Cô gái này che đậy dung nhan, che đậy chân thân, làm cho không người nào nhìn rõ mặt của nàng, thời điểm nàng cưỡi hải mã xuất hiện, vô thanh vô tức giống như u linh, thậm chí không có người nào phát hiện nàng đã tới.
Nếu như không phải có Lý Thất Dạ nhìn thấy, chỉ sợ cô gái này đã leo lên đảo lúc nào thì không ai biết.
Cô giá gái này cưỡi hải mã, tuy nhìn thì vô thanh vô tức, nhưng mà, tốc độ cực nhanh, lập tức lao tới bên người Lý Thất Dạ.
- Lên ngựa.
Nữ tử cưỡi hải mã đi tới bên người Lý Thất Dạ, nhìn Lý Thất Dạ nói ra. Nàng cố ý che đậy chân thân của mình, làm cho không người nào có thể nghe ra giọng của nàng.
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn qua nữ tử cưỡi hải mã, nhàn nhã cười nói:
- Tại sao phải lên ngựa?
Nữ tử không nói hai lời, giơ tay ôm lấy Lý Thất Dạ, lập tức kéo Lý Thất Dạ lên ngựa, để Lý Thất Dạ ngồi trước mặt nàng.
- Thú vị!
Lý Thất Dạ ngồi trên lưng hải mã cũng không có phản kháng, chỉ cười lên mà thôi.
Nữ tử không nói lời nào, hải mã quay đầu, liền kín đáo bơi vào biển sâu, muốn định chạy ra ngoài.
- Chạy đi đâu --
Nhưng mà, hải mã còn chưa tới gần biển, một bóng dáng lao theo, là Diệp Tiểu Tiểu, Diệp Tiểu Tiểu vào thời điểm này bỗng nhiên xuất hiện, chân đạp hoa tươi tiến về phía trước.
Diệp Tiểu Tiểu vừa ra tay chính là bất ngờ, nghe âm thanh "Tư" một tiếng, mặt biển đã đóng băng, còn độ cực nhanh, làm cho người ta líu lưỡi.
Nữ tử vừa thấy nước biển bị băng phong, cũng không ngừng lại, cưỡi hải mã vượt qua hư không, giống như tia chớp bay qua bên kia.
- Nữ yêu nữ này cũng dám đoạt nam nhân của ta, đúng là tìm chết!
Diệp Tiểu Tiểu rất nóng tính, quát một tiếng, chân đạp dây mây, tốc độ như tia chớp đuổi theo hải mã.
Diệp Tiểu Tiểu quát một câu, lại ra tay lần nữa, chỉ nghe "Ông" một tiếng, chỉ thấy một cây liễu lớn xuất hiện, từng cành liễu lao thẳng tới trói nữ tử trên hải mã.
Nhưng mà nữ tử trên hải mã cũng không phải người lương thiện gì, nàng quát một tiếng và phất tay, ngọc chưởng đánh một chiêu sinh ra tiếng nổ lớn, cả biển cả bị đóng băng lập tức xuất hiện băng long dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía cành liễu.
Nghe được tiếng "Ba" một tiếng, cành liễu và băng long va chạm với nhau, trong thời gian ngắn không phân ra thắng bại.
Trong thời gian cực ngắn đó, hải mã đột nhiên nhảy lên, nó giống như sao băng lao đi, không gian như bị đảo ngược, chỉ một thoáng đã vượt qua mấy ngàn vạn dặm.
Hải mã nhảy lên lập tức vượt qua không gian, làm cho Lý Thất Dạ đang ngồi trên hải mã cũng phải khen một tiếng, nói ra:
- Thần tuấn, đây là ngàn dặm mới tìm được một thần mã.
Hải mã tiến lên đã kéo giãn khoảng cách với Diệp Tiểu Tiểu, tuy dây mây của Diệp Tiểu Tiểu tốc độ đã nhanh tới cực hạn, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể đuổi theo hải mã.
Vào lúc này nước biển dưới thân hải mã đã đóng băng, nó lập tức nhào vào biển cả, vô thanh vô tức lẻn vào đáy biển.
Sau khi hải mã tiến vào đáy biển, nữ tử lập tức che đậy tất cả khí tức, che đậy tất cả tung tích, không hề nghi ngờ, cô gái này đến có chuẩn bị.
Tới dưới đáy biến, hải mả lại nhảy lên, lần nhảy lên này còn cao hơn lần nhảy trước, nước biển thành môi giới xuyên qua hư không hoàn mỹ nhất của nó, khiến nó lập tức vượt qua vùng biển này tới vùng biển khác, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta líu lưỡi.
- Yêu nữ không biết xấu hổ, đừng cho bổn tiểu thư bắt được, nếu không cho ngươi đẹp mắt, lại dám đoạt nam nhân với bổn tiểu thư.
Thời điểm Diệp Tiểu Tiểu đuổi theo thì mất dấu, nàng dậm chân một cái, oán hận nói.
Tại một nơi nào đó trên Bích Dương Hải, tại chỗ này có vách đá sừng sững, cũng có đá ngầm và san hô, càng có khe rãnh biển sâu, sau khi nước chảy vào khe rãnh thì sinh ra tiếng nổ ầm ầm, có nước biển như thác nước chảy thẳng xuống, cũng có nước biển như vật lộn với đá ngầm, càng là có nước biển chuyển động tuần hoàn chung quanh, vờn quanh vách đá như hình thành vòng xoáy.
Vùng biển này có thể nói là hiểm địa, tu sĩ bình thường thậm chí không thể tới nơi này.
Trên vách đá này nghe tiếng "'Rầm Ào Ào'" vang vọng.
Lúc này hải mã mang theo hai người lao tới, hai người này đương nhiên là Lý Thất Dạ và nữ tử thần bí kia.
Hải mã bò lên trên vách đá, nhìn qua toàn cảnh hải vực này. Ở chỗ này gió biển thổi mạnh, hơi nước bay lên không, khắp nơi có nước biển lao nhanh xuống rãnh. Cảnh tượng nơi này rất quỷ bí giống như quỷ phủ thần công, con người chẳng thể tạo thành nổi.
Cưỡi hải mã, gió biển thổi, Lý Thất Dạ đầy khoan thai, hắn tựa vào bộ ngực sữa đẩy đà, nhìn qua cảnh biển làm người ta thích ý.
Nữ tử thần bí bị Lý Thất Dạ gối lên bộ ngực sữa cũng chẳng tốt tính, lạnh lùng nói:
- Hiện tại nên xuống đi.
Lý Thất Dạ vẫn tự tại, bất vi sở động, đầu vùi vào khe rãnh, tự tại mà hưởng thụ, cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Tiểu nữ nhân, muốn có được thứ gì thì phải trả giá. Ngươi cảm thấy ta chiếm tiện nghi của ngươi, trên thực tế là ngươi chiếm tiện nghi của ta, nếu như ta không muốn, ngươi cũng không thể mang ta đi.
Lý Thất Dạ nói như vậy làm nữ tử thần bí im lặng. Lời này quá hung hăng càn quấy và tự kỷ bá đạo.
Nữ tử thần bí lạnh lùng nhảy xuống hải mã, đứng trên vách đá nhìn qua cảnh biển nơi đây, nàng trầm mặc, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Mà Lý Thất Dạ thì tự tại ngồi trên hải mã, nhắm mắt lại hưởng thụ gió thổi qua. Qua thật lâu hắn mới thì thào nói:
- Hương vị Thiên Linh Giới luôn làm người ta quyến luyến.
Lúc này nữ tử thần bí mới lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, nói:
- Ngươi cũng nên nói tình huống của ngươi một chút.
Thời điểm này Lý Thất Dạ mở to mắt, nhìn qua nữ tử thần bí, cười lên và nói:
- Tiểu nữ nhân, ngươi muốn thương lượng cái gì với ta sao, nên xuất ra tư thái đi, nếu như tốt thì ta có thể chỉ cho ngươi con đường sáng.
Nữ tử thần bí tức giận, lạnh lùn lườm Lý Thất Dạ, nói ra:
- Ngươi rất hay tự kỷ sao?
- Tự kỷ?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, chậm rãi nhìn qua nàng, nói ra:
- Tiểu nữ nhân, ta chưa bao giờ biết rõ cái gì gọi là tự kỷ, lại nói ngươi muốn thấy ta đắc chí sĩ diện sao? Nếu như nói muốn sĩ diện, ngươi chưa thấy qua thời điểm ta sĩ diện, thời điểm ta sĩ diện thì tiểu nữ nhân như ngươi chỉ có thể là đứng sang bên cạnh, chư thiên thần ma phải quỳ lạy ta.
Nữ tử thần bí thoáng im lặng, nhìn qua Lý Thất Dạ một hồi lâu, nếu như không phải thấy bộ dáng Lý Thất Dạ vô cùng thanh tỉnh, nàng sẽ hoài nghi mình có bắt lầm người hay không, bắt một tên tâm thần.
- Ngươi không nên dùng ánh mắt đó nhìn ta.
Lý Thất Dạ hưởng thụ gió biển, lười biếng nhìn qua cảnh chung quanh, nói:
- Cẩm Tú Cốc các ngươi cũng chỉ có trình độ này, chút huyết mạch này còn có thể, nhưng mà lại không có cái nhìn đại cục, vẫn một câu nói, Cẩm Tú Cốc không thiếu nhân tài, thiếu chính là người có ánh mắt.