Vừa rồi, rất nhiều người đều đứng ở bên phía hắn, rất nhiều người đều lên tiếng ủng hộ hắn, bây giờ lại không có người vì hắn nói chuyện, cái này lập tức để sắc mặt hắn đỏ lên, khuôn mặt nóng rát.
- Thua không nổi, nói một câu là được rồi, đại gia ta sẽ thương hại ngươi, một cây dược vương còn cho ngươi, cái này không có gì lớn, một cây cải trắng mà thôi, cần ở chỗ này chết không biết xấu hổ sao?
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhã vừa cười vừa nói.
- Ngươi…
Hoàng Phủ Hào bị tức đến run rẩy, lúc này, hắn tiến thối lưỡng nan, đâm lao phải theo lao, nếu như ở thời điểm này cúi đầu trước Lý Thất Dạ, cái này để smặt mũi hắn đặt nơi nào?
Hoàng Phủ Hào hít thở một cái thật sâu, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ cười lạnh nói:
- Nếu như ngươi không phải dùng yêu thuật, nếu như ngươi không phải dùng chướng nhãn pháp, vậy thì tốt, vậy liền đưa lô thần của ngươi cho ta nhìn một chút, để mọi người nhìn một chút. Có phải yêu thuật hay không, có phải chướng nhãn pháp hay không, xem xét liền biết.
- Yêu cầu này quá đáng rồi.
Có dược sư không khỏi lắc đầu, nhịn không được nói ra một câu như vậy.
Đối với một vị dược sư mà nói, lô thần có thể được xưng là là sinh mệnh thứ hai, là một bộ phận sinh mệnh của dược sư, coi như là tu sĩ phổ thông, cũng sẽ không dễ dàng đem lô thần của mình cho ngoại nhân nhìn.
Nguyên nhân rất đơn giản, lô thần của mỗi một dược sư đều trải qua bồi dưỡng tỉ mỉ, nuôi cho ăn tỉ mỉ. Lô thần của mình ném cho ăn cái gì, lô thần của mình có được loại hỏa nguyên nào, bình thường mà nói, rất nhiều dược sư sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết.
Huống chi, mỗi một dược sư trải qua vô số lần luyện đan, không biết cùng lô thần của mình kinh nghiệm bao nhiêu ma hợp, bất kỳ một dược sư gì đối với lô thần nương theo mình cả đời đều có tình cảm rất sâu, coi là một bộ phận của sinh mệnh.
Trừ khi là người rất thân cận hoặc là rất tín nhiệm, nếu không , bình thường mà nói, dược sư sẽ không dễ dàng đem lô thần của mình lấy ra cho ngoại nhân nhìn, chớ nói chi là ở trước mắt bao người.
- Thế nào, không dám sao? Nếu như không dám, vậy đã nói rõ là chột dạ.
Hoàng Phủ Hào cười lạnh nói:
- Phi, loại thủ đoạn hạ tiện này cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn thắng ta!
Lúc này, Hoàng Phủ Hào đã nhập ma, dưới thẹn quá hoá giận, hắn tựa như một đàn bà đanh đá mất lý trí!
- Không biết xấu hổ.
Tử Yên phu nhân không khỏi lạnh lùng nói ra. Giống như nàng dạng nhất quốc chi quân tài đức sáng suốt này, là rất ít mắng chửi người như thế, nhưng mà hôm nay nàng lại mắng một câu.
Bị Tử Yên phu nhân mắng một câu như thế, Hoàng Phủ Hào mặt nóng rát, hắn lại còn quyết tâm cá chết lưới rách, đối với Lý Thất Dạ cười lạnh nói:
- Họ Lý, có dám lấy lô thần của ngươi ra nhìn một chút, chứng minh trong sạch của ngươi hay không? Nếu không, ngươi chẳng qua là một tên lừa đảo chỉ biết dùng thủ đoạn bẩn thỉu!
Không ít người ở đây không khỏi lắc đầu, có một ít người thậm chí khinh thường hành vi của Hoàng Phủ Hào.
Mặc dù nói rất nhiều người ở đây đối với Lý Thất Dạ khó chịu, đặc biệt là nam tu sĩ thế hệ trẻ tuổi càng muốn diệt Lý Thất Dạ, ai bảo hắn chiếm mỹ nhân như Tử Yên phu nhân, bao nhiêu người ái mộ lấy Tử Yên phu nhân tất nhiên là hận hắn!
Đối với không ít tu sĩ mà nói, coi như bọn hắn khó chịu Lý Thất Dạ, thậm chí đem Lý Thất Dạ coi là địch nhân, nhưng mà, bọn hắn không thể không thừa nhận luyện đan thuật của Lý Thất Dạ chính là tuyệt thế vô song.
Mà bây giờ Hoàng Phủ Hào lại đánh chết không thừa nhận Lý Thất Dạ thắng, cách làm một bộ cá chết lưới rách, thực sự để cho người ta thấy có chút trơ trẽn.
Trước đó, cũng có không ít người đối với Hoàng Phủ Hào có hảo cảm, thậm chí muốn kết giao Hoàng Phủ Hào. Hoàng Phủ Hào là truyền nhân của Hoàng Phủ thế gia, lại là thiên tài ghê gớm trong thế hệ trẻ tuổi, huống chi, cùng Dược quốc có quan hệ không cạn.
Người như vậy ở rất nhiều người xem ra, đây là một đời nhân kiệt, không biết có bao nhiêu người nguyện ý kết giao, nhưng mà, hiện tại Hoàng Phủ Hào làm như vậy, để một chút người muốn cùng hắn kết giao không khỏi khe khẽ lắc đầu.
Lý Thất Dạ thản nhiên nhìn hắn một cái, nói ra:
- Không phải ta không nguyện ý cho ngươi xem lô thần của ta, chỉ có thể nói, lô thần của ta tính tình không tốt, không cẩn thận diệt ngươi, vậy cũng không tốt. Con người của ta luôn luôn yêu quý sinh mệnh, luôn luôn yêu thích hòa bình, cũng không hy vọng có người chết không có chỗ chôn, cũng không hy vọng có người hôi phi yên diệt.
Nghe được lời như vậy của thiếu gia, Tử Yên phu nhân đứng ở bên cạnh muốn cười cũng không thể. Nếu thiếu gia nàng là yêu quý sinh mệnh, yêu thích hòa bình, như vậy người trong thiên hạ đều là thiện nam tín nữ. Bất quá, Tử Yên phu nhân nghe nói như thế, biết có người muốn xong đời rồi.
- Một lô thần mà thôi, bản tọa chính là Thánh Hoàng, chỉ là một lô thần có gì đặc biệt hơn người? Bản tọa tùy thời đều có thể trấn áp nó!
Hoàng Phủ Hào cười lạnh nói:
- Ta xem ra, là ngươi không dám lấy ra để cho ta nhìn một cái. Là sợ ta vạch trần trò vặt của ngươi đi.
Lúc này, Hoàng Phủ Hào điên cuồng công kích Lý Thất Dạ. Hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Ở thời điểm này, trong lòng của hắn đã hoàn toàn phát điên, hoàn toàn nhập ma.
Thời điểm tại Thạch Nhân phường, hắn bị Lý Thất Dạ nện xuống giá trên trời ép tới hắn không thở nổi, mặt mất hết, thời điểm bên trong dược viên của Cự Trúc quốc, hắn bị Lý Thất Dạ đánh bay, không nể mặt hắn; hôm nay, hắn vốn tưởng rằng sẽ lật về một ván, hảo hảo nhục nhã Lý Thất Dạ. Không nghĩ tới mình ngược lại còn ăn quả đắng! Lý Thất Dạ dám đối địch với hắn như thế, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha Lý Thất Dạ, coi như hóa thành lệ quỷ, hắn cũng sẽ không bỏ qua Lý Thất Dạ!
- Tốt a, ngươi đã muốn xem, ta cũng không có cách nào.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Bất quá, có sơ xuất gì, ta sẽ không chịu trách nhiệm.
Nói xong, chậm rãi lấy ra Vạn Lô Thần, sau đó vỗ nhẹ Vạn Lô Thần.
- Hừ, chỉ là một lô thần mà thôi, sao đủ thành đạo?
Hoàng Phủ Hào lãnh ngạo cười một tiếng, hắn cực kì tự phụ, tiếp nhận Vạn Lô Thần trong tay Lý Thất Dạ.
Lúc này, mọi người không khỏi ngừng lấy hô hấp nhìn một màn này, mặc dù mọi người không tin Hoàng Phủ Hào, nhưng mà, mọi người cũng muốn nhìn xem lô thần của Lý Thất Dạ là cái dạng gì.
- Mở…
Lúc này, Hoàng Phủ Hào bóp thủ ấn, tế ra Vạn Lô Thần, nhưng mà, Vạn Lô Thần một chút phản ứng cũng không có.
Tình huống như vậy để mặt mo của Hoàng Phủ Hào có chút không nhịn được, hắn trong nháy mắt huyết khí trùng thiên, hung mãnh vô cùng, đổi một cái thủ ấn, lệ quát lên:
- Mở…
"Ông" một tiếng, lúc này, Vạn Lô Thần rốt cục bị tế lên, rơi xuống đất hóa thành một cái cổ lô bình thường.
Hoàng Phủ Hào cười lạnh một tiếng, đi ra phía trước, đưa tay muốn dò xét hỏa nguyên của Vạn Lô Thần, "Phốc" một tiếng vang lên, đại thủ của Hoàng Phủ Hào vừa luồn đi vào, lập tức liền bị luyện thành tro bụi.