Hỗn độn bị đánh mở ra, bổ hỗn độn không phải là búa lớn trong truyền thuyết, mà là một đầu đại đạo, mà đầu đại đạo như vậy phong cách cổ xưa, nó không tạo hình lịch sự, tất cả đều là nguyên thủy, tất cả đều thô ráp, tất cả đều là chân thật như vậy!
Thời điểm hỗn độn này bị đánh tan, cho người một loại cảm giác khai thiên tích địa, hỗn độn bị đánh mở ra, thanh khí nhẹ bay lên, trọc khí nặng rơi xuống.
Thời điểm thiên địa mới thành lập, hào quang lóe lên trong hỗn độn. Hóa thành ngôi sao, khí tức sông ngòi tụ tập hóa thành biển; âm thanh hỗn độn hóa thành âm thanh duy nhất tại đây...
Trong thiên địa này đại đạo từng hồi, nó giống như thiên địa đang ngủ say, dường như hỗn độn sinh ra nó đã tồn tại.
Nếu như có người đứng ngoài nhìn xem, giờ này khắc này có thể nhìn thấy đại thế giới diễn hóa. Nhìn qua cảnh tượng thiên địa sơ khai, theo thời gian trôi qua, khi ngôi sao trên bầu trời càng ngày càng nhiều. Nhật nguyệt bắt đầu chìm nổi luân chuyển, từ đó về sau thế giới có năm tháng, có thời gian.
Trong vùng đất này có sinh linh ra đời. Có tẩu thú đang chạy trên đất, có loài chim bay lượn trên bầu trời, có sinh linh tu hành trong thiên địa, rít gào tuế nguyệt.
Trong thế giới này, thời gian bắt đầu qua đi, trên bầu trời ngôi sao càng ngày càng sáng chói. Nó dẫn dắt cả đại thế giới đi vào kỷ nguyên mới, một kỷ nguyên sáng ngời.
Trong kỷ nguyên này, sinh linh trở nên vô cùng cường đại, có thể cầm nhật nguyệt, có thể bắt ngôi sao, có thể luyện hóa thiên địa, còn có thể ngao du bầu trời...
Nhưng mà trong kỷ nguyên vô cùng huy hoàng này, cũng không biết trải qua bao lâu, cũng không biết duy trì bao lâu, cuối cùng nhất tai nạn tiến đến, trên bầu trời ngôi sao nhao nhao vẫn lạc, nhật nguyệt bắt đầu ảm đạm vô quang, sinh linh trên vùng đất này rất tư lợi...
Dưới đại tai nạn này, ma vật sinh ra đời, ma vật tàn sát đại địa, vô số sinh linh chịu khổ sát hại, trong khoảng thời gian ngắn sanh linh đồ thán.
Cuối cùng nhất sinh linh vạn vật đi về hướng diệt vong, ma vật đồ sát cả thế giới, thống trị thiên địa.
Nhưng giết một trăm là hậu, giết một ngàn là vương, giết một vạn là hoàng, giết một trăm vạn là đế, giết ức tỉ sinh linh chính là ma!
Trong kỷ nguyên sinh linh đồ tháng đó, cuối cùng chung cực ma đã ra đời, cự ma thôn phệ tất cả ma vật của đại thế giới, hủy diệt thiên địa, muốn chúa tể âm dương, chấp chưởng tất cả.
Cuối cùng nhất dưới cự ma hủy diệt, "Oanh" một tiếng vang thật lớn, thiên địa sụp đổ diệt, chung cực cự ma kêu gào thảm thiết, đi tới diệt vong.
Vào giờ phút này, thiên địa quy nguyên, tất cả còn lại chỉ là hư vô, không còn có đại thế giới, không còn có thiên địa vạn vật, không còn có hàng tỉ sinh linh, không còn có thời gian, không có tuế nguyệt...
Cũng không biết qua bao lâu, trong hư vô xuất hiện hào quang, trong hào quang này nó sinh ra đời hỗn trì, trong hỗn độn bắt đầu chửa dưỡng thời gian, chửa nuôi tánh mạng, chửa nuôi đại đạo...
Một luân hồi mới lại bắt đầu, một kỷ nguyên mới lại lên đường, trong kỷ nguyên này có tiên nhân trèo lên đỉnh, phúc trạch muôn đời, bạch nhật phi thăng...
Nhưng mà trong kỷ nguyên này có tiên nhân ngũ suy, thiên địa lại sụp đổ đồ diệt lần nữa, lại một lần tiến vào trong luân hồi.
Một kỷ nguyên lại một kỷ nguyên luân hồi, một thời đại lại một thời đại luân chuyển, nhưng mà duy nhất không thay đổi là đại đạo kia.
Thiên địa sơ khai chính là nhờ vào đầu đại đạo này, vạn vật sinh linh trèo lên phồn vinh, một kỷ nguyên sáng chói cũng là nhờ vào đại đạo này, vạn vật đổ cũng là vì đại đạo này...
Lực lượng của đại đạo này xuyên qua các kỷ nguyên, nó xuyên qua luân hồi, bất kể là hóa thành thần, hay là hóa thành ma, hay hoặc giả là hóa thành tiên... Mặc kệ nó dùng hình thức nào xuất hiện, đại đạo này vẫn tồn tại.
Nếu có người có thể tận mắt thấy một màn như vậy, nhất định sẽ bị chấn động nói không ra lời, bởi vì đây là một đại đạo khai thiên tích địa, một đại đạo luân hồi muôn đời, một đại đạo tuyên cổ vĩnh hằng.
Bất kể là kỷ nguyên nào, mặc kệ là dạng luân hồi gì, tất cả vẫn là đại đạo này tồn tại, nó là sự tồn tại vĩnh hằng, ma cũng tốt, tiên cũng được, nó vẫn tồn tại, nhưng mà phương thức biểu hiện khác nhau mà thôi.
Đây là đại đạo của Lý Thất Dạ, từ khi sáng chế tới khi sinh sôi nảy nở, lại đến vĩnh hằng bất diệt, trên đại đạo này, tất cả cũng có thể tiêu tán, nhưng mà đại đạo vĩnh tồn.
Đại đạo như vậy nó chúa tể tất cả, thậm chí, nó chúa tể trời xanh, nó chúa tể luân hồi, nó chúa tể sáng thế, nó chúa tể hủy diệt...
Nếu như có một người kiến thức uyên bác đang ở nơi này, nhất định sẽ rất khiếp sợ, một tu sĩ có thể khai sáng đại đạo, nhưng mà đại đạo của tu sĩ trình độ rất lớn chỉ là nắm lấy thiên địa vạn đạo, dùng quy tắc thiên địa sáng tạo đại đạo.
Cũng chính bởi vì như thế, lúc này mới có cách nói Thương Thiên Đạo, bởi vì đó là người đi con đường sáng tạo đại đạo, sau khi có được đại đạo do mình khai sáng, nếu như có thể đạt được thiên mệnh thừa nhận, tương lai sẽ có tư cách tranh đoạt thiên mệnh, trở thành Tiên Đế.
Mà Thương Thiên Đạo này cũng có cảnh giới, Thương Thiên Đao từ thấp tới cao là: Đạo Tử, Đạo Sư, Đạo Tôn, Thiên Nhân, Thiên Tướng, Thiên Thần, Đế Hậu, Đế Trữ.
Trong cấp độ cảnh giới này, dùng Thiên Nhân mà nói, trong tầng thứ này khai sáng đại đạo, từ đó có lực lượng cảm ứng thiên mệnh.
Mà trong tầng thứ Đế Hậu, khai sáng đại đạo sẽ bị hoàn thiện, đại đạo này sẽ chuẩn bị chịu tải thiên mệnh, đại đạo thừa nhận lực lượng của thiên mệnh, nếu như không thể thừa nhận thiên mệnh thì không cách nào đạt được thiên mệnh thừa nhận, càng không có khả năng tiến vào tầng thứ tranh giành thiên mệnh.
Chỉ có đại đạo đạt được thiên mệnh thừa nhận mới có thể tranh đoạt thiên mệnh, mới có cơ hội chịu tải thiên mệnh, trở thành Tiên Đế.
Nhưng mà lúc này đại đạo của Lý Thất Dạ không phải thừa nhận thiên mệnh, nó là trực tiếp mở thiên địa, trực tiếp khai sáng kỷ nguyên, ở chỗ này đại đạo của Lý Thất Dạ là duy nhất, ngược lại nó chúa tể tất cả.
Vào thời điểm này, đại đạo của Lý Thất Dạ chi phối tất cả, cho nên dù Lý Thất Dạ muốn cướp đoạt thiên mệnh, chỉ sợ đại đạo của Lý Thất Dạ cũng không phải chịu tải thiên mệnh mà sinh, nó là ngự trị thiên mệnh, thiên mệnh trong đại đạo của hắn chỉ là một loại lực lượng mà thôi, mà không phải toàn bộ đại đạo của hắn.
Cứ như vậy, đại đạo của Lý Thất Dạ không ngừng diễn hóa luân hồi bao lâu, không biết mở mấy kỷ nguyên, cuối cùng nhất tất cả lại biến mất, Lý Thất Dạ xuất hiện trước cự kính lần nữa.
Vào giờ phút này đôi mắt của Lý Thất Dạ vô cùng thanh tịnh, là chất phác như vậy, không có hàn quang hùng hổ dọa người, không có thâm thúy cơ trí, chỉ có ánh mắt chất phác nhất mà thôi.
- Đại đạo như sơ ——