Mai Tố Dao không khỏi cười khổ một cái, nói ra:
- Thứ này, ta cũng chỉ là nghe qua trong truyền thuyết, truyền thuyết trong một ít cổ tịch, người thực sự được gặp nó, ở trong ghi chép cũng không có. Vạn Thế Thụ, ngươi có thể xưng nó là Trường Sinh Thụ, trên thế gian, là đồ vật duy nhất có thể so sánh với Trường Sinh Thảo, ngoại trừ Trường Sinh Thảo, không còn có cái gì so với nó có thể trường sinh.
- Trường Sinh Thảo...
Nghe nói như thế, Lý Sương Nhan không khỏi giật nảy cả mình, nói ra:
- Trong truyền thuyết một trong Cửu Đại Thiên Bảo!
Liên quan tới Trường Sinh Thảo, nàng nghe Lý Thất Dạ đề cập qua.
- Đúng, chính là nó.
Mai Tố Dao nói ra:
- Truyền thuyết Trường Sinh Thảo có thể khiến người ta trường sinh, Vạn Thế Thụ cũng có thể để cho người ta trường sinh.
- Có chênh lệch rất lớn.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Nếu như ngươi có thể có được Trường Sinh Thảo, có thể hiểu huyền diệu chân chính của nó, không giống như một ít trường sinh, cần khốn ở một chỗ, có quá nhiều cực hạn, nếu như ngươi chính thức có được Trường Sinh Thảo, chân chính hiểu bí mật trường sinh của nó, như vậy, ngươi có thể chân chính trường sinh bất tử! Bất luận như thế nào, đều không chết được, trừ khi ngươi mất đi Trường Sinh Thảo.
Nghe được lời như vậy, các nàng Lý Sương Nhan cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh, trường sinh bất tử, đây là tất cả mọi người truy cầu cho tới nay, coi như là Tiên Đế, cũng đã từng truy cầu qua trường sinh, nhưng mà, ở trong truyền thuyết, từ xưa tới nay chưa từng có ai chân chính trường sinh qua.
- Vậy Vạn Thế Thụ thì sao?
Mai Tố Dao không khỏi hỏi.
Lý Thất Dạ nhìn gốc cây già bị bẻ gãy trước mắt này, nói ra:
- Vạn Thế Thụ cũng có thể để cho người ta trường sinh, nhưng mà, cùng Trường Sinh Thảo so sánh, cuối cùng vẫn là có khoảng cách, ở dưới Vạn Thế Thụ, một ngày nào đó ngươi sẽ chết già. Đương nhiên, một ngày này rất xa xôi. Nhưng mà, Trường Sinh Thảo không giống, coi như thiên địa băng diệt, ngươi cũng có thể sống sót.
- Thế gian, thật sự có trường sinh sao?
Bạch Kiếm Chân tích chữ như vàng cũng nhịn không được hỏi.
- Không biết.
Lý Thất Dạ không khỏi nhìn qua địa phương vô cùng xa xôi, cuối cùng, chậm rãi nói ra:
- Mỗi người đối với trường sinh định nghĩa khác biệt, đối với phàm nhân mà nói, chúng ta có thể sống mấy ngàn năm thậm chí là trên vạn năm, như vậy, đây chính là trường sinh. Đối với tu sĩ chúng ta mà nói, những tồn tại sống từ thời đại này đến thời đại khác, đó cũng là trường sinh. . .
- . . . Mà đối với tồn tại sống thật lâu mà nói, có thể sống đến thiên địa sụp đổ, đó mới là trường sinh, đối với người có thể sống đến thiên địa sụp đổ mà nói, vạn thế diệt, thiên địa hủy, y nguyên có thể sống sót, đó mới là trường sinh. Trường sinh, là cái gì, không có ai biết.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Các nàng Lý Sương Nhan nghe được lời như vậy, cũng không khỏi thất thần, trường sinh, đối với các nàng mà nói, quá xa vời, bởi vì các nàng còn trẻ, còn không cảm giác được áp lực già yếu.
Mà đối với tu sĩ huyết khí đã suy kiệt, đặc biệt là hạng người vô địch, trường sinh liền thành truy cầu duy nhất của bọn hắn.
- Được rồi, ta muốn động thủ cứu gốc Vạn Thế Thụ này.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt nói.
- Có thể cứu sao?
Lý Sương Nhan nhìn gốc Vạn Thế Thụ trước mắt, không khỏi nói ra.
- Nếu như nói, không có Thái Nhất Sinh Thủy, vậy liền phiền toái, đại phiền toái, cần rất nhiều thủ đoạn nghịch thiên.
Lý Thất Dạ lộ ra tiếu dung, nói ra:
- Nhưng mà, có Thái Nhất Sinh Thủy, vậy liền đơn giản.
Cuối cùng, không cần Lý Thất Dạ phân phó, các nàng Lý Sương Nhan đem lão nhân thấp bé an táng ở trong phế tích, vì hắn lập xuống mộ bia không tên, các nàng không biết lão nhân này tên gì, không biết hắn lai lịch thế nào.
Bất quá, sau khi lập xuống mộ bia, Lý Thất Dạ tự tay khắc xuống bốn chữ... Cơ Giới chúa tể.
- Cơ Giới chúa tể...
Mai Tố Dao cũng không khỏi lầm bầm nói ra:
- Đây là tồn tại như thế nào a?
Nàng học thức uyên bác, nhưng mà, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua xưng hô như vậy.
- Một tồn tại đã từng chúa tể hết thảy.
Lý Thất Dạ chỉ nói một câu như vậy, không nguyện ý lại nói nhiều lai lịch của lão nhân này.
Trở lại trên đài cao, Lý Thất Dạ mở ra mệnh cung, Bích dược điền cùng Thần thổ hiển hiện, ở thời điểm này, Tiên Thương Thược Dược, Sâm Tổ, Nhất Dương Đằng... các loại tiên dược đều nhao nhao nhảy xuống.
- Ừm...
Nhất Dương Đằng ngửi một cái, giật mình nhìn lấy cây già bị bẻ gãy, nói ra:
- Đây là tiên thụ gì, vậy mà huyền diệu như thế.
- Tuyệt đối là loại trường sinh.
Sâm Tổ cũng vây quanh cây già bị bẻ gãy dạo qua một vòng, kết luận nói.
- Vạn Thế Thụ.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
- Ta muốn đem nó từ trong cõi chết cứu về, cho nên cần các ngươi dốc toàn lực tương trợ.
- Má ơi, đây là lão tổ tông của tiên dược thần thảo, chỉ có Trường Sinh Thảo mới trên nó.
Dược Đạo Kê cũng không khỏi quát to một tiếng, bất khả tư nghị nói ra.
- Má ơi, có đồ vật tốt như vậy, kia đơn giản là phát đại tài.
Luân Hồi Thiên Hồn Đằng cũng không khỏi nước bọt chảy ròng nói.
Nhìn lấy nhiều Tiên dược như vậy, Bạch Kiếm Chân cũng nghẹn họng nhìn trân trối, đây đối với nàng mà nói, thật sự là quá bất khả tư nghị, coi như là đế thống tiên môn có thể có được một gốc tiên thảo cũng đã rất đáng gờm rồi, hiện tại Lý Thất Dạ vậy mà có nhiều tiên dược thần thảo như vậy, đây quả thực là để thiên hạ ghen ghét.
Mai Tố Dao cũng chỉ là nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hiện tại Lý Thất Dạ có được thứ gì, nàng cũng không kinh ngạc.
Về phần Lý Sương Nhan, Mai Tố Dao, các nàng không phải ngày đầu tiên đi theo công tử gia, đối với dạng sự tình này, các nàng đều đã chết lặng.
- Được rồi, không cần nói nhiều, chúng ta động thủ đi.
Lý Thất Dạ phân phó bọn người Sâm Tổ nói.
- Không có khả năng, nó đã sắp hao hết sinh mệnh lực của mình, nó ở thật lâu trước đó liền bị trọng thương, người đánh nó là Đế cấp thậm chí là lão thiên gia, cái này căn bản trị không được. Đổi lại tiên dược thần thảo khác đã sớm chết, nó là Vạn Thế Thụ, mới có thể sống đến bây giờ.
Tiên Thương Thược Dược cẩn thận chẩn đoạn Vạn Thế Thụ, liền hạ kết luận.
- Có nó, mọi chuyện đều dễ xử lý.
Lý Thất Dạ lấy ra Thái Nhất Sinh Thủy, chậm rãi nói.
- Thái Nhất Sinh Thủy a, chỉ là truyền thuyết.
Nhìn thấy vật trong tay Lý Thất Dạ, chúng tiên dược thần thảo cũng không khỏi nước bọt chảy ròng.
Lý Thất Dạ tế ra Vạn Lô Thần, hỏa đỉnh vậy mà hóa thành nước chảy, trong nháy mắt chảy vào dưới mặt đất, phân phó nói ra:
- Thược ược xem bệnh cho nó, Sâm Tổ bổ khí, Thiên Hồn Đằng ổn định nó cho ta, để tránh có xuất hiện thương tích mới. Dược Đạo Kê xới đất, mở rễ cây. . .
Đạt được Lý Thất Dạ phân phó, chúng tiên dược thần thảo đều nhao nhao làm việc lu bù lên, không dám có chút chậm trễ.