- ... Không có lão sư, ta cái gì cũng không phải, ta chỉ là một nha đầu đần không biết cái gì. Không có lão sư vĩnh viễn không buông bỏ, trong năm tháng dài dằng dặc tu luyện Trường Sinh Thể dài ta không thể tiếp tục kiên trì. Bởi vì có lão sư, ta đi thẳng tiếp tục, bởi vì đó là do lão sư chưa từng buông tha, ta lại có lý do gì buông tha bản thân mình?
Nói đến đây khóe mắt của nàng đã ẩm ướt, nước mắt với tồn tại vô địch như nàng, đương thời có thể hoành kích Tiên Đế là rất khó được, nhưng mà nàng ghé vào đùi Lý Thất Dạ như tiểu nữ hài.
- Nha đầu ngốc, không cần phải khóc.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho nàng, nói:
- Đại đạo nhiều gian khó, chúng ta luôn cần đương đầu đủ loại khó khăn.
Ma Cô tươi cười, nụ cười bình thường nhưng lại rất tươi đẹp, nước mắt trên khóe mắt giống như sương sớm trên hoa mai, là xinh đẹp như thế, thanh trần thoát tục như tiên hoa.
Ma Cô nắm tay Lý Thất Dạ, nghênh tiếp ánh mắt Lý Thất Dạ, vô cùng kiên định, nói ra:
- Huyết chiến, sinh tử đối với ta mà nói có là cía gì? Lão sư cho ta thế giới, có lão sư thì có thế giới. Lão sư nói an bình, nói tường hòa, tất cả đều là vì có lão sư ở bên cạnh ta.
Lý Thất Dạ trầm mặc, cuối cùng nhất nhẹ nhàng thở dài một hơi, hắn nói:
- Đi cho tới hôm nay, ngươi đã không phải là tiểu nữ hài năm đó, ngươi đã là tồn tại hoành kích cửu thiên thập địa, ngươi có thể hoành kích tất cả tồn tại trên thế gian, ngươi có quyền lực quyết định con đường tương lai của mình. Hôm nay Trường Sinh Thể đã thành, ngươi có thể lựa chọn làm theo suy nghĩ bản thân, ngươi có thể lựa chọn nhân sinh ngươi muốn. Ta không thể giống như trước kia hy vọng ngươi vẫn tiếp tục tu luyện, vẫn ngủ say.
- Quyền quyết định trong tay ngươi, không do ta, ngươi lớn lên, ngươi đã vô địch, ngươi như diều hâu, ngươi có thể dang cánh bay lượn cửu thiên, ưng kích trời cao, tất cả do ngươi, tùy tâm mà làm.
Nói xong Lý Thất Dạ lại chỉ vào ngực của mình.
Ma Cô tươi cười, nụ cười rất rực rỡ, không cách nào dùng bút mực để hình dung.
- Có lão sư thì có ta.
- Đại đạo dài đằng đẵng, hy vọng chúng ta có thể đi tiếp, đi tới tận cùng thế giới, một ngày nào đó chúng ta sẽ có được đáp án.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Ma Cô nắm chặc tay Lý Thất Dạ, không nói gì thêm, đối với nàng mà nói, nàng đã có đáp án, nàng đã có được tất cả.
Đúng như nàng nói, nàng đã có được cả thế giới.
Trong mấy ngày này, Tẩy Nhan Cổ Phái có thể nói là khách đông đảo, không chỉ rất nhiều địa giáo cương quốc ở gần tới bái phỏng Tẩy Nhan Cổ Phái, có thỉnh tội Tẩy Nhan Cổ Phái, có từ trung tâm vực thậm chí là cả Nhân Hoàng Giới, đều có rất nhiều đại giáo cương quốc, thậm chí đế thống tiên môn tặng lễ, muốn kết giao với Tẩy Nhan Cổ Phái.
Vào lúc này, uy danh Tẩy Nhan Cổ Phái thái thịnh không ai có thể sánh bằng, thiên hạ có nhiều đại giáo cương quốc muốn giao hảo Tẩy Nhan Cổ Phái.
Đương nhiên những đại giáo cương quốc này muốn gặp Lý Thất Dạ, căn bản đây là chuyện không có khả năng, Lý Thất Dạ cũng không tiếp khách.
Nhưng mà có khổ chỉ là Cổ Thiết Thủ, Tô Ung Hoàng không có mặt, Tẩy Nhan Cổ Phái do hắn làm chủ, đương nhiên chưởng chấp Tẩy Nhan Cổ Phái cũng có chọn những người khác, như Lý Sương Nhan, như Trần Bảo Kiều, đáng tiếc các nàng không quan tâm tục sự, cũng không có hứng thú, các nàng chỉ thích tu hành.
Cổ Thiết Thủ xem như là người có năng lực, nhưng mà Tẩy Nhan Cổ Phái cuối cùng đã xuống dốc, hắn khuyết thiếu tự tin liên hệ với đế thống tiên môn, cho nên hắn không thể không thỉnh giáo Lý Thất Dạ.
Cổ Thiết Thủ ôm một đống lớn bái thiếp nhìn Lý Thất Dạ thỉnh giáo, nói ra:
- Không ít đế thống tiên môn muốn thành lập quan hệ ngoại giao với Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta, không biết nên quyết định thế nào?
Đối với chuyện này, Lý Thất Dạ nhìn cũng không thèm nhìn, cười lên, nói ra:
- Ngươi xử lý như với đại giáo cương quốc bình thường là được, không nhất định bởi vì bọn họ là đế thống tiên môn thì phải quan tâm nhiều.
- Ách --
Cổ Thiết Thủ không phản bác được, đối với bất kỳ môn phái truyền thừa nào, đều dùng thiết lập quan hệ ngoại giao với đế thống tiên môn làm vẻ vang, nhưng mà Lý Thất Dạ căn bản không đặt trong lòng.
- Nếu có cái gì không rõ thì ngươi có thể đi thỉnh giáo Thiên Huyền lão nhân.
Lý Thất Dạ nhìn qua Cổ Thiết Thủ, vừa cười vừa nói.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như thế, Cổ Thiết Thủ lúc này mới buông lỏng một hơi, ít nhất Lý Thất Dạ đã chỉ điểm con đường sáng cho hắn.
- Chưởng môn đâu rồi?
Lý Thất Dạ hỏi thăm. Vào lúc đại nạn xảy ra, Tô Ung Hoàng không có mặt trong Tẩy Nhan Cổ Phái.
- Chưởng môn quay trở lại Tô gia, chưởng môn trước khi rời đi từng giao phó với ta, nàng nói lần này quay về Tô gia chính là vì việc tư, ngắn thì một năm nửa năm, lâu là có khả năng ba năm năm, thậm chí là mười năm tám năm sẽ quay trở lại Tẩy Nhan Cổ Phái, cho nên trước khi rời đi nàng đã bàn giao thỏa đáng.
Nghe được lời này, Lý Thất Dạ nhíu mày suy nghĩ, hắn biết rõ Tô Ung Hoàng không phải loại người dễ dàng buông bỏ tông môn mà rời đi, huống chi đây là thời gian đại nạn hàng lâm.
- Chưởng môn có nói ra chuyện gì không?
Lý Thất Dạ hỏi.
Cổ Thiết Thủ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Không biết, chưởng môn chưa nói, nhưng mà lúc chưởng môn rời đi, nàng thậm chí trịnh trọng, hẳn đây không phải việc nhỏ.
- Chuyện Tô gia.
Lý Thất Dạ trầm ngâm một chút, Tô gia chân trời xa xăm, không hiện nhân thế, bọn họ không có khả năng có địch nhân bên ngoài, đã không phải tranh đấu thì có thể là chuyện gì khiến Tô Ung Hoàng buông đại nhậm Tẩy Nhan Cổ Phái, muốn rời khỏi Tẩy Nhan Cổ Phái trong thời gian ngắn?
Thời điểm Lý Thất Dạ trầm ngâm, Cổ Thiết Thủ do dự trong chốc lát, há miệng muốn nói, nhưng, lại im lặng, hắn có một vấn đề nhưng lại không dám hỏi.
Cổ Thiết Thủ thần thái như vậy Lý Thất Dạ nhìn vào trong mắt, cười nói:
- Trưởng lão, ta và ngươi không phải người ngoài, có việc gì cứ nói đi.
Cổ Thiết Thủ gượng cười vài tiếng, thần thái xấu hổ, hắn chà xát tay, cười nói:
- Hiền chất, cái kia, cái kia, cái này, cái này, vấn đề là như vậy, a, a, a, chư lão trong tông môn, bọn họ, bọn họ đều rất ngạc nhiên, cho nên, cho nên, cho nên nhờ ta hỏi thăm...
Chuyện này Cổ Thiết Thủ cũng không biết nên nói như thế nào cho tốt, bởi vì chuyện này không tiện mở miệng.
- Cổ trưởng lão cứ nói đi.
Lý Thất Dạ cười lên hỏi.
Cổ Thiết Thủ hít thở sâu một hơi, bình tĩnh tâm thần, nhìn qua Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói ra:
- Hiền chất, ngươi là hậu đại của Tiên Đế tổ sư sao?
- Trưởng lão và chư lão trong tông liên tưởng quá nhiều rồi.
Nhìn thấy thần thái Cổ Thiết Thủ, Lý Thất Dạ biết rõ Cổ Thiết Thủ đang nghĩ cái gì, cười ha hả nói ra.
Cổ Thiết Thủ cười khan một tiếng, chà xát tay, nói ra:
- Cái này, cái này, chư lão cho rằng hiền chất là hậu đại của Tiên Đế tổ sư, hoặc là đế tử phong ấn tại hậu thế.