Đế Bá

Chương 1887: Tấm biển cổ xưa hiển uy

Trương Bách Đồ bị tức tới mức run rẩy, hắn hiểu Thiết Lân Tông muốn làm gì, hắn nghiêm nghị nói:

- Họ Lôi, ngươi mơ tưởng, cho dù ta tự sát thân vong cũng sẽ không cho ngươi thực hiện được. Hòn đảo này vĩnh viễn thuộc về Trương thị, ngươi mơ tưởng cưỡng ép cướp nó đi.

- Vậy sao?

Tông chủ Thiết Lân Tông cười u ám, nói ra:

- Chỉ sợ Trương thị sẽ tuyệt hậu. Ngươi cảm thấy nó còn thuộc về Trương thị sao?

- Ngươi, ngươi. Ngươi...

Trương Bách Đồ tức giận run rẩy, cả buổi không nói được câu hoàn chỉnh.

- Nói thực. Đối với Hải Yêu các ngươi, ta thật sự quá thất vọng.

Lý Thất Dạ lúc này lười biếng đứng lên, nói ra:

- Thời gian trôi qua quá lâu, Hải Yêu các ngươi không còn nhớ rõ nữa rồi, hoặc là các ngươi đã quên, ai có thể chọc, ai không thể chọc. Xem ra phải dùng máu các ngươi nhuộm đỏ vùng biển, để cho Hải Yêu trong Long Yêu Hải nhớ rõ, nơi này là Bách Thánh Đường, thần thánh không thể xâm phạm, nơi này được cửu thiên thập địa chư thánh che chở, nếu không, giết không tha!

Nói đến đây, ánh mắt của hắn phát lạnh, sát cơ dạt dào.

- Ha ha, ha ha, ha ha, được cửu thiên thập địa chư thánh che chở!

Lôi Vũ cười như điên, diện mục dữ tợn, cuồng tiếu nói:

- Cửu thiên thập địa chư thánh ở nơi nào? Ngươi là cửu thiên thập địa chư thánh sao? Ha ha, ha ha, chỉ bằng một tiểu tử như ngươi cũng dám xưng chư thánh? Hắc, hắc, hắc, thần thánh không thể xâm phạm, Thiết Lân Tông ta sẽ san bằng Bách Thánh Đường này, ở chỗ này dựng lên phân bộ Thiết Lân Tông chúng ta.

Nhưng mà Lôi Vũ còn chưa dứt lời, Lý Thất Dạ đã đứng trước mặt của hắn, năm ngón tay đã cầm lấy đầu của hắn.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

Đột nhiên Lý Thất Dạ xuất hiện, Lôi Vũ bị dọa hoảng sợ, muốn trốn sau lưng phụ thân hắn, nhưng mà đã trễ rồi.

"Xùy" một tiếng, đầu lâu của Lôi Vũ và xương sống lưng lập tức bị Lý Thất Dạ rút ra, máu tươi đầm đìa.

- Không!

Lúc này Lôi Vũ hét lên, nhưng mà sau đó hắn đã tử vong.

- Tiểu súc sanh!

Tông chủ Thiết Lân Tông muốn cứu cũng không kịp, hắn nhìn thấy con của mình chết thảm, hắn phun ra một ngụm máu tươi, điên cuồng giận dữ hét:

- Giết chết hắn, xé hắn thành phấn vụn!

Điên cuồng hét lên, chính hắn rút đao nhào tới.

- Tiểu bối, nhận lấy cái chết.

Lúc này đám trưởng lão và tất cả cường giả Thiết Lân Tông cùng tức giận hét lên một tiếng, toàn bộ mọi người lập tức ra tay, muốn lập tức chém giết Lý Thất Dạ.

"Phanh" một tiếng tiếng va đập vang lên, chỉ nghe từng tiếng "Răng rắc" của xương cốt gãy nát vang lên, ngay sau đó mới là âm thanh "Ba, ba, ba" ngã xuống đất.

Thời điểm này tông chủ Thiết Lân Tông và tất cả cường giả Thiết Lân Tông đồng thời ngã xuống đất, bọn họ ngửa mặt lên trời, máu tươi phun lên như mưa.

Vô thanh vô tức, chậm rãi, máu tươi từ trong ngươi bọn chúng chảy ra nhuộm đỏ mặt đất, nhuộm đỏ phiến đá, tất cả đều vô thanh vô tức.

Đôi mắt tông chủ Thiết Lân Tông mở ra thật to, bọn chúng chết cũng không biết mình chết như thế nào, tốc độ của Lý Thất Dạ quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ không có cơ hội biết được.

- Chuyện này...

Thật vất vả, Trương Bách Đồ phục hồi tinh thần lại, hắn bị dọa run lên, lập tức lui ra phía sau vài bước. Với tư cách tu sĩ, tuy hắn đã từng giết người, nhưng mà đồ sát thảm thiết như vậy, hắn còn lần đầu tiên nhìn thấy, hắn làm sao mà không sợ được chứ?

Lúc này Lý Thất Dạ lại chậm rãi ngồi xuống thềm dá, giống như chuyện này chưa từng xảy ra.

- Xâu bọn chúng treo lên tàng cây.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt phân phó:

- Để cho người trong thiên hạ biết rõ, Bách Thánh Đường, nơi này là anh linh chi địa, ai cũng không thể xâm phạm, có ít người, nên ghi nhớ thật lâu.

- Chuyện này, chuyện này không tốt lắm, Thiết Lân Tông sẽ nổi điên.

Trương Bách Đồ do dự một chút, nói:

- Chuyện này chẳng khác gì thị uy với Thiết Lân Tông, cái này, cái này, cái này chỉ sợ là thị uy với cả Hải Yêu.

- Ngươi cứ làm theo lời của ta nói là được.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Cái gì Thiết Lân Tông, cái gì Hải Yêu, tất cả là mây bay, nếu như đám cự đầu Hải Yêu hiểu Bách Thánh Đường nơi này ý vị như thế nào, như vậy sẽ kẹp đuôi làm người mà thôi.

Trương Bách Đồ trầm mặc một chút, hắn không có nói cái gì nữa, cứ dựa theo Lý Thất Dạ nói mà đi làm, xâu các thi thể này treo lên cây. Treo những thi thể này ở nơi rất bắt mắt, đây quả thực chính là thị uy với địch nhân.

Trương Bách Đồ làm xong những chuyện này, trở lại bên người Lý Thất Dạ, hỏi:

- Bây giờ nên làm gì?

- Có thể làm sao? Tiêu diệt Thiết Lân Tông, ta nói ra được thì làm được!

Lý Thất Dạ cười cười, đứng lên, nhìn qua tấm biển trên cửa Bách Thánh Đường.

"Oanh" một tiếng, lúc này hình dáng con quạ trên tấm biển như sống lại, một đôi mắt đột nhiên mở ra, lúc này tấm biển cổ xưa bắn hào quang sáng ngời, trong lúc giật mình, trong tấm biển có một chi thiết kỵ vô địch lao ra.

"Oanh" một tiếng vang thật lớn, khí phách ngập trời đồ sát cả cửu thiên thập địa xuất hiện, tấm biển cổ xưa bay ra ngoài, đánh nát hư không, thoáng cái xuất hiện trên không trung Thiết Lân Tông.

- Phát sinh chuyện gì?

Đột nhiên có khí thế vô địch bao phủ thiên địa, bao phủ cả Thiết Lân Tông, các lão tổ Thiết Lân Tông vô cùng hoảng sợ.

Loong coong, loong coong, loong coong...

Từng tiếng kim loại vang lên, tấm biển này như biến hóa rất lớn, lập tức nó giống như hán tử mặc áo giáp và chiến đao sáng ngời xuất hiện trên không.

"Oanh" một tiếng, thiên địa dao động, sóng biển trùng kích trời cao, sóng biển bay lên cả tỉ mét, cả Long Yêu Hải cũng chấn động lắc lư.

Trong tấm biển cổ xưa này có ý chí thiết kỵ vô địch, lập tức đục lỗ tổ địa Thiết Lân Tông, tầng tầng phòng ngự của tổ địa Thiết Lân Tông bị đục lỗ, căn bản không chịu nổi một kích, lập tức nát bấy.

- Không!

Vào lúc tổ địa bị đục lỗ, có lão tổ Thiết Lân Tông không nhịn được kêu thảm thiết, nhưng mà tất cả đã trễ, dưới một kích này, Thiết Lân Tông hoàn toàn nứt vỡ, máu tươi nhuộm đỏ nước biển.

Biến hóa đột nhiên này có rất nhiều người cảm nhận được, vô số người chấn động, ngay cả Động Đình hồ cũng kinh hãi, nhưng mà mọi người cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Ý chí một chi thiết kỵ vô địch đột nhiên xuyên qua thiên địa, lập tức khiến vô số sinh linh run rẩy.

Động tĩnh như vậy đã kinh động tồn tại vô thượng chân chính, nơi cao nhất ở thành Thải Hồng, ở trên đám mây kia có một người đột nhiên đứng lên, hắn cũng chấn động, hai mắt chiếu sáng thiên địa.

- Là đồ ngu xuẩn không có mắt nào đi kinh động Bách Thánh Đường!

Người này động dung, chậm rãi nói ra:

- Đây là nơi cửu thiên thập địa thánh hiền che chở, rốt cuộc là tên ngu xuẩn nào đi kinh động anh linh ở đó! Đây là tự tìm diệt vong!

Về phần các môn phái khác, truyền thừa khác, căn bản cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có qua thật lâu, có một ít tồn tại cổ xưa nói ra mới phục hồi tinh thần lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất