Đấu Y

Chương 316: Tiêu dao bảo tương


- Một năm trước, Lâm trưởng lão đột nhiên tuyên bố luận võ chiêu thân, lấy thời gian mười ngày làm hạn định, bản thân Lâm trưởng lão với võ học tuyệt thế, một vài món pháp bảo còn có cả đan dược được phụ thân nàng lưu lại làm phần thưởng hướng toàn bộ Nam xuyên giới tuyên bố chiêu thân.

Cát trưởng lão nói ra một loạt lời kinh người, thế nhưng trên nét mặt già nua lại mơ hồ hiện ra sự tức giận.

Trong lòng Lâm Khiếu Đường nhất thời nổi lên sự mất mát, xét tâm tính Uyển Nhi tựa hồ không nên như vậy mới đúng, lẽ nào bên trong còn có ẩn tình gì khó nói hay sao?

- A, luận võ kén rể rung động toàn bộ Nam Xuyên Giới một năm trước nguyên lai là do Lâm trưởng lão Hiên Viên Tông các ngươi gây nên, lúc đó đã hấp dẫn không ít dị sĩ tài ba của Nam Xuyên Giới a!

Lương Như Vân kinh ngạc hô.

Trên khuôn mặt già nua của Cát trưởng lão đã không còn nét tức giận như trước, gật đầu nói:

- Không sai, đến ngay cả một ít lão yêu quái cũng tham dự vào trong đó, cũng bởi cửu nguyên thiên đỉnh chi thể của Lâm trưởng lão, vốn chính là đối tượng song tu tốt nhất vạn năm khó cầu, bất luận là ai nếu cùng Lâm trưởng lão song tu, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên gấp bội, tỷ lệ đột phá quan khẩu cũng tăng lên thật lớn, coi như là trùng quan địa vương giai cũng có thể tăng thêm hai thành nắm chắc.

Hai má Lương Nhu Vân đã hóp lại, miệng biến hình chữ "O", đôi mất mở trừng thật lớn. Chính mình tuy chỉ có tu vi sư giai, nhưng danh tiếng của cửu thiên nguyên đỉnh chi thể đã sớm như sấm bên tai, có đôi khi thậm chí còn nghĩ chính mình vì sao cũng không có loại thể phách nghịch thiên như vậy.

Lâm Khiếu Đường quen thuộc Uyển Nhi nhiều như vậy năm, sao không biết nàng có thể phách cường hãn như vậy! Bất quá lúc này đã không phải là trọng điểm, ngưng thần nói:

- Sau đó thì sao? Kết quả chiêu thân như thế nào?

Thời điểm hỏi ra những lời này, tâm tình Lâm Khiếu Đường hơi có chút rung động, một mặt ngay muốn biết đáp án lập tức, một mặt lại chần chừ không muốn.

Trên mặt Cát trưởng lão xuất hiện một tia dị dạng, hiển nhiên đối với kết quả này hắn cũng không ngờ đến.

- Luận võ chiêu thân giằng co hơn một tháng liền, người tham gia vượt quá ba trăm, trong đó có hơn ba mươi vị linh hồn giai, năm vị địa vương giai, thậm chí bên trong Hiên Viên Tông cũng có người tham gia.

Lương Như Vân bỗng nhiên không rõ hỏi lại:

- Cát trưởng lão, nếu là có tu luyện giả địa vương giai tham dự mà nói, chẳng phải là trực tiếp đẩy những tu luyện giả thấp giai khác sang một bên!

Cát trưởng lão lắc đầu nói:

- Nêu là thuần túy tỷ thí vũ lực, thì đó đương nhiên là sân đấu của mấy người địa vương giai. Đáng tiếc luận võ chiêu thân chỉ là mượn dùng luận võ chi danh, chứ không có tỷ thí vũ lực. Lâm trưởng lão tinh quái đưa ra rất nhiều đề mục hiếm lạ, cuối cùng chỉ có mười một người thông qua, ngoại trừ một vị đại sư giai, ngoài ra tất cả đều là cao thủ linh hồn giai và địa vương giai.

- Tu luyện giả Địa vương giai vì sao cam nguyện tiếp thu khảo nghiệm? Lấy thực lực bọn họ, hoàn toàn có thể đem tất cả mọi người đuổi đi a!

Lâm Khiếu Đường kỳ quái nói.

- Chỉ riêng cửu thiên nguyên đỉnh chi thể đã đủ để hấp dẫn cao thủ địa vương giai tham dự, huống chi Lâm đường chủ uy danh lẫy lừng, tuyệt kỹ và bảo bối của hắn vô luận với bất kỳ ai đều có sức hấp dẫn vô cùng, vậy nên một vài cao thủ địa vương giai có tu vi đình trệ mấy trăm năm đến tìm vận khí cũng không phải kỳ quái, huống chi Lâm trưởng lão còn được vị nguyên lão ngày trước của Hoa U Cốc nay đã là chấp pháp nguyên lão Hiên Viên Tông - U Minh Lão Tổ làm chỗ dựa, tự nhiên không ai dám có hành động thiếu suy nghĩ. Huống hồ muốn có được cửu thiên nguyên đỉnh chi thể phải được chính chủ nhân chấp nhận mới được, mạnh mẽ cưỡng ép song tu cũng vô dụng, thậm chí còn bị phản phệ.

Cát trưởng lão giải thích nói.

Lương Như Vân đối với quy tắc không hề hứng thú, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:

- Mười một người thông qua? Lẽ nào phải gả cho mười một người sao?

- Đương nhiên không phải, mười một người này còn phải trải qua một hạng mục trắc thí cuối cùng!

Cát trưởng lão làm bộ dáng ngâm nga chậm rãi trả lời.

Lòng hiếu kỳ của Lương Như Vân nhất thời bị kích thích:

- Trắc thí kiểu gì?

Cát trưởng lão làm bộ dáng ngâm nga nói:

- Tìm được một kiện tín vật ngày trước Lâm trưởng lão thất lạc tại Hiên Viên quốc, ai tìm được mang về cho Lâm trưởng lão, người đó chính là người thắng cuộc cuối cùng.

- Là tín vật gì.?

- Dường như cái gì đó gọi là "tiêu dao bảo tương"

Cát trưởng lão dường như không quá xác định trả lời.

Lâm Khiếu Đường nhất thời ngản người, một đoạn hình ảnh từ hồi còn niên thiếu nhất thời hiện ra trong trí nhớ.

Thật nhiều năm trước đây? Bẩy mươi năm? Hay tám mươi năm? Tại một sương phòng nho nhỏ bên trong hậu viện Lâm gia.

- Khiếu Đường ca ca, mỗi lần ngươi trị liệu cho Uyển Nhi đều dùng một loại công cụ kỳ quái, bình thường đều cất ở chỗ nào vậy?

Một tiểu cô nương với dáng vẻ xinh đẹp tràn đầy sức sống đưa đôi tay nàng hai bên má, khuôn mặt mũm mĩm ngồi phía sau bàn hiếu kỳ hỏi.

- Tiều nha đầu, đó là bảo bối của ta, sao có thể để cho ngươi biết chỗ cất giấu cơ chứ, vạn nhất tiểu nha đầu ngươi một ngày nào đó nổi lòng hiếu kỳ, lấy chúng ra chơi rồi đánh mất, ta phải tìm ai đòi?

Một tiểu thiếu niên mặc võ phục cũ nát, hai tay ôm sau đầu tựa bên cạnh cửa ngước nhìn bầu trời làm bộ tức giận nói.

- Nói cho Uyển Khi đi mà, Uyển Nhi nhất định sẽ không như vậy đâu!

Tiểu thiểu nữ làm nũng nói.

- Chờ ngươi lớn thêm chút nữa đi, lời hứa hẹn của tiểu hài tử xấu xa ta không thể tin được.

Tên tiểu thiếu niên với bộ dạng ông cụ non đáp lời.

Tiểu thiếu nữ bất đắc dĩ nhìn lại tiểu thiếu niên kia, đột nhiên trên khuôn mặt tròn trịa nở nụ cười, chu cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Hừ, Khiếu Đường ca ca không tin Uyển Nhi, Uyển Nhi tức giận, người ta đều đem chuyện bí mật nhất của mình nói hết cho Khiếu Đường ca ca, cái này rất không công bình a.

Gã tiểu thiếu niên rốt cuộc đem ánh mắt từ trên bầu trời dời xuống, hiện ra nét bại trận nói:

- Được rồi, được rồi. Nói cho ngươi biết là được chứ gì.

- Thực sự?

Tiểu thiếu nữ nhất thời bật dậy, vẻ mặt vô cùng chờ mong.

- Uh!

Gã tiểu thiếu niên rất không tình nguyện lên tiếng, đi tới bên giường cúi thấp thân mình, từ bên dưới lấy ra một mộc tương (hộp gỗ) chừng hai xích vuông vắn. Mộc tương nhìn qua rất đơn sơ nhưng lại vô cùng chắc chắn.

Tiểu thiếu nữ đi lên, hiếu kỳ mở mộc tương ra, bên trong hiện ra một vài thiết bị tinh xảo.

Hướng mắt tới những công cụ hấp dẫn đặt tại bên trong, rồi tay nhấc ra một vật thể hình tiểu đao.

Tiểu thiếu nữ trân trọng, nhẹ nhàng vuốt ve thân đao nói:

- Khiếu Đường ca ca dùng những bảo bối này chữa trị cho Uyển Nhi sao?

Sắc măt tiểu thiếu nữ ca tụng hỏi.

Gã tiểu thiếu niên chỉ gật đầu không trả lời, lại đi tới bên cạnh cửa ngước nhìn bầu trời, lâm vào trầm tư.

- Khiếu Đường ca ca, chiếc hộp này lẽ nào không có một cái tên nào hay sao?

Câu hỏi của tiểu thiếu nữ lần thứ hai truyền đến.

- Chỉ là một cái mộc tương mà thôi, muốn tên là gì chẳng được!

Gã tiểu thiếu niên không để ý nói.

Tiểu thiếu nữ cúi đầu trầm tư. Một lát sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười, dường như đang nghĩ đến một cái gì đó, nói:

- Không có tên sao được đây? Cũng không thể gọi là mộc tương được, quá khó nghe. Uyển Nhi mong muốn Khiếu Đường ca ca mỗi ngày đều vui vẻ, tiêu dao một đời, mà bản lĩnh thần kỳ của Khiếu Đường ca ca đều bắt nguồn từ những bảo bối trong rương này a... Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Một hồi đề tỉnh, cái tên "Tiêu dao bảo tương" đã được xác định.

- Tùy tiện!

Gã tiểu thiếu niên vẫn như trước ngước nhìn bầu trời, tựa hồ trên bầu trời có một bàn tay vô hình đem đầu của gã tiểu thiếu niên cố định ở đó, lại tựa hồ gã tiểu thiếu niên đang hướng tới một cái gì đó ở một nơi hư vô, nói chung là gã thiếu niên kia thủy chung vô pháp đem ánh mắt của mình rời đi.

Đoạn hồi ức này cũng không tính là đặc biệt nhưng Lâm Khiếu Đường lúc này lại đang cảm động vô cùng. Ngày đó nếu không phải nha đầu kia dây dưa, chính mình tự hỏi, không biết đang tồn tại với ý nghĩa gì đây.

- Cuối cùng cái "tiêu dao bảo tương" kia lọt vào tay ai?

Một tiếng hỏi thanh thúy truyền tới đem Lâm Khiếu Đường kéo ra khỏi đoạn hồi ức. Lương Như Vân không khác với những tiểu cô nương hiếu kỳ, không ngừng theo đuổi những vấn đề của câu truyện.

Cát trưởng lão bỗng nhiên thở dài nói:

- Không vào tay một ai. Địa phận Hiên Viên Tông ngày trước hiện tại lại là lãnh địa của Đại Hạ, muốn lẻn vào trong sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn. Trong mười một vị cao nhân có ba người lập tức rời khỏi, còn lại tám người có hai người giữa đường phản hồi, sáu người cuối cùng phân công nhau lẻn vào, chỉ có hai vị địa vương giai chật vật trở về, còn lại bốn gã linh hồn giai đều là ngã xuống nơi Đại Hạ quốc.

- Không đem được "tiêu dao bảo tương" về sao?

- Không chỉ là không có, còn càng làm cho Đại Hạ quốc cực kỳ tức giận. Tinh Vân Tông các ngươi lẽ nào không phát hiện gần nhất tu luyện giới Đại Hạ quốc vẫn đang rục rịch hay sao? Hai tháng trước, tại nơi biên cảnh còn xảy ra một chút xung đột, Hiên Viên Tông chúng ta lại tổn thất hai gã tu luyện giả linh hồn giai, bất quá đối phương cũng không chiếm được chỗ tốt nào, cũng có hai chết, một bị thương.

Sắc mặt Cát trưởng lão ngưng trọng nói.

Vừa nghe được lời này, Lương Như Vân bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì đó, quang mang trong mắt sáng ngời, bật thốt lên nói:

- Sẽ không phải là Lâm trưởng lão muốn vì báo thù cho phụ thân, cảm thấy thực lực bản thân quá yếu, bày ra mưu kế rồi cố tình lập ra một cuộc luận võ chiêu thân? Kỳ thực ngay từ đầu cũng không có cái gì gọi là " Tiêu dao bảo tương'"?

Cát trưởng lão khẽ vuốt chòm râu dưới cằm nói:

- Ai biết được? Có hay không cũng chỉ mình Lâm trưởng lão biết, còn bốn gã linh hồn giai ngã xuống nơi Đại Hạ đều là Ma tu nhất phái, Hiên Viên Tông chúng ta vốn không có quan hệ tốt đẹp gì với ma tu nên chẳng để tâm làm gì, cũng từ đó Hiên Viên Tông cùng với Ma tông nhất phái Nam Xuyên Giới trở nên quyết liệt, đây cũng là nguyên nhân cho những tranh chấp diễn ra gần đây nhất. Mà hai gã địa vương giai trở lại vẫn muốn tìm Lâm trưởng lão tính toán một phen, làm Hiên Viên Tông chúng ta sứt đầu mẻ trán, bên trong tông phái cũng có nhiều người tỏ ra tức giận, nếu không phải U Minh Lão Tổ bảo hộ cho Lâm trưởng lão, chỉ sợ Lâm trưởng lão đã sớm bị tông phái đưa ra tùy ý cho hai vị địa vương giai xử trí rồi.

- Lâm trưởng lão thật đúng là dụng tâm khổ cực a!

Lương Như Vân không biết là đang tán dương hay gièm pha nói.

Cát trưởng lão cũng không cho là đúng, lạnh lùng:

- Hừ, cái gì là dụng tâm cực khổ, coi như là thù hận cá nhân có lớn đến như nào cũng không nên ảnh hưởng tới môn phái, thậm chí là toàn bộ tu luyện giới Nam Xuyên. Lâm trưởng lão căn bản là muốn cho hai đại tu luyện giới khai chiến, giúp nàng báo thù mà thôi.

Lương Như Vân chỉ lè lưỡi không đáp lời, truy hỏi một vị trưởng lão đại sư nhiều như vậy đã là quá phận lắm rồi, nếu còn một bước tiến thêm một bước thì sẽ không tốt lắm, cho dù chính mình lúc này có quyền đặt ra nhiều câu hỏi như vậy, chỉ là hơn phân nửa là do vị thanh niên thần bí bên cạnh này.

Một già một trẻ, một hỏi một đáp đủ cho Lâm Khiếu Đường biết không ít chuyện, trước sau một hồi nghe ra cũng minh bạch chín phần, cảm giác mất mát trong lòng lúc đầu đã biến mất không còn, tâm tư bay bổng trên không trung chưa trở lại. Uyển Nhi ban đầu cùng với hiện tại, cũng chỉ khác nhau có điểm báo thù không từ thủ đoạn mà thôi.

Cát trưởng lão tựa hồ càng nghĩ càng thấy giận, lẩm bẩm:

- Thật hy vọng nguyên lão hội sẽ nhanh đưa ra quyết định một chút, nhanh chóng đem Lâm trưởng lão gả cho Thái âm Thiên Quân, đỡ cho môn phái lâm vào cảnh không được an bình.

Trong mắt Lâm Khiếu Đường nổi quang mang, hỏi:

- Vì sao phải đem Lâm trưởng lão gả cho Thái âm Thiên Quân đây?

Cát trưởng lão giận dữ nói:

- Cũng chính do cô ta gây họa, Thái âm Thiên Quân chính là một trong hai vị địa vương giai từ Đại Hạ quốc trở về, cũng là đệ nhất cao thủ trong Thập Quốc Minh - Ma tông nhất phái. Tu vi địa vương giai trung kỳ, coi như là đệ nhất chấp pháp nguyên lão của bản phái là U Minh Lão Tổ cũng kiêng kỵ ba phần. Trong lòng Thái âm Thiên Quân biết bản thân bị đùa giỡn mà thẹn quá hóa giận, bức bách bản phái đem Lâm trưởng lão giao ra, bằng không liền kêu gọi các đại cao thủ ma phái Thập Quốc Minh quần công Hiên Viên Tông. Hôm nay bản phái còn đang phân tranh với ma phái Thiên Võ Minh chưa ra được kết cục, lại gia nhập thêm đám ma tu Thập Quốc Minh, bản phái coi như đệ nhất đại phái Nam Xuyên Giới cũng không chịu đựng nổi, lẽ nào chỉ vì một người Lâm trưởng lão mà đem tất cả mọi người trong môn phái bức vào chỗ tiến thối lưỡng nan hay sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất