Lý Thất Dạ cùng Trần Bảo Kiều các nàng lại trở về vùng rừng rậm kia, bọn hắn tiến nhập chỗ sâu nhất trong rừng rậm, ở nơi đó, có một động phủ rất lớn, trong động phủ có một cái ao.
Trong ao lớn đựng đầy chất lỏng như màu hổ phách, chất lỏng này tản ra mùi rượu để cho người ta thèm chảy nước miếng, tựa hồ, trước mắt là tiên tửu.
Lý Thất Dạ một bước bước vào trong ao lớn, cả người thoải mái ngâm mình ở trong ao, thoải mái đến không khỏi thở ra một hơi thật dài. Sau đó nhìn Lý Sương Nhan các nàng, cười nói ra:
- Tất cả vào đi, thứ này đối với các ngươi có lợi rất lớn.
- Đây là cái gì?
Trần Bảo Kiều không khỏi nhìn lấy quỳnh tương ngọc dịch trong ao hỏi.
Lý Thất Dạ cả người ngâm mình ở trong nước hồ, nói ra:
- Ngươi có thể nói nó là Ma tửu, nếu như ngươi ngâm mình ở nơi này, thả ra đạo tâm của ngươi, nó sẽ gột rửa ma khí trong đó.
- Chúng ta mới không có ma khí đây này.
Trần Bảo Kiều hé miệng, cười khẽ nói.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Ta nói tới ma khí, không phải chỉ loại ma khí ở Ma Giới này, chuẩn xác hơn tới nói, chỉ là trong lòng các ngươi tích tâm ma chi khí. Mỗi người ở thời điểm tu luyện, kiểu gì cũng sẽ sinh qua sân niệm, kiểu gì cũng sẽ thất bại qua, kiểu gì cũng sẽ cao ngạo qua. . . hết thảy tâm tình tiêu cực liền sẽ tích lũy trong đạo tâm của ngươi.
- Không có người nào có thể nói có được một khỏa đạo tâm chân chính hồn nhiên ngây thơ, dù sao, tu sĩ chúng ta sống tháng năm dài đằng đẵng, không ai có thể bảo trì một khỏa xích tử chi tâm, cho nên, trong lòng mỗi người đều có tâm ma cấu khí.
Lý Thất Dạ nói ra:
- Mà ở trong Ma tửu, có thể gột rửa đạo tâm của ngươi, mặc dù nó không cách nào hoàn toàn rửa sạch cấu khí trong lòng ngươi, nhưng, có thể để đạo tâm của ngươi càng thêm thuần túy, đối với các ngươi có lợi thật lớn.
Tâm ma, đây là đồ vật mà tu sĩ đều phải đối mặt, có ít người tu luyện tới trình độ nhất định, sẽ phải gánh chịu tâm ma của mình phản phệ, đặc biệt là người lấy chân mệnh thề, một khi vi phạm lời thề của mình, cái này sẽ rất dễ dàng nhận tâm ma phản phệ, một khi bị tâm ma phản phệ, tuyệt đại đa số người là thân tử đạo tiêu.
- Xích tử chi tâm.
Mai Tố Dao không khỏi chậm rãi nói ra:
- Thế gian thật không có xích tử chi tâm sao?
- Đối với tu sĩ chúng ta mà nói, ở trên ý nghĩa nghiêm ngặt, là không có.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Nhưng mà, nếu như từ nghĩa hẹp mà nói, có lẽ có, nhưng, vạn cổ đến nay, lác đác không có mấy.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cũng không khỏi trong lúc nhất thời thất thần, nếu như nói, thế gian thật có xích tử chi tâm, như vậy Ma Cô tính một cái.
Một lát sau, Lý Thất Dạ lấy lại tinh thần, vỗ vỗ quỳnh tương ngọc dịch trong ao, cười nói ra:
- Được rồi, tất cả vào đi.
Trần Bảo Kiều cùng Lý Sương Nhan tốt một chút, các nàng đều là mặt đỏ lên, sau đó cũng bước vào trong ao, cả người ngâm ở bên trong quỳnh tương ngọc dịch.
Trên mặt Mai Tố Dao hoàn mỹ không một tì vết cũng nhiễm lên màu hồng nhàn nhạt, nhưng, nàng cũng tự nhiên hào phóng bước vào trong ao, cả người ngâm mình ở trong đó.
Bạch Kiếm Chân do dự một chút, cuối cùng, nàng cũng lạnh lùng bước vào, cả người ngâm ở trong ao.
Khi quỳnh tương ngọc dịch ướt đẫm y phục của các nàng, đây thật là bại lộ đường cong khe rãnh mê người của các nàng, trong lúc nhất thời, xuân quang nở rộ, toàn bộ động phủ tràn đầy xuân sắc, mười phần mê người.
Một màn trước mắt, tuyệt đối là để cho người ta nhiệt huyết dâng trào, để cho người ta vì đó tim đập thình thịch.
Lý Thất Dạ nhìn lấy những đường cong khe rãnh mỹ lệ vô cùng dưới nước kia, luận dáng người, Trần Bảo Kiều tốt nhất, sau đó là Bạch Kiếm Chân.
Bạch Kiếm Chân một thân kiếm bào rộng rãi, khi toàn thân nàng ướt đẫm, mới khiến cho người phát hiện, thân hình của nàng gần với Trần Bảo Kiều, bộ ngực đầy đặn cao ngất, mông đẹp tròn trịa, hai chân thon dài, nhẹ nhàng nắm eo thon. . . Có chút ít gợi cảm.
Trần Bảo Kiều cũng không cần nói, nàng là vưu vật trời sinh, thân hình của nàng tuyệt đối là để cho người ta nhiệt huyết sôi trào, lấy dáng người mà nói, chỉ sợ không người có thể cùng Trần Bảo Kiều so sánh, gợi cảm vũ mị, bốn chữ này ở trên người nàng là thể hiện ra tận cùng.
- Nhìn cái gì…
Gặp Lý Thất Dạ nhìn lấy các nàng, Trần Bảo Kiều không khỏi hờn dỗi một tiếng nói ra.
Lý Thất Dạ chỉ là cười một tiếng, nhàn nhã nói:
- Đồ vật mỹ lệ, là dùng để thưởng thức, lại nói, ta đây không phải không liếc không nhìn sao?
Lời này để các nàng Lý Sương Nhan cũng không khỏi buồn bực, đều nhao nhao trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ một chút.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, sau đó nằm ngang, ngâm ở bên trong quỳnh tương ngọc dịch, nói ra:
- Buông ra đạo tâm của mình, như băng tuyết tan rã, hết thảy phiền não, hết thảy cấu khí, đều tùy nó đi thôi.
Các nàng Lý Sương Nhan đều nhao nhao ngâm ở trong đó, buông ra đạo tâm, chậm rãi để quỳnh tương ngọc dịch gột rửa lấy đạo tâm của mình.
Lý Thất Dạ nhắm hai mắt lại, để quỳnh tương ngọc dịch gột rửa lấy. Đối với đạo tâm của Lý Thất Dạ mà nói, coi như là tiên thủy cũng tẩy không hết, nhưng mà, thời điểm quỳnh tương ngọc dịch chảy xuôi mà qua, hết thảy đều trở nên mờ ảo như vậy, hết thảy đều trở nên xa xôi như vậy.
Tựa như hắn nằm ở trên mây trắng, gió mát nhè nhẹ, trời xanh xanh biếc, rời xa huyên náo, rời xa hồng trần, tựa hồ. Đây hết thảy đều trở nên không trọng yếu.
Lý Thất Dạ đang ngủ say, hắn rất muốn ngủ một giấc, không có tính toán, không có giết chóc, không có phụ trách. Không có hết thảy qua lại. . . Hắn muốn dạng ngủ say bất tỉnh này.
Cũng không biết qua bao lâu, có người nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương của hắn, là ôn nhu như vậy, là tự nhiên như vậy.
Lý Thất Dạ mở mắt một chút, là Mai Tố Dao, sau đó hắn nhắm lại hai mắt, lúc này, Mai Tố Dao là ôn nhu như vậy, là tinh tế tỉ mỉ như vậy, nàng làm đệ nhất mỹ nữ, không có nửa tia yếu ớt, lộ ra đặc biệt hiền lành.
Thời gian, tựa hồ trở nên dài dằng dặc, thiên địa, trở nên yên tĩnh như vậy, tựa hồ, ở thời điểm này, hết thảy đều trở nên không trọng yếu. Hết thảy đều chìm đắm trong cái an bình này.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên Lý Thất Dạ mở hai mắt ra, ánh mắt sáng chói, lập tức đứng lên, chậm rãi nói ra:
- Tới.
- Ai…
Trong nháy mắt, Bạch Kiếm Chân cảnh giác lên, nói ra.
- Thiên Khí Ma Vương…
Lý Thất Dạ đứng lên, đi ra ao nước, nói ra:
- Chúng ta đi, đi gặp hắn một hồi.
Trần Bảo Kiều các nàng đều nhao nhao đứng lên, trong lúc nhất thời, các thân thể linh lung khêu gợi đều ở trước mắt Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ không khỏi cẩn thận chìn vài lần, cái này khiến các nàng Mai Tố Dao cực kỳ thẹn thùng.
Lý Thất Dạ mang theo Mai Tố Dao các nàng rời đi rừng rậm. Rốt cục, bọn hắn leo lên một ngọn núi. Ở phía trên ngọn núi này, có một ngôi miếu cổ, miếu cổ này vốn có ma sĩ trấn thủ, nhưng mà, sau khi Lý Thất Dạ đến, hắn khoát tay chặn lại, ma sĩ không rên một tiếng, quay người liền rời đi.