Đế Bá

Chương 205: Lục Đạo Liên Hoa (3)

Trên thân cây đột nhiên sinh ra nhánh cây trắng như ngọc, khiến bọn người Lý Sương Nhan, Đồ Bất Ngữ
đều xem trợn tròn mắt, Quế Liên thụ to lớn này thật sự đã thông thần.

Ngay thời điểm bọn người Lý Sương Nhan há hốc mồm, cuối nhánh cây kia
vậy mà sinh ra nhiều búp hoa, tiếp lấy đóa đóa búp hoa nở rộ, lúc này, mọi người mới nhìn rõ ràng, nhiều búp hoa nở rộ này lại là hoa sen, hoa sen sáu cánh hoa, mỗi một đóa hoa sen đều lớn như mũ rộng vành.

Thời điểm nhiều đóa hoa sen kia nở rộ, đám người ở đây cũng cảm giác
mình phiêu phiêu dục tiên, toàn thân thư thái, ở thời điểm này, đám
người đều cảm giác hoa sen nở rộ có thể cùng đại đạo của bọn hắn hòa
minh, trong đó phản ứng cường liệt nhất liền là Lý Sương Nhan trời sinh
là Bích Thanh thể, lại tu luyện Vô Cấu thể.

Lúc này, cả người Lý Sương Nhan giống như một đạo thánh liên nở rộ,
trong nháy mắt, tiên quang vọt lên, quanh thân nàng tản ra thanh âm đại
đạo, thanh âm đại đạo này rất nhẹ rất nhẹ, nhưng mà, thanh âm đại đạo
nhẹ nhàng này nghe vào trong tai người, lại tựa như thần chung mộ cổ,
xao động lấy trái tim tất cả mọi người.

Ở thời điểm này, Lý Sương Nhan tựa như là trích tiên hạ phàm, tuyệt
thế vô song, lúc này, Lý Sương Nhan tựa như là vạn pháp bất xâm, vạn vật không dính, trong sáng không một hạt bụi, tựa như Chân Tiên trong
truyền thuyết.

Nhìn thấy bộ dáng của Lý Sương Nhan, bất kỳ người nào cũng không khỏi
trở nên động dung, chính Lý Sương Nhan nàng cũng vì đó động dung, bởi vì nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được Vô Cấu thể của mình nhận lấy ích
lợi rất lớn, những hoa sen nở rộ này, quả thực giống như là vì Vô Cấu
thể của nàng mà chế tạo.

- Đây là vật gì, lại cùng thể chất của ta ăn ý như vậy.

Lý Sương Nhan không khỏi trở nên động dung, nếu như thế gian thật có sen này, nàng khẳng định phải thu ở bên người, lấy uẩn dưỡng Vô Cấu thể của mình.

- Lục Đạo Liên Hoa, vô cấu vô ô, chư thiên chi thượng, thanh trạc vô
song, đương nhiên là cùng Vô Cấu thể của ngươi tuyệt phối rồi.

Lý Thất Dạ nói ra.

- Lục Đạo Liên Hoa…

Lý Sương Nhan không khỏi lầm bầm nhớ kỹ cái tên này, đương nhiên, nàng cũng là lần đầu tiên gặp qua dạng hoa sen này.

Lúc này, Lý Thất Dạ bẽ gãy một đóa hoa sen, thời điểm hoa sen bẻ,
nhánh cây trắng như ngọc sinh trưởng trên thân cây kia vậy mà tróc ra, Lý Thất Dạ lấy hoa sen nâng nhánh cây rơi xuống.

Hoa sen nâng nhánh cây, Lý Thất Dạ đưa cho Đồ Bất Ngữ, nói ra:

- Lấy chân hỏa luyện hóa, đem nó luyện thành tro. Nhớ kỹ, hái liên nắm
nhánh, nếu không, liên cốt rơi xuống đất, tất độn thổ mà hóa.

Đồ Bất Ngữ nhớ kỹ lời của Lý Thất Dạ, hai tay nâng lên một chút, lập tức để hoa sen hiện lên, ở trong nháy mắt, hai tay Đồ Bất Ngữ hiện lên diễm hỏa vô cùng thuần thanh, diễm hỏa hóa thành hồng lô, thoáng cái đem hoa sen nhét vào trong đó, luyện hóa thành tro.

Đồ Bất Ngữ hái nhiều đóa hoa sen, nâng nhánh cây, lấy chân hỏa đem nó luyện thành tro.

- Có thể đem chân hỏa của Sinh Mệnh hồng lô luyện được lô hỏa thuần thanh, không thẹn cho Chiến Thần Quyết.

Lý Thất Dạ cũng gật đầu khen.

Đồ Bất Ngữ cũng không có kiêu ngạo gì, hắn tu luyện Chiến Thần Quyết,
đương nhiên biết Chiến Thần Quyết ảo diệu, nếu như hắn không thể luyện
đến loại trình độ này, chính như Lý Thất Dạ từng nói, vậy thật là thẹn
cho thần quyết này.

Lúc này, Lý Thất Dạ lấy ra bình ngọc, lớn quát lên:

- Thánh thủy đến…

Lý Thất Dạ vừa dứt lời, lập tức trời phún phi tuyền, đạo thác này là từ
đỉnh cao nhất của đại thụ phun xuống, rơi thẳng vào trong bình ngọc của
Lý Thất Dạ. Bình ngọc trong tay Lý Thất Dạ không gian không nhỏ, nhưng
mà, thời gian không lâu, bình ngọc chứa đầy ấp.

Thác biến mất, Lý Thất Dạ cũng thu hồi bình ngọc, mà lúc này, Đồ Bất Ngữ cũng đem tất cả hoa sen cùng liên cốt luyện thành tro, lấy bảo hạp chưa đựng.

Ở thời điểm này, Nam Hoài Nhân học bộ dáng của Lý Thất Dạ, liên ngồi ở thân cây trước đó, hai tay hợp thành chữ thập, một bộ lẩm bẩm nói
liên miên.

Lý Thất Dạ một bàn tay quất vào sau gáy của hắn, nói ra:

- Ngươi làm cái gì vậy.

Nam Hoài Nhân cười khan một tiếng, cười hắc hắc nói ra:

- Ta là học Đại sư huynh hướng thần thụ cầu nguyện, thỉnh thần thụ ban
thưởng ta bảo vật. Hắc, ta xem thần thụ này thông thần như thế, nhất
định có thể nghe được cầu nguyện của ta.

Lý Thất Dạ một tay quất vào sau gáy của hắn, trừng hắn một cái, nói ra:

- Coi như thụ này thông thần, cũng không phải ngươi có thể câu thông .

Ngay cả Mạc hộ pháp cũng trừng đồ đệ mình một cái, tức giận trách mắng:

- Ngươi có thể thông thần, cũng không phải là Nam Hoài Nhân.

Dù bị sư phụ của mình quát lên, Nam Hoài Nhân vẫn là mặt dạn mày dày cười hắc hắc.

- Thụ này thông thần.

Lúc này, Lý Sương Nhan đứng ở bên người Lý Thất Dạ, nhìn gốc Quế Liên
thụ khổng lồ trước mắt này, cũng không khỏi trở nên động dung, nhẹ giọng hỏi Lý Thất Dạ:

- Cây này thật Hóa Thần sao?

Lý Thất Dạ nhìn nàng một cái, sau đó nhìn Quế Liên thụ, cuối cùng nói ra:

- Nếu là thế gian có chư thần, nó xem như một tôn, đáng tiếc...

Nói đến đây, Lý Thất Dạ liền không có nói thêm gì nữa.

Nghe được Lý Thất Dạ nói, người ở chỗ này bất luận là Lý Sương Nhan, hay là Đồ Bất Ngữ, hoặc là Ngưu Phấn,… trong nội tâm tất cả mọi người chấn
động, lập tức, ngay cả Nam Hoài Nhân cũng đứng nghiêm thân thể, không
dám làm càn.

Lúc này, đám người nhìn qua Quế Liên thụ trước mắt, không khỏi vì đó
kính sợ! Chư thần, một mực là truyền thuyết, từ thời đại cực kỳ cổ xưa
liền có truyền thuyết. Thời điểm không có người gánh chịu thiên mệnh,
không có người xưng Tiên Đế, liền có truyền thuyết của chư thần.

Đã từng có một câu nói như thế, Tiên Đế chi tiền, chư thần thống thế! Về phần truyền thuyết là thật là giả, không người nào biết, nhưng mà, chư
thần đối với tất cả mọi người mà nói, đều là tồn tại khiến người ta kính úy.

Lý Thất Dạ nói như thế, nếu thế gian có chư thần, nó xem như một tôn.
Nói như vậy, Quế Liên thụ trước mắt có thể sánh vai chư thần, coi như
thế gian không có chư thần, nó cũng đáng sợ đến khiến người kinh hãi.

Trước đó, Cổ Thiết Thủ cùng rất nhiều đệ tử cũng chỉ coi Quế Liên thụ là một cây đại thụ vô cùng lớn, tối đa chỉ cho rằng thụ này thành yêu có
được thành thông, nhưng mà, hiện tại Lý Thất Dạ nói như vậy, liền để
người kính sợ.

Lúc này, đừng nói là môn hạ đệ tử, ngay cả một ít hộ pháp đường chủ
trong nội tâm cũng không khỏi sợ run cả người. Nam Hoài Nhân thì bị sợ
tới mức hai chân có chút như nhũn ra, hắn vội vàng quỳ xuống đất.

- Thần gia gia, Thần Tổ tông, không, Thụ Thần đại nhân tại thượng, tiểu
tử tuổi nhỏ vô tri, không biết ngài chính là tồn tại còn cao hơn trời,
hai ngày trước tiểu nhân nhất thời tinh nghịch, nạo một ít cây da của
ngài. Thụ Thần đại nhân, ngươi cao cao tại thượng, chớ cùng tiểu nhân
chấp nhặt, tiểu tử thực tình bồi tội nhận lầm cho ngươi.

Lần này Nam Hoài Nhân thật đúng là thành tâm, nằm trên đất, thật là dập đầu mấy cái cho đại thụ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất