

- Không có!

- Kỳ quái!

Thiếu nữ nhìn từ trên xuống dưới Nạp Lan U, tựa hồ có điểm không tưởng tượng được, thầm nghĩ, một nữ hài xinh đẹp như vậy mà tên dâm tặc này lại không hứng thú hay sao?

- Sư…, tiền bối tỷ tỷ, có thể thả bằng hữu của ta trước được hay không?

Nạp Lan U cẩn thận hỏi.

Thiếu nữ có chút thần khí nói:

- Ta vốn không chuẩn bị giết hắn, chỉ hù dọa hắn một chút mà thôi, dâm tặc này có thứ ta cần trên người, tính hắn gặp may mắn đi.

Vạn hoa giảo sát dưới sự khống chế của thiếu nữ rất nhanh biến mất không thấy, áp lực cực lớn đè lên người Lâm Khiếu Đường theo đó mà tiêu tán, từ biểu hiện của Nạp Lan U, Lâm Khiếu Đường đã nhìn ra tình huống hiện tại.

Vốn Lâm Khiếu Đường có chút nản chí, cư nhiên bị một thiếu nữ đánh bại đơn giản như vậy, cho dù thiếu nữ có tu vi linh hồn giai thì Lâm Khiếu Đường cũng không cam lòng chịu thua, bất quá khi thiếu nữ này lại là một trong hai đại nguyên lão của Hoa U cốc, Hoa Tiên Tử, trong lòng Lâm Khiếu Đường nhiều ít coi như ổn định một chút. Hoa Tiên Tử trước đó đã nổi danh là một cao thủ quái vật cấp địa vương giai trugn kỳ, bản thân thua trong tay nàng hiên nhiên không có gì phải suy nghĩ nhiều, thậm chí còn cảm thấy sung sướng khi bản thân đã chống đỡ được lâu như vậy.

- Dâm tặc, nể mặt bằng hữu của ngươi, bản cô nương tạm thời tha cho ngươi không chết.

Thiếu nữ nói xong, trên tay bắn ra một đóa hoa màu đen.

Lâm Khiếu Đường muốn tránh đóa hoa này, nhưng không thể tránh thoát, cánh hoa va chạm vào ngực Lâm Khiếu Đường, lập tức hóa thành vạn mũi tên nho nhỏ theo vết thương chui vào.

Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy thân thể khẽ run lên, tựa hồ như bị trúng bí pháp nào đó.

Thần sắc thiếu nữ rất bình tĩnh nói:

- Dâm tặc, trong người của ngươi đã có vu hoa chi độc, nếu như trong ba ngày không có thuốc giải của bản cô nương mà nói, vu hoa sẽ ở trong cơ thể của ngươi nảy mầm sinh sôi, lấy thân thể của ngươi là dinh dưỡng, thẳng cho đến khi thân thể của ngươi bị thôn phệ hết trở thành một đóa thịt hoa mới thôi.

Trên đời này cư nhiên có loại độc kỳ dị như vậy, trong mắt Lâm Khiếu Đường hiện lên một tia dị sắc, nếu như chỉ thuần túy là độc nguyên thì hắn không sợ hãi, thế nhưng bí pháp này lại không dễ dàng, Lâm Khiếu Đường không thể từ bài trừ, thử đối kháng một chút, liền buông tha.

- Ngươi không sao chứ?

Nhìn một thân đầy vết thương của Lâm Khiếu Đường, Nạp Lan U thân thiết hỏi.

- Hẳn là không chết được!

Lâm Khiếu Đường cười cười nói.

- Bên ngoài cấm địa sao ta lại không nhìn thấy ngươi?

Nạp Lan U kỳ quái hỏi.

- Ta ở trong nhóm người tiến vào cuối cùng, lúc trước không hề hiện thân!

Lâm Khiếu Đường giải thích.

Lúc này, thiếu nữ cũng nhẹ nhàng đi tới, trong mắt lóe lên quang mang kỳ dị, mở miệng nói:

- Thực sự không nghĩ tới, tại một trong tam đại cấm địa của Minh Tây đại lục, vùng mộ tháp trung tâm của "ma tháp cấm địa" này, lại là một thông đạo bí mật nhất, cư nhiên lại có ba vị tu luyện giả đến từ Kỳ Đông đại lục xa xôi, không biết là đám tu luyện giả Minh Tây đại lục này rốt cuộc là làm cái quái gì?

Thiếu nữ nói xong liền bay xuống phía dưới, bắt chuyện với con cá heo nhỏ màu trắng bơi sát bờ, huyên thuyên với con súc sinh kia hồi lâu, không biết là đang nói đến cái gì.

- Nạp Lan tiểu thư, vì sao ngươi lại đến được chỗ này?

Lâm Khiếu Đường không rõ liền hỏi.

Nạp Lan U đơn giản đem những chuyện vừa trải qua nói một lần. Nguyên lai sư phụ của Nạp Lan U ba trăm năm trước đã từng đến đây môt lần, đồng thời còn phát hiện ra chỗ thông đạo này, kỳ thực thông đạo này có thể liên thông từ tầng thứ nhất đến tầng thứ tư, có thể trực tiếp từ tầng thứ nhất tiến vào tầng thứ tư, về phần vì sao lại thiết kế như thế, vậy thì chỉ có thể đi hỏi vị ma tháp đại thần đã chết mấy vạn năm mới có thể rõ ràng được..

Hoa Tiên Tử lúc đó đã lấy được một tấm địa đồ hoàn chỉnh nhất, thêm một số phát hiện của bản thân, biến ảo thành một đồ trận phục vế tại ký ức lam ma thạch, bản địa đồ này đã đưa cho Nạp Lan U từ rất lâu trước kia.

Địa đồ này có thể nói là hoàn chỉnh nhất, chi tiết nhất toàn bộ tầng trong ma pháp, lại có thêm rât nhiều thủ đoạn để thông qua các cơ quan, ma pháp trận thủ hộ và cả đường tắt, một đương Nạp Lan U đi hoàn toàn là theo địa đồ chỉ dẫn.

Thậm chí ngay cả hư không môn cũng có kẽ hở, chỉ cần dựa theo phương pháp đã chỉ dẫn trong địa đồ, một người cũng có thể đi qua hư không môn.

Thế nhưng, tại con đường nhanh nhất và thuận tiện nhất này, Nạp Lan U lại gặp phải trở ngại, ba bị tu luyện giả đã chặn nàng và Lạc Phỉ lại, song phương vì mấy lời bất hòa mà khởi xướng xung đột, kết quả là Lạc Phỉ bị bắt giữ, Nạp Lan U lợi dụng pháp bảo thoát thân, một đường chạy trốn điên cuồng, mãi cho đến tận nơi này mới thôi.

Lâm Khiếu Đường có chút kỳ quái, Nạp Lan U đã từng nói với hắn, Hoa Tiên Tử đến Minh Tây đại lục này, rõ ràng là hơn sáu mươi năm trước, thế nào ma bây giờ lại biến thành ba trăm năm trước vậy? Tuy là kỳ quái, nhưng Lâm Khiếu Đường không muốn truy vấn nhiều, Hoa Tiên Tử đã có tu vi cao đến như vậy, muốn đi nơi nào đó tự nhiên có biện pháp của riêng nàng.

Đối với phương pháp sấm nhập "ma tháp cấm địa" thì phương pháp của Hoa Tiên Tử so với các phương pháp được tích lũy qua bao nhiêu năm của các cao thủ Minh Tây đại lục còn muốn cao minh hơn rất nhiều, thiếu nữ thiên tài chỉ có bốn trăm năm tu vi lại một lần nữa chứng minh được thiên phú trác tuyệt của nàng.

Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn thiếu nữ còn đang nói chuyện với con cá heo màu trắng, tiếc hận nói:

- Sư phụ ngươi dường như đã mất đi một phần ký ức.

Thần sắc của Nạp Lan U tối sầm lại, gật đầu nói:

- Sư phụ dường như chỉ nhớ kỹ được một số sự tình, rồi lại quyên đi một số, bằng không nàng không có khả năng xuất hiện tại nơi này, nhất định là trong thời gian ta và nàng thất tán thì nàng gặp phải chuyện đáng sợ nào đó.

- Sư phụ ngươi vẫn duy trì dung dạo thanh xuân như thế này hay sao?

- Đúng vậy, bất quá nhãn thần của sư phụ so với trước kia có chút khác nhau, trước đây rất thâm trầm, hiện tại có điểm hồn nhiên, trước đây ta không bao giờ dám cùng sư phụ nhìn thẳng.

- Xem ra lực lĩnh ngộ của sư phụ ngươi rất mạnh, tiến nhập địa vương giai chỉ sợ là không mất bao nhiêu thời gian.

Vẻ mặt của Nạp Lan U tự hào nói:

- Sư phụ chỉ cần dùng không đến một trăm năm đã thành công tiến nhập địa vương giai, tựu ngay cả U Minh Lão Tổ cũng không rõ.

- Hai vị chờ sau khi ra ngoài mới tiếp tục nói chuyện, thời gian của chúng ta hiện giờ không nhiều lắm.

Thiếu nữ không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh Lâm Khiếu Đường và Nạp Lan U, nhìn qua có vẻ như không cao hứng cho lắm, giống như là một hài tử hờn giận vì bị quên lãng vậy.

Thiếu nữ một mình đi phía trước, Lâm Khiếu Đường và Nạp Lan U đi phía sau, một đường thông thuận không gì sánh được, phiến rừng rậm này so với tưởng tượng còn muốn lớn hơn rất nhiều, đi mấy nghìn trượng mới nhìn thấy đầu cuối.

Ba người đi vào một cánh cửa đá, sau cánh cửa đá chính là một mê cung cực lớn, thiếu nữ cực kỳ quen thuộc lập tức dẫn Lâm Khiếu Đường và Nạp Lan U đi thẳng tới đầu cuối của mê cung, ma pháp trận và cơ quan trong mê cung đối vói thiếu nữ hoàn toàn không cấu thành chút uy hiếp nào.

Đầu cùng của mê cùng còn có chín cánh cửa, cũng là vì muốn mê hoặc người xâm nhập, thế nhưng thiếu nữ lại cực kỳ tự tin mở một cánh cửa ngoài cùng thoải mái đi vào.

Đi qua cánh cửa, nhất thời nhìn thấy một mảnh trống trải, tiến nhập vào trong một đại điện, có kết cấu so với ba tầng trước đó hoàn toàn giống nhau, ở đây chính là đoạn đầu của tầng thứ tư.

Mấy vị cao thủ hai đại giáo hội, ải nhân Hồng Hồ Tử, tinh linh nam tử và Bỉ Mông nhất tộc Khăn Long đều đứng yên tại sát bên ngoài "ma quang trận" hết đường xoay xở, Ốc Trát đang thử phá trận.

Mọi người đột nhiên cảm giác được phía sau truyền đến một cỗ nguyên lực khổng lồ, đồng thời quay người nhìn lại, chỉ thấy gã thanh niên đeo cự kiếm và hai nữ tử xa lạ từ sau bức tường đi ra.

Mông Tạo vô cùng vui mừng, hàn khí toàn thân phát ra, giống như môt viên đạn bắn thẳng về phía Lâm Khiếu Đường, biểu tình của Lâm Khiếu Đường vô cùng đạm mạc, tâm tình chống đỡ cũng không có.

Ngay khi bàn tay to của Mông Tạp chạm vào người Lâm Khiếu Đường, một đóa tử kim hoa vô thanh vô tức bắn tới, Mông Tạp lơ đễnh, mạnh mẽ giơ tay bắt lấy.

Phanh, một tiếng trầm muộn, Mông Tạp thối lui hơn mười bước, trên cổ tay chảy máu, bàn tay to đang run lên nhè nhẹ, vết thương không nặng lắm.

Tất cả mọi người ở đây cả kinh, tu vi của Mông Tạp đến đâu tất cả mọi người ở đây đều rất rõ ràng, linh hồn giai hậu kỳ tu vi, một thân băng hàn khí có thể đông đặc tất cả, khi tụ hàn khí lập tức giống như thân thể ma thú cứng rắn không gì sánh được, coi như là Khăn Long cũng không có bản lĩnh một chiêu đẩy lùi được hắn.

Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có một biểu tình, trên mặt của lão ải nhân Hồng Hồ Tử hiện lên nụ cười vô cùng mừng rỡ, đói khát liếm liếm bên môi nhìn vào túi rượu của chính mình lẩm bẩm:

- Bảo bối, có khả năng ta phải cáo biệt ngươi một đoạn thời gian rồi.

Áo Phỉ Khắc vô ý thức sờ sờ cái trán, không nghĩ tới chính mình lại gặp phải khắc tinh ở chỗ này, nhân sinh cùng lắm chỉ đến thế này mà thôi.

- Ngươi là người phương nào?

Mông Tạp âm trầm nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp bên người Lâm Khiếu Đường, bàn tay run run kia chậm rãi đưa ra phía sau ẩn dấu.

- Đại thúc, không nên nhìn thấy người mà cứ như chó dữ lập tức xông lên cắn như vậy, hành động này làm cho người khác chán ghét, về phần ta có bị làm sao cũng không quan trọng, trọng yếu chính là làm sao xông qua được "ma quang trân".

Thiếu nữ chun chun mũi nói.

Cơ mặt của Mông Tạp nhất thời vặn vẹo, bị một thiếu nữ xa lạ quở trách thậm tệ trước mặt nhiều cao thủ thành danh như thế này, sau này sẽ phải giấu mặt đi đâu? Nguyên lực toàn thân bành trướng, hiển nhiên là muốn đánh thật rồi.

Hàn quang trong mắt thiếu nữ chợt lóe lên:

- Ngươi muốn tìm cái chết hay sao?

Toàn bộ đại điện tầng thứ tư, theo câu chất vấn không nóng không lạnh của thiếu nữ bắt đầu run lên nhè nhẹ, một cỗ uy áp phô thiên cái địa từ người thiếu nữ bắt đầu phát ra

Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, chính là do nguyên lực khủng khiếp của thiếu nữ đột nhiên phát ra đẩy lui ngược lại mấy bước.

- Địa vương giai!

Ải nhân Hồng Hồ Tử cả kinh nói, nguyên bản ý nghĩ muốn uống rượu do thiếu nữ từng gặp mặt một lần này nhưỡng ra nhất thời tan thành mây khói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất