Đế Bá

Chương 1882: Bách Thánh Đường (1)

Hồng Ngọc Kiều liền ôm quyền, nàng rất dứt khoát lưu lát, rất có phong phạm nam nhân, giống như bậc cân quắc (phụ nữ) không thua đấng màu râu.

Trên thực tế Hồng Ngọc Kiều tự xưng là đệ tử Động Đình hồ đã là khiêm tốn, Hồng gia tại Động Đình hồ có địa vị hết sức quan trọng, cho tới nay Hồng gia chính là trụ cột trong Động Đình hồ.

Lúc nà Lý Thất Dạ mở hai mắt ra, hứng thú nói ra:

- Ta chỉ là khách qua đường mà thôi, từ đâu tới đây, tên gì, cái này có quan trọng hay sao?

- Hy vọng tôn giá có thể hiểu được, vì an nguy của Động Đình hồ, Động Đình hồ đều đăng ký người ra vào, hy vọng tôn giá có thể hiểu được một hai.

Hồng Ngọc Kiều chậm rãi nói ra.

- Động Đình hồ nha.

Nghe được nói như vậy, Lý Thất Dạ nhìn qua Hồng Ngọc Kiều, lắc đầu, nói ra:

- Khối bảo địa này đã không còn phong phạm tiên hiền, tranh quyền đoạt thế, đã mất đi phong thái của nó. Động Đình hồ đã không còn là Động Đình hồ hải nạp bách xuyên nữa rồi.

Hồng Ngọc Kiều nghe được câu này, nàng cũng giật mình, nàng thấy Lý Thất Dạ cảm khái, dường như nghe không hiểu.

Nhìn qua mặt hồ nước, nhìn qua những hòn đảo nhỏ chung quanh, Lý Thất Dạ thất thần, hắn phục hồi tinh thần lại, nhìn Hồng Ngọc Kiều, nhàn nhạt nói:

- Ta chỉ là ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, lập tức rời đi, không cần quan tâm tới ta làm gì.

Hồng Ngọc Kiều nhìn Lý Thất Dạ trong chốc lát, cuối cùng ôm quyền nói ra:

- Nếu đạo hữu một lát rời đi, tại hạ cũng không quấy rầy. Nếu đạo hữu ở chỗ này dừng lại vượt qua một ngày, hy vọng đạo hữu có thể phối hợp một hai, nên để Động Đình hồ lập hồ sơ nhận tên hiệu, có cái gì không hiểu cứ tùy thời tới tìm ta.

Lý Thất Dạ chỉ cười lên, dứt khoát nằm trên cát mịn, nhìn trời xanh mây trắng, không hề để ý tới Hồng Ngọc Kiều.

Hồng Ngọc Kiều cũng khó hiểu nhìn qua nam tử bình thường và kỳ quái này, cuối cùng nàng cái gì cũng không nói, bảo người lái thuyền rời đi.

Nhìn qua trời xanh mây trắng, Lý Thất Dạ thở dài một hơi. Động Đình hồ, đây là nơi tốt, năm đó mấy vị tiên hiền lúc thành lập nó, vì truyền lưu truyền thừa sâu xa, vì để Nhân tộc tại Thiên Linh Giới có được hậu thuẫn cường đại.

Mấy vị tiên hiền này có thể nói lòng dạ quãng đại, có khí thế hải nạp bách xuyên, chính là vì như thế, Động Đình hồ đã từng một cường cường đại vượt qua Cẩm Tú Cốc.

Chỉ tiếc rộn ràng đến vì lợi, cũng không phải nói bất luận kẻ nào cũng có lòng dạ như vậy, cho dù là hậu nhân của tiên hiền cũng không có được lòng dạ quãng đại như tiên hiền, đi đến cuối cùng, thời điểm tranh giành quyền thế, luôn không tránh được phân tranh quyền lực.

- Động Đình hồ đã từng là nơi rất tốt.

Lý Thất Dạ đầy thất vọng, hắn thở ra một hơi, nói ra:

- Chỉ tiếc, hậu nhân quá bất tranh khí.

Lý Thất Dạ nằm trên cát mịn, nhìn qua trời xanh mây trắng. Thân thể lâm vào trong bình an khó có được, lúc này hắn không muốn suy nghĩ chuyện khác.

Thời gian ung dung, nó giống như gió thổi qua bầu trời, vô thanh vô tức khiến không ai chú ý tới nó.

Lý Thất Dạ nằm trên cát mịn, cũng không biết thời gian qua bao lâu, đột nhiên nội tâm hắn khẽ động, thoáng cảm ứng sau đó mở mắt ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Thất Dạ tung người lên, xông lên bầu trời, thoáng cái lao ra khỏi Động Đình hồ.

Bên ngoài cự long sơn mạch, cũng không chỉ có Động Đình hồ là có hòn đảo. Trên thực tế ở bên ngoài Động Đình hồ cũng có không ít đảo nhỏ, nhưng mà những đảo này rất nhỏ, hơn nữa có tuyệt đại đa số đảo nhỏ là đất có chủ.

Từng hòn đảo nhỏ tác lạc bên ngoài Động Đình hồ, giống như từng viên minh châu từ trong Động Đình hồ vung vãi ra ngoài.

Trong các hòn đảo nhỏ này, có một hòn đảo nhỏ khá lớn, trên hòn đảo này xây dựng rất nhiều lầu các cổ xưa. Nhưng mà những lầu các này không ít đã sụp đổ, những tòa lầu các này quá cũ nát.

Cả đảo nhỏ vô cùng hoang vu, chỉ có vài tòa lầu cổ các trên đỉnh đảo nhỏ là nguyên vẹn, vài tòa cổ các này xây dựng quanh một cổ điện.

Tòa cổ điện thập phần cổ xưa, cả tòa cổ điện nhìn như một khối, tường màu nâu xanh giống như cả khối đá tu kiến mà thành.

Trên cổ điện treo một tấm biển cổ, tấm biển cổ này như đồng mà không phải đồng, sắt cũng không phải sắt, giống như gỗ mà không phải gỗ, không biết là vật gì chế thành.

Tấm biển này trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, dường như thời gian đã đánh bóng tất cả dấu vết của cổ điện. Mặc dù là như thế, từ trên tấm bảng này nhìn thấy ba chữ "Bách Thánh Đường" .

Ba chữ "Bách Thánh Đường" này là trữ triện cổ xưa, không phải người kiến thức uyên bác thì không thể nhìn ra ba chữ này.

Bởi vì ba chữ này bị thời gian đánh bóng quá lợi hại, đã sắp mơ hồ không rõ. Dưới ba chữ này có ngôi sao vờn quanh, dường như chung quanh ba chữ này có vũ trụ khác ẩn chứa trong đó.

Nếu như nhãn lực rất tốt sẽ cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện rất nhiều thứ khác. Chung quanh ba chữ này có ngôi sao và nhật nguyệt, còn có một vũ trụ.

Trong vũ trụ này dường như có thiên quân vạn mã, đó là một chi thiết kỵ vô địch ẩn sâu trong vũ trụ.

Nhưng mà những điêu khắc này quá nhỏ, nếu như nhãn lực không tốt, không cẩn thận nhìn thì không thấy rõ ràng.

Cuối cùng, tất cả đều vờn quanh ba chữ "Bách Thánh Đường", ba chữ "Bách Thánh Đường" này ẩn ẩn nhìn thấy một bóng dáng, nhìn kỹ đó là một con quạ, một con quạ được điêu khắc trên ba chữ "Bách Thánh Đường".

Tuy con quạ này dừng chân trên ba chữ "Bách Thánh Đường", nhưng mà nó mở hai cánh ra, hai cánh che phủ ba chữ Bách Thánh Đường, dường như con quạ đang thủ hộ ba chữ "Bách Thánh Đường".

Phanh, phanh, phanh...

Lúc này có từng tiếng đập vỡ vang lên, một thanh niên cầm lấy cự chùy nện vào cánh cửa cổ điện, nện nghe tiếng nổ bang bang.

Nhưng mà mặc kệ thanh niên nện mạnh như thế nào, đều không thể nện mở cánh cửa cổ điện, quản chi cánh cửa cổ điện dùng gỗ tạo thành.

- Dừng tay!

Tiếng thét vang lên, một lão giả gần năm mươi tuổi kêu to lên.

Lão giả này mặc áo xám, diện mục thanh kỳ, nhưng mà thân thể nhìn qua rất gầy yếu, từ thân thể của hắn mà nhìn, cũng có thể nhìn ra được hắn là tu sĩ, nhưng mà hắn có khí huyết suy yếu, làm cho người ta nhìn đã biết là tu sĩ nông cạn.

Lão giả này hét lớn muốn tiến lên năm cản thanh niên này, nhưng mà hắn còn chưa có xông lên đã bị năm ba tráng hán đè lại, không thể động đậy, căn bản là không thể làm gì khác.

"Phanh" một tiếng, thanh niên này gõ lên cửa gỗ, nhưng mà vẫn không thể mở cửa này được.s

Thanh niên này có đôi mắt như chim ưng, phần lưng của hắn có thiết giáp vảy cá, phần lưng này giống như thiết giáp, mà năm ba tráng hán đang đè lão giả xuống cũng có vảy cá.

Đây là một đại tộc trong Thiên Linh Giới, là đặc thù của Thiết Lân Tông, Thiết Lân Tông là một ngư tộc trong Hải Yêu, chủng tộc bọn họ miễn cưỡng là đại tộc, sào huyệt của Thiết Lân Ngư nằm cách cự long sơn mạch ngàn dặm, bọn họ vẫn an cự trong rãnh biển.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất