Cái Lý Thất Dạ nào?
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Ở trong ấn tượng của ta, có thể dung tên Lý Thất Dạ, giống như chỉ có ta.
- Hừ, ít cùng ta miệng lưỡi trơn tru.
Bán Nguyệt công chúa lạnh lùng nói ra:
- Ta hỏi ngươi, ngươi có phải là Lý Thất Dạ cùng Diệp Sơ Vân đi chung một chỗ hay không!
Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua Bán Nguyệt công chúa, nói ra:
- Không sai, như ngươi vừa nói, vậy ta liền là Lý Thất Dạ kia rồi!
- Rất tốt, vậy bản công chúa liền tìm đúng người.
Bán Nguyệt công chúa nhẹ gật đầu, tư thái rất cao, nhưng, cũng không có tư thế khi dễ Lý Thất Dạ, nàng liền là trời sinh cao ngạo, tự cho mình tài trí hơn người.
Lý Thất Dạ chỉ cười một tiếng, không them lý đến, rót đầy rượu, chậm rãi uống. Rượu lâu năm bị lửa than ấm qua uống vào trong miệng như là quỳnh tương ngọc dịch, một ly vào trong bụng, Lý Thất Dạ không khỏi chép miệng tắc lưỡi.
Bao nhiêu năm qua đi, rượu lâu năm của Từ gia, vẫn là mùi vị này, vẫn là để cho người ta dư vị vô tận. Năm đó Từ gia lão tổ không chỉ là một tồn tại vô địch, còn có một tay nhưỡng rượu ngon.
Lý Thất Dạ cộp cộp ăn quà vặt đặc sắc của Từ gia tửu quán, đối với Bán Nguyệt công chúa ngồi ở trước mặt không để ý.
Đối với Lý Thất Dạ khinh thường như thế, sắc mặt Bán Nguyệt công chúa không khỏi lạnh một cái, nàng không khỏi hừ nhẹ một tiếng, nhưng mà, nàng vẫn là nhịn được trong nội tâm không vui.
- Nghe nói ngươi cùng Diệp Sơ Vân là song phi song túc. . .
Bán Nguyệt công chúa nhìn lấy Lý Thất Dạ, chầm chậm nói.
Lý Thất Dạ vẩy mí mắt một cái, nói ra:
- Không cần cùng ta vòng vo, có chuyện mau nói, có rắm mau thả. Ta hiện tại tâm tình tốt, không muốn bị người quấy rầy.
- Ngươi…
Bán Nguyệt công chúa lập tức biến sắc, nhìn hằm hằm Lý Thất Dạ. Dưới cái nhìn của nàng, Lý Thất Dạ như vậy chẳng qua là vô danh tiểu bối mà thôi, nàng cũng không rõ vì sao Diệp Sơ Vân lại coi trọng loại vô danh tiểu bối này, hơn nữa còn là thuộc về loại bề ngoài xấu xí, phổ la đại chúng!
- Lý Thất Dạ, ngươi có biết bản công chúa là người nơi nào sao?
Bán Nguyệt công chúa lạnh lùng nói.
Lý Thất Dạ nhai lấy quà vặt, khoan thai uống rượu, ngay cả mí mắt cũng chẳng muốn vẩy một cái, nói ra:
- Không cần con mắt nhìn, dùng cái mũi ngửi một chút, ta cũng có thể nghe ra cỗ tanh tưởi kia của Huyết Ma tộc các ngươi.
- Thứ không biết chết sống…
Lý Thất Dạ lời này lập tức để sắc mặt Bán Nguyệt công chúa đại biến, quát khẽ nói:
- Lý Thất Dạ, ngươi mở miệng làm nhục, là sống đến không kiên nhẫn được nữa sao?
Lý Thất Dạ không thèm để ý nàng, khoát tay một cái, nói ra:
- Được rồi, không cần cùng ta nói nhảm, nếu như ngươi có chuyện gì, liền mau nói, nếu không, xéo ngay cho ta.
Bán Nguyệt công chúa bị tức đến run rẩy, nàng thân là công chúa Bán Nguyệt Huyết tộc, được người tôn xưng là một trong Nam Xích Địa Ngũ Thánh, lại bị một hạng người vô danh xem thường như thế, cái này khiến nàng cắn nát hàm răng, nếu như không phải muốn để lại Lý Thất Dạ một cái mạng, nàng không giết Lý Thất Dạ không thể.
Bán Nguyệt công chúa nghĩ đến sự tình của mình, nàng hít thở một cái thật sâu, lạnh lùng nhìn lấy Lý Thất Dạ, nói ra:
- Họ Lý, ngươi lấy Diệp Sơ Vân, ta cho ngươi chỗ tốt!
Bán Nguyệt công chúa nói để Lý Thất Dạ đang nhàn nhã uống rượu dừng động tác một chút, chậm rãi đem rượu đặt ở trên bàn, lúc này mới nhìn Bán Nguyệt công chúa, lộ ra tiếu dung, nói ra:
- Có chút ý tứ.
- Ngươi có làm hay không?
Bán Nguyệt công chúa lạnh lùng nhìn lấy Lý Thất Dạ nói.
Lý Thất Dạ nhìn Bán Nguyệt công chúa mấy lần, cười nói ra:
- Ngươi vì cái gì cảm thấy Diệp cô nương nhất định sẽ gả cho ta đây?
Bán Nguyệt công chúa hừ lạnh một tiếng, nàng cũng nhìn Lý Thất Dạ một chút, nói thật, nàng căn bản nhìn không ra Lý Thất Dạ có gì đặc biệt, dưới cái nhìn của nàng, Diệp Sơ Vân cùng nam nhân như vậy song phi song túc, vậy đơn giản liền là mắt bị mù.
- Nữ nhân bên trong yêu đương, là không thể tưởng tượng nổi, thừa dịp ngươi bây giờ cùng Diệp Sơ Vân tình yêu cuồng nhiệt, hướng nàng cầu hôn, đem nàng lấy trở về. Nếu như ngươi lấy Diệp Sơ Vân, cái kia chính là cá vượt Long Môn, từ đó thành cô gia của Thanh Liên tông, cho đến lúc đó ngươi chính là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Bán Nguyệt công chúa lộ ra tiếu dung.
Nàng vốn là một cô gái xinh đẹp, thời điểm lộ ra nụ cười, có thể nói là trăm hoa đua nở.
Lý Thất Dạ đặt chén rượu, không khỏi nở nụ cười, nhàn nhã nói ra:
- Như ngươi vừa nói, ta là tim đập thình thịch. Như vậy, ta có cưới Diệp cô nương hay không, liên quan gì tới ngươi?
Bán Nguyệt công chúa hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Cái này ngươi không cần đi hỏi! Nếu như ngươi lấy Diệp Sơ Vân, ta có thể cho ngươi chỗ tốt, ta có thể đưa ngươi một kiện bảo vật, một bình bảo đan. Ngươi ngẫm lại xem, cái sự tình nhất tiễn song điêu này sao lại không làm đây?
- Ta hiểu được.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Bán Nguyệt công chúa, nở nụ cười, nói ra:
- Nhất định là nam nhân ngươi ưa thích lại thích Diệp cô nương, cho nên, ngươi là hận không thể để Diệp cô nương gả cho ta, như vậy, nam nhân ngươi ưa thích liền chết ý niệm kia, ngươi liền có cơ hội thượng vị đúng không.
- Lắm miệng!
Bán Nguyệt công chúa biến sắc, quát lạnh nói.
Lý Thất Dạ lạnh lùng lườm nàng một chút, nói ra:
- Nhớ kỹ, là ngươi cầu ta, không phải ta cầu ngươi, là chính ngươi đưa tới cửa!
- Ngươi….
Bán Nguyệt công chúa sắc mặc nhìn không tốt, không khỏi nhìn hằm hằm Lý Thất Dạ, nhưng, nàng vẫn là hít thở một cái thật sâu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, nói ra:
- Ngươi có muốn lấy hay không!
- Chuyện này không liên quan tới ngươi.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói ra.
Trong nội tâm Bán Nguyệt công chúa tức giận đến không nhẹ, nhưng, nàng vẫn là nhịn xuống, nói ra:
- Lý Thất Dạ, đây đối với ngươi mà nói là cơ hội trời cho. Nếu như ngươi lấy Diệp Sơ Vân, ta có thể chuẩn bị cho ngươi một phần hậu lễ. Có một phần hậu lễ như thế làm sính lễ, đối với ngươi mà nói, vậy liền xứng với Diệp Sơ Vân. Ngươi lấy Diệp Sơ Vân, cũng sẽ để ngươi cả đời hưởng dụng không hết.
- Được rồi, ta minh bạch tâm tư của ngươi.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
- Bất quá, sự tình của ta không cần ngoại nhân đến quan tâm, huống chi là ngươi, mời trở về đi.
Sắc mặt Bán Nguyệt công chúa không khỏi lạnh lẽo, nàng làm công chúa Bán Nguyệt Huyết tộc, hôm nay có thể tới cùng Lý Thất Dạ luận chuyện như vậy đã là đầy đủ khiêm tốn hạ mình, Lý Thất Dạ lại còn không bán thể diện của nàng!
- Lý Thất Dạ, ta cùng ngươi bàn điều kiện, đó là ta để mắt ngươi.
Bán Nguyệt công chúa lạnh lùng nói ra:
- Nếu không, ngươi không thể nhảy nhót tưng bừng ngồi ở chỗ này!
Đối với Bán Nguyệt công chúa uy hiếp, Lý Thất Dạ không khỏi híp con mắt một cái, nở nụ cười nói:
- Thế nào, mềm đến không được, tới cứng đúng không?
Bán Nguyệt công chúa lạnh lùng nói ra:
- Ngươi đã biết Huyết Ma tộc, vậy liền hẳn phải biết Huyết Ma tộc chúng ta cường đại, cũng cần phải biết Bán Nguyệt Huyết tộc ta cường đại!