Lý Thất Dạ nhìn qua Diệp Đồ, vừa cười vừa nói:
- Chẳng lẽ nói, người trước kia nhất định phải ở chỗ này chôn bảo vật, hoặc là giữ lại kỳ ngộ gì đó cho hậu nhân tới tìm sao?
- Thế nhưng mà, thế nhưng mà, truyền thuyết Cổ Thuần Tiên Đế thật sự đạt được kỳ ngộ trong đây.
Diệp Đồ do dự một chút, nói ra.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Đó là Cổ Thuần Tiên Đế, giống như những người kia đã nói, ngươi biết tuyên cổ đến nay, Cổ Thuần Tiên Đế có mấy người? Cũng chỉ có một, cửu giới đệ nhất Tiên Đế.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ chỉa chỉa đầu mình, nói ra:
- Ở chỗ này, có đồ vật gì đó, có bảo vật gì đó, thậm chí có kỳ ngộ thế nào, tất cả đều không trọng yếu, trọng yếu là nơi này, ngươi hiểu ra thì ngươi sẽ có thu hoạch, nếu như ngươi không thể hiểu ra, trong đây chẳng có gì lưu luyến cả. Đúng như những người kia nói, nơi này là một vùng đất chết.
- Thế nhưng mà, công tử từng nói qua, thuỷ tổ chúng ta từng đạt được đồ vật tại đây.
Diệp Đồ do dự, nói ra.
- Vì cái gì Vô Cấu Tiên Đế có thể tìm được, mà những người khác lại không thể tìm được?
Lý Thất Dạ cười lên, nói:
- Vùng đất này khác với những nơi khác, cũng không giống như mười hai táng địa. Mượn mười hai táng địa mà nói, trong mắt mọi người đó là nơi chôn bảo tàng. Nhưng ở nơi này, nếu như ngươi nghĩ như thế, vậy sai mười phần.
Đằng Tề Văn cũng tò mò hỏi:
- Nơi này rốt cuộc khác nơi khác như thế nào?
Đối với lời này, Lý Thất Dạ chỉ nhìn qua xa xa, trầm mặc một hồi, sau đó lãnh đạm nói:
- Trong tuế nguyệt xa xôi, nó uẩn dưỡng một chủng tộc. Không chỉ là nơi này, mà là cả con thuyền, chính là Xuyên Hải Toa mà các ngươi thấy, nó mang theo hy vọng vô tận.
- Mang theo hy vọng vô tận?
Đằng Tề Văn thì thào nói. Lý Thất Dạ nói tùy ý một câu, lại làm cho hắn dư vị vô cùng.
- Nếu như ngươi có thể hiểu ra câu nói này, ngươi chính là Cổ Thuần Tiên Đế thứ hai.
Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn đang cảm ngộ câu nói này, vừa cười vừa nói.
Đằng Tề Văn cười khan một tiếng, nói ra:
- Tiên sinh nói giỡn, ta là Thụ tộc, không có khả năng trở thành Tiên Đế.
- Ngươi nói đúng, nhưng mà nếu như ngươi thật sự hiểu ra lời này, cho dù ngươi là Thụ tộc, như vậy cả đời này ngươi sẽ đạt được lợi ích vô cùng.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Đằng Tề Văn cười khổ một tiếng, lắc đầu nói ra:
- Tiên sinh quá để mắt ta, theo như mọi người nói, tuyên cổ đến nay, Cổ Thuần Tiên Đế có mấy người? Cũng cũng chỉ có một... mà... Ta tuy tư chất không tệ, nhưng mà so với các Tiên Đế thì ta chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, điểm này ta tự hiểu lấy mình.
Đằng Tề Văn nói là sự thật, hắn có thể trở thành truyền nhân thành Thiên Đằng thì tư chất của hắn không kém người, hắn cũng không có tự xem nhẹ mình, nhưng mà nếu lấy ra so sánh với các Tiên Đế thì hắn tự nhận mình còn xa mới sánh bằng.
Lý Thất Dạ mang theo đám người Đằng Tề Văn đi thật lâu, rốt cục đi tới dưới một thác nước.
Thác nước từ trên đỉnh núi cao đổ xuống, thác nước nhìn giống như từ trên trời cao xuất hiện.
Sau khi thác nước đổ xuống thì chảy theo địa thế, nhưng mà dòng suối nơi này bị một dòng suối nhỏ phân ra, hình thành một con suối nhỏ hơn dài hẹp chảy về phương xa..
Lý Thất Dạ chọn trúng một con suối, mang theo Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ nhảy vào trong nước, trong nháy mắt bọn họ đã chìm vào dòng suối.
Lúc này Lý Thất Dạ lấy một con trai biển ra, đây chính là con trai mà Lý Thất Dạ bắt được trong vô để hải câu. Lý Thất Dạ ném con trai vào trong suối, nói ra:
- Đi thôi, ngươi có thể tự tìm được đường về.
Nói xong hắn quay đầu nhìn qua Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn hai người nói ra:
- Theo sát, ngàn vạn chớ bị bỏ lại, các ngươi đi theo dấu chân của ta, không thể có chút sai lầm.
Lý Thất Dạ thần thái nghiêm túc làm Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn rùng mình, không dám khinh thường, vội vàng gật đầu.
Lúc này con trai di động, nó bơi lên thượng nguồn, kim châu trong con trai tỏa ra kim sắc quang mang, kim quang dường như đang chỉ đường.
Con trai vẫn bơi phía trước, nó lưu lại dấu vết mờ trong dòng suối, Lý Thất Dạ dọc theo dấu vết này mà bước đi, Lý Thất Dạ đi được hết sức cẩn thận, đi không dám sai lầm, không có chút chủ quan, bởi vì một khi hắn đi nhầm thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ, phải lặp lại.
Đi theo sau lưng Lý Thất Dạ, Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ càng không dám khinh thường, hai người bọn họ càng cẩn thận, đi theo sát sau lưng Lý Thất Dạ, bước lên dấu chân của Lý Thất Dạ, không dám có chút sai lầm nào cả.
Ngay từ đầu Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ cảm thấy không có gì đặc biệt, bọn họ cẩn thận đi lại trong dòng suối, nước suối chảy qua bên người bọn họ, có tôm cá bơi qua.
Nhưng mà sau khi đi một hồi thì bọn họ giật mình, cảnh tượng sinh ra huyền ảo, bọn họ giật mình đi vào một con đường, không còn đi trong nước suối nữa.
Con đường này nối thẳng lên vòm trời, bọn họ dọc theo con đường này mà đi giống như phong thần. Nhưng mà vào thời điểm này bọn họ nhìn thấy một cảnh đáng sợ.
Trong hư không bọn họ nhìn thấy từng chiếc chiến hạm cực lớn, những chiếc chiến hạm này lớn không thể tưởng tượng nổi, chúng vắt ngang trong hư không, nhìn qua giống như ngôi sao cực lớn, dường như mỗi một chiếc chiến hạm có thể chở một đại lực ức vạn dặm.
Nhưng mà từng chiếc chiến hạm như thế đã vỡ nát, có chiến hạm bị chém đứt thành hai, có chiếc bị đục ra một lỗ thủng, có bị xé thành hai mảnh, có thậm chí nứt vỡ nhìn không ra hình dáng.
Trong lúc giật mình, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nhìn thấy có vô số mảnh vỡ bồng bềnh trong hư không, vô số mảnh vỡ có đoạn đao, có liệt kiếm, có toái chùy...
Hơn nữa, càng giạt mình hơn là, Diệp Đồ cùng Đằng Tề Văn nhìn thấy không chỉ có như vậy, bọn họ còn nhìn thấy hài cốt, có hài cốt cực kỳ to lớn, hình dáng giống như hung thú khổng lồ, có hài cốt thậm chí còn mang theo kim quang mãnh liệt..
Nhìn thấy cảnh này, Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ chấn động tâm thần, vào thời điểm này bọn họ không thể phân biệt được thật giả, bọn họ không cách nào phân biệt vì sao mình tiến vào cảnh tượng kỳ lạ này.
- Giữ vững tâm thần, nếu không các ngươi sẽ vĩnh viễn không thể trở về được.
Vào thời điểm này trong thức hải của bọn họ vang lên âm thanh của Lý Thất Dạ, giống như đang cảnh tỉnh, bọn họ có cảm giác thể hồ quán đỉnh, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Vào thời khắc này bọn họ tỉnh táo thì nhìn thấy mình đang ở nơi khác, bọn họ vẫn đang đi trong suối, nước suối vẫn yên lặng chảy xuôi, tôm cá vẫn du động, dường như tất cả không có gì thay đổi cả.
Đằng Tề Văn cùng Diệp Đồ đi theo Lý Thất Dạ đi trong dòng suối, bọn họ cũng không biết đi trong dòng suối bao lâu, cũng không biết đang đi thông tới nơi nào.
Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ mang theo bọn họ đi ra khỏi dòng suối, thời điểm bọn họ ra khỏi dòng suối, một cơn gió nhẹ thổi tới làm bọn họ giật mình, bọn họ đang ở trong bình nguyên, ở chỗ này là vùng đất bằng phẳng.